← Ch.670 | Ch.672 → |
- Không phải cần tiền sao! Cho ngươi!
Diệp Lãng trực tiếp lấy ra một tờ kim phiếu,
- Thừa thì của các ngươi, thiếu thì đến tìm ta.
-...
Hộ viện lần này càng thêm cẩn thận, bởi vì họ vừa nhìn thấy con số trên tờ kim phiếu là một trăm, đây là một con số rất lớn, dù cho bốn người Diệp Lãng những cô nương tốt nhất, cộng thêm những món ăn ngon nhất thì cũng không hết từng ấy tiền.
Mặc dù đây là Long Thành, người có thể đưa ra kim phiếu như vậy rất nhiều, nhưng đưa ra tuỳ tiện như vậy thì không nhiều, dù sao bất luận Diệp Lãng là người như thế nào, họ đều cảm thấy phải tiếp đãi hắn thật tốt.
Có những kẻ ăn chơi sở thích kì quái, dẫn theo mấy cô gái đi vào thanh lâu thì cũng có thể hiểu được, ừm, bây giờ họ đã có thể hiểu.
- Ê, các ngươi đúng là tệ quá, sao lại ngăn công tử lại, công tử mời vào!
Lúc này, mụ tú bà phụ trách tiếp đón khách nhân cũng xuất hiện, mụ rất nhiệt tình chào hỏi Diệp Lãng, cười nói như gặp phải người mà mụ tôn kính nhất.
Hơn nữa, mụ còn đá lông nheo, chuẩn bị kéo tay Diệp Lãng!!
Chỉ cần có kim phiếu, trong mắt họ, ai cũng là khách quan tôn kính nhất!!
- Bỏ tay ngươi ra, đừng có lôi lôi kéo kéo!
Lãnh Huyết Ngũ trực tiếp giằng tay mụ tú bà, không để cho mụ lại gần Diệp Lãng, đây cũng có thể là để bảo vệ Diệp Lang, cũng có thể là không để cho Diệp Lãng tiếp xúc với những người như vậy.
- Ha ha... , công tử, tiểu thư, mời vào, mọi người muốn ngồi trong đại sảnh hay vào phòng bao?
Mụ tú bà tiếp tục cười, không cảm thấy mất vui vì hành vi của Lãnh Huyết Ngũ, nụ cười giống như thứ thiết yếu trên gương mặt mụ.
- Đại sảnh đi, còn có thứ để xem, cho ta một vị trí tốt, đừng để có người làm phiền bọn ta.
Diệp Lãng ngẫm nghĩ nói.
- Được, mời sang bên này.
Mụ tú bà dẫn mấy người Diệp Lãng đi vào Vạn Hoa Lầu.
- Wa!
Khi bọn Diệp Lãng bước vào, rất nhiều ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ, người đầu tiên mà họ nhìn thấy là Lãnh Huyết Ngũ và Liễu Phi Yên.
Ở đây, họ nhìn thấy hai người Lãnh Huyết Ngũ tự nhiên sẽ nghĩ họ là người của Vạn Hoa Lầu, bây giờ họ đang nghĩ, Vạn Hoa Lầu có hai nữ tử tuyệt sắc này từ bao giờ vậy, sao mình chưa từng nghe nói.
Liền sau đó, họ chuyển hướng chú ý sang Diệp Lãng, có chút không hiểu Diệp Lãng là ai, tại sao lại có được hai nữ tử tuyệt sắc này.
Tiếp sau đó nữa, một vài người mới phát hiện, bên cạnh Diệp Lãng vẫn còn một cô bé.
Một cô bé? Không lẽ, là đào mới của Vạn Hoa Lầu? Chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trong Chu Tước đệ nhất thanh lầu này, thỉnh thoảng lại xuất hiện những vị khách có sở thích quái gở, cho nên, cũng có người cảm thấy buồn nôn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, số người nhìn tiểu công chúa còn nhiều hơn số người nhìn Lãng Huyết Ngũ.
- Không tệ. Mới sáng sớm mà đã có nhiều khách thế này, làm ăn tốt quá còn gì!
Diệp Lãng nhìn khách nhân túm năm tụm ba, mặc dù không phải rất nhiều, những cũng không ít.
- Ông chủ, những người này đều là khách ở qua đêm, ngươi ngốc quá!
Liễu Phi Yên thì thầm nói.
Ở thanh lầu, khách ở qua đêm không biết bao nhiêu người. Họ cũng không thể sáng sớm đã đi, có những người ở lại dùng chút đồ ăn, sau đó mới từ từ rời đi.
- Mặc kệ họ, chúng ta chỉ đến ăn sáng, ta muốn bánh quế hoa. Các nàng ăn gì?
