← Ch.098 | Ch.100 → |
"Tiểu Thất, gần đây ta phát hiện ra thứ này thực thú vị." Diệp Lãng nhìn Thất công chúa, cười nói.
"Cái gì vậy?" Thất công chúa có chút cảnh giác nhìn Diệp Lãng, bởi nụ cười trên mặt của Diệp Lãng lúc này nói cho nàng biết hắn muốn làm chuyện kỳ quái gì đó.
"Còn chưa biết gọi là gì nữa, ta chỉ vừa lấy được, dù sao chơi rất thú vị..." Diệp Lãng tiếp tục mỉm cười.
"Chơi vui thì ngươi cứ chơi một mình đi, ta mới không cần làm thí nghiệm phẩm của ngươi, ngươi hại ta chưa đủ à?" Thất công chúa có điểm bất đắc dĩ nói.
Mấy năm này, vô tình cố ý gì đó Diệp Lãng chỉnh Thất công chúa không biết bao nhiêu lần. Có lần Thất công chúa bị hắn làm thành một tháng không dám ra khỏi phòng. Về phần vì sao thì đến bây giờ cũng không ai biết, chỉ biết là Diệp Lãng gây ra mà thôi.
Căn cứ tin tức "mật", lúc đó lông lá trên người Thất công chúa toàn bộ đổi màu, cho nên không dám ra ngoài.
Mà dù như vậy Thất công chúa cũng không cáu giận Diệp Lãng, vẫn quan tâm đầy đủ với hắn, điều này làm mọi người cảm giác thấy loại cưng chiều của nàng với hắn không thua bất cứ ai.
"Yên tâm, cái này ta đã tìm người thí nghiệm qua rồi, rất thành công..." Diệp Lãng nói.
"Vậy kết quả?" Thất công chúa hỏi.
"Bị nàng đuổi giết ba ngày, ngay cả cơm cũng không làm." Diệp Lãng thành thật trả lời.
"... , hóa ra là Tiểu Yên, đến nàng còn tức giận đến mức không nấu cơm cho ngươi thì vật của ngươi nhất định có vấn đề, ta không chơi!" Thất công chúa cự tuyệt.
"Đâu có vấn đề gì đâu, chỉ làm cho nàng biến thành con thỏ con thôi, nữ hài tử các ngươi luôn thích mà." Diệp Lãng rất vô tội nói.
"Biến thành con thỏ con?" Thất công chúa và Diệp Lam Vũ kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, thí nghiệm lần trước của ta thất bại lại làm ra một cái luyện kim trận rất kỳ quái, có thể làm mọi sinh vật biến thành con thỏ, thời gian thì nhiều nhất 3 ngày, nhanh nhất chưa đến 5 phút." Diệp Lãng nói."Có một ngày không phải các ngươi tìm không thấy ta sao, sau lại ôm một con thỏ vào lồng ngực nói đáng yêu, vừa ôm vừa hôn thì là ta đấy!"
"... , hóa ra là ngươi, hèn chi con thỏ tự nhiên biến mất, mà ngươi lại đột nhiên phát hiện. Không đúng, lúc đó ta còn ôm con thỏ tắm chung, còn nói những lời... Diệp Lãng!!" Thất công chúa đột nhiên nhớ đến vấn đề này, quát Diệp Lãng.
"Cũng không phải chưa cùng tắm cùng nhau, có gì đâu." Diệp Lãng nhún nhún vai.
"Phanh!" Thất công chúa gõ Diệp Lãng một cái: "Đó là ngày xưa, bây giờ chúng ta đều trưởng thành rồi, không giống nữa!"
"Sao lại không, ngươi vẫn là ngươi mà ta vẫn là ta..." Diệp Lãng thực vô tội nói.
"Hừ! Mặc kệ ngươi!"
"Khụ khụ, các ngươi đừng làm rộn nữa, đệ đệ, cái luyện kim trận biến ngươi thành con thỏ này có thể dùng cho bất cứ sinh vật nào sao?" Diệp Lam Vũ hỏi.
"Trên lý luận là như vậy, ta thí nghiệm qua rất nhiều rồi, đều giống nhau!" Diệp Lãng gật gật đầu nói.
"Vậy không phải là vô địch sao, nếu chúng ta biến đối thủ thành con thỏ hết thì chúng ta không phải là thiên hạ vô địch à?" Diệp Lam Vũ hưng phấn nói.
"Không được, loại luyện kim thuật có thể biến hình này chỉ có thể thay đổi một chút bên ngoài mà thôi, thực lực trí tuệ vẫn y như cũ, cao thủ mà biến thành con thỏ lại càng đối phó hơn! Hơn nữa chỉ cần tạo thành thương tổn gì đó với con thỏ sẽ lập tức biến lại như cũ, nói cách khác, không thể tiến hành chiến đấu với nó! Hơn nữa lại có rất nhiều cách khác xóa bỏ cái biến hình này nên ý tưởng này không thực lắm...." Diệp Lãng lắc đầu, phủ định khả năng vô địch này.
