← Ch.0156 | Ch.0158 → |
Vạn lôi tề phát, từng đường sấm sét đánh xuống phía dưới.
Khi lên cao, từng người tu tiên đều tự thi triển ra thủ đoạn của riêng mình. Có người thì xuất hiện từng vòng sáng vàng bao bọc quanh người, có người thì có cái bóng Thần Long bao phủ. Nhưng tất cả đều không thể rõ ràng như Thủy Hỏa Liên Hoa quay quanh người Kỷ Ninh.
"Đi."
"Đi."
Một tên thiếu niên áo bào trắng đang đứng trên khôi lỗi Thanh Long. Con Thanh Long uốn lượn vòng quanh, thân hình chốc chốc lại co duỗi, móng vuốt chụp ra bốn phương, đuôi rồng vung vẩy. Trong lúc nhất thời không có bất kỳ một luồng sấm sét nào tiến tới gần người thiếu niên kia được.
"Thanh Long vẫy đuôi."
"Thanh Long bay lên."
Thiếu niên áo bào trắng lẩm bẩm đọc lên từng thanh âm, đôi mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt. Hiển nhiên là hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong việc thao tác khôi lỗi Thanh Long. Gương mặt của hắn có vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Một nửa đại trận khôi lỗi." Trên bầu trời, người trung niên tóc đen hạ lệnh.
Lập tức hơn bốn trăm khôi lỗi đầu rồng đều cúi xuống phía đám người Kỷ Ninh, bắt đầu nhả ra vô số đường sấm sét.
"Sướng thật, thích thật." Thiếu niên áo bào trắng lại càng thêm hưng phấn. Hắn điều khiển khôi lỗi Thanh Long phát huy toàn bộ khả năng của bản thân, thi triển ra chiến lực cực mạnh nên có thể dễ dàng đỡ lại tất cả mọi sấm sét.
"Uỳnh!"
Đuôi rồng chỉ vẫy một cái là đã làm cho mấy đường sấm sét bay thẳng về phía Kỷ Ninh ở bên.
Với Thủy Hỏa Liên Hoa quay quanh và hai thanh Bắc Minh Kiếm trong tay, cho dù sấm sét có xuyên qua được sự ngăn cản của Thủy Hỏa Liên Hoa thì Kỷ Ninh vẫn có thể dùng hai thanh kiếm...dễ dàng đánh tan được đám sấm sét này.
Kiếm quang của Kỷ Ninh như nước chảy một cách tự nhiên, dễ dàng đỡ được toàn bộ sấm sét.
"Sao?" Sắc mặt của Kỷ Ninh biến đổi.
Bởi vì đột nhiên có ba đường sấm sét chuyển hướng, khoảng cách lại quá gần nên chỉ trong nháy mắt chúng đã tới gần. Điều này làm Kỷ Ninh vốn không chuẩn bị gì nên có chút trở tay không kịp.
"Cẩn thận." Kiếm pháp của Kỷ Ninh lập tức biến đổi để đỡ lấy luồng sấm sét, đồng thời hắn không khỏi nhìn sang thiếu niên áo bào trắng ở phía bên. Vừa rồi chính mình đã bị tên thiếu niên này gây ảnh hưởng.
Thiếu niên áo bào trắng cũng đang nhìn Kỷ Ninh với vẻ mặt xấu hổ, ngay lập tức hắn truyền âm nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn, xin lỗi chỉ là vô tình."
Thấy thiếu niên áo bào trắng trong thời khắc quan trọng mà vẫn còn cố gắng truyền âm xin lỗi mình, Kỷ Ninh ngược lại sinh ra chút ấn tượng tốt với người thiếu niên này. Hắn truyền âm trả lời: "Không có chuyện gì."
"Ta sẽ chú ý hơn." Thiếu niên áo bào trắng lại truyền âm nói.
"Cứ cẩn thận bảo vệ mình đi. Tiếp theo là đòn tấn công của toàn bộ khôi lỗi đó." Kỷ Ninh cười.
Hai người vẫn còn truyền âm được với nhau trong lúc này thì hiển nhiên là vẫn còn dư sức để xông lên.
Tiếp tục bay lên trên!
Càng lên cao thì từng cái đầu rồng lại càng hiện lên rõ ràng. Tám trăm mười cái đầu rồng chi chít phía trên. Trong đợt lao lên này lại có thêm hai người bị đánh bay xuống...chỉ còn lại tám bóng người vẫn đang tiếp tục lao lên.
