← Ch.0347 | Ch.0349 → |
"Thật khó đoán xem ai thua ai thắng đây." Lã Động Tân quan sát, khẽ nói. "Hai người bọn họ thật quá giống nhau...Phong cách chiến đấu đều là chậm rãi từ từ dùng thực lực nghiền nát đối thủ."
"Đúng." Nhóm người hoàng đế Đại Hạ gật đầu.
Mộc Truyền chân nhân và Lạp Tháp chân nhân quá giống nhau.
Đều là người cực kỳ giỏi phòng thủ!
Tấn công? Lạp Tháp chân nhân dùng bàn tay trần còn Mộc Truyền chân nhân khá hơn chút, dùng sáu cái chùy lớn. Nhưng trên thực tế thì đó cũng chỉ là 'nắm tay dài ra'! Đó là do Mộc Truyền chân nhân không có loại thần thông tầm cỡ như 'đại thần thông Huyền Vũ' nên cũng không dám dùng tay trần mà đánh. Bàn tay trần của Lạp Tháp chân nhân chắc chắn không kém gì pháp bảo chùy lớn kia.
"Uỳnh Uỳnh Uỳnh..."
Hai người lao vào nhau.
Lạp Tháp chân nhân như từng cơn sóng trào, sóng sau xô sóng trước, càng thêm mãnh liệt, càng thêm đáng sợ.
Mộc Truyền chân nhân thì lại cực kỳ dẻo dai. Sáu bàn tay cầm sáu cây chùy lên đỡ rồi lần lượt phản công.
Chùy và nắm tay giao đấu rầm rầm!
"Thật là." Ở phía sau Diên Vương, Kỷ Ninh cũng không nhịn được phải lẩm bẩm. "Đại sư huynh và Mộc Truyền chân nhân đều đánh theo phong cách chậm rãi...nhưng loại chậm rãi này lại càng khó chống hơn rất nhiều."
Hai người phòng thủ đều cực kỳ chắc, về sau lại mặt đối mặt lao vào!
Ngoài những thiên tài như họ ra thì e là kẻ khác mà đánh thì cũng bị tiêu hao sạch thần lực rồi không thể không nhận thua.
"Đại sư huynh như một con thần thú Huyền Vũ."
"Mộc Truyền chân nhân như một cây đại thụ che trời di động."
Đang lúc Kỷ Ninh vừa xem vừa rút ra kinh nghiệm, không ngừng suy ngẫm thì bỗng nhiên...
Lạp Tháp chân nhân cao lớn với khí thế cuồng bạo bỗng nhiên ngừng lại. Từng đợt tấn công như sóng trào bỗng ngừng lại trong nháy mắt. Mộc Truyền chân nhân lập tức phát hiện ra kẽ hở này thì lập tức lấy một chùy theo thế đập thẳng vào ngực Lạp Tháp chân nhân.
"Uỳnh!!!" Một chùy cực kỳ nặng này làm đường vân mai rùa bên ngoài thân Lạp Tháp chân nhân bị rách ra. Máu tươi cũng trào ra từ miệng.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh!
Mộc Truyền chân nhân liên tiếp đánh chùy ra, theo thế không buông tha. Gần như chỉ trong tích tắc, Lạp Tháp chân nhân bị trúng vô số chùy, bị thương nặg. Hắn cố gắng ngăn cản nhưng rồi cũng phải hô lên: "Ta nhận thua!"
Vù!
Lúc này Mộc Truyền chân nhân lui lại, chùy trong tay cũng biến mất, thân thể khôi phục về dáng vẻ bình thường.
Lạp Tháp chân nhân cũng khôi phục dáng vẻ bình thường. Hắn nhìn Mộc Truyền chân nhân với chút bất đắc dĩ, thở dài mở miệng: "Ta thua, nhưng tâm phục khẩu phục."
"Vừa rồi rõ ràng ngươi tấn công làm ta rơi vào thế dưới, như thế mà mà đột nhiên lại ngừng lại vậy?" Mộc Truyền chân nhân nghi ngờ nói. "Khi đó thế công của ngươi càng ngày càng mạnh...Nếu cứ tiếp tục thế thì e là ta đã phải thua rồi."
"Nếu bí thuật Điệp Lãng này có thể chồng chất mãi mãi thì chẳng phải là vô địch à?" Lạp Tháp chân nhân lắc đầu nói.
