← Ch.0644 | Ch.0646 → |
- Tuy rằng ta đã đoán được bản tôn Tuyết Ma này rất lợi hại, thế nhưng mà như vậy cũng quá lợi hại a. Ta đã dùng tất cả biện pháp, thần lực, tâm lực ở bên trong phân thân này cơ hồ đều tiêu hao hầu như không còn. Nếu như kế hoạch cuối cùng này thất bại nữa, ta cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn về Tuyết đảo mà thôi.
Trước đó Kỷ Ninh ác chiến một hồi lâu, cũng là bởi vì đang chết lặng vì thực lực của đối phương.
Tất cả đều là vì một kích đánh lén cuối cùng.
Trước kiếm, chuẩn bị ở sau, lại có phân thân của bản tôn! Nếu như thất bại thì lại trốn về Tuyết đảo, cũng như đám người Tụ Kha Thiên Thần, tu luyện thêm một ít năm lại vượt a.
- Thành công rồi!
- Cuối cùng cũng thành công.
Tuy rằng cảm thấy may mắn, thế nhưng Kỷ Ninh cũng cảm thấy áp lực. Ven đường này có tất cả năm tòa đảo, mình đánh bại Tuyết Ma cũng mới chỉ có thể tiến về tòa đảo thứ hai mà thôi, chỉ như vậy mà đã khiến cho tất cả át chủ bài của hắn ra xết, còn phải dùng tâm kế. Như vậy những tòa đảo sau mình còn có thể xông lên được nữa hay không?
Sưu.
Cưỡi Như Ý Linh Xà Toa dọc theo cầu gỗ, tiếp tục nhanh chóng bay về phía tận cùng cuối.
Lúc đang phi hành, Kỷ Ninh cũng đang cân nhắc trận chiến lúc trước. Vừa rồi hắn giống như điên cuồng giao chiến với đối phương, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, đệ tam thiên trong Ngũ Bảo Kiếm Thuật của hắn còn kém một chút, hắn còn có chút chưa hiểu rõ. Thế nhưng thông qua trận điện cuồng mới rồi hắn đã mơ hồ có suy nghĩ đột phá, chỉ là bởi vì đang chém giết sinh tử cho nên cũng không nghĩ nhiều mà thôi.
Bây giờ trở về, Kỷ Ninh cũng không khỏi cẩn thận suy nghĩ một phen.
Sau khi phi hành cả buổi.
Phía trước lập tức xuất hiện một hòn đảo, bên trên hòn đảo có một tòa núi lửa cao ngất. Ầm ầm, núi lửa không ngừng phun trào, nham thạch nóng chảy phóng lên trời, chiếu rọi toàn bộ hòn đảo, khiến cho cả đảo biến thành màu đỏ.
- Hỏa Sơn đảo?
Kỷ Ninh không nghĩ tới kiếm pháp nữa mà nhanh chóng bay đi, rất nhanh đã đáp xuống trên ngọn núi lửa này.
Đây cũng là tòa đảo thứ hai bên trong năm tòa đảo.
- Ồ?
Ở trên đầu cầu gỗ đang dựng một khối bia đá cực lớn, bia trên đá có một bộ Viên Hầu khiếu đồ cực lớn, đầu Viên Hầu kia cực giống với Tuyết Ma, đang ngửa đầu gào thét.
Ý thức đang xem xét của Kỷ Ninh lập tức bị hấp dẫn vào.
Một hư ảnh của viên hầu tay cầm trường côn, từng chiêu từng thức đang diễn luyện côn pháp, côn pháp từ đơn giản cho đến thâm sâu, càng ngày càng huyền diệu. Trước đó Kỷ Ninh đã chém giết một hồi với bản tôn của Tuyết Ma, giờ phút này dưới hư ảnh Viên Hầu cẩn thận phân giải, lý giải từng chiêu, đồng thời lại còn diễn luyện. Cho nên khiến cho Kỷ Ninh có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ.
Một lúc lâu sau, tất cả đều đã diễn luyện hoàn tất.
- Ồ?
Ý thức của Kỷ Ninh cũng đã quay trở về.
- Côn pháp thật huyền diêu, đáng tiếc, đường ta đi chính là Kiếm Đạo.
Thân thể Kỷ Ninh bỗng nhiên cứng lại, hắn vsững sờ ở đó.
Ngũ Bảo Kiếm Thuật một mực kẹt lại ở bình cảnh, sau khi quan sát cân nhắc hết một bộ côn pháp kia cũng giống như bầu trời hắc ám vô tận lại đột nhiên có một ánh mặt trời từ trong cái khe mây đen chiếu xuống.
Kỷ Ninh đứng ở đó.
