← Ch.697 | Ch.699 → |
- Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy sao?
- Cũng không thể dễ bỏ qua như vậy, bởi vì Long Cát công chúa sẽ đến tính sổ, hiện tại ta chỉ hi vọng, Long Cát công chúa không đề cập tới một ít điều kiện làm cho người ta khó chịu là được rồi. Mấy ngày nay nàng vẫn chưa tới tìm chúng ta, nhất định là đang tính toán điều kiện, nữ nhân này thật là đáng sợ, nếu như nàng trở thành hoàng đế, chúng ta chỉ có thể thành thành thật thật trở thành trung thần, không cần làm gì mờ ám cả, bởi vì không thể làm!
Tây Môn gia chủ tiếp tục lắc đầu, đối với tình huống bây giờ, hắn vẫn luôn đau đầu.
...
Cả cao tầng Tây Môn gia tộc đều đang trầm tư, bọn họ đang nghĩ tới đường ra của mình, con đường này phải đi thế nào.
Mà phụ thân của Tây Môn Khánh, trong lòng của hắn vẫn đang bốc cháy, hắn muốn báo thù, không tiếc bất cứ giá nào, hắn cũng phải báo thù!
Đương nhiên, dùng năng lực của hắn, không biết có thể làm chuyện gì, có thể tới gần Diệp Lãng được hay không, bởi vì mọi chuyện không thể theo ý muốn của một ai.
Rất nhanh, Tây Môn gia phải nhảy ra nghênh chiến, bởi vì Long Cát công chúa đã tới.
Long Cát công chúa cầm lấy một trăm vạn kim phiếu của Diệp Lãng, biểu hiện rất khách khí đi vào Tây Môn thế gia, tới bái phỏng gia chủ Tây Môn thế gia, cầm một trăm vạn kim phiếu này giao cho hắn, nói đây là tiền mà Diệp Lãng mua Vạn Hoa Lầu.
Một trăm vạn kim phiếu!
Vào khi đó, tộc nhân của Tây Môn thế gia đều run rẩy, bọn họ đều mơ tưởng số tiền kia, dùng số tiền kia đền bù tổn thất của Vạn Hoa Lầu, một trăm vạn kim tệ đã đủ để bồi thường tổn thất của Vạn Hoa Lầu.
Nhưng mà, bọn họ dám thu sao?
Không thể, số tiền kia không thể thu, chẳng những không thể thu, mà còn phải khách khí bồi thường tổn thất cho người ta! Bằng không, lấy phong cách hành sự của Long Cát công chúa, đến lúc đó bọn họ phải trả một cái giá thảm trọng.
Điểm này, Long Cát công chúa sớm đã biết, cho nên, nàng không cần đem một trăm vạn kim phiếu đưa ra, chỉ cầm trong tay mà thôi, mà lúc này bọn họ nói không cần, nàng dứt khoát thu hồi, cũng bắt đầu ngồi xuống nói chuyện.
Nghe nói, Long Cát công chúa và Tây Môn gia tộc đàm phán mất một ngày, về sau, sắc mặt của cao tầng Tây Môn thế gia đều rủ xuống, giống như bị người ta đoạt đi bảo bối rất quý giá.
Mà sắc mặt Long Cát công chúa vẫn luôn mỉm cười, sau khi Diệp Lãng nhìn thấy, Diệp Lãng hỏi rất trực tiếp là nàng đã nhặt được vàng hay sao, tại sao lại cười ngây ngô như vậy.
Đương nhiên là nhặt được vàng, một trăm vạn kim phiếu, còn có những vật khác, ha ha, đều là do tiểu hỗn đản ngươi ban cho!
- Lão bản, ở bên ngoài có người tới tìm ngươi, có nên cho người đó vào hay không?
Liễu Phi Yên chạy vào sân nhỏ của Diệp Lãng, Vạn Hoa Lầu với tư cách là đệ nhất thanh lâu ở Chu Tước đế quốc, nơi ở cũng được xem là lớn, hơn nữa tiểu viện ưu nhã cũng có, trụ sở của Diệp Lãng cũng nằm ở đây.
Liễu Phi Yên phải hỏi lại, vì mấy ngày gần đây, đã có rất nhiều người đều muốn gặp được Diệp Lãng, dù mục đích của tất cả không giống nhau, có xin lỗi, có kết giao, cũng có người muốn nghe hát, muốn truy cầu...
Đúng, là truy cầu, đó chính là các tiểu thư quý tộc của Long thành, thực lực và sức ảnh hưởng của Diệp Lãng bây giờ, đã làm cho ngàn vạn thiếu nữ điên cường, muốn được gả cho hắn.
Cũng bởi vì như vậy, trong Vạn Hoa Lầu hiện tại không chỉ có nam khách nhân, còn có rất nhiều nữ khách nhân!
Đối với chuyện này, Vạn Hoa Lầu mở cửa buôn bán, toàn bộ đều phải hoan nghênh, nhưng sau khi nơi này mở cửa, tính chất của Vạn Hoa Lâu đã khác trước, nữ nhân cũng có thể tiến vào xem, đến nghe ca hát và xem khiêu vũ, đồng thời, cũng cung cấp nghiệp vụ nhạc đệm cho khách nhân muốn được hát.
Mà những người muốn gặp Diệp Lãng, Diệp Lãng cũng không nhìn, dù mục đích có là gì, hắn cũng chẳng muốn gặp.
