← Ch.0501 | Ch.0503 → |
Bọn người Phù Hoa chân tiên, Khô Thảo tiên tử dường như cũng bị đứng hình giữa không trung, ngay cả mí mắt cũng không chớp động, thiên thần lực như hóa vôi dần từ bên trong, thuần dương pháp lực dường như cũng bị đông lại, không cách nào di chuyển được. Loại cảm giác không thể nhúc nhích này làm cho bọn người Phù Hoa đều cảm thấy kinh hãi trong lòng.
- Là Đạo Tổ!
- Nhất định là Đạo Tổ!
- Cái này... cái này... Tại sao trên đảo Minh Tâm của Kỷ Ninh lại có Đạo Tổ?
Bọn họ đều không ngờ rằng lần tập kích lần này lại dính phải một cánh cửa vững chắc như vậy. Cứ nghĩ rằng lần này gặp phải vận may, có thể đi ngay đến đảo Minh Tâm để tiêu diệt Kỷ Ninh, bởi vì đảo Minh Tâm không lớn lắm, vừa đúng lúc cự ly na di rất gần Kỷ Ninh, cho nên... Nhưng mà cho dù cự ly na di xa một chút thì với trận pháp Yến Sơn ở hồ Dực Xà thì cũng không thể đỡ được trận pháp tinh thông, hơn nửa Phù Hoa chân tiên rất hiểu rõ càn khôn đại đạo.
Nhưng bây giờ bọn họ phát hiện được cái gọi là vận khí tốt này tuyệt đối là vận xui cực kỳ!
- Tiền bối!
Kỷ Ninh và Dư Vi cùng kính cẩn hô to.
- Ừ!
Lão thợ mang trong tay cây kéo đại thiết đặc biệt dùng để tỉa hoa, từ từ đi tới, thấy bọn người Kỷ Ninh kính trọng gọi hắn là tiền bối thì cũng gật đầu:
- Coi như là biết tôn kính người già.
Kỷ Ninh Và Dư Vị nhất thời không biết nói gì.
Đường đường là Đạo tổ mà khi thì giả trang thành người hầu, khi thì lại tỏ rõ phong thái, điều này hoàn toàn làm cho bọn người Kỷ Ninh có suy nghĩ không hay về đạo tổ như trong tưởng tượng.
- Tiểu tử ở trên trời kia.
Lão thợ ngẩng đầu nhìn một chút lên năm mươi lăm người bị đóng đinh trên trời, liền nói:
- Quấy rầy giấc ngủ của lão già đây, trước khi chết các người có còn gì muốn nói không?
Lời lão vừa thốt ra.
Phù Hoa chân tiên trên trời liền tự động tát vào mặt mình.
- Chúng tôi vô tình mạo phạm tiền bối.
Phù Hoa chân tiên cung kính nói.
- Tiền bối, xin hãy tha cho chúng tôi một con đường sống.
Giọng của Khô Thảo tiên tử cũng run run.
Dáng dấp của bọn người Vô Gian môn có vẻ hết sức căng thẳng, nhưng mà rất nhanh thì bọn họ cũng đã tỉnh táo trở lại, nếu như theo lời nói của Đạo tổ thì cũng sẽ không dễ dàng xảy ra đánh nhau. Bây giờ đạo tổ của hai đại trận doanh đều đang rất kiềm chế, nếu như mình đụng vào vị đạo tổ này thì có lẽ sẽ trêu chọc bọn họ, nhưng như vậy mới có thể giữ lại mạng sống.
Đối với bọn họ mà nói thì việc phân thân hóa thân bị chết không phải là việc lớn, quan trọng là bọn họ đều mang trên người pháp bảo quan trọng, ngay cả thuần dương cực phẩm pháp bảo cũng có mang theo nữa, nếu không thì có thể thi triển thực lực phân thân hóa thân cường đại. Đặc biệt là Ô tiêu Thiên tiên, lần này hắn thực sự phát điên lên được, hắn thậm chí còn mang theo cả linh bảo Tiên Thiên tới.
- Xem ra có thể vượt qua được cửa ải này rồi.
Kỷ Ninh và Dư Vi đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà Kỷ Ninh cũng rất rõ, Vô gian Môn thế lực rất lớn, ngay cả sư phụ bồ đề lão tổ cũng sẽ không tùy tiện động thủ với bọn người Vô Gian môn này nên chỉ sợ là vị đạo tổ ham chơi này cũng sẽ không tùy tiện làm càng.
