Vay nóng Homecredit

Truyện:Mãng Hoang Kỷ - Chương 1102

Mãng Hoang Kỷ
Trọn bộ 1832 chương
Chương 1102: Bán bảo bối (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1832)

Siêu sale Lazada


Đan Bảo Thế giới thần lạnh nhạt nói:

- Nếu như giá cả của ngươi không cao hơn so với cái giá này, như vậy cũng không cần phải nói nữa.

- Tên tiểu bối nhà ngươi...

Lão giả này tức giận, lập tức quay đầu rời đi.

- Đan Bảo.

Nhìn lão giả rời đi, Tô Vưu Cơ lặng lẽ truyền âm nói:

- Ngươi cố ý lừa gạt hắn, đến lúc đó nếu như không có ai ra giá cao hơn, như vậy chẳng phải sẽ rất phiền phức hay sao?

- Yên tâm đi.

Đan Bảo Thế giới thần rất là tự tin.

...

Hai người Đan Bảo Thế giới thần cũng đã phát hiện ra, đám Đạo quân này cũng không có vội vã ra giá. Dù sao Kỷ Ninh đưa ra kỳ hạn một trăm năm, bọn hắn không muốn vừa mới bắt đầu đã đẩy giá lên quá cao. Thậm chí sau lưng có một ít Đạo quân không hẹn mà gặp, tất cả đều ăn ý phối hợp với nhau ra giá.

...

Nửa năm sau.

Lão giả phát ra khi tức cuồng bạo kia lại tới lần nữa.

- Ta ra giá một trăm ba mươi mốt vạn phương.

Lão giả này ra giá.

- Hiện tại giá cao nhất là một trăm ba mươi ba vạn phương.

Đan Bảo Thế giới thần mở to mắt nói.

- Sao?

Lão giả này có chút kinh ngạc.

...

Giá cả của Đan Bảo Thế giới thần lần lượt biến hóa, một trăm ba mươi ba vạn phương. Một trăm ba mươi lăm vạn phương, một trăm ba mươi sáu vạn phương, một trăm ba mươi bảy vạn phương... Mỗi nửa năm hoặc là một năm sẽ có chút biến hóa, tăng lên rất nhẹ.

Thấy giá cả không ngừng tăng lên, đám Đạo quân vốn có chút ăn ý bắt đầu trở nên lo lắng.

- Ai đang ra giá như vậy chứ?

- Tại sao giá cả lại luôn tăng lên như vậy a?

Lúc giá cả không có tăng lên thì bọn hắn còn có thể bình tĩnh, thế nhưng giá cả một mực tăng lên đã khiến cho bọn hắn có chút nóng nảy.

Đối với chuyện này, Đan Bảo Thế giới thần lại âm thầm đắc ý, nói:

- Các ngươi không điều tra xem ta là ai a? Ta là luyện đan đại sư, ta chẳng những am hiểu luyện đan mà bản lĩnh bán Linh Đan này cũng cực kỳ am hiểu a.

Chuyện bán bảo bối cũng cần một chút kỹ xảo yếu điểm, những cái giá này đều là hư ảo. Thế nhưng dưới sự đầu độc của Đan Bảo Thế giới thần, vẫn dụ dỗ được đám người kia đưa ra những mức giá cao hơn.

...

Đảo mắt, một trăm năm đã qua đi.

- Hiện tại người báo giá cao nhất là một trăm bốn mươi sáu vạn phương! Hiện tại đã là năm cuối cùng rồi.

Đan Bảo Thế giới thần nói:

- Chủ nhân của ta sẽ tùy thời từ Kiếm Tháp Lâm trở về. Tới lúc chủ nhân ta trở lại cũng chính là lúc chấm dứt báo giá. Người báo giá cao nhất sẽ đạt được Huyết Diễm Vân Quả a.

- Cái gì, chủ nhân hắn từ Kiếm Tháp Lâm trở về là hết hạn đấu giá sao?

- Hiện tại chỉ còn một năm cuối cùng, tên Bắc Minh Kiếm Quân kia không phải tùy thời có khả năng trở về hay sao?

Vốn vẫn có một ít Đạo quân cực kỳ kiên nhẫn cũng cực kỳ kiên nhẫn kiềm chế không được, dù sao một khi Kỷ Ninh trở về. Khi đó bọn hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội mua sắm kỳ vật lần này. Bọn hắn cũng không cho rằng Đan Bảo Thế giới thần nói dối. Bởi vì đối mặt với nhiều Đạo quân như vậy, phương diện thời hạn cuối cùng sẽ không có ai dám nói dối a.