"Toàn bộ đại trận khôi lỗi!" Người trung niên tóc đen lại ra lệnh lần nữa.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Lập tức không gian như trời sụp đất nứt, toàn bộ đầu rồng đều oanh kích về vùng không gian này. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy toàn sấm sét cuốn quanh sấm sét...đưa mắt nhìn tới đâu là nơi đó chỉ thấy có một màu xanh điện quang. Hiển nhiên là toàn bộ không gian xung quanh đã bị bao phủ tràn ngập bởi sấm sét.
"Thủy Hỏa Liên Hoa!"
Trong mắt Kỷ Ninh lóe lên sự lạnh lùng.
Thủy Hỏa Liên Hỏa không ngừng nở rộ ra xung quanh, một tầng rồi lại thêm một tầng. Cứ một tầng bị phá nát thì lại có tầng mới sinh ra. Mà đôi kiếm trong tay Kỷ Ninh cũng được thi triển ra với tốc độ vũ bão, trong lúc nhất thời toàn bộ kiếm quang đều bao phủ quanh người Kỷ Ninh...không có bất kỳ một đường sấm sét nào có thể vượt qua được tầng phòng ngự bằng kiếm pháp của Kỷ Ninh.
"Xông lên!"
Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Ninh đã xuyên qua được khu vực tấn công cực điểm.
Rầm rầm!
Một nhát bay lên, đại trận đầu rồng liền trở nên rõ ràng ở trước mặt. Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy sáu vị Nguyên Thần đạo nhân ở bên cạnh.
"Uỳnh..." Con Thanh Long phóng lên cao với vẻ vô cùng bá đạo, đồng thời thiếu niên áo bào trắng đứng trên cùng nhìn thấy Kỷ Ninh đã lao tới trước. Hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười như kiểu bạn thân với Kỷ Ninh.
Vèo! Vèo!
Lúc này Kỷ Ninh liền bay thẳng tới cửa hang ở phía kia. Thiếu niên áo bào trắng cũng thu khôi lỗi lại rồi bay qua.
"Uỳnh!" "Rầm!" "Phá!"
Sau những tiếng nổ vang, gào thét, lại có ba bóng người thoát ra khỏi vùng sấm sét chằng chịt để vọt vào trong hang động.
Trong hang động rộng vài chục trượng, thiếu niên áo bào trắng đi tới chỗ Kỷ Ninh đang đứng: "Tên ta là Mộc Tử Sóc. Chuyện vừa rồi thật làm ta hổ thẹn. Chỉ tại tài nghệ của ta không tinh chứ không thì đã không làm ảnh hưởng tới đạo huynh."
"Tên ta là Kỷ Ninh." Kỷ Ninh mỉm cười. "Cũng không thể trách ngươi được. Dù sao chúng ta đều là người tới gia nhập môn phái nên không thể sơ ý được."
Thiếu niên áo bào trắng gật đầu liên tục.
Kỷ Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ non nớt trên khuôn mặt của thiếu niên áo bào trắng kia, thậm chí có khi còn nhỏ tuổi hơn mình. Có lẽ đột phá Tiên Thiên từ lúc còn bé, lúc này hắn hỏi: "Mộc huynh, ta hiện giờ mười sáu, không biết ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn." Thiếu niên áo bào trắng Mộc Tử Sóc nói.
Lập tức, ba gã trẻ tuổi cũng vừa vào hang động liền biến đổi sắc mặt. Ba người bọn họ đều nhìn về phía Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc với vẻ mặt cực kỳ phức tạp...Yêu nghiệt. Thật sự là yêu nghiệt. Một tên mười sáu, một tên mười bốn! Đây mới chỉ là hai đứa trẻ mới lớn, vậy mà lại phá tan sấm sét của đại trận khôi lỗi nhanh hơn cả bọn họ.
Tên nam tử áo đen đang bị thương trên người lại còn nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh: "Tên Kỷ Ninh này mới mười sáu tuổi mà Xích Minh Cửu Thiên Đồ đã tu luyện tới cấp độ Tử Phủ. Hơn nữa lại rất dễ dàng vượt qua. Trong khi đó ta phải mất hai lần mới có thể tiến vào đây được."
Vừa rồi hắn cũng đã một thân một mình xông lên nhưng rồi phải thất bại trong tiếc nuối.
Nhìn thấy hắn thất bại, nhóm người Kỷ Ninh mới đi cả đám xông lên.
