← Ch.301 | Ch.303 → |
Nói đi cũng phải nói lại, trong mấy tháng này cũng được đến thân truyền của Diệp Lãng, chính nàng cũng đi nghiên cứu một ít Y thuật nên Y thuật hiện tại của nàng cũng rất khá, ít nhất cũng thuộc loại Y Sư cao cấp. Cái này cũng không phải nói A Nhĩ Ôn có thiên phú rất cao, kỳ thật dù là một người bình thường, trong đoạn thời gian này luôn ở bên cạnh Diệp Lãng làm trợ thủ cũng rất nhanh trở thành một danh Y.
Bởi vì trong đoạn thời gian này, thật sự Diệp Lãng xem bệnh nhiều lắm, chứng bệnh cổ quái gì cũng có, cũng làm cho người bên cạnh có được những kinh nghiệm vô cùng quý giá.
Vốn A Nhĩ Ôn cũng chưa từng nghĩ mình có thể trở thành một danh Y, chẳng qua nàng chỉ cảm thấy nếu làm hộ sĩ cho Diệp Lãng thì học thêm một ít Y thuật cũng tốt, miễn cho lần nào cũng phải hỏi Diệp Lãng, như vậy thì sao có thể làm trợ thủ đây?
Đây cũng là chuyện vô tình gặp được, cuối cùng Y thuật của A Nhĩ Ôn lại tiến bộ rất nhanh, đây cũng vì đám người bệnh cuồn cuộn không ngừng.
Cũng vì thế, tuy rằng Y thuật của nàng là học cấp tốc nhưng bản lĩnh vẫn rất cao, cuối cùng lại có thể so sánh với những Y Sư ở Thánh Thành!
Có lẽ, quả thật A Nhĩ Ôn cũng có một ít thiên phú Y thuật a, cũng vì vậy nàng mới tiến bộ nhanh như thế!
Lúc này Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đang đứng một bên nhìn, các nàng cũng không chen tay vào được, chỉ có thể nhìn Diệp Lãng và A Nhĩ Ôn làm việc, cũng nhìn tiểu Nhị ở bên cạnh đứng yên không nhúc nhích.
"Tiểu Thất, ngươi nói tiểu Nhị này bị gì vậy, nãy nói chuyện với nàng nàng cũng không để ý đến ta! Nhìn xem, nàng không động đậy gì cả..." Diệp Lam Vũ lay lay tiểu Nhị một chút, phát hiện tiểu Nhị vẫn không nhúc nhích.
"Sao ngươi lại làm thế, dù sao tiểu Nhị cũng là... Đúng rồi, tiểu Nhị, sao ngươi biết Diệp Lãng?" Đột nhiên Thất công chúa phát hiện hình như mình không biết thân phận của tiểu Nhị.
Tiểu Nhị không nói gì, điều này cũng thực bình thường, Diệp Lam Vũ thấy thế nói: "Hình như nàng rất lãnh khốc, không muốn phản ứng chúng ta!"
Thất công chúa gật gật đầu, quả thật rất lãnh khốc, không để ý đến ai, quên đi, ngươi không để ý đến chúng ta thì chúng ta cũng mặc kệ ngươi!
Cứ như vậy, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa không để ý đến tiểu Nhị nữa, nếu các nàng biết tiểu Nhị là con rối của Diệp Lãng thì nhất định các nàng sẽ rất xấu hổ!
"Ngươi giao hai vạn kim tệ tiền xem bệnh!" Khi Diệp Lãng chuẩn bị xem bệnh cho một người, ra giá.
"Cái gì, sao ngươi không đi ăn cướp đi?" Người nọ nhất thời cả giận nói nhiều thật, bất quá tựa hồ hắn đã quên quy củ của Diệp Lãng.
"Ta đang ăn cướp mà, ba vạn kim tệ!" Diệp Lãng nhẹ nhàng nói, "Ngươi..." Ngón tay người nọ chỉ vào Diệp Lãng.
Diệp Lãng cũng vươn tay ra, giơ lên bốn ngón tay, nói: "Bốn..."
"Tốt, ta đáp ứng ngươi! Ba vạn thì ba vạn! Ngươi cẩn thận cho ta, đừng rơi vào tay ta đấy!" Người nọ khẽ cắn môi, hắn biết Diệp Lãng sẽ tiếp tục tăng giá, mà hắn cũng không chút nào giấu điếm tỏ vẻ hắn muốn trả thù.
"Đến lúc đỏ rồi nói bây giờ ngươi cũng không nên phát hòa chỉ vì mấy vạn kim tệ, tim ngươi vốn đã có vấn đề, trị không hết thì đừng trách ta!" Diệp Lãng thực không thêm để ý nói.
"Xem như ngươi lợi hại!" Người nọ khẽ cắn môi nói.
"Ngồi im đừng nhúc nhích!" Diệp Lãng nói một cau, sau đó lấy ra mấy cây ngân châm cắm lên vài huyệt đạo gần trái tim người kia.