Yên lặng đứng đó, hắn và một phân thân bản tôn khác đều đang đắm chìm ở bên trong Ngũ Bảo Kiếm Thuật. Không ngừng suy nghĩ đệ tam thiên của Ngũ Bảo Kiếm Thuật, cảm ngộ, cuối cùng bình cảnh cũng không có cách nào ngăn cản được Kỷ Ninh nữa. Tất cả cảm ngộ vụn vặt rốt cục giờ khắc này cũng đã hoàn toàn quán thông, dung hợp vào làm một thể, hắn đã hiểu được toàn bộ đệ tam thiên.
Kiếm Lực của Kỷ Ninh cũng lặng lẽ không một tiếng động đạt đến tầng thứ tư.
Kiếm Lực tầng thứ nhất —— Ngân Nguyệt.
Kiếm Lực tầng thứ hai —— Diệu Nhật.
Kiếm Lực tầng thứ ba —— Đế Hoàng.
Kiếm Lực tầng thứ tư —— Kiếm Tâm.
- Kiếm Tâm...
Kỷ Ninh thì thào tự nói, ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng vẽ một cái, một đám kiếm quang màu đen vờn quanh ngón tay của hắn.
Lúc trước hắn vừa mới mới thành lập thức thứ nhất của Minh Nguyệt kiếm thuật, Kỷ Ninh cũng đã đạt đến Kiếm Lực tầng thứ ba. Mà cho tới bây giờ cũng đã gần trăm năm rồi, đoạn năm tháng này hắn đã sáng tạo ra Minh Nguyệt kiếm thuật nguyên vẹn. Càng chém giết một lượng lớn Thiên Thần Thiên Tiên ở tỏng Thế giới lao ngục. Thậm chí đã cùng luận bàn với Chân Thần Chân Tiên. Nhưng mà vẫn không thể đột phá được, thế nhưng sau khi giao thủ với bản tôn của Tuyết Ma cùng với ý thức tiến vào bia đá quan sát, rốt cục hắn cũng đột phá bình cảnh kia, đạt đến Kiếm Lực tầng thứ tư lần.
- Kiếm Đạo...
Kỷ Ninh nhắm mắt lại.
Thời gian dần trôi qua, có một cỗ lực lượng vô hình dần dần hội tụ lại ở chung quanh Kỷ Ninh, đi theo đó là tạo thành kiếm ảnh mịt mờ màu đen. Kiếm ảnh màu đen mịt mờ này bao phủ Kỷ Ninh, vờn quanh thân thể Kỷ Ninh.
Bình thường, cái gọi là Kiếm Đạo đại thành là có thể xưng là Kiếm Tiên, thế nhưng đây chỉ là khởi điểm của con đường Kiếm Tiên mà thôi! Cảm ngộ Kiếm Lực... Mới được coi là truy tìm bản chất của kiếm.
- Nó cũng có sinh mạng a.
Kỷ Ninh mở mắt ra, nhìn xem kiếm ảnh mịt mờ màu đen đang bao phủ mình, đây là Kiếm Lực tầng thứ tư hiện ra. Kỷ Ninh có thể cảm giác được rõ ràng, Kiếm Lực màu đen mịt mờ này cũng giống như tiểu hài tử rất là ưa thích dán lên người hắn. Khiến cho trong lòng Kỷ Ninh cũng tự nhiên sinh ra sự vui sướng.
Linh tính, tính mạng.
Ba tầng Tâm Lực trước cũng chỉ là lực lượng rất xơ cứng. Thế nhưng đạt tới tầng thứ tư thậm chí lại còn có tính mạng và linh tính. Tuy rằng cái linh tính này còn rất yếu, thế nhưng cũng đã khiến cho Kỷ Ninh rung động vô cùng.
Trước đó hắn ở bên trên Tâm lực đạt tới tầng thứ tư, thế nhưng lại không có loại cảm giác này. Tâm Lực có nguồn gốc từ bản thân, là lực lượng tâm linh. Mà Kiếm Lực... Lại là từ chỗ bổn nguyên kiếm đạo, có nguồn gốc từ trong tối tăm và huyền diệu khó lường. Đường mà hiện tại Kỷ Ninh muốn đi chính là truy tìm bổn nguyên của kiếm đạo.
- Sưu.
Kỷ Ninh đứng dậy, giơ tay nhấc chân, bắt đầu khởi động Kiếm Lực màu đen.
- Lực lượng rất mạnh.
- Trước đó ta với đám người Ngân Nguyệt sư huynh, Hồng Tuyết còn có một ít chênh lệch, dù sao thời gian ta tu luyện quá ngắn. Tuy rằng Tâm Lực lợi hại, thế nhưng lúc dùng để chém giết lại tiêu hao quá nhanh. Dùng để bắt nạt kẻ địch yếu đuối hơn mình thì tự nhiên có thể dùng một hai chiêu thủ thắng. Thế nhưng nếu là chém giết cùng một cấp độ, một lúc sau sẽ không ổn nữa. Mà Kiếm Lực này lại không cần tiêu hao bất luận thần lực pháp lực gì, mà lại có thể cuồn cuộn không dứt.
Kỷ Ninh mừng rỡ.
← Ch. 0644 | Ch. 0646 → |