← Ch.0453 | Ch.0455 → |
"Tại hạ là Kỷ Ninh, việc nhổ trụ đồng chỉ là tiện tay làm mà thôi." Kỷ Ninh nói.
Kỷ Ninh biết rõ ràng, hiện tại đã không còn là thời đại Thần Ma nữa rồi, bây giờ là thời đại thống nhất của vương triều Đại Hạ! Nhân tộc đấu đá lẫn nhau là chuyện nhỏ, thế nhưng bất kể là một tên Thần Ma nào chỉ cần không thần phục Nhân tộc sẽ bị người người hô đánh! Những Thần Ma tự do chỉ có thể chạy trốn khắp nơi một cách đáng thương, như tên Thần Ma cổ xưa ở Ngục sơn đại hoang trạch cũng thế, rõ ràng thực lực mạnh hơn đám Tán Tiên, có thể dễ dàng giết chết một Tán Tiên, nhưng lại không dám ra tay, chỉ một mực chạy thục mạng.
Về phần thần phục?
Hơn chín trăm tên Thần Ma này bị giam giữ, tra tấn trong năm tháng vô tận mà vẫn không chịu thần phục Thiếu Viêm tộc. Chỉ sợ cũng khó có thể thần phục một thế lực nhân tộc nào khác.
"Thần Ma chúng ta có ơn báo ơn, có oán báo oán." Thủ lĩnh Thần Ma chín đầu truyền âm nói, rồi lập tức nhìn về phía chín tên Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc, phát ra nộ hống chấn thiên: "Thiếu Viêm tộc, các ngươi giam giữ tra tấn chúng ta vô tận thời gian, hôm nay là thời điểm báo thù, trước khi Đồ Thần vệ của Hạ Hoàng kịp tới, giết sạch toàn bộ bọn chúng!"
"Giết."
"Giết chết bọn hắn."
Tiếng kêu giết vang lên ngập trời, trong những thanh âm đó tràn đầy hận ý.
Hơn chín trăm tên Thần Ma tạo thành một chiến trận, bắt đầu khởi đồng thần lực, tựa như một thể thống nhất. Trên bầu trời ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng một Thần Ma cổ xưa có hỏa diễm vờn quanh thân, khí tức tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Kỷ Ninh có chút rung động: "Đây là Thần Ma chiến trận?" Hắn cũng chỉ mới nghe nói qua về Thần Ma chiến trận, đây là lần đầu tiên được chứng kiến.
Thần Ma chính là cường giả trời sinh thích hợp với chiến đấu nhất.
Tranh đấu thiên địa, thậm chí thà chết chứ không chịu khuất phục.
Như Tam Thọ đạo nhân là điển hình, khi trước tranh đấu bị địch nhân xé rách một cánh tay, hắn không khôi phục lại mà cứ để cụt tay như vậy! Rất nhiều nhân tộc coi đó là việc làm ngu xuẩn, nhưng Tam Thọ đạo nhân vẫn làm, bởi đó chính là ngạo khí của hắn. Năm đó đối mặt với hạo kiếp, hắn hoàn toàn có thể lui bước trốn đi, đã đến tầng cấp như hắn, bảo vệ tánh mạng là việc hoàn toàn có thể làm được, nhưng hắn lại không làm thế.... Dù biết rõ vô cùng nguy hiểm, hắn cũng chỉ đơn giản nghênh đón, có chết cũng không hối hận.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn. Trên bầu trời trùng trùng điệp điệp Thần Ma, tất cả đều nắm lấy binh khí, hướng thẳng tới chín gã Thiên Tiên.
Một bên là Thần Ma chiến trận, một bên thì là Tiên gia Bát Tiên Trấn Hải trận.
"Bịch...~~"
Tiếng va đập kịch liệt, trời rung đất chuyển.
Xung quanh đám Si Tâm Thiên Tiên, Kim Chung Thiên Tiên, Khô Mộc Thiên Tiên bắt đầu xuất hiện từng đợt sóng biển, lực trùng kia kia hoàn toàn bị phá giải. Bát Tiên Trấn Hải trận này... chính là trận pháp phòng ngự đỉnh tiêm trong Tam Giới, chỉ cầu phòng không cầu công. Mà dù cầu cũng không được, bọn hắn đều biết hiện tại rất khó giết chết được đám Thần Ma này.