Mộc Truyền chân nhân giật mình.
Đúng vậy.
Đây là một môn bí thuật như những làn sóng cuộn trào, nếu cứ chồng chết lên nhau mãi thì đúng là quá vô lý.
"Lần thi triển môn bí thuật kia vừa rồi chính là lần lâu nhất sau bao nhiêu năm ta thi triển đó." Lạp Tháp chân nhân lắc đầu, nở nụ cười: "Dù gì thì lần đại hội Tiên Duyên này cũng đã rèn luyện cho ta rất nhiều. Bí thuật Điệp Lãng đã tiến bộ rất lớn."
Mộc Truyền chân nhân lập tức cảm thấy kính nể Lạp Tháp chân nhân.
Ba người đứng đầu...Đây chính là những người có thể được Xích Minh đạo tổ thu làm đệ tửu. Việc mất cơ hội lớn tới cỡ này sẽ làm cho niềm tin bị đả kích cực lớn. Vậy mà Lạp Tháp chân nhân lại có thể nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ bình thường, còn mỉm cười đi ra nữa. Chỉ riêng đạo tâm này thôi cũng đã đủ cho Mộc Truyền chân nhân khâm phục không thôi rồi.
Hơn nữa, qua lần giao chiến vừa rồi, Mộc Truyền chân nhân cũng phát hiện ra hai người bọn họ có tâm tính, con đường đi đều cực kỳ giống nhau!
Con đường tu tiên gian nan, tìm được một nhân vật lợi hại giống mình thật đúng như là tri kỷ. Mộc Truyền chân nhân tỉnh táo mến mộ.
"Chúc mừng đạo hữu Mộc Truyền." Lạp Tháp chân nhân cười nói.
"Trận chiến với đạo hữu Lạp Tháp làm ta thấy thật vui vẻ. Trên con đường tu tiên khó gặp được người tri kỷ. Lạp Tháp đạo hữu chính là tri kỷ của ta...Nếu có cơ hội đạo hữu nhất định phải tới Nam Hải. Ta cũng sẽ tới Hắc Bạch Học cung quận An Thiền." Mộc Truyền chân nhân nói.
"Nhất định." Lạp Tháp chân nhân gật đầu. Trận chiến này đã làm cho hắn rất có cảm tình với Mộc Truyền chân nhân.
Có vài người gặp rồi sẽ không bao giờ thấy lại nữa.
Chỉ vừa mới gặp đã trở thành tri kỷ!
Lạp Tháp chân nhân và Mộc Truyền chân nhân chính là như vậy...Đạo tâm của bọn họ, tín niệm của bọn họ, ý nghĩ của bọn họ đều rất giống nhau. Thật đúng là tri kỷ khó tìm.
Nhóm Thuần Dương chân tiên, hoàng đế Đại Hạ, Lã Động Tân đều lặng yên gật đầu. Khi phát hiện ra Mộc Truyền chân nhân đột nhiên thi triển ra thêm một Đại Đạo thì bọn họ đã có thể đoán ra thắng thua rồi.
Mộc Truyền chân nhân thắng là hợp lý.
"Bí thuật Điệp Lãng vốn có cực hạn. Tới một mức nhất định là sẽ mất khả năng khống chế." Lã Động Tân gật đầu. "Cho dù là Huyền Vũ Đại Đế tự mình thi triển, tuy rằng không đến mức bị mất khống chế nhưng tới mức cực hạn là cũng không thể nào tăng lên được. Lạp Tháp chân nhân kia có thể thi triển bí thuật Điệp Lãng lâu như thế cũng là khó có thể được đó."
"Mộc Truyền chân nhân kia cũng là người hiếm thất, không ngờ lại có thể đánh bại cả đệ tử Huyền Vũ Đại Đế." Bồ tát Đại Thế Chí mở miệng. Ánh mắt của hắn dừng trên người Mộc Truyền chân nhân, hiển nhiên là có cảm tình khá tốt.
