← Ch.465 | Ch.467 → |
Mà Triệu Nhã Nhu cảm thấy năng lực của Diệp Lãng không chỉ như vậy, nàng cảm thấy vũ kỹ lần trước Diệp Lãng biểu hiện ra ngoài hoàn toàn khác với phong cách của cả đại lục này, dưới tình huống không có đấu khí, nàng cảm thấy vũ kỹ của Diệp Lãng là không thể chê vào đâu được.
Có lẽ hắn không chỉ là một luyện kim thuật sĩ, hắn còn là một Vũ Giả không kém...
Chẳng qua về vũ kỹ thì Triệu Nhã Nhu không có cách nào chứng thật bởi trừ lần đó ra, Diệp Lãng chưa bao giờ bày ra lần nào nữa, dùng nói nàng không biết mà ngay cả Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng không biết.
Trờ lại chuyện chính, vốn Triệu Nhã Nhu đã rất tức giận với việc này, không ngờ ngay địa bàn của mình mà có người dám đụng vào thứ Diệp Lãng để lại, điều này làm nàng cảm thấy rất tức giận.
Vốn nàng nghĩ phải xứ từ Lý Ngạn này nhưng Lý gia bây giờ cũng là một phái duy trì mình, nhiều ít cũng phải chừa lại một chút mặt mũi, hơn nữa mình cũng có thể lấy được một ít ưu đãi nên chuyện này cũng quên đi thôi.
Có điều nàng không muốn sau này lại xuất hiện chuyện tương tự nên rõ ràng nói rõ, ai cũng không được phép chạm vào thứ Diệp Lãng để lại, hơn nữa là những nơi hắn từng đi
"Các ngươi đều lui ra đi, hôm nay ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Đúng rồi, thông cáo cả nước, Lý Ngạn bị tước vị, chung thân không được phong hầu!" Triệu Nhã Nhu lãnh đạm nói.
Bị tước vị thì cũng chỉ có thể làm một quý tộc bình thường, còn là chung thân nữa tức là hắn không thể trở thành một quan viên quan trọng.
Trên đại lục này, muốn làm quan viên quan trọng thì ít nhất phải có tước vị tương ứng, mà tình hình chung thì có thể lên đến địa vị này, cho dù trước kia là một người bình thường thì cũng sẽ đạt được tước vị nên không ai cảm thấy quy định này có vấn đề gì.
Hiện tại Lý Ngạn chung thân không thể có tước vị tức là tiền đồ hắn đã bằng không, trừ phi hắn có thể lăn lộn trong quân được, lợi dung quân công trở thành một thế hệ đại tướng.
Nhưng ai cũng biết Lý Ngạn không có cái tài này, muốn làm bộ cũng không thể bởi đã bị thông cáo cả nước, ai dám làm giả.
"Hoàng Thượng, xin..." Lý Thiên Quân muốn cầu Triệu Nhã Nhu khoan dung, có điều hắn còn chưa nói xong đã bị Triệu Nhã Nhu đánh gảy.
"Lý bá tước, người có thể sống đã rất tốt rồi, ngươi cảm thấy thế nào?" Triệu Nhã Nhu nhẹ nhàng nói, ngữ khí vẫn không biến hóa gì, làm người ta cảm thấy thực sợ hãi.
"Này..." Lý Thiên Quân do dự, hắn không biết có nên tiếp tục hay không, đúng như lời Triệu Nhã Nhu vậy, có thể bảo trụ mạng nhỏ của Lý Ngạn cũng đã rất tốt, chuyện tước vị thì có gì sau này lại nói.
"Ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói." Triệu Nhã Nhu nói, sau đó rời đi trước ánh mắt của mọi người.
Sau khi Triệu Nhã Nhu rời khỏi, mọi người như trút được một hơi dài, bắt đầu nghị luận chuyện này...
"Lý bá tước, ngươi hay là trước về nhà dạy cho lệnh công tử một chuyện, đó là không nên tái phạm sai lầm như hôm nay, hại chính mình thì không sao cả, quan trọng nhất là đừng hại người khác."
ở trong triều cũng không phải vì Lý gia là đại tộc mà không ai dám đối địch, gia tộc lớn hay nhỏ không có quan hệ trực tiếp với địa vị trong triều, chỉ có một ít nhân tố gián tiếp mà thoi.
Mà cho dù một số người không đám nói lời nào thì cũng sẽ có một ít đại thần sẽ nói, vì một ít lý do mà họ cũng không e ngại Lý gia.
Đồng thời những lời này cũng ghim vào tâm khảm mọi người, vừa rồi lãnh ý Triệu Nhã Nhu phát ra làm tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi Nữ Hoàng biến thái hi nộ vô thường này sẽ giận chó đánh mèo xừ lý mình.