Hắn lập tức đi theo nhóm người Kỷ Ninh. Sau đó nhờ thiếu niên áo bào trắng 'Mộc Tử Sóc' kia điều khiển khôi lỗi Thanh Long liều mình xông vào. Có khôi lỗi Thanh Long chống đỡ ở phía trên, hắn cũng thoải mái hơn một chút. Nhưng dù có thoải mái hơn thì hắn vẫn phải liều mạng chịu trọng thương thì mới vào được đây.
"Thật khó khăn." Thiếu niên áo bào trắng Mộc Tử Sóc nhìn xuống phía dưới, cảm thán. "Thật khó khắn mới có thể vượt qua đại trận khôi lỗi sấm sét này. Không hổ là Hắc Bạch Học cung."
Kỷ Ninh cũng nhìn xuống phía dưới.
Ở phía dưới vẫn đang có từng bóng người đang nối đuôi nhau lao lên.
"Đúng là rất khó khăn. Có điều ở vùng đất quận An Thiền này cũng có thật nhiều thiên tài." Kỷ Ninh nói khẽ.
Vèo!"
Lại một bóng người vượt qua được tầng sấm sét, xẹt qua thành một đường cong rồi nhảy vào cửa hang. Đây là một thiếu nữ có vẻ mặt lạnh như tuyết. Qua ánh mắt của nàng...có thể phát hiện được tính cách kiêu ngạo từ nhỏ. Có điều có thể vào được hang động này thì đều là thiên tài cả.
Một lát sau.
"Một nén nhang đã hết." Người trung niên áo đen hô lớn. Tám trăm mười cái đầu rồng lập tức ngừng lại.
Chỉ còn lại một đám người tu tiên vẫn còn đang cố bay lên.
"Toàn bộ xuống phía dưới hết đi!"
Người trung niên tóc đen đột nhiên quát.
Ánh mắt của hắn liền trở nên cực kỳ đáng sợ. Một luồng thần thức lớn mạnh dao động đảo qua phía dưới làm cho toàn bộ những kẻ đang muốn lao lên đều bị khựng lại rồi cả đám đều bị rơi từ trên cao xuống.
"Thần thức?" Kỷ Ninh vừa nhìn thấy thì đôi mắt sáng lên. "Đúng là dùng thần thức tấn công!"
Trong lúc chịu ảnh hưởng của thần thức, cả đám người tu tiên đều mang ánh mắt mê man mà rơi xuống dưới. Hiển nhiên là thần hồn đã bị động chạm tới.
"Vậy mà thần thức cũng có pháp môn để tấn công sao?" Kỷ Ninh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Chính mình đã có thần hồn cực kỳ mạnh mẽ rồi, có thể so sánh được với cả Nguyên Thần đạo nhân. Hơn nữa, nhờ việc quan tưởng 'Nữ Oa đồ', mỗi ngày thần hồn của mình lại càng thêm mạnh mẽ. Nhưng trước giờ mình vẫn chỉ dùng thần niệm nhập vào trong vật để điều khiển vật phụ trợ cho mình.
Cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nghe nói tới pháp môn dùng thần thức để trực tiếp tấn công vào thần hồn người khác!
Thần thức của mình có thể đảo qua người khác, thậm chí người khác còn không phát hiện ra. Nhưng mình cũng chẳng cách nào dùng nó để tấn công người khác.
"Thần thức tấn công sao?"
"Làm thế nào để tấn công đây?"
"Ta chưa từng nghe nói bao giờ. Đây nhất định là một pháp môn cao thâm. Nếu người trung niên tóc đen này có thể thi triển ra như vậy thì chắc chắn trong Hắc Bạch Học cung sẽ có pháp môn thần thức." Trong nháy mắt, Kỷ Ninh quyết định. Mặc kệ như thế nào, nhất định phải học được pháp môn như kia.
...
Sáu bóng người trong đó có người trung niên tóc đen cùng bay vào trong hang động. Tuy vẻ mặt mỗi người có phóng khoáng, buồn bã, lạnh lùng nhưng khí thế của mỗi người đều mạnh tới kinh người.
Chín người nhóm Kỷ Ninh đều cung kính nói: "Bái kiến tiền bối."
"Ừ." Sáu vị Nguyên Thần đạo nhân đưa mắt nhìn chín người nhóm Kỷ Ninh. Trong đó, không ít ánh mắt dừng lại ở Kỷ Ninh.