- Kỷ Ninh tiểu tử!
Lão thợ bất ngờ kêu to.
- Tiền bối.
Kỷ Ninh liền nói.
- Ngươi nói xem, những người này có đáng chết hay không?
Lão thợ cười tủm tỉm nhìn Kỷ Ninh, lại nói:
- Ngươi nói đáng chết thì ta liền giết hết bọn họ, ngươi nói không đáng chết thì ta sẽ thả bọn họ đi, được không?
Kỷ Ninh ngẩn người.
Năm mươi lăm tên Vô Gian Môn trên trời sững sờ.
- Có đáng chết hay không, tất cả đều do tiền bối định đoạt.
Kỷ Ninh liền nói ngay, hắn cũng không phải không biết chừng mực mà nói "đáng chết". Nếu như vị đạo tổ này chỉ muốn vui đùa với hắn mà thực sự không muốn chiến đâu thì lúc hắn mở miệng nói lung tung liền không xong ngay.
- Xem ra là ngươi vẫn còn đang hoài nghi hả?
Lão thợ cảm thán nói tiếp:
- Ở trong tam giới này, cho dù là bọn họ chính là bảo bối ngật đáp của đạo môn lĩnh ác tụ Lữ Đồng Tân đi nữa thì lão nhân ta muốn hắn chết, hắn cũng phải chết,
Kỷ Ninh cả kinh.
Sắc mặt của bọn người Phù Hoa chân tiên, Khô Thảo tiên tử, Ô tiêu Thiên tiên, Tam Dương thiên thần, Khí Thú thiên thần, Độc Sưu tiên nhân ở trên không đều biến đổi.
- Nguyên lão nhân?
- Nguyên lão nhân?
Mỗi người bọn họ đều đoán được.
- Chính là tiền bối Nguyên lão nhân?
Phù Hoa chân tiên mở lời.
Trong tam giới, dám mở miệng giết Lữ Đồng Tân, lại tự xưng là "lão nhân" thì cũng chỉ có thể là Nguyên lão nhân thần bí mà thôi.
- Chính là lão nhân ta!
Lão thợ cười tít mắt nhìn bọn họ.
- Bây giờ trong lòng các ngươi còn cho rằng ta không dám giết các ngươi sao?
Bọn người Vô gian môn và Phù Hoa chân tiên cảm thấy thấp thỏm lo âu, không còn giữ được sự bình tĩnh, có thể bọn họ cũng đang oán thầm trong lòng. Một người đường đường là Nguyên lão nhân, cho dù là muốn giết thì cứ giết đi, tại sao còn cố ý nói nhiều như vậy trước mặt bọn họ chứ.
Lời đồn quả thực không sai, Nguyên lão nhân thật sự là một lão nhân điên điên khùng khùng!
- Nguyên lão nhân?
Kỷ Ninh và Dư Vi đều lộ ra vẻ hoảng hốt.
Dư Vi theo Lữ Đồng Tân nên cũng biết một chút về đạo tổ trong tam giới.
Kỷ Ninh ở trên núi Phương Thốn, mặc dù không có hiểu rõ về chân thần đạo tổ nhưng cũng có thể hiểu một chút về chân thần lão tổ tối cao nhất, các đệ tử trên núi Phương Thốn rất hay bàn tán về chuyện này. Trong đó, Nguyên đạo nhân thì luôn luôn được nhắc tới.
Nguyên lão nhân, cũng chính là chân thần dựng dục trong hỗn độn, nhưng mà ngộ tính của hắn nếu so với Tam thọ đạo nhân thì cao hơn rất nhiều, địa vị cũng cao hơn, đã sớm khống chế được thiên đạo, hoàn thành đại la đạo tổ. Hơn nữa thực lực càng lúc càng tăng cao không thể kiểm soát được, không thuộc về đạo môn, không thuộc về phật môn, tự hình thành một môn phái riêng, thực lực thì siêu việt, thuộc về một trong những đạo tổ chân chính đứng đầu trong tam giới. Đạo tổ có hai gã môn hạ đệ tử, hơn nữa hắn còn có ba vị bạn hữu sinh tử có nhau, tất cả đều là những đạo tổ cường đại trong tam giới.
Hắn và ba vị bạn hữu kia ở trong Tam giới được gọi là "Nguyên hà tứ tổ", tình cảm của Nguyên hà tứ tổ này rất sâu đậm, cùng tiến cùng lùi, bọn họ chính là bốn vị đạo tổ cường đại. Nếu như cộng thêm những đệ tử hảo hữu khác thì có thể là một thế lực cường đại trong tam giới.