"Ha ha ha, chỉ có từng đó thủ đoạn thôi sao?" Thiểu Viêm thủy tổ cười lạnh, "Ta khuyên các ngươi hãy nhanh chóng rời đi. Ta đã thông báo cho Hạ Hoàng, hắn sẽ nhanh chóng phái Đồ Thần vệ tới, nếu giờ các ngươi không đi... lát nữa chỉ sợ một tên cũng không thể đi."
"Giết." -
"Giết."
Nhóm Thần Ma lại không để ý một chút nào, lại một lần nữa liều chết xông lên.
Oanh~~
Thần Ma chiến trận hình thành lên một bóng dáng hỏa diễm thần linh cực lớn, một lần nữa đập lên trên Bát Tiên Trấn Hải trận. Sắc mặc đám Si Tâm Thiên Tiên, Huyền Cơ Thiên Tiên đều tái nhợt hẳn.
"Lão tổ, làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?" Huyền Cơ Thiên Tiên lo lắng truyền âm, "Chúng ta không chống cự được bao lâu nữa, Thần Ma chiến trận của bọn hắn công kích quá mạnh mẽ."
"Có thể làm được gì?" Gã một sừng mặc áo bào vàng liếc nhìn Huyền Cơ lạnh lùng nói "Ở đây có tất cả hơn chín trăm tên Thần Ma. Trong đó có hơn sáu trăm tên đều là Phản Hư Thần Ma. Bọn hắn liên thủ, trời đất cũng chấn động, các ngươi có muốn thi triển Đại Na Di đạo phù cũng không được. Về phần trốn vào trong tiên phủ tùy thân để thi triển Đại Na Di đạo phù, chín trăm tên Thần Ma này liên thủ, trong nháy mắt có thể nghiền nát tiên phủ rồi. Muốn trốn ư? Hiện tại không có cách nào trốn cả. Chỉ có một biện pháp, chúng ta cố gắng kéo dài một chút... chỉ cần Đồ Thần vệ của Hạ Hoàng đến. Chúng ta sẽ được cứu."
Thi triển Đại Na Di đạo phù cần có thời gian, mà trong lúc đó không được phép bị cắt đứt.
"Đồ Thần vệ đến kịp không?" Kim Chung thiên tiên hỏi.
"Ta đã thông báo cho Hạ Hoàng." Gã một sừng áo bào vàng đáp.
"Nếu như Đồ Thần vệ cố ý kéo dài thời gian thì phải làm sao?" Si Tâm thiên tiên lo lắng nói.
Tròng mắt gã một sừng co lại, trầm giọng đáp: "Không đâu, lão gia hỏa Hạ Hoàng kia biết rõ, ta có bảo vật có thể bảo vệ các ngươi rời đi. Chỉ là bảo vật này dùng xong một lần là mất, cho nên nếu không đến bước đường cùng, ta tuyệt đối không sử dụng đến."
Bảo vật có thê ngăn cản công kích của hơn chín trăm tên Thần Ma, đối với Thiên Tiên quả thực là tương đương với một mạng nữa rồi, nên vị thủy tổ Thiếu Viêm tộc này cũng không nỡ dùng!
...
"Đám Thần Ma các ngươi chỉ lãng phí thời gian mà thôi, các ngươi càng lãng phí nhiều, lát nữa các ngươi chết sẽ càng nhiều." Gã một sừng vận pháp lực truyền âm, vang vọng trời đất, "Đồ Thần vệ mà đến, các ngươi nhất định phải chết, thực lực Đồ Thần vệ như nào các ngươi cũng rõ."
"Chết, cũng phải tiêu diệt được Thiếu Viêm tộc các ngươi." Một Thần Ma đầy lân giáp tức giận rống lên.
"Sinh tử thì có là gì? mấy tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc các ngươi chết hết đi."
"Thiếu Viêm Sửu, ta biết ngươi có nhiều phân thân, nhưng tám tên Thiên Tiên dưới trướng ngươi, hôm nay toàn bộ đều phải chết."
Đám Thần Ma rống lên giận dữ.
Lại một lần nữa liên thủ công kích Bát Tiên Trấn Hải trận.
