← Ch.084 | Ch.086 → |
"Ngươi không thể như vậy, ta cũng đã nhận thua rồi, nãy ta chỉ nói nói mà thôi, ta chưa từng nghĩ muốn giết ngươi..." Lý Đan Đằng cuống quít giải thích, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà toi...
"Người xấu nào lúc sau chả nói vậy, cho nên ngươi cũng là người xấu, ngươi đáng chết!" Diệp Lãng nói xong liền bóp cò, luyện kim đại pháo bắt đầu sáng lên...
"Dừng tay!" Đệ nhất Kiếm Thánh nhảy dựng lên, một kiếm đánh nát kết giới, thể hiện thực lực siêu phàm của hắn, tiếp theo thuấn di một cái đã đến phía trước Lý Đan Đằng.
"Ngươi tới vừa lúc!" Diệp Lãng cười nói, những lời này làm cho người ta có điểm mạc danh kỳ diệu, sao lại gọi là kịp lúc chứ, như vậy thì ngươi đâu giết được Lý Đan Đằng đâu?
"Băng, Hỏa, Phong, Thổ, toàn bộ khai hỏa!"
Bằng...
Bốn cột ánh sáng khác màu đan vào một chỗ, xoay tròn, biến thành một cột sáng bốn màu siêu bự...
Nếu nói ánh sáng khi nãy mà luyện kim đại pháo phát ra nhỏ như cánh tay thì bây giờ là cái đùi rồi, hơn nữa là một cái đùi siêu mập...
Đây cũng không phải kém một chút, bởi vậy, uy lực này...
"Oanh!"
Dưới tình huống này, đệ nhất Kiếm Thánh đành phải rút kiếm chống lại, trong nháy mắt phát huy ra đấu khí cực mạnh của hắn để sống mái cùng cột sáng bốn màu kia vì nếu bây giờ hắn né đi thì Lý Đan Đằng chết chắc rồi!
Muốn hỏi vì sao hắn không trực tiếp kéo Lý Đan Đằng rời đi sao? Cũng không phải hắn không muốn, mà là hắn làm không được. Đơn giản là tấm lưới của Diệp Lãng không chỉ trói người mà còn có cơ quan bám vào mặt đất, cố định "tù binh" lại. Trừ phi Diệp Lãng đích thân cởi bỏ cơ quan, nếu không chỉ trong nhất thời thì khó có thể tách lưới ra khỏi mặt đất.
Giữa sân, hào quang bắn ra bốn phía!
Đệ nhất Kiếm Thánh quả nhiên không hổ là đệ nhất Kiếm Thánh, có thể cân sức ngang tài với cột sáng kia...
Đúng vậy, chính là cân sức ngang tài, kết quả này làm người khác rất giật mình, đương nhiên không phải giật mình về thực lực của đệ nhất Kiếm Thánh, mà là giật mình về uy lực của đồ chơi Diệp Lãng, có thể làm cho đệ nhất Kiếm Thánh không chiếm được chút lợi thế nào.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết, nếu không phải tình huống đặc thù thì đồ chơi kia cũng không bắn trúng đệ nhất Kiếm Thánh được, ít nhất khi đối mặt thì không thể!
Có điều, nếu như dùng để bắn lén thì tính uy hiếp cũng không nhỏ...
Hào quang tán đi, thân ảnh đệ nhất Kiếm Thánh cũng hiện ra trước mặt mọi người, mà bộ dáng của hắn làm cho mọi người càng thêm giật mình với luyện kim vũ khí của Diệp Lãng.
"Phù phù..."
Đệ nhất Kiếm Thánh có chút mỏi mệt, đợt vừa rồi làm cho hắn có điểm thoát lực, bởi vậy trong nhất thời hắn nhìn Diệp Lãng nhưng không nói gì cả...
"Ế, bị chặn rồi, rất tốt, lại thử Không Gian lực... Đặc thù hình thức -- Không Gian..."
Lời nói cùng động tác của Diệp Lãng làm cho người ở đây phải rớt cả tròng mắt ra ngoài!
Còn nữa? Dựa vào, đồ chơi này cũng quá biến thái đi...
Lúc này mọi người đều tin rằng, nếu một pháo này của Diệp Lãng được bắn ra, đệ nhất Kiếm Thánh có thể thực sự "rụng" rồi, có lẽ đây là kỷ lục ly kỳ nhất về cái chết của một Kiếm Thánh, à, còn oan khuất nhất nữa chứ.
Như vậy hắn cũng sẽ trở thành Kiếm Thánh đáng thương nhất!
Mà Diệp Lãng cũng theo đó mà thanh danh tăng vọt. Chỉ là, có cảm giác cứ như vậy thì quá lãng phí đi, đường đường đệ nhất Kiếm Thánh mà cứ như vậy "rụng" sao?
Bất quá tính cho cùng thì tựa hồ cái này cũng là một cái ham của Diệp Lãng - bại gia!!
Không phải sao? Đệ nhất Kiếm Thánh cứ như vậy treo, không phải lãng phí à? Từ góc độ nào đó mà nói, đây cũng là một loại hành vi bại gia, có điều gia này là quốc gia thôi!
Ngăn cản, nhất định phải ngăn cản!