Mà Nguyên lão nhân chính là người mạnh nhất trong Nguyên hà tứ tổ, cũng chính là Lĩnh ác tụ!
Tóm lại thì thực lực của hắn là rất mạnh.
truyen.org/
Có người nói, Nguyên lão nhân hẳn là yếu hơn hai vị lĩnh ác tụ đạo môn và phật môn. Còn có người nói, Nguyên lão nhân hẳn là ngang tầm với hai vị lĩnh ác tụ kia, suy cho cùng thì việc này cũng không một ai biết được. Tóm lại thì đây thực sự là một lão nhân điên điên khùng khùng có thực lực rất đáng sợ.
- Khổ rồi!
Đám người Phù Hoa chân tiên cảm thấy đau khổ trong lòng.
Bây giờ tam giới đã chia thành hai phe lớn.
Giống như là đám người bồ đề lão tổ thì đã sớm đứng về một phe, Vô gian môn một phe, còn Nguyên hà tứ tổ thì đứng ở phe trung lập, tuy là cuộc chiến lần này của hai phe không có người nào có thể chỉ lo cho thân mình. Nhưng mà chiến tranh chưa thực sự bùng nổ, hai phe cánh này thực ra là đang lôi kéo Nguyên hà tứ tổ, dù sao thì Nguyên hà tứ tổ cũng quá mạnh mẽ, đây không phải là cái loại đạo tổ thông thường, bốn vị lão gia này đều là chân thần xuất thân trong hỗn độn, lại đứng đầu trong đạo tổ, đặc biệt là Nguyên lão nhân, lão chính là một trong những người đứng đầu trong Tam giới.
Nếu như cõi phật dám tới giết bọn họ thì đại năng giả đứng phía sau Vô gian môn nhất định sẽ xuất thủ, dù sao cũng là thù địch.
Nhưng Nguyên lão nhân giết bọn họ thì đại năng giả ở sau lưng Vô gian môn sẽ tuyệt đối không xuất thủ ngăn cản, bởi vì bọn họ vẫn đang cố gắng nghĩ cách lôi kéo Nguyên hà lão tổ vào phe của mình thì làm sao lại dám đối đầu với lão đầu này chứ?
- Biết là ta không có nói đùa với ngươi rồi chứ!
Lão thợ cười tủm tỉm nhìn Kỷ Ninh, lại nói:
- Lão nhân ta hỏi ngươi một lần nữa, bọn họ đáng chết hay không đáng chết, ngươi nói đáng chết, ta sẽ giết bọn họ.
Lần này Kỷ Ninh không do dự, gật đầu:
- Đáng chết!
- Được.
Lão thợ hài lòng gật đầu:
- Lúc này mới thẳng thắn.
- Tiền bối!
Đám người Vô gian môn đang đứng hình trên trời không có cách nào động đậy đang hoảng sợ vô cùng.
- Đi.
Lão thợ giơ cây kéo đại thiết lên trời, tùy ý quăng đi thì cây kéo đại thiết liền bay ra ngoài, cái này chẳng qua chỉ là cây kéo sắt dùng để tỉa hoa lá, cũng có thể dùng để cắt đá này nọ nhưng lúc này lại bay thẳng lên trên trời cắt nát đám người chân tiên thiên thần kia, mặc dù thiên thần biết phân thân, thần thể cũng vô cùng cứng cõi nhưng vô dụng.
Răng rắc!
Tựa như những tờ giấy bị cắt rời, thân thể thiên thần liền bị cắt làm hai nữa, tiếp đó khí tức liền mai một, chết không thể chết lại.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Đám người Phù Hoa chân tiên, Khô Thảo tiên tử, Độc Sửu tiên nhân hoảng sợ lo lắng, thậm chí liền hô hào "tiền bối" thật to. nhưng mà âm thanh răng rắc do cây kéo đại thiết gây nên vẫn cứ tiếp tục vang dội, chỉ trong nháy mắt mà năm mươi lăm tên Vô gian môn đều đã bỏ mình, tuy là tốc độ của cây kéo đại thiết rất chậm nhưng vẫn không có bất cứ một đại năng giả nào có thể xuất thủ ngăn cản.
Kỷ Ninh thấy vậy thì mắt sáng rực lên.