Có người nghĩ ra biện pháp, muốn được tiếp cận Diệp Lãng, nhưng cũng không thể tiếp cận, vì bị kỵ sĩ đoàn ngăn cản, hiện tại bọn họ phụ trách an toàn cho Diệp Lãng, cho nên không cho phép ai tới gần hắn.
Mà gần đây Diệp Lãng đang làm cái gì, chỉ có một số ít người biết rõ, người khác chỉ biết Diệp Lãng trốn ở trong sân nhỏ của Vạn Hoa Lầu và không xuất hiện lần nào.
Rất nhiều người suy đoán một cách ác ý, có phải Diệp Lãng đang đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc, đang cùng các cô nương oanh oanh yến yến hoang ca cả ngày lẫn đêm hay không.
Không có ai ngờ tới, chuyện Diệp Lãng đang làm hiện giờ đó là trồng hoa, mấy ngày nay hắn vẫn luôn chiếu cố một chậu hoa, chuyện này làm hắn hao tốn không ít tâm tư, từ luyện kim trận trên chậu hoa này cũng có thể nhìn ra, hắn đang dùng luyện kim trận để bồi dưỡng chậu hoa này.
Nếu có luyện kim thuật sĩ nhìn thấy, nhất định sẽ lập tức quỳ xuống cầu xin Diệp Lãng chỉ dạy phương pháp, bởi vì Diệp Lãng dùng phương pháp luyện kim thuật, đã có thể làm cho chậu hoa chỉ trong vòng vài ngày đã nảy mầm, xuất hiện đóa hoa.
Chuyện này vốn cần ít nhất là mấy tháng, nhưng hắn chỉ dùng vài ngày là hoàn thành!
- Không gặp! Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, người nào cũng không gặp! Đúng rồi, Phi Yên, ngươi xem chậu hoa này đẹp hay không?
Diệp Lãng thuận miệng hỏi, hắn trưng cầu ý kiến của Liễu Phi Yên.
- Nhìn rất đẹp! Đợi chút, lão bản, theo ta nhớ, hôm qua chậu hoa này còn rất nhỏ mà, tại sao nó lại lớn nhanh như vậy, hơn nữa đã kết hoa rồi!
Liễu Phi Yên ngạc nhiên hỏi thăm, mấy ngày nay nàng luôn bận rộn, cho nên nơi này của Diệp Lãng xảy ra chuyện gì, nàng cũng không rõ.
- Ta là luyện kim thiên tài mà, cái này là chút lòng thành! Được rồi, ta phải đem nó đưa vào hoàng cung, đặt nó trong ngự hoa viên là được.
Diệp Lãng gật đầu, chuẩn bị cầm chậu hoa này đi, đúng là nói xong liền làm ngay.
Diệp Lãng cũng không phải muốn đem chậu hoa này giao lại cho biểu muội, hắn cảm thấy mình đã phá hư ngự hoa viên, cho nên phải phục hồi trở lại, làm người phải biết nhận lỗi, nếu mình đã phá hư, vậy thì mình phải phục hồi lại như cũ.
- A, cái gì? Ngươi muốn đi hoàng cung?
Liễu Phi Yên ngơ ngác hỏi.
- Như thế nào? Có vấn đề sao?
Diệp Lãng hỏi lại.
Liễu Phi Yên lắc đầu, Diệp Lãng muốn đi thì không ai có thể ngăn cản hắn, hơn nữa, hoàng cung là nơi hắn có thể đi, vì độ an toàn ở nơi đó cao hơn ở đây, cho nên không thành vấn đề.
- Tiểu Ngũ đi làm công việc, Carine đang ngủ trưa, ta đi một mình là được rồi, Carine tỉnh dậy, bảo nàng ở nơi này, ta sẽ nhanh chóng trở lại.
Diệp Lãng nói ra.
Mỗi này tiểu công chúa đều ngủ trưa, mà với nàng thì không phải không có Diệp Lãng thì chịu không được, nhiều nhất là ngây ngốc không nói một lời mà thôi, nhưng chỉ đợi một lát chắc không có vấn đề gì.
Gần đây Diệp Lãng cảm thấy phải để tiểu công chúa lại để hành động, nếu như nàng cứ đi theo hắn như thế thì hắn không thể làm gì được, mà hắn cũng không có khả năng lúc nào cũng mang theo nàng.
Về phần Lãnh Huyết Ngũ, trong khoảng thời gian này, Lãnh Huyết Tổ có nhiều chuyện xảy ra, mà nàng cảm thấy Diệp Lãng cũng không có việc gì, dù sao đã có kỵ sĩ đoàn bảo hộ, lại có thêm mấy vài thành viên Lãnh Huyết Tổ âm thầm bảo hộ, chắc có lẽ cũng không có vấn đề gì, nàng cũng lười nhìn Diệp Lãng và các nữ tử đánh đàn, cho nên đi làm công việc là đứng đắn nhất.
- Vương tử điện hạ, ngài muốn đi đâu?
- Cái gì? Ah, ngươi đang nói với ta sao?
Thời điểm Diệp Lãng ôm chậu hoa ra ngoài cửa, kỵ sĩ bảo hộ ở cửa vào hỏi lại, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Lãng còn không kịp thích ứng, cho nên hắn mới hỏi lại một câu.
← Ch. 697 | Ch. 699 → |