Tình huống này làm cho hai người Diệp Lam Vũ rất hoảng sợ, tưởng rằng Diệp Lãng động thủ với người này, nhưng rất nhanh các nàng đã hiểu ra, hóa ra đây là một cách trị liệu. Người ở đây hình như có rất nhiều người đã biết chuyện này, kể cả người đang được trị liệu, bọn họ cũng biết có đôi khi Diệp Lãng sẽ dùng cách châm cứu, có điều với bọn họ mà nói là dùng ngân châm đâm người.
Nhưng mà kết quả vẫn có thể chữa khỏi bệnh nên cũng không ai ý kiến gì, có thể trị bệnh được là tốt rồi rất nhiều người bệnh đều không rõ Y Sư đang làm gì, dùng cái gì, với bọn họ thì sao cũng như nhau cả.
Sau đó, Diệp Lãng ngưng kết một cái luyện kim trận trên không trung, đánh vào ngực người nọ, sau đó niêm phong vào trong thân thể, cũng dùng năng lượng thân thể cung cấp năng lượng luyện kim trận, từ đó có thể làm luyện kim trận có thể vận hành lâu dài trong cơ thể.
Đây là một loại Y thuật của thế giới này, cũng không phải do Diệp Lãng sáng tạo, loại biện pháp này rất tốt, hiệu quả cũng rất cao, có điều khó khống chế, người bình thường làm không được.
"Được rồi, ngươi có thể trả tiền! Nhớ kỹ, sau này không nên miệt mài quá độ, hạn chế một chút!" Diệp Lãng dặn dò.
"Đây là ba vạn kim phiếu! Không phải ngươi đã trị rồi sao, vì sao không thể đùa giỡn nữ nhân?" Người nọ cũng lưu loát trả tiền, sau đó hỏi.
"Chơi thì được, nhưng không thể quá độ, tim ngươi đã suy kiệt lắm rồi, nếu không bảo dưỡng tốt, vạn nhất quá độ thì ngươi sẽ càng gần với tử vong hơn!" Diệp Lãng trả lời.
Tiểu hỗn đản này, cái gì gọi là chơi thì được, Thất công chúa tức giận nhéo Diệp Lãng một cái.
Có lẽ Diệp Lãng đã quen rồi cũng không đề ý đến Thất công chúa, chuẩn bị tiếp tục xem bệnh.
"Đệ đệ, sao ngươi khẳng định hắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy?" Sau khi người nọ đi rồi Diệp Lam Vũ mói hỏi.
Diệp Lãng cười cười nói: "Hắn là người của đại lục tứ đại thương nhân gia tộc - Đại thiếu gia Lâm gia, cho dù bắt hắn lấy ra mười vạn cũng được nữa là!"
"Hóa ra là hắn, chẳng trách!" Thất công chúa lên tiếng, khi nàng ở Tường Không đã nghe thấy Lâm gia rồi, là một gia tộc trong một nước phụ thuộc Tường Không, nhiều thê hệ kinh thương, thân gia hơn ngàn vạn.
Bất quá, tuy rằng Lâm gia là thế lực của Tường Không Đế Quốc, nhưng rất ít xuất hiện trên mặt chính trị, bởi bọn họ là thương nhân, thương nhân thì không thể đi quá gần một thế lực nào cả, đương nhiên cũng không thể quá xa, như vậy mới có thể làm cho việc kinh thương của họ càng thêm tiện lợi.
Cũng vì vậy, có rất ít người biết người của gia tộc này, đó cũng là vì sao Thất công chúa cảm thấy kỳ quái khi Diệp Lãng biết người này,
"Sao ngươi biết là hắn? Ngươi quen hắn à?" Diệp Lam Vũ hỏi.
Diệp Lãng gật đầu nói: "ừ, ta đã thấy hắn rồi ở trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu ấy!"
"..."
Lại là Phơng Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, theo lời nói của Đại thiếu gia Lâm gia kia thì biết hắn là cái loại người thường xuyên ra vào nơi lầu hoa này, mà người như vậy, đồng thời còn là người của phú hào gia tộc thì hiển nhiên hắn toàn ra vào thanh lâu cao cấp thôi cũng rất cẩn thận nên không nhiễm loại bệnh kia...
Chẳng qua, điều làm hắn không ngờ nhất là, tim hắn lại xuất hiện vấn đề, tìm danh y khắp bốn phương cũng không thể trị liệu, mắt thấy sắp đến lúc phải chết thì Diệp Lãng xuất hiện, mang lại hy vọng cho hắn.
Cho nên như lời Diệp Lãng vậy, cho dù bắt hắn lấy ra mười vạn cũng được nữa là! "Hắn chưa từng gặp qua ngươi à?"
"Gặp qua rồi!"
"Vậy sao hắn lại không nhận ra ngươi?"
"Có lẽ vì lúc đó ta mới năm tuổi a?"
← Ch. 301 | Ch. 303 → |