"Ừ, vậy thì rất đáng tiếc, rốt cuộc cũng chỉ có thể dùng để chơi chơi mà thôi." Diệp Lam Vũ có điểm tiếc hận, bất quá rất nhanh sau đó liền khôi phục nguyên dạng, đối với nàng mà nói, cái này không quan trọng gì cả.
"Biến thành con thỏ con cũng không có chi, sao Tiểu Yên lại sinh khí, có phải ngươi giở trò gì với nàng không?" Thất công chúa cảm thấy rất kỳ quái, lấy thái độ của Chân Tiểu Yên với Diệp Lãng, điểm chuyện nhỏ ấy sao lại làm nàng sinh khí được, còn không nấu cơm cho hắn nữa.
"Cũng không có gì cả, sau khi biến thành con thỏ, y phục nàng không phải không vừa nữa sao, cho nên khi khôi phục là không mặc quần áo..." Diệp Lãng khoát tay nói.
"Vậy lúc ấy có người ở đó không?" Thất công chúa tin rằng nếu như không có ai khác, vẻn vẹn chỉ có Chân Tiểu Yên và Diệp Lãng thì nàng cũng không sinh khí đến vậy.
"Có chứ, lúc đó lão ba lão mẹ và Thất ca Thất tẩu đều đến đây, nói là tìm ta có chút việc, bất quá bọn hắn đều không thấy nha, trước khi nàng biến về ta đã dùng thân thể chặn rồi!"
"Ngu ngốc, ngươi chặn có ích lợi gì, nàng dọa người như vậy trước mặt ba mẹ ngươi, dị muốn chết..." Diệp Lam Vũ gõ đầu Diệp Lãng một cái, tức giận nói.
"Thật vậy sao?"
"Ai..." Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đồng thời lắc đầu.
"Bà béo..." Diệp Lãng gọi Chân Tiểu Yên.
"Hừ!" Chân Tiểu Yên quay đầu không để ý tới hắn.
"Ta muốn ăn Thiên Tằng Cao (*)" Diệp Lãng không nhìn nàng, nói tiếp.
"Cho ngươi, nghẹn chết ngươi!" Chân Tiểu Yên lấy ra Thiên Tằng Cao đã làm tốt, trực tiếp nhét vào miệng Diệp Lãng.
Gần đây, tại Hoàng Thành nơi nơi đều xuất hiện gợn sóng, đương nhiên, vì là gợn sóng cho nên không có bao nhiêu người biết cả, cho dù là những người tự nhân là tin tức rất linh thông cũng không biết.
Nhưng trong cái dạng gợn sóng này, cho dù trước mặt những nguy cơ không rõ này vẫn có việc tranh quyèn đoạt lợi. Đám con cái của đám người Hoàng Đế cùng tâm phúc của mình vẫn đang tự mình đấu sức.
Mà bên Hoàng Gia Học Viện này cũng có một hồi đấu sức, bất quá không có hắc ám như vậy, tuyệt đại bộ phận bọn họ đều hướng về cảm giác tích cực, là thanh xuân nhiệt huyết tỷ thí - học viện thử luyện, tổng động viên toàn bộ học viện vì giải đấu sang năm!
Giống như Diệp Lãng mong muốn, đợt tổng động viên long trọng này hắn không tham gia, cho dù người khác dùng tất cả các loại biện pháp, vừa đấm vừa xoa cũng không làm hắn thay đổi ý định.
Bất quá, hắn vẫn xuất hiện tại sân thử luyện, không chỉ ở Luyện Kim Học Viện, còn xuất hiện ở Ma Pháp Học Viện... Nguyên nhân?
"Tỷ, đến ngươi." Diệp Lãng ngồi bên cạnh sân đấu, ăn đồ ăn vặt Chân Tiểu Yên chuẩn bị, sau khi thích ý xem hết một trận đấu, nói với Diệp Lam Vũ.
"Đã biết! Đệ đệ, có cái gì... nói với ta không?" Diệp Lam Vũ nhìn Diệp Lãng nói.
"Xuống tay nhẹ một chút, đừng gây tai nạn chết người!" Diệp Lãng trả lời.
"Nói cái gì đấy, cái gì mà tai nạn chết người, làm như ta rất bạo lực vậy!" Diệp Lam Vũ có chút khó chịu nói.
"Ngươi không phải bạo lực, mà là bạo lực tới cực điểm, ai đã từng đấu với ngươi, người nào chẳng bị thương, nghiêm trọng nhất là tên đáng thương kia, ai, không biết hắn phải nằm trên giường bao lâu nữa!" Diệp Lãng không mặn không nhạt nói tiếp.