"Thật đúng là có can đảm, đều không muốn sống nữa rồi. Thật sự là đáng tiếc, nhẫn nhịn năm tháng vô tận tới giờ, nhận hết bao nhiêu tra tấn, một mực cũng không chịu cúi đầu chính là vì mong có một ngày tự do hôm nay. Bây giờ đã tự do, lại còn đi làm chuyện báo thú, rồi sẽ bị Đồ Thần vệ đuổi giết. Thật sự là đáng tiếc. Nếu ta là các ngươi, ta đã sớm bỏ chạy rồi, thậm chí rời khỏi thế giới Đại Hạ này luôn." Thiếu Viêm Sửu cười ha hả.
Đúng là trong số hơn chín trăm tên Thân Ma có một bộ phận nhỏ còn đang chần chờ.
Đúng vậy.
Tự do!
Không bị giam giữ, không bị tra tấn thì rất khó cảm nhận được sự tự do đáng quý như thế nào. Bọn hắn chờ đợi ngày này quá lâu rồi, vì báo thù? Mà từ bỏ sự tự do hay sao?
"Nếu không giết Thiếu Viêm tộc, chúng ta dù có sống cũng là sống nhục. Hôm nay chúng ta giết bọn Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc sau đó thống khoái rời đi." Thần Ma chín đầu rống lên.
"Muốn nhất là được thống khoái."
"Ha ha ha, Cửu Thủ, ta chợt nhớ lại những năm tháng chiến tranh với nhân tộc, đúng, đúng là muốn được thống khoái, chết thì có là gì?"
"Thống khoái, thống khoái."
Nguyên một đám Thần Ma tru lên.
Càng là Thần Ma cường đại, lại càng không màng sống chết, chiến ý bẩm sinh trong người bọn hắn đều điên cuồng dị thường.
...
Kỷ Ninh đứng ở dưới hoàn bị bị rung động.
"Thần Ma sao?" Kỷ Ninh thì thào tự hỏi.
Tuy rằng hắn cũng tu luyện Thần Ma luyện thể, nhưng không có cái tâm của Thần Ma thật sự, dù sao thì hắn vẫn là Nhân tộc.
Nếu như hắn bị giam giũ năm tháng vô tận, phai nhận sự tra tấn vô tận, một khi trốn thoát, thấy được mối nguy hiểm quá lớn, thà rằng trước hết bỏ chạy đã, rồi sau đó mới từ từ báo thù! Thế nhưng Thần Ma lại không giống vậy, bọn họ giận dữ muốn báo thù ngay, chết cũng không sợ, thực sự loại chiến ý này đã hoàn toàn làm rung động Kỷ Ninh.
"Giết."
"Giết."
"Bành." Trên bầu trời âm thanh ầm ầm không ngừng. Tám tên Thiên Tiên kia sau khi ăn một viên linh đan để bổ sung pháp lực, đang kiệt lực ngăn cản những cơn công kích. Ngay cả kim đan Thiên Tiên cũng bị hao tổn, bọn hắn đang gắng gượng chống chọi, trong khi đám Thần Ma thì càng lúc càng trở nên điên cuồng.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây.
Không có một tên Thần Ma nào bỏ đi, tất cả bọn hắn đều điên cuồng tấn công.
"Thống thống khoái khoái."
"Chiến ý ngập trời."
"Giết đến cùng."
Kỷ Ninh thì thào tự nói, xung quanh hắn bỗng nhiên xuất hiện từng đạo kiếm khí. Vô số kiếm khí túm tụm quanh Kỷ Ninh phảng phất tựa như thần kiếm.
Kỷ Ninh nhắm mắt lại.
Từng tia linh cảm không ngừng hội tụ lại.
Từ khi Kỷ Ninh quyết định bắt đầu một trận chiến chính thức với Thiếu Viêm tộc, tâm của hắn càng thêm thông suốt, chiến ý của hắn càng thêm cường thịnh.
Mà chứng kiến những Thần Ma này dù bị giam giữ tra tấn trong năm tháng vô tận cũng không màng tự do, chỉ cầu chiến đấu thống khoái, lại càng thêm dẫn động chiến ý trong lòng Kỷ Ninh.
Chiến ý càng thêm cường thịnh.
Tâm càng thêm thông suốt.
Qua tất cả, cảm ngộ không ngừng xuất hiện trong lòng hắn.
...
Trên bầu trời, hơn chín trăm Thần Ma điên cuồng vây công chín tên Thiên Tiên, chín tên này cũng kiệt lực chống đỡ, Thiếu Viêm thủy tổ nghiến răng nghiến lợi. Gã không muốn vận dụng tới chí bảo bảo vệ tánh mạng, đối với gã bảo vật này còn trọng yếu hơn tính mạng của một, hai tên Thiên Tiên trong tộc. Nhưng nếu tám tên Thiên Tiên dưới trướng đều chết, chỉ còn lại một mình hắn cô độc, tình cảnh đó hắn cũng không muốn xảy ra.