May mà dường như nàng không có ý này, nếu không cho dù Nữ Hoàng buông tha Lý Ngạn này thì mình cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Các ngươi tính cái gì vậy, dám nói chuyện như thế với phụ thân của ta!" Lý Ngạn rất là kiêu ngạo nói, trong hai năm này, Lý gia ngày càng phát triển làm tên ăn chơi trác táng vốn đã rất kiêu ngạo này càng trở nên kiêu ngạo, không để ai vào mắt.
"Ba!" Một tiếng tát vang dội vang lên.
"Tên vô liêm sỉ nhà ngươi còn đám nói, đi về cho ta!" Lý Thiên Quân nổi giận, trực tiếp tát một cái làm Lý Ngạn ngơ ngác, "Xin lỗi các vị, ta sẽ về hảo hảo quản giáo hắn."
"Không có chi, Lý bá tước, mong gửi lời thỉnh an của ta đến Lý nguyên soái" Các vị đại thần hành lễ cáo từ, mà trong lòng bọn họ đều nói, đáng đánh, người như vậy nên đánh mạnh vào, hảo hảo quản giáo.
"Còn không đi cho ta, ngại chưa dù dọa người sao?" Lý Thiên Quân quát với Lý Ngạn đang ngấn người, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lý Ngạn tỉnh ngộ lại, hung hăng liếc những đại thần này một cái, sau đó ly khai cùng phụ thân hắn.
Lý Ngạn bị mang về nhà dạy dỗ, mà Triệu Nhã Nhu đã sớm hạ lệnh cho Hắc Y Vệ lại niêm phong Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, giam giữ tất cả những người ở trong lại, nàng phải biết rõ những người này làm gì trong đó, có phá hư gì ở trong không.
Một khi bị phát hiện thì mặc kệ là ai, nàng cũng không để hắn dễ chịu.
Đây chính là một màn mà Diệp Lãng nhìn thấy, mà một màn này, Diệp Lãng vụng trộm quăng cho Lãnh Huyết Thất một ánh mắt, tựa hồ đang nói với Lãnh Huyết Thất, thế nào, ca nói đúng chứ!
Hừ, chỉ là vận khí tốt mà thôi.
Lãnh Huyết Thất đáp trá....
Lãnh Huyết Ngũ không nói gì, vẫn trầm mặc...
Sau đó ba người trước sau rời khỏi nhà ăn, trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi ba người nghỉ ngơi thì những người khác cũng không, nhất là người của Lý gia, hôm nay nhất định phải vượt qua một đêm dài.
"A... A..." Lý gia phát ra từng trận la rú bi thống, tiếng kêu bi thảm làm người ta cảm thấy sảng khoái, sai rồi, là sợ hãi...
Đây là tiếng vọng sau khi Lý Ngạn về nhả, nguyên nhân là Lý Thiên Quân làm ra một quyết định với hắn - sù dụng gia pháp!
"Thiên Quản, ngươi làm gì vậy, ngươi như thế sẽ đánh chết con mất!" Lý phu nhân đang ngăn cản Lý Thiên Quân sử dụng gia pháp, Lý gia gia pháp chính là đánh quân côn, đây là truyền thống của Lý gia, cũng là truyền thống của rất nhiều gia tộc.
"Đánh chết cho khỏe, ít nhất cũng tốt hơn gây họa hại Lý gia chúng ta!" Lý Thiên Quân lạnh lùng nói, trong ngữ khí rõ ràng tràn đầy lừa giận.
Lý phu nhân không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đi hoàng cung một chuyện liền biến thành như vậy, con của mình khi đi là sung sướng biết bao, bây giờ lại lãnh đến gia pháp.
"Hắn lại là con ruột của ngươi, ngươi nhẫn tâm sao?" Lý phu nhân có điểm khóc nói.
"Vậy thì coi như ta chưa từng sinh!" Lý Thiên Quân nói, "Đánh mạnh vào cho ta!"
"A..."
Lúc này Lý Ngạn đã không có bộ dáng quần áo lụa là gì, đám ăn chơi trác táng này đều dựa vào cha mẹ của chủng, chọc phải chính phụ thân mình thì hắn có thể làm gì đây, chỉ có thể tiếp thụ trừng phạt.
Phản kháng?
Lúc này làm vậy chỉ có thể kích thích Lý Thiên Quân thêm thôi, kết quả có thể là thật sự bị đánh chết hoặc bị trục xuất.
Ăn chơi trác táng bị trục xuất gia môn thì tính là cái gì đây? Đó là chả là cái thá gì cả!
← Ch. 465 | Ch. 467 → |