"Lạp Tháp chân nhân bị đánh bại cũng phải lẽ." Hoàng đế Đại Hạ nói. "Năm xưa khi mới vào Hắc Bạch Học cung quận An Thiền, Lạp Tháp chân nhân chỉ là một đệ tử rất đỗi bình thường, nhưng càng về sau hắn lại càng lợi hại. Hắn thuộc về loại càng tu luyện lại càng chói sáng. Thuộc vào loại mưa dầm thấm lâu. Nếu tính về năm tháng tu luyện, Lạp Tháp chân nhân còn kém Mộc Truyền chân nhân khá nhiều, vì thế nên kém một chiêu cũng không có gì kỳ quái. Ta đoán...nếu cho hắn tu luyện thêm trăm năm nữa, e là Lạp Tháp chân nhân có thể sẽ đánh bại được Mộc Truyền chân nhân."
"Đúng."
"Mưa dầm thấm lâu."
Cả đám gật đầu.
Người chói sáng trong khoảng khắc cũng chẳng thiếu trong tam giới.
Hiếm thất thật sự chính là, chẳng những lúc đầu chói sáng mà còn có thể tu luyện một mạch tới Nguyên Thần, Phản Hư địa tiên, thậm chí Tiên Tiên, Chân Tiên! Thuộc về loại càng về sau càng mạnh này mới thật sự là một khối ngọc thô, càng trải qua gian khổ thì bọn họ lại càng thêm chói sáng. Hiển nhiên Lạp Tháp chân nhân chính là loại người này.
Lúc còn thiếu niên, hắn cũng chẳng được ai để ý. Về sau vào Hắc Bạch Học cung cũng chỉ là người bình thường. Nhưng về sau, hắn lại trở thành người đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba. Hiện giờ ở đại hội Tiên Duyên, hắn lại có thể chói sáng tới vậy!
Loại tăng trưởng này...thật đáng sợ.
"Quan trọng nhất là tâm tính!" Lã Động Tân than thở. "Ta tìm mãi cũng không ra tại sao Huyền Vũ Đại Đế lại vừa ý với tên Lạp Tháp chân nhân kia. Hắn luôn cố gắng nung nấu mong muốn tới ngôi vị ba người đầu để làm môn hạ của Xích Minh đạo tổ. Nhưng vừa rồi thua thì theo lý thuyết phải bị đả kích cực lớn. Vậy mà hắn lại chỉ trong giây lát có thể khôi phục bình tĩnh rồi nở nụ cười. Tâm tính như thế thật đúng là cực kỳ tuyệt vời."
"Đúng." Từng người gật đầu.
Nhóm Thuần Dương chân tiên đều nhận ra ưu điểm này của Lạp Tháp chân nhân. Khó trách tại sao lại được Huyền Vũ Đại Đế thu làm đệ tử.
Trận chiến đầu tiên tìm ra người đầu tiên vào vòng ba người: Mộc Truyền chân nhân!
Điều này làm cho Ngũ Phong tiên nhân, Mộc Tử Sóc, Thương Giang chân nhân ở Hắc Bạch Học cung đều rất tiếc nuối. Kỷ Ninh cũng phải lắc đầu thở dài nhưng không có cách nào khác. Trận này thua không phải bàn cãi. Hai người kia hoàn toàn mặt đối mặt đấu với nhau, cuối cùng Lạp Tháp chân nhân bị đánh bại.
Trận thứ hai bắt đầu!
Hắc Thạch chân nhân đánh với Thương Ngô Thứu!
"Lạp Tháp." Uất Trì Tích Nguyệt trò chuyện với Lạp Tháp chân nhan. "Tầm mắt của ngươi rất cao, có nhìn ra xem Hắc Thạch chân nhân và Thương Ngô Thứu, ai có thể thắng đây?"
Lúc này, trong đại trận phong cấm, hai người đã bắt đầu chiến đấu.
"Để cho ta xem một chút." Lạp Tháp chân nhân có vẻ bừa bãi nhưng thật ra luôn cẩn thận chăm chú xem. Qua thời gian khoảng một cái hô hấp, hắn gật đầu nhẹ: "Hắc Thạch chân nhân có ưu thế lớn, nắm hơn nửa phần thắng."
"Sao?" Uất Trì Tích Nguyệt nghi hoặc. "Thương Ngô Thứu kia cực kỳ hung hãn, tốc độ nhanh kinh người. Sao Hắc Thạch chân nhân lại nắm được hơn nửa phần thắng được?"
Thật ra Uất Trì Tích Nguyệt cũng muốn hỏi Kỷ Ninh.
Nhưng sau trận chiến này chính là lần lên đài đấu của Kỷ Ninh nên nàng cũng không muốn quấy rầy Kỷ Ninh.
Lạp Tháp chân nhân cười nói: "Hắc Thạch chân nhân am hiểu Phục Hi côn trận. Dựa vào trận pháp...đã đủ làm cho Thương Ngô Thứu gần như không phát huy được tốc độ rồi. Hắc Thạch chân nhân tránh trong trận pháp thì Thương Ngô Thứu cũng không làm gì được. Cục diện của trận chiến hoàn toàn bị Hắc Thạch chân nhân điều khiển. Hắn muốn đánh là đánh, muốn lui là lui!"
"Dựa theo ý của ngươi thì với trận pháp, không phải là Hắc Thạch chân nhân vô địch sao?" Uất Trì Tích Nguyệt nghi hoặc.
"Không." Lạp Tháp chân nhân lắc đầu. "Trận chiến này nhất định phải phân thắng bại. Tuy Thương Ngô Thứu xông vào giữa trận pháp, nhưng nếu Hắc Thạch chân nhân không chủ động tấn công thì Thương Ngô Thứu vẫn hoàn toàn có thể nhàn nhã đợi ở trong trận pháp. Thần lực của hắn chẳng tiêu hao tí nào, mà Hắc Thạch chân nhân lại phải duy trì trận pháp thành ra sẽ khá tốn nguyên lực. Hơn nữa thời gian kéo dài quá thì e là hoàng đế Đại Hạ sẽ ra lệnh bắt 'Hắc Thạch chân nhân' phải ra tay. Nếu không có kéo dài thời gian như thế thì tới khi nào?"
Uất Trì Tích Nguyệt gật đầu nhẹ.
"Cho nên thắng bại cuối cùng sẽ được quyết định ở khả năng cận chiến của Hắc Thạch chân nhân! Đương nhiên hắn có thể lợi dụng ưu thế về trận pháp..."
"Trong những trận chiến trước thì xem ra khả năng cận chiến của Hắc Thạch chân nhân cũng không thua gì Thương Ngô Thứu."
"Cận chiến tương đương nhưng lại còn nắm giữ trận pháp nữa...Mà tốc độ của Thương Ngô Thứu lại không phát huy được. Trận chiến này, Thương Ngô Thứu gần như bị khắc chế hoàn toàn nên hẳn là sẽ thua."
Lạp Tháp chân nhân vừa dứt lời.
Trong trận pháp, Thương Ngô Thứu như con ưng bị nhốt trong chuồng, cứ thế để mặc kẻ khác đánh. Cuối cùng cũng bị Hắc Thạch chân nhân nắm lấy cơ hội, đột nhiên đánh cho Thương Ngô Thứu bị thương nặng làm Thương Ngô Thứu không thể không hô lên một câu: "Ta nhận thua!"
Qua đó, người thứ hai trong ba người đầu cũng được tìm ra: Hắc Thạch chân nhân!
"Hạ Mang, có vẻ như ngươi không muốn Thương Ngô Thứu lọt vào ba người đứng đầu thì phải. Hắn mà gặp Kỷ Ninh, Hạ Mang Tử Sơn, Lạp Tháp chân nhân, Mộc Truyền chân nhân thì thừa sức phát huy được tốc độ thân pháp. Nhưng đúng là gặp phải người am hiểu Phục Hi côn pháp như Hắc Thạch chân nhân thì cực kỳ bất lợi." Lã Động Tân chế nhạo.
"Bởi vì Thương Ngô tộc có dã tâm hơi lớn." Hoàng đế Đại Hạ hờ hững nói.
Đây chính là cách chèn ép của hắn.
Những bộ tộc lớn đều có nền móng cực kỳ sâu, chỉ cần có một cơ hội là có thể một nhát lên trời ngay! Hắn để Kỷ Ninh đánh với Thiếu Viêm Hiên, để Hắc Thạch chân nhân đánh với Thương Ngô Thứu chính là chơi ép
Còn như đám người Kỷ Ninh, Mộc Truyền chân nhân thì cũng không có xuất thân ở bộ tộc lớn nên cũng không phải lo lắm.
Trận chiến thứ ba chuẩn bị bắt đầu.
"Kỷ Ninh, nhớ cẩn thận đấy." Dư Vi nắm tay Kỷ Ninh nói khẽ.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ rồi đứng dậy đi ra đại trận phong cấm ngoài đại điện.
← Ch. 0347 | Ch. 0349 → |