"Chờ một chút, ráng chỗng đỡ." Thiếu Viêm tộc lo lắng cổ vũ.
Tám tên Thiên Tiên đã kiệt lực chống đỡ, một hơi cũng không thể thở, bọn hắn đều phải kiên cường chống đỡ.
"Oanh " bỗng nhiên một cổ chấn động xuất hiện.
Đây là chấn động của Đại Na Di
"A?" Chín tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc đồng thời ngẩng đầu lên.
Hơn chín trăm Thần Ma cũng ngẩng lên nhìn.
Ở trên không trung xuất hiện một thuyền lớn cổ xưa phảng phất như sóng huyết ngưng tụ mà thành. Trên đầu thuyền có từng gã vệ sĩ mặc áo giáp đỏ như máu, khí tức mỗi người đều vô cùng cường đại.
"Đồ Thần vệ!" Chín tên Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc vui mừng.
"Đi mau!"
"Trốn."
"Tản ra bốn phía."
Hơn chín trăm tên Thần Ma buộc phải chạy, âm thanh xé rách không gian vang lên ầm ầm, cả đám men theo những vết nứt không gian nhanh chóng chạy thục mạng.
"Đuổi." Một gã tướng lãnh cao lớn trên thuyền lớn lạnh lùng đưa mắt nhìn chín tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc rồi lập tức hạ lệnh.
Lập tức một lượng lớn huyết quang dọc theo những vết nứt không gian kia truy đuổi.
Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Thần Ma biến mất.
Đồ Thần vệ cũng biến mất.
"Hô." Chín tên Thiên Tiên đều thở dài một hơi.
"May mắn, may mắn." Gã một sừng áo vàng âm thầm gật đầu, "May mà ta không vội dùng bảo vật, nếu không đã bị lãng phí rồi."
"Tên Kỷ Ninh kia vậy mà không trốn đi!" Huyền Cơ Thiên Tiên chỉ xuống phía dưới, cười nói, "Tuy chúng ta trọng thương, nhưng ở đây còn có ba con độc trùng dị thú, chúng ta hoàn toàn có thể trấn áp hắn."
Những tên Thiên Tiên khác đều quan sát xuống phía dưới.
Kỷ Ninh đang đứng trong khu phế tích phía dưới, hắn nhắm mắt lại, thậm chí gương mặt còn có vẻ mỉm cười, đó là vẻ vui mừng trong lúc ngộ đạo.
"Đạo là ở đây..." Kỷ Ninh mở mắt ra, nói khẽ, "Dù có đương đầu với muôn vạn người, ta vẫn bước tới!"
Ông!!!
Bên trong phế tích, vô số đá vụn, cỏ cây, giọt nước xung quanh Kỷ Ninh đều đang lơ lửng, tất cả đều ẩn hiện kiếm quang hội tụ, tất cả vạn vật đều phảng phất như đã trở thành kiếm! Ngay cả trong không gian Tử Phủ của Kỷ Ninh, rất nhiều Tiên kiếm, Bắc Minh kiếm đang lơ lửng cũng đồng thời phát ra âm thanh ngân vang.
"Tuy thiên tư của ta cao, cảm ngộ của ta cũng đã sớm vượt qua Bắc Hành tiền bối. Thế nhưng luận về kiếm tâm, phải cho đến hôm nay mới miễn cưỡng so sánh được với Bắc Hành tiền bối."
Kỷ Ninh cảm giác được trong nội tâm một cỗ kiếm ý đang dâng lên, kiếm ý này có thể cường đại như vậy, rộng lớn như vậy.
"Đạo là ở đây..."
"Đạo là ở đây..."
Kỷ Ninh nhẹ giọng tự nói, "Một kiếm ta mới ngộ ra, gọi là "Ngô Vãng Hĩ" đi "
Thức thứ mười của Tam Xích kiếm – Ngô Vãng Hĩ.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đã không còn đám Thần Ma kia nữa, chỉ còn lại chín tên Thiên Tiên và ba con dị thú của Thiếu Viêm tộc.
← Ch. 0453 | Ch. 0455 → |