"Ngươi." Người trung niên tóc đen chỉ tới một gã thanh niên áo lam đầu đội mũ cao quan, ánh mắt lóe lên.
Thanh niên áo lam biến đổi sắc mặt, liền nói. "Tiền bối. Vãn bối là Đông Hà Lưu Hứa."
Kỷ Ninh liếc một cái về phía người này.
Đông Hà tộc?
Đây chính là một trong tám thế lực lớn đó.
"Đông Hà tộc?" Người trung niên tóc đen cười nhạt nói. "Mặc kệ ngươi là ai. Kể cả là đệ tử của An Thiền Bắc Sơn tộc hay là hoàng tộc vương triều Đại Hạ. Muốn gia nhập vào Hắc Bạch Học cung thì nhất định phải tuân theo quy củ của Hắc Bạch Học cung. Ngươi sử dụng đạo phù là đã vi phạm quy củ rồi. Mau mau đi xuống đi."
Thanh niên áo lam cắn răng rồi hóa thành một đường sáng bay khỏi cửa hang.
"Dùng đạo phù sao?" Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn theo tên đệ tử Đông Hà tộc. Các môn phái khi thu đệ tử đều thông báo ra từng quy định riêng. Nhưng tất cả đều cấm dùng đạo phù và vài loại lực lượng trợ giúp từ bên ngoài khác, nhất định phải dùng thực lực của bản thân để vượt qua thử thách. Những kẻ mượn ngoại lực để vượt qua đều sẽ bị đào thải hết.
"Ngươi là Mộc Tử Sóc?" Người trung niên tóc đen nhìn về phía thiếu niên áo bào trắng với vẻ mặt tươi cười.
"Tiền bối." Mộc Tử Sóc cung kính nói.
"Mười bốn tuổi. Không tệ. Đem con khôi lỗi của ngươi ra cho ta xem một cái." Người trung niên tóc đen nói.
"Dạ." Mộc Tử Sóc cũng nắm rõ quy củ. Việc sử dụng khôi lỗi cũng có hạn chế riêng. Nếu nhất định phải mang khôi lỗi vào mới có thể xông qua thử thách thì khôi lỗi mang theo nhất định phải không có trí tuệ! Bên trong khôi lỗi cùng không được có hạt nhân nguyên lực.
Nhất định phải dựa vào nguyên lực của người tu tiên để tự mình điều khiển nó.
Kỳ thật nhóm người trung niên tóc đen cũng đã nhìn ra thật giả từ trước. Nhưng lúc này vẫn phải kiểm tra cho đúng với quy củ.
Sau khi kiểm tra xong.
"Ừ." Người trung niên tóc đen gật đầu. "Được phép dùng."
Lúc này Mộc Tử Sóc mới thu hồi khôi lỗi Thanh Long.
"Tám người các ngươi." Người trung niên tóc đen dùng đôi mắt đảo qua tám người nhóm Kỷ Ninh. "Đã vượt qua đợt sàng lọc cơ bản nhất. Tiếp theo sẽ được tiếp tục sàng lọc. Chỉ cần vượt qua thêm lần nữa là sẽ chính thức trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung ta. Nếu không vượt qua nổi thì chỉ có nước quay về thôi."
"Lần tuyển chọn cuối cùng sao?"
Kỷ Ninh thầm hãi.
Tên nam tử áo đen tu luyện tới tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ kia phải liều mình mới có thể vào được đây. Vậy mà còn một lần tuyển chọn nữa thì hắn qua thế nào đây.
"Xung nhi." Một nữ tử áo trắng trong nhóm sáu vị Nguyên Thần đạo nhân mở miệng.
"Ngươi cứ tu luyện tới tầng thứ chín 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' thì nhất định sẽ vào được Hắc Bạch Học cung ta. Nhưng hiện tại ngươi mới chỉ có tầng thứ bảy..." Nữ tử áo trắng lắc đầu.
"Ta không đợi được. Nếu tu luyện tới tầng thứ chín thì ta cần ít nhất là mười mấy hai mươi năm nữa." Nam tử áo đen nôn nóng nói.
"Tuyển chọn cuối cùng sẽ ngăn ngươi lại đó." Nữ tử áo trắng nói
"Cô cô, ta vẫn phải thử xem sao." Thanh niên áo đen cắn răng nói. Đã tới được đây rồi, hắn dễ gì bỏ qua được.
Điều này làm cho nữ tử áo trắng lại phải lắc đầu.
← Ch. 0156 | Ch. 0158 → |