"Làm gì có..." Diệp Lam Vũ bị nói đến nỗi mặt hơi hơi đỏ.
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Bần quá ngươi cũng không cần lưu thủ quá, đao kiếm không có mắt, hai người giao đấu chỉ trong chớp mắt, dễ phát sinh nhiều thứ ngoài ý muốn lắm, an toàn là trên hết!"
"Vậy rốt cuộc là đừng tai nạn chết người tốt hay an toàn là trên hết tốt?" Diệp Lam Vũ hỏi Diệp Lãng, câu nói của Diệp Lãng thật mâu thuẫn, làm được vế này thì khó mà làm được vế kia.
"An toàn trên hết!" Diệp Lãng không cần nghĩ liền thốt ra.
"Ngoan, biết ngươi đau tỷ tỷ mà." Diệp Lam Vũ rất vui vẻ nói, sau đó mang theo tươi cười tiến nhập trận đấu.
"Diệp Lãng, sao trước giờ ngươi chưa bao giờ nói với ta như vậy, thật sự là bất công!" Thất công chúa ở bên cạnh ghen tỵ.
Diệp Lãng nhìn sân đấu, cũng không quay đầu lại nói: "Ngươi thì không cần, ngươi làm việc luôn có chừng mực, không giống như tỷ của ta."
"Có đôi khi ta thật sự muốn giống Diệp Lam Vũ, ít nhất như vậy thì ngươi sẽ quan tâm ta nhiều hơn một chút." Thất công chúa nói.
"Không, giống nhau cả, không có gì khác nhau." Diệp Lãng thực vô tình nói.
"Không mới là lạ, rõ ràng ngươi thiên hướng tỷ của ngươi, làm gì giống nhau chứ!" Thất công chúa nói.
"Đương nhiên, nàng là tỷ tỷ của ta, các ngươi căn bản không phải một người, đương nhiên sẽ khác nhau." Diệp Lãng trả lời.
"Vậy vừa rồi ngươi còn nói giống nhau!" Thất công chúa hừ nói, bộ dáng rất khó chịu.
"Giống nhau tức là ta cũng không có cách ly gì ngươi chứ không phải nói ngươi và tỷ tỷ của ta giống nhau." Diệp Lãng ngơ ngác hồi đáp, cái này không phải giống nhau sao?
Thất công chúa không nói thêm gì nữa, dù sao Diệp Lãng cũng không phải rất bất công, thử luyện của nàng hắn cũng tham dự rồi, cũng ở bên cạnh cổ vũ mình rồi. Chỉ cần như vậy là đủ...
Đây là nguyên nhân mà Diệp Lãng xuất hiện ở sân thử luyện của Ma Pháp Học Viện, còn Luyện Kim Học Viện thì sao? Cũng giống như vậy, cổ vũ Chân Tiểu Yên sao? Sai rồi, không đơn giản là chỉ có Chân Tiểu Yên, mà hắn còn một cái nhiệm vụ quan trọng khác...
"Ngươi... Có thể đi xuống, lần sau lại đến!" Diệp Lãng chỉ vào một đệ tử nói, mà sắc mặt đệ tử kia lập tức thay đổi, khuôn mặt đầy lửa hy vọng cứ như vậy bị dập tắt.
Đây là một màn ở sân thử luyện của Luyện Kim Học Viện, bây giờ Diệp Lãng là người cầm quyền sinh sát trong tay, là hy vọng chi thần của Luyện Kim Học Viện đệ tử, đồng thời cũng là tuyệt vọng chi thần. Đúng vậy, bây giờ Diệp Lãng là một trong những trọng tài thử luyện, cũng là đệ tử duy nhất kiêm nhiệm trọng tài từ trước đến nay.
Nếu không thể để Diệp Lãng đi dự thi vậy thì nghĩ biện pháp để hắn lựa chọn đệ tử có tiềm chất nhất đi, thuận tiện còn có thể lấy cớ cho hắn mang đội đi nữa.
Có lẽ Diệp Lãng còn không biết để hắn đảm nhiệm chức vụ trọng tài thử luyện này, đồng thời cũng dẫn dắt đệ tử chính mình tuyển ra đi tham gia giải đấu, vì tư cách này của hắn, lão sư cũng hao hết tâm tư...
Vô luận là lo lắng trên phương diện nào, là tương lai học viện, hay cho chính mình rạng rỡ mặt mày, hay có thể làm cho mình thăng chức rất nhanh...
Không biết vì sao, có lẽ là hôm đó tâm tình tốt nên Diệp Lãng mạc danh kỳ diệu đồng ý việc này, mà kiến thức về lĩnh vực luyện kim thuật cũng không làm hắn không làm tròn bổn phận, trái lại hắn rất hoàn mỹ hoàn thành chức trách này.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |