← Ch.1285 | Ch.1287 → |
- Có lẽ có thể kiên trì một lát.
Cửu Trần giáo chủ hơi do dự, nói:
- Ta cũng thi triển lần đầu tiên.
Kỷ Ninh nghe xong liền khống chế phi chu màu đen toàn lực chạy thục mạng.
...
Dị thú thủ lĩnh bị vây trong trận đồ không ngừng gào thét, đám người Kỷ Ninh không ngừng bỏ chạy thục mạng, dần dần khoảng cách càng ngày càng xa xôi.
- Có lẽ đã vứt bỏ.
Sau khi bay một giờ, Kỷ Ninh hơi thở ra một hơi.
Hiện tại bọn họ vẫn bảo trì tốc độ gấp trăm lần tốc độ ánh sáng, có lẽ đối phương không đuổi kịp.
- Cửu Trần, ngươi nói ngươi lần đầu tiên thi triển trận đồ?
Kỷ Ninh hỏi:
- Còn bảo ta đừng dùng đạo phù, chẳng lẽ trận đồ của ngươi không phải đạo phù?
- Không phải, nó là pháp bảo trận đồ đặc thù.
Cửu Trần giáo chủ cười khẽ và vươn tay, trên lòng bàn tay xuất hiện một tấm nhãn đặc thù, trên tấm nhãn này có vô số trận pháp rậm rạp.
- Tổ tiên ban cho ta pháp bảo trận đồ này, chỉ cần hao phí một ngàn vạn phương hỗn độn tinh thạch là có thể tích lũy uy năng của trận đồ, về sau có thể thi triển một lần, mặc dù là Vĩnh Hằng Đế Quân cũng phải bị khốn trụ hồi lâu.
Kỷ Ninh nghe xong đôi mắt tỏa sáng:
- Bảo bối tốt ah, vậy mà có thể thi triển nhiều lần.
Hao phí một ngàn vạn phương hỗn độn tinh thạch mới có thể thi triển một lần?
Một ngàn vạn phương nghe rất nhiều nhưng pháp bảo trận đồ này lại có thể vây khốn Vĩnh Hằng Đế Quân.
- Nếu như là chúa tể, bằng vào pháp lực bản thân có thể kích phát.
Cửu Trần giáo chủ nói ra:
- Pháp lực của ta không đủ tinh thuần, chỉ có thể dựa vào hỗn độn tinh thạch chậm rãi bổ sung, một ngàn vạn phương hỗn độn tinh thạch cũng cần hai ba ngày mới có thể bổ sung đủ, ban đầu ở chiến trường thượng cổ, pháp bảo này cũng có danh tiếng đấy.
Kỷ Ninh âm thầm cảm khái.
Chiến tranh thượng cổ đứng là vô cùng đáng sợ, cũng xuất hiện nhiều pháp bảo thần kỳ, như ‘huyễn trần đạo’ chỉ là một trong số rất nhiều di tích của chiến trường mà thôi, nó đã có thể thai nghén ra dị thú, đặc biệt là dị thú thống lĩnh sử dụng văn tự kỳ dị làm cho Kỷ Ninh cảm thấy rung động si mê. Cũng khó trách lịch đại Đạo Quân nghịch thiên không ngừng đi mạo hiểm tìm kỳ ngộ, thậm chí ngay cả Vĩnh Hằng Đế Quân cũng lần lượt đi thăm dò.
- Văn tự kia...
Kỷ Ninh nhìn huyễn trần văn tự trong độc nhãn, hắn đã sớm ghi nhớ hoàn toàn, bắt đầu nghiên cứu ảo diệu trong đó.
Hô 00:50, ngày 24 tháng 7 năm 2020 (+07)
Phi chu màu đen phi hành tốc độ cao, lại qua ba ngày, rốt cuộc phi chu cũng bay ra khỏi huyễn trần đạo.
Ra khỏi huyễn trần đạo, qua hai tháng lại tới khu vực trọng yếu khác trong Ngu Tinh Hải —— tinh hà lưu vực.
- Thật sự là đồ sộ.
Kỷ Ninh và Cửu Trần giáo chủ đứng ở đầu thuyền nhìn tinh hà lưu vực mênh mông.
Trong tinh hà lưu vực nội có ngôi sao lơ lửng không thể tính toán, ngôi sao có lớn có nhỏ, nhỏ không đáng kể, những ngôi sao lớn còn lớn hơn cả thái dương tinh của tam giới. Tất cả ngôi sao đều giống như kim quang đúc thành, nhìn vào khu vực này, cả tinh hà lưu vực chính là thế giới cát vàng.
Nó rộng lớn không nhìn thấy cuối cùng, nghe nói có đại năng có thể miễn cưỡng nhìn thấy ngoại hình của tinh hà lưu vực, nó như một nhánh sông cho nên mới có tên này.