Rất nhiều người bắt đầu hô dừng tay, trong đó có cả Hoàng Đế, nhưng lời những người này tựa hồ không có hiệu quả gì với Diệp Lãng, mãi đến --
"Tiểu vương bát đản, mau dừng tay cho lão nương!" Long An Kỳ gầm lên.
"..."
"Ài, thật đáng tiếc..." Diệp Lãng thu hồi hết lại, không chỉ luyện kim đại pháo mà còn có tấm lưới trên người Lý Đan Đằng nữa, hắn biết chuyện hôm nay đến đây là hết.
Về phần vì sao hắn cảm thấy tiếc thì đương nhiên không phải tiếc không giết được Lý Đan Đằng, trên thực tế Diệp Lãng làm quái gì để Lý Đan Đằng trong lòng đâu, chẳng qua hắn muốn thử xem đệ nhất Kiếm Thánh rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, muốn thử xem luyện kim đại pháo của mình có thể xử lý nhân vật cỡ đệ nhất Kiếm Thánh hay không thôi.
Trước đó hắn nói muốn giết Lý Đan Đằng kỳ thật cũng chỉ vì "câu dẫn" Đệ nhất Kiếm Thánh mà thôi, cho nên hắn mới đứng chỉnh rồi còn nói nói, nếu không trực tiếp oanh một phát là xong rồi.
Bởi vậy hắn tiếc là chưa thử hết đã xong chuyện rồi, bất quá mục đích của hắn cũng đã đạt tới, theo phát pháo thứ tư thì hắn cũng ước lượng được tương đối rồi.
Nói cách khác, hắn đã biết uy lực của tất cả, trừ đặc thù hệ rồi!
"Diệp Lãng!" Khi lưới được thu hồi, Lý Đan Đằng dùng ngữ khí oán hận gầm nhẹ về phía Diệp Lãng.
"Gì đấy? Muốn mời ta cơm chiều à? Không rảnh." Diệp Lãng vỗ vỗ tay, sau đó đi xuống đài.
"Ta muốn công bình quyết đấu với ngươi, ngươi không được sử dụng những thứ kỳ quái như vậy nữa." Lý Đan Đằng không cam lòng nói.
"Ta nhắc lại một lần nữa, ta là một luyện kim thuật sĩ, dùng chức nghiệp của ta để chiến đấu, nếu ngươi không cam lòng thì cứ chờ ngày đẹp trời nào đó ta trở thành Vũ Giả rồi tính!" Diệp Lãng thuận miệng trả lời, sau đó tiếp tục đi tới.
Ngày nào đó trở thành Vũ Giả? Ngươi có thể trở thành Vũ Giả sao? Ngươi là một cái phế tài không thuộc tính, căn bản không có hy vọng!
Chỉ là...
Phế tài này lại có luyện kim tạo nghệ cao như vậy, đây là chuyện làm người ta không lường trước được!
Bất quá, loại ý tưởng này chỉ có những luyện kim đại sư ở đây nghĩ thôi, những người khác đều cho rằng luyện kim vũ khí của Diệp Lãng là dùng tiền "đập ra", không có tiền thì hắn căn bản không là cái gì cả!
Đúng vậy, nếu không có tài chính thì luyện kim vũ khí của Diệp Lãng vốn không có uy lực lớn như vậy, cũng sẽ không có nhiều trang bị cường đại như vậy, bất quá cũng vẻn vẹn là trụ cột mà thôi, nếu không có tài năng nhất định nào đó trong lĩnh vực luyện kim thì không thể tạo ra những vật như vậy.
Cũng vì vậy, trong đoạn cuộc sống sau đó, đám luyện kim đại sư thường xuyên bái phỏng Diệp Lãng, đồng thời nghiên cứu một ít luyện kim vật phẩm của Diệp Lãng, bọn họ ngày càng... khẳng định hơn về luyện kim thiên phú của hắn!
Mấy cái này tạm để sau, lúc này tựa hồ mọi người mới kịp phản ứng lại, Diệp Lãng đã thắng!!
"Oa, Thập Tam thiếu gia thật sự thắng!"
"Đúng vậy, không nghĩ tới đấy!"
"May là ta ủng hộ Thập Tam thiếu gia, nếu không đã mất tiền không rồi!"
"Ừ, ta cũng vậy, thắng thật nhiều tiền, có thể mời mọi người ăn cơm rồi!"
"Gớm, mời ăn cơm à, ngươi có xa hoa được như Thập Tam thiếu gia không, hắn lại mời tất cả mọi người ăn cơm đấy! Mấy vạn người đấy!"
"Cái này..."
"..."
Trong nhất thời, toàn trường sôi trào lên, đều chúc mừng rằng mình đã thắng tiền, đương nhiên cũng chúc mừng Diệp Lãng chiến thắng, chúc mừng Diệp Lãng không phải là phế tài!
Tuy rằng thân thể vô thuộc tính nhưng vẫn có thể kiêu ngạo, có thể liều mạng cùng đệ nhất Kiếm Thánh, đương nhiên trong này có chút khúc chiết, bất quá bây giờ mọi người đều mặc kệ!
Đó cũng là lần đầu tiên Diệp Lãng bày ra thực lực của mình, nói cho người khác hiểu rằng, phế tài cũng không phải dễ chọc!!!
← Ch. 084 | Ch. 086 → |