- Ta ra giá một trăm bốn mươi bảy vạn phương.

- Một trăm bốn mươi tám vạn phương.

- Một trăm năm mươi vạn phương.

Trong năm cuối cùn,g giá cả tăng lên rất nhanh, có một ít Đạo quân thật sự có nhu cầu cấp bách, một khi có bảo bối bực này. Sẽ có chín thành chín Đạo quân không đuổi kịp được bọn hắn. Tốc độ phi hành bình thường, coi như là biên giới hợp đạo Đạo quân cũng sẽ không bay nhanh bằng Hỗn Độn thần lôi, Hỗn Độn Thần Hỏa a! Trừ phi bản thân cũng có thủ đoạn khống chế Hỗn Độn Thần Hỏa cùng loại. Một khi bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết phải đợi tới khi nào. Coi như lần sau xuất hiện, chỉ sợ chờ sau khi bọn hắn nhận được tin tức, chỉ sợ bảo bối cũng đã bị người ta mua tới tay. Dù sao cương vực vô tận này quá khổng lồ, một khi tin tức thật sự truyền tới tai thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi.

Đan Bảo Thế giới thần còn cố ý đi tới Kiếm Tháp Lâm một chuyến, truyền âm cho Kỷ Ninh:

- Chủ nhân, người đừng vội trở về, cho ta thời gian nửa năm, nửa năm sau người hãy trở về.

- Được.

Kỷ Ninh lập tức tin tưởng hai người bọn họ.

...

Bởi vì tùy thời có khả năng hết hạn, tăng thêm lại có một ít người thực sự có nhu cầu. Mà loại kỳ vật thần kỳ này một khi bán ra, lần sau muốn xuất hiện không biết phải đợi tới bao lâu. Cho nên tất cả tranh giành rất là kịch liệt.

Cuối cùng Kỷ Ninh cũng từ Kiếm Tháp Lâm trở về Tiên Phủ.

- Sao rồi?

Kỷ Ninh từ trên cao đáp xuống. Ở cửa ra vào Tiên Phủ chính là Tô Vưu Cơ, Đan Bảo Thế giới thần.

- Một trăm tám mươi vạn phương.

Đan Bảo Thế giới thần có chút đắc ý nói.

- Cái gì?

Kỷ Ninh cũng có chút giật mình, nếu như bán cho thế lực lớn cũng chỉ có trăm vạn phương mà thôi. Nếu như có cơ duyên tốt, có một lượng lớn Đạo quân tranh giành, như vậy giá cả có khả năng sẽ tăng lên gấp bội. Thế nhưng số lượng Đạo quân ở bên trong Thập Nhị cung hiện nay cũng không phải là quá nhiều. Cho nên có thể bán ra với cái giá một trăm tám mươi vạn phương đã hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Kỷ Ninh. Vốn hắn cho rằng có thể đạt tới một trăm năm mươi vạn phương thì cũng coi như rất tốt rồi.

Mang Nhai quốc, hoàng cung.

Ở bên trên mười ba vương tọa trong hư không, Chúa tể vĩ đại nhìn sáu mươi bảy cảnh tượng trước mặt, miệng khẽ nói:

- Một ngàn năm đã đến.

Mười hai vị đại năng Kim Giáp vốn đang nhàn nhã nói chuyện với nhau, hoặc là nhắm mắt trầm tư, hoặc là lẳng lặng uống rượu đều tinh thần chấn động.

- Chúa tể, phải làm thế nào mới có thể chọn ra được bốn người mạnh nhất?

Mười hai vị đại năng Kim Giáp đều nhìn về Chúa tể vĩ đại.

Những Thế giới cảnh được Cổ Tháp thừa nhận này, mỗi một người đều rất khó lường, thủ đoạn cũng rất nhiều. Phải làm như thế nào mới có thể chọn ra bốn người một cách công bằng a?

Chúa tể vĩ đại vuốt vuốt chòm râu trắng nõn như tuyết, hắn khẽ chòm râu, mỉm cười nói:

- Để cho bọn hắn xông vào trong Đạo Quân vân giới, trong vòng ba ngày phải chấm dứt! Bốn người đi được khoảng cách xa nhất trong Đạo Quân vân giới sẽ đạt được phần kỳ ngộ này.

- Xông vào trong Đạo Quân vân giới?

Mười hai vị Đại Năng đều hiểu rõ ý tứ của Chúa tể vĩ đại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1832)