- Tinh hà lưu vực còn lớn hơn huyễn trần đạo rất nhiều, so sánh với nó, huyễn trần đạo quả thực chi là hành lang nhỏ.
Cửu Trần giáo chủ cảm khái.
- Chúng ta phải vượt qua ba mươi vạn năm trong khu vực này.
- Cũng là ba mươi vạn năm tương đối an toàn.
Kỷ Ninh nói ra.
- Nếu như vận khí tốt, nói không chừng có thể rất thông thuận thông qua cả tinh hà lưu vực.
Cửu Trần giáo chủ cũng chờ mong.
Huyễn trần đạo là nơi có nguy hiểm khắp nơi.
Mà tinh hà lưu vực lại an toàn hơn nhiều, sở dĩ nó bị đám người Kỷ Ninh liệt vào hiểm địa hàng đầu chính là bởi vì hao phí suốt ba mươi vạn năm, dù sao mặc dù tinh hà lưu vực tương đối an toàn cũng cần ba mươi vạn năm mới đi qua, nói không chừng lúc nào đó vận khí kém đụng phải một ít nguy hiểm đáng sợ, trong tinh hà lưu vực có một ít nguy hiểm đáng sợ còn vượt qua cả huyễn trần đạo.
Nhưng nếu như vận khí tốt cũng có thể không phải nguy hiểm đáng sợ gì, dễ dàng sẽ thông qua.
Huyễn trần đạo là nhất định gặp nguy hiểm.
Tinh hà lưu vực phải xem vận khí.
- Đi thôi.
Phi chu màu đen bay vào trong tinh hà lưu vực.
Bên trong tinh hà lưu vực có vô số ngôi sao tỏa ra hào quang màu vàng. Vô số ngôi sao này giao thoa tương hổ với nhau, lực lượng vô hình tràn ngập khắp cả tinh hà lưu vực. Lực lượng này vượt xa huyễn trần đạo, chỉ cần khu vực bị lực lượng này bao phủ, kiếm thuật siêu việt không gian của Kỷ Ninh cũng không cách nào tiến hành "xuyên qua không gian"!
...
Thuận lợi ngoài ý muốn, trong thời gian xuyên qua tinh hà lưu vực, hai người Kỷ Ninh cũng phát hiện một ít dáu vết chiến trường thượng cổ, thậm chí gặp được qua một ít phiền toái nhỏ nhưng nguy hiểm chân chính lại không gặp phải. Ngay cả bức bách Cửu Trần giáo chủ thi triển trận đồ cũng không gặp được, cứ như vậy liền qua ba mươi vạn năm.
- Thật sự là thông thuận ah, xem chừng còn có lữ trình vài chục năm là xuyên qua tinh hà lưu vực.
Cửu Trần giáo chủ vô cùng vui mừng.
- Ân.
Kỷ Ninh cũng có chút chờ mong.
Kỷ Ninh cũng không có nhàn rỗi suốt ba mươi vạn năm qua, hắn khi thì tìm hiểu huyễn trần văn tự, hấp thu ảo diệu trong đó sáng tạo ảo thuật của mình, khi thì tìm hiểu kiếm đạo của bản thân
Hôm nay trong năm đại kiếm ý, tích huyết kiếm ý, vô ảnh Kiếm ý, âm dương kiếm ý đã đạt tới tầng thứ ba, duy tâm kiếm ý, thiên băng kiếm ý còn khiếm khuyết chút ít... Hiển nhiên muốn đột phá đến Đạo Quân tam bộ còn khó khăn.
Về phần ảo thuật, huyễn trần văn tự quá mức huyền diệu, như Thanh Hoa ấn ký cửu trọng hỗn độn cấm chế là từng bước một dẫn dắt Kỷ Ninh tu luyện. Huyễn trần văn tự chính là thứ của đại năng vô cùng cường đại trong chiến trường thượng cổ lưu lại, cũng không phải là vi truyền thừa. Kỷ Ninh chỉ có thể tận lực hấp thu chút ít kinh nghiệm mà thôi, cho dù như thế uy lực ảo thuật của hắn cũng tăng lên vài lần, trong người tu hành tâm lực cùng cấp, ảo thuật xem như sở đoản của hắn nhưng tốt xấu gì chênh lệch không quá xa.
- Ân? Bắc Minh, ngươi mau nhìn.
Cửu Trần giáo chủ chỉ vào xa xa.
Kỷ Ninh nhìn theo hướng Cửu Trần giáo chủ chỉ dẫn, hắn nhìn thấy trên một ngôi sao xa xa có di tích:
- Xem ra là di tích chiến trường thượng cổ.
← Ch. 1285 | Ch. 1287 → |