Diệp Lãng khoát khoát tay nói.
- Ăn sáng?
Mụ tú bà nãy giờ chỉ dỏng tai sang phía bọn Diệp Lãng, khi nghe thấy hắn nói đến ăn sáng, mụ có chút không kịp phản ứng.
Trước đó, mụ đã thử đoán qua mục đích đến đây của Diệp Lãng, đoán qua không ít khả năng, họ cảm thấy Diệp Lãng đến đây nhất định có mục đích gì. Nếu không đã không làm vậy.
Vạn Hoa Lầu có thể trở thành đệ nhất thanh lâu đương nhiên có không ít kẻ thù, cũng gặp không ít thủ đoạn mập mờ. Họ sợ nhất là kẻ thù đến đây gây chuyện, làm phiền công việc làm ăn của họ.
Một tổ hợp như bọn Diệp Lãng, đương nhiên rất đáng hoài nghi!!
Đến ăn sáng, sao có thể như vậy được, muốn lừa chúng ta sao!!
Mụ đương nhiên không tin những gì Diệp Lãng nói, có thể vì lý do này, sự tình phát triển càng hấp dẫn hơn, vốn dĩ chỉ là việc rất đơn giản, những có người lại muốn phức tạp hoá nó.
- Nếu ngươi thấy ngon như vậy thì ta cũng muốn nếm thử, ta chọn bánh quế hoa!
Lãnh Huyết Ngũ nói.
- Không thể tất cả đều ăn bánh quế hoa được, còn có những thứ khác cơ mà, vậy để ta chọn nhé, cho ta một đĩa hạnh nhân đậu phụ, một vỉ sủi cảo tứ hỉ...
Liễu Phi Yên bắt đầu chọn một bàn điểm tâm, đều là những món điểm tâm vô cùng đặc biệt, đồng thời cũng tương đối đắt.
Đắt một chút là tự nhiên, ông chủ đã đưa cho họ một trăm kim tệ, với tính cách ông chủ, hắn không thể đòi lại tiền thừa, cho nên ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.
- Đúng rồi, cho chúng ta mỗi người một bát vây cá súc súc miệng...
- Còn nữa, mỗi người một chén cháo tổ yến, thanh đạm một chút nhé, sáng sớm ăn đồ thanh đạm thì tốt hơn...
Mụ tú bà đứng bên cạnh không ngừng toát mồ hôi, họ là ai vậy, cả một bàn đồ ăn toàn là những món đắt nhất, còn nói ăn thanh đạm, nếu như các ngươi muốn thanh đạm, tại sao không gọi mấy món thanh đạm?
Nhưng mặc dù những món đó tương đối đắt, cộng lại vẫn chưa đáng giá một trăm kim tệ, cho nên, mụ tú bà cũng mặc kệ, sau khi xác nhận bọn Diệp Lãng không cần gì nữa mới bắt đầu cáo lui.
- Đợi chút, ở đây sao không có ai biểu diễn, vậy các ngươi bảo chúng ta xem gì.
Diệp Lãng chỉ lên vũ đài phía trước, mới sáng sớm, làm gì có cô nương biểu diễn.
- Cái này, để ta gọi người, bây giờ còn sớm, chúng ta vẫn chưa chính thức bắt đầu kinh doanh, cho nên, xin lỗi.
Mụ tú bà khom người xin lỗi.
- Thái độ phục vụ của các ngươi như vậy là không được, nếu đã mở cửa thì phải chuẩn bị sẵn tiết mục, dù không có khách thì vẫn phải có! Được rồi, cho ngươi lui, mau mang bánh quế hoa lên đây cho ta, những cái khác từ từ cũng được.
Diệp Lãng giơ tay nói.
-...
Mụ tú bà chỉ muốn khóc, sao lại có vị khách khó tính như vậy, vì lợi nhuận, nhịn vậy!
Nhưng, sao mình không coi hắn như những vị khách bình thường, tốt nhất là báo lên cho bà chủ, chuyện này, để bà chủ tự mình định đoạt, mình ứng phó không nổi.
- Liễu Phi Yên, nghe họ nói, lần này nàng đưa các tỷ muội đến biểu diễn trên thọ yến của bà ngoại? Các nàng định biểu diễn gì, nói cho ta biết, ta không muốn chúng ta bị lặp.
Trong lúc đợi món ăn dọn lên, đợi tiết mục biểu diễn, Diệp Lãng tranh thủ hỏi Liễu Phi Yên, hắn đã quyết định phân chia tiết mục với họ nên đương nhiên không thể lặp lại.
Những người khác Diệp Lãng có thể không quản, nhưng bọn Liễu Phi Yên thì hắn không thể không quản!!
← Ch. 670 | Ch. 672 → |