← Ch.500 | Ch.502 → |
"Không cần, ta đã có người chiếu cố, hắn coi như thông qua." Lý Nguyệt lắc đầu.
"Hắn..." Trên mặt Triệu Nhã Nhu lộ ra một tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh đã biến mất, có thể vì nàng không ngờ Lý Nguyệt lại để Diệp Lãng chiếu cố.
Mà đến lúc này Diệp Lãng vẫn không quay đầu lại, cho dù biết nàng là Triệu Nhã Nhu cũng thế.
"Đúng vậy!" Lý Nguyệt gật đầu, nhìn về phía Diệp Lãng.
Lúc này đám người Triệu Nhã Nhu cũng đều nhìn về phía Diệp Lãng, trong nhất thời hắn đã trở thành tiêu điểm.
"Tiểu đầu đất, ngươi phải chào hỏi với Nữ Hoảng, nếu không ngươi sẽ làm cho nàng chú ý." Lãnh Huyết Ngũ vội vàng truyền tin.
"Ta biết, nhưng nếu ta chào hỏi với nàng cũng sẽ bị nàng nhận ra." Diệp Lãng nhíu mày, cảm thấy rất đau đầu.
"Ngươi nghĩ cách gạt nàng xem, nếu không ta cũng chỉ có thể giết hết bọn họ, mặc dù có điếm khó khăn nhưng vẫn có một chút hy vọng." Lãnh Huyết Ngũ trả lời.
"Xem trước chút đã..." Diệp Lãng tiệp tục suy nghĩ.
"Ẻ, ngươi sao vậy, Hoàng Thượng ở phía sau ngươi kìa, ngươi tỏ vẻ một chút được không." Lý Nguyệt nói, cho dù ngươi không phải người của Tường Không nhưng thấy Nữ Hoàng bệ hạ thì ít nhiều có điểm lễ phép chứ.
"À, Hoàng Thượng đến à, ăn cái gì sao? Đúng rồi, món ăn thôn quê này hẳn không hợp khẩu vị của ngươi, vậy tái kiến, không tiễn!" Diệp Lãng khoát tay, từ đầu đến cuối hắn cũng không quay đầu lại.
"..." Tất cả mọi người trầm mặc, mà nguyên nhân của họ cũng không giống nhau.
Lý Nguyệt còn tưởng rằng Diệp Lãng vì Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, trong lòng âm thầm nói, làm gì vậy, ngươi không chào đón Hoàng Thượng như thế thì chẳng khác nào đang nói cho mọi người biết chúng ta có vấn đề sao?
Mà Lãnh Huyết Ngũ, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thờ dài trong lòng, ngươi như vậy sẽ càng làm nàng chú ý, càng thân phiền toái thôi.
Bọn thị vệ lại cảm thấy Diệp Lãng rất vô lễ, dám không chào đón Hoàng Thượng.
Mà Triệu Nhã Nhu chỉ mỉm cười, không thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì, không biết nữ nhân biến thái này có phải phát hỏa, muốn xừ lý Diệp Lãng hay không.
"Lời này sai rồi, ta cũng không phải cái loại người chỉ biết hưởng thụ phú quý, vừa rồi chẳng phải ta đã xin ngươi một cái chân gà sao?" Triệu Nhã Nhu cười nói, sau đó đi đến trước Diệp Lãng, ngồi xuống.
Ngươi đã không chịu xoay người để ta thấy mặt thì ta ngồi trước mặt ngươi, nhìn xem ngươi làm gì đây.
Tựa hồ ý tứ của Triệu Nhã Nhu là vậy, điều này làm tất cả mọi người ở đây mở rộng tầm mắt, đều không rõ Triệu Nhã Nhu đây là muốn làm gì, không tức giận, ngược lại mỉm cười ngồi xuống.
Mỉm cười, đây là biểu tình rất ít nhìn thấy từ khuôn mặt Triệu Nhã Nhu, những hộ vệ này ở bên cạnh nàng lâu như thế còn chưa thấy nàng mỉm cười như vậy.
Trước kia khi nàng cười, cảm giác âm trầm hơn rất nhiều, hơn nữa trên cơ bản sau khi mỉm cười sẽ đại khai sát giới.
Chẳng lẽ đây là tròi lặng trước cơn giông sao?
"Hoảng Thượng, hắn là Thú nhân tộc nên có chút không hiểu quy cũ, mời người thứ lỗi!" Lý Nguyệt cũng nghĩ rằng Triệu Nhã Nhu muốn giết Diệp Lãng nên lập tức biện hộ.
"Hồ tộc, ta biết, vừa hay ta cũng muốn thương lượng chuyện liên minh cùng Hồ tộc, không biết ngươi là ai ở Hồ tộc?" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng nói.
Chẳng lẽ vì thế nên nàng mới mỉm cười với hắn?
"Xin lỗi, ta cũng không phải Hồ tộc." Diệp Lãng xin lỗi nói, rất bình thản, không có đi cố ý biện giải mình không phải Hồ tộc, nếu làm vậy ngược lại sẽ càng khiến Triệu Nhã Nhu hoài nghi.
Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng không nói gì, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đúng rồi, hắn đúng là không thể xem như Hồ tộc, hắn là Fox gia tộc, là bán thú nhân!" Lý Nguyệt nói.
"Fox gia tộc?" Trên mặt Triệu Nhã Nhu lộ ra một tia kinh ngạc, "Hóa ra là vậy, không biết Fox qua Tường Không chúng ta làm gì?"
"Chơi!" Diệp Lãng hồi đáp rõ ràng.
"Chơi?" Triệu Nhã Nhu có điểm nghi hoặc.
"Đúng vậy, chính là chơi." Diệp Lãng lại xác nhận nói, "Ta cũng không phải đi làm việc cho gia tộc, ta chỉ đến chơi mà thôi."
Làm một cái bại gia từ, ta đi ra ngoài chơi không được sao? Trên đại lục này hẳn có rất nhiều người như vậy a, cũng không phải là quyền lợi riêng của bại gia từ, tất cả con đòng cháu giống có tiền quyền cũng có thể như vậy.
"À, hóa ra là vậy..." Triệu Nhã Nhu binh thản nói.
"Không được sao?" Diệp Lãng hỏi ngược lại.
"Có thể." Triệu Nhã Nhu cười đáp, mà lúc này nụ cười của Triệu Nhã Nhu có lực hấp dẫn làm người ta không thể tưởng được, làm cho người ở đây ngơ ngẩn trong chốc lát.
"Không ngờ ngươi cười rộ lên trông rất đẹp..." Vào giờ khắc này Diệp Lãng cũng kìm lòng không đậu nói một tiếng.
Mà Diệp Lãng vừa nói xong, Triệu Nhã Nhu thu lại nụ cười, trở nên lạnh lùng: "Phải không? Ý ngươi là, khi ta không cười thì sẽ không đẹp sao?"
"Không phải, dung mạo của ngươi rất đẹp." Diệp Lãng nói tiếp.
"Tức là, nội tâm của ta không đẹp?" Hôm nay dường như Triệu Nhã Nhu hơi nhiều lời.
"Cái này thì ta không biết..." Vốn Diệp Lãng định nói nội tâm ngươi đẹp mới là lạ, bất quá đóng vai một người không biết gì cả thì dường như không nên nói như vậy.
"Tốt lắm, không nói vấn đề này nữa, ngươi có thể chia cho ta một chút con gà của ngươi chứ?" Triệu Nhã Nhu nhìn gà ăn mày trong tay Diệp Lãng.
"Không có cứa đâu, tự mình nướng đi!" Diệp Lãng bật người cự tuyệt, làm cho tất cả mọi người ngây ra một chút, ngay cả Triệu Nhã Nhu cũng vậy.
Như vậy còn cự tuyệt?
"Tiểu đầu đất, ngươi hẳn là đáp ứng a."
"Không đây là vấn đề nguyên tắc, tuyệt không đáp ứng, ta sẽ không cùng ăn một con gà với nàng, đồng thời cũng không để nàng chỉ đông nói tây."
N ít
Sau khi Diệp Lãng trả lời Lãnh Huyết Ngũ liền bắt đầu ăn, hai ba cái đã ăn sạch con gà làm tất cả mọi người nhìn có điểm ngây dại, mà hắn lại rất thoải mái ợ một tiếng tỏ vẻ ăn no.
Cái này tính là gì, không muốn cho ta cơ hội sao?
Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, không cho nàng cơ hội cắn một miếng.
Lãnh Huyết Ngũ tựa hồ có điểm hiểu được, địch ý của Diệp Lãng với Triệu Nhã Nhu có chút đậm Nhưng nàng cũng cảm thấy mặc dù Diệp Lãng có địch ý, tuy cũng nói muốn giết Triệu Nhã Nhu nhưng tổng vẫn cảm thấy hắn sẽ không hạ thủ được.
Nàng cảm thấy hai người kia không phải chỉ đơn giản là địch nhân.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của nàng thôi, rốt cuộc có phải thật hay không thì chưa biết, bất quá nàng cũng từng hỏi qua Diệp Lãng, phát hiện hai người ngoài địch nhân thì vẫn là địch nhân, giống như không có chuyện gì khác.
Nàng tin rằng Diệp Lãng sẽ không gạt mình, trừ phi ngay cả chính hắn cũng không biết.
"Hừ!" Triệu Nhã Nhu hừ lạnh, một cái hừ lạnh này làm người ở đây bắt đầu có điểm sợ, đây không khác Từ Thần triệu hoán là mấy.
"Hoảng thượng..." Khi Lý Nguyệt đang muốn nói gì lại bị Triệu Nhã Nhu đánh gảy.
"Không cần nói, nói cho ta biết làm sao để nướng, ta cũng không tin ta không ăn được." Triệu Nhã Nhu lạnh giọng nói.
"A..." Lý Nguyệt ngẩn ngơ, nàng không ngờ Triệu Nhã Nhu không bão nổi, còn thật sự làm gà ăn mày này.
← Ch. 500 | Ch. 502 → |