← Ch.1290 | Ch.1292 → |
- Khá tốt, hộ thể thần thông mạnh một ít, ta cũng bị oanh kích toàn thân run rẩy, chân như nhũn ra.
Kỷ Ninh lảo đảo ngồi xuống, cười nói:
- Nếu như lôi đình cự nhân lại đánh thêm một kích, chỉ sợ ta không ngăn cản được.
- Lần này ta dùng một phần cốt phù do Đế Quân tộc ta tự mình luyện chế.
Lai Gia Đạo Quân cười nói:
- Nếu như vài chiêu, cốt phù nhiều hơn nữa cũng không ngăn cản nổi.
Kỷ Ninh cũng âm thầm cảm khái, thần thể của mình có thể sánh ngang vĩnh hằng pháp bảo hạ phẩm nhưng còn kém chút ít, lần này có thể chống được chủ yếu dựa vào áo giáp chúa tể. Đáng tiếc hộ thể thần thông tăng lên cần ngoại vật rất khó khăn gom góp, hiện tại mình cũng có bảo vật Ngư Long khí, phải nghĩ biện pháp đi gom góp, từ đó nhanh chóng gia tăng thần thể bản thân lên vĩnh hằng pháp bảo trung phẩm.
...
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Lai Gia Đạo Quân đi dọc theo hành lang uốn lượn đi vào đình viện khác.
Trong Đình Nam hành cung phi thường to lớn, cảnh sắc cũng rất ưu mỹ, ngẫu nhiên đám người Kỷ Ninh cũng nìn thấy một ít điện xà vĩnh hằng thần lôi, những vĩnh hằng thần lôi này tránh xa bọn họ, hiển nhiên thông qua khảo nghiệm đầu tiên, vĩnh hằng thần lôi sẽ không lại ngăn cản đám người Kỷ Ninh.
- Ngừng.
Lai Gia Đạo Quân hô lên.
- Ân?
Kỷ Ninh, Cửu Trần lập tức dừng lại, phía trước là hồ nước tỏa ra hàn khí, mặt ngoài hồ nước có hàn khí màu trắng sữa, đồng thời còn có cây cầu gỗ xuyên qua mặt hồ.
- Phía trước chính là phù mộc kiều, cũng là nguy hiểm thứ hai trong Đình Nam hành cung, cũng là nguy hiểm tử vong cuối cùng.
Lai Gia Đạo Quân trịnh trọng nói:
- Nguy hiểm thứ hai còn đáng sợ hơn nguy hiểm đầu tiên.
- Đáng sợ hơn?
Kỷ Ninh, Cửu Trần đều kinh ngạc.
Cửu Trần lúc này cau mày nói:
- Trước kia ngươi bị bức sử dụng một kiện cốt phù do Đế Quân luyện chế, nơi này còn khó hơn nữa?
- Ân.
Lai Gia Đạo Quân trịnh trọng nói.
- Nhiều đời Đạo Quân nghịch thiên của tinh hà nhất tộc chúng ta đến Đình Nam hành cung còn đỡ một ít, mỗi khi tới đây đều cũng tìm được tộc quần tặng cho một phần cốt phù nhưng vẫn có gần nửa Đạo Quân chết tại đây! Cần biết nơi này là nguy hiểm thứ hai, nguy hiểm đầu tiên có thể dựa vào cốt phù thông qua, những Đạo Quân chết đi đều chết tại nơi này.
Kỷ Ninh, Cửu Trần vô cùng căng thẳng.
Gần nửa Đạo Quân chết tại đây?
- Nhưng mà ta vẫn có lòng tin!
Lai Gia Đạo Quân cười nói, "Đế Quân cũng nói ta thông qua nắm chắc vượt qua bảy thành, hai vị cứ việc yên tâm ta lên trước phù cầu gỗ nếm thử, nếu quả thật ta không may, chết tại đây, hai vị có thể trực tiếp phản hồi ly khai tộc của ta bố trí ẩn nấp trận pháp, là phòng bên ngoài không đề phòng nội.
- Lai Gia huynh, phù mộc kiều này có gì quỷ dị như thế?
Kỷ Ninh hỏi thăm.
- Đạp vào phù mộc kiều sẽ lâm vào ảo cảnh.
Lai Gia Đạo Quân trịnh trọng nói:
- Ảo cảnh phi thường đáng sợ! Một khi lâm vào ảo cảnh sẽ trong bất tri bất giác ngã vào trong hồ nước, khi đó hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Ta muốn nhờ ảo cảnh ma luyện đạo tâm của mình, ta vốn có nắm chắc thông qua cực cao, nếu như đạo tâm còn mạnh hơn nữa, cuối cùng sẽ có trợ giúp khi ta hợp đạo.
Trong mắt Lai Gia Đạo Quân có kiên quyết.
Hắn chuẩn bị hợp đạo.
Sống hay chết cũng phải đi một lần.
- Ảo cảnh?
Cửu Trần nháy mắt.
- Ảo cảnh đáng sợ?
Kỷ Ninh cũng sững sờ nhìn sang Lai Gia Đạo Quân, nói:
- Ngươi nắm chắc bảy thành thông qua sao?
- Vì sao hai người các ngươi có biểu lộ như thế?
Lai Gia Đạo Quân liền nói:
- Đế Quân cho rằng ta nắm chắc lớn hơn nhưng cũng có khả năng thất bại, cơ hội ma luyện đạo tâm như vậy không thể bỏ qua, yên tâm đi, chỉ cần ta bình yên thông qua, ta sẽ mang hai ngươi thông qua, sẽ không để cho các ngươi rơi vào hồ nước.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nháy mắt vài cái.
- Bắc Minh, nghe được không, nguy hiểm thứ hai là ảo cảnh.
Cửu Trần cười.
- Làm ta sợ quá mức, còn tưởng rằng là cái gì đấy.
Kỷ Ninh cũng cười.
- Hai người các ngươi sao thế?
Lai Gia Đạo Quân nghi hoặc.
Cửu Trần giáo chủ cười ha ha, nói:
- Lai Gia huynh, ta cũng giới thiệu cẩn thận với ngươi về Bắc Minh Đạo Quân.
- Giới thiệu cẩn thận? Giới thiệu cái gì?