Đau đớn!
Vậy mà đám người kia lại bị giết sạch sẽ, thật sự là vui sướng mà.
- Ừ, tuy là những tiểu tạp chủng Vô gian môn này biết phân thân hóa thân trở lại, nhưng vừa đúng lúc mang theo rất nhiều thứ rất tốt. Có đến ba món pháp bảo Thuần dương cực phẩm, còn có một món Tiên thiên linh bảo.
Lão thợ vung tay lên một cái, tất cả những món linh bảo, pháp bảo kia của bọn người Vô gian môn đều bay đến trước mặt của Dư Vi và Kỷ Ninh.
- Lão nhân ta thấy rất gai mắt, cho các ngươi đó.
Kỷ Ninh chớp chớp mắt.
Dư Vi cũng ngây ngẩn cả người.
Cho các ngươi?
Lời nói này...!
Lúc Kỷ Ninh bái lạy bồ đề lão tổ làm đệ tử, còn phải trải qua bao nhiêu vất cả trong Tà nguyệt đại thế giới để gia tăng vận khí thì mới có thể lấy được một món tiên thiên linh bảo la cung, vẫn là bị chặt đứt dây cung. Nguyên lão nhân này xuất thủ một cái còn hơn cả sư phụ của mình.
- Thế nào? Không chịu nhận?
Nguyên lão nhân trừng mắt.
- Nhận, nhận, nhận.
Kỷ Ninh bị dọa, liền nói tiếp:
- Tiền bối ban thưởng, vãn bối sao dám từ chối.
Lúc này lập tức phất tay nhận lấy.
- Vậy mới đúng chứ, làm cái gì cũng phải thẳng thắng một chút, đừng có kín đáo, cứ như là con gái vậy.
Nguyên lão nhân cười cười:
- Ta đã ở trên đảo Minh Tâm của ngươi mấy tháng rồi.
Mấy tháng?
Kỷ Ninh không tin, tại sao lão thợ này lại ở lại chỗ này chứ?
- Chẳng qua là ta chỉ phụ giúp lão thợ tỉa hoa mà thôi.
Nguyên lão nhân cười híp mắt:
- Ở lại đây mấy tháng thì tiểu tử ngươi mới trở về đảo Minh Tâm. Ừm, ta đã thấy ngươi luyện kiếm rất nhiều lần, kiếm thuật cũng không tệ, hơn nữa khống chế tâm lực lại cũng rất tốt.
Thấy mình vài lần?
Ngoại trừ lần này thì hình như là những lần khác không hề có lão thợ nào ở gần đây, à, cũng đúng, với thực lực của Nguyên lão nhân thì cho dù có đứng xa cách mấy thì muốn thấy mình luyện kiếm cũng là chuyện rất dễ dàng.
- Nhưng mà có điều này.
Nguyên lão nhân nghi ngờ nói:
- Làm sao mà ta luôn cảm thấy là ngươi rất ngu ngốc vậy?
- Ngu ngốc?
Kỷ Ninh nghi hoặc, đây là lần đầu tiên có người nói hắn ngu ngốc.
- Ngươi đều muốn đưa tâm lực dùng vào trên kiếm, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ một chút nào sao? Làm sao mà tâm lực lại dụng ở hai chân, dụng ở toàn thân? Thế này, ngươi thi triển độn thuật thần thông xem, không phải tốc độ tăng nhiều sao? Đối với những chân tiên thiên thần kia, ngay cả cơ hội để ngươi chạy thoát thân cũng rất lớn, chưa đến nỗi phải ngu ngốc đứng ở đây để phản kháng.
Nguyên lão nhân nói.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Sử dụng tâm lực này, nói thì dễ, làm mới khó. Có thể sử dụng trên kiếm là do ta đã suy xét mười tám năm trời mới có thể ngộ ra được đó.
- Không dễ dàng? Là do ngươi không có một sư phụ tốt mà thôi, sư phụ của ngươi một chữ cũng không biết về tâm lực.
Nguyên lão nhân cười híp mắt, nói tiếp:
- Ngươi thấy thực lực ta thế nào?
- Thực lực tiền bối dĩ nhiên là rất mạnh rồi.
Kỷ Ninh liền nói.
- Vậy còn không tranh thủ bái sư đi.
Nguyên lão nhân ưỡn ngực đứng thẳng.
Chương tiếp theo tại: truyen.org/
← Ch. 0501 | Ch. 0503 → |