← Ch.057 | Ch.059 → |
Ca khúc đã kết thúc người lại chưa tán đi, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn về phía sân khấu. Không một ai phát ra thanh âm gì, chỉ sợ đem cảm giác vi diệu kia đuổi đi mất!
Lúc này, là một trong những diễn viên chính của sự kiện - Mạc Á cũng xuất hiện trước mặt mọi người, đứng trước sân khấu nhìn lại. Mà một trong những diễn viên chính khác - Sa Lan cũng hiểu được nàng đã hoàn toàn bị đánh bại. Lúc này nàng chỉ hy vọng là --
Chân Tiểu Yên trước mặt là giả!!
Nếu là thật thì nàng cũng chỉ có thể tiếp thụ việc cùng Chân Tiểu Yên chia xẻ Mạc Á, nàng hy vọng địa vị của mình trong lòng Mạc Á đừng thấp hơn Chân Tiểu Yên là được.
Chỉ là sau chuyện này, tin rằng rất nhiều người đều biết đến kết quả!
Cứ như vậy, dưới ánh mắt chúc phúc của toàn trường, Chân Tiểu Yên và Mạc Á nhìn nhau, cứ đứng nhìn như vậy...
Thời gian từng phút trôi qua!
"Uy uy, các ngươi cũng nên động đậy đi chứ, đã qua mười phút rồi, các ngươi nhìn chưa chán à?!
"Mụ béo, đi thôi! Ngươi vất vả như vậy không phải vì hôm nay, vì thời khắc này sao?" Diệp Lãng nhìn Chân Tiểu Yên đứng ngây như phỗng trên sân khấu, lại không chịu đi về phía Mạc Á, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình, tựa hồ trưng cầu sự đồng ý từ mình vậy.
Có lẽ là vì trong khoảng thời gian này, hầu như bất cứ chuyện gì Chân Tiểu Yên đều phải trải qua sự đồng ý của Diệp Lãng cả, bởi vậy cũng dần trở thành thói quen, cho dù làm chuyện của riêng mình cũng phải nhìn ý tứ của Diệp Lãng.
Có lẽ là nàng có điểm sợ hãi kết quả này, tuy nàng biết mình xứng đáng đạt được kết quả như vậy, nhưng khi thời khắc này thật sự đến với nàng thì nàng lại có chút không biết làm sao, do dự và sợ hãi. Mà đây cũng chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi.
Có lẽ, cũng vì một "có lẽ" khác, cái "có lẽ" mà chính nàng cũng không biết...
"Ta... Ta đi qua đây..." Chân Tiểu Yên tiếp tục nhìn Diệp Lãng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi đi về phía Mạc Á.
"Sao lại do dự, không phải ngươi vẫn mong chờ thời khắc này sao? Nữ nhân quả thật là hiểu, về nhà thôi!" Diệp Lãng có điểm khó hiểu nói, sau đó cũng chầm chậm đi xuống sân khấu, chuẩn bị trở về nhà.
"Đệ đệ, ngươi cứ như vậy mà đi sao, không xem bọn hắn..." Diệp Lam Vũ đang ở bên dưới chờ Diệp Lãng ngạc nhiên hỏi.
"Có cái gì hay mà xem, không phải là một đôi tình nhân ôm nhau hôn nhẹ, nói những lời mắc ói sao. Ta không có hứng thú gì với cái này, hơn nữa ta cũng mệt rồi, hơn hai mươi ngày này quả thật mệt chết ta." Diệp Lãng thực vô tình nói.
"Mệt mỏi sao, vậy về nhà nghỉ ngơi a. Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài rồi, ngươi có thể lên đấy ngủ trước một lúc cũng được." Diệp Lam Vũ thực ôn nhu nói, nghe Diệp Lãng than mệt, dù nàng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cũng ráng nhịn xuống.
Mà lúc này một thanh âm vang lên --
"Hì hì, ngươi đang gạt người, ngày nào ngươi chả nằm một bên xem Tiểu Yên chịu khổ, cũng chưa bao giờ cổ vũ hay an ủi gì nàng nha..."
"... , Liễu Phi Yên, sao ngươi lại ở đây?" Diệp Lãng nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy Liễu Phi Yến cười cười đứng một bên, vẫn cái bộ dáng thanh tú động lòng người kia, tất nhiên là hình tượng gần đây của nàng....
"Sao ta lại không thể ở đây chứ, ăn khổ cực vì hai ngươi hơn hai mươi ngày, đương nhiên muốn nhìn xem kết quả thế nào a. Bất quá nói đi phải nói lại, tuy ta tin là ngươi sẽ làm được nhưng đến tận giờ ta vẫn có chút khó tin. Ba ngày trước Tiểu Yên cũng đâu xinh đẹp động lòng người như vậy đâu, ba ngày này ngươi làm cái gì mà làm cho nàng biến hóa đến mức này?" Piễu Phi Yên cười nói, mà lời của nàng cũng làm cho mọi người hiểu được một việc.
Hóa ra ba ngày này không phải Diệp Lãng vô duyên vô cớ biến mất mà là hắn cần làm thêm một lần cố gắng nữa, làm cho Chân Tiểu Yên trở nên hoàn mỹ như thế, ít nhất thì lúc này nàng thật hoàn mỹ.
"Với cả, ngươi không ở lại xem kết quả sao?" Liễu Phi Yên cuối cùng còn ráng hỏi thêm một câu.
Diệp Lãng ngáp dài, lười biến nói: "Cần xem kết quả sao? Mụ béo biểu diễn thực hoàn mỹ, thắng chắc rồi! Trừ phi đám giám khảo này giở trò, bất quá có thách bọn hắn cũng chả dám! Hơn nữa, cho dù không được ngôi vị đệ nhất, các ngươi nhìn xem bộ dáng đôi gian phu dâm phụ của bọn hắn thử coi, mục đích của nàng đã đạt được rồi, những thứ khác không quan trọng lắm!"
"Cái gì gọi là gian phu dâm phụ, sao ngươi lại có thể nói bọn họ như vậy!"
"Không phải sao? Bọn họ không phải là gian phu dâm phụ à? Mụ béo là người thứ ba chen vào, Mạc Á kia lại theo mới nới cũ..."
"..."
Có thể nói như vậy à? Đại lục này vốn có thể một chồng nhiều vợ, huống chi phía nhà nam còn chưa lập gia đình, nhà nữ cũng chưa gả đi đâu, tất cả mọi người đều có quyền lựa chọn!
Yêu đương tự do!!
"Không nói mấy cái này nữa, dù sao tiểu hỗn đản nhà ngươi cũng chẳng hiểu!"
"Thế thì đừng nói nữa, dù sao mụ béo cũng đã đạt đến mục đích rồi, những chuyện khác thì kệ xác nó đi!"
"Đúng vậy, Tiểu Yên đi thi vốn là vì Mạc Á công tử, chỉ cần được làm bạn gái Mạc Á công tử rồi thì ngôi vị hoa khôi cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."
Có đôi khi mục tiêu của một người chỉ là một thứ nho nhỏ, nhưng kết quả lại làm cho người khác quên mất mục tiêu thật sự của người này. Giống như Chân Tiểu Yên, nàng chỉ muốn chứng minh mình với Mạc Á công tử mà thôi, chỉ cần nhận thức với hắn là được. Mà tình huống lúc này đã vượt qua sự mong muốn của nàng. Cái gì là ngôi vị hoa khôi? Nó cũng chẳng là gì trong lòng nàng!
Kết quả này cũng làm cho người ta rất khó tưởng tượng! Đúng vậy, ai cũng không thể đoán được nàng có thể biến thành như vậy, trở nên đáng yêu mê người, trở nên hoàn mỹ như vậy!
Vấn đề này làm tất cả mọi người đều hiếu kì muốn biết làm sao hắn làm được điều đó?
Thất công chúa nhịn không được hỏi một câu: "Diệp Lãng, sao ngươi có thể làm được điều này? Có thể làm cho Chân Tiểu Yên biến hóa đến mức như vậy? Thật sự làm cho người ta có cảm giác không thể tin vào mắt mình!"
Diệp Lãng lắc đầu, nhẹ nói: "Không phải là ta, ta chỉ có khả năng giúp nàng pha nước, chế thuốc mà thôi. Những thứ này chỉ mang đến một ít trợ giúp với nàng mà thôi, quan trọng nhất vẫn ở chính nàng, nếu nàng không cố gắng vượt qua đau khổ thì cho dù ta có bổn sự lớn đến đâu đi nữa cũng không giúp được nàng!"
Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa đều yên lặng, mà Liễu Phi Yên lại thể hội rất sâu những lời này, bởi nàng tận mắt nhìn thấy sự cố gắng của Chân Tiểu Yên, cái loại cố gắng siêu việt thường nhân này làm nàng thật bội phục.
Về phần Diệp Lãng, tuy nhìn qua có vẻ hắn rất nhàn nhã tự tại, giống như chẳng quan tâm đến sự cố gắng của Chân Tiểu Yên, giống như cấp một ít trợ giúp xong liền hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của Chân Tiểu Yên.
Nhưng Liễu Phi Yên vẫn cảm giác được một loại ủng hộ của Diệp Lãng với Chân Tiểu Yên, chỉ có điều hình như loại ủng hộ này chỉ có hắn với Chân Tiểu Yên mới có thể hiểu được, người bên ngoài căn bản nhìn không ra.
Mà Liễu Phi Yên cũng hiểu được quan hệ giữa hai người bọn họ, trong hơn hai mươi ngày này càng ngày càng kỳ lạ, từ một đôi bạn tốt trở thành một đôi oan gia, thỉnh thoảng cãi nhau chí chóe, thậm chí có vài lần vung tay vung chân, nhưng rất nhanh sau đó lại hòa hảo ngay.
Tình huống này Liễu Phi Yên cũng tìm ra được một lý do để giải thích, hẳn là Diệp Lãng muốn giúp Chân Tiểu Yên, tại thời khắc gian nan kia, cãi nhau sẽ giúp nàng quên đi một ít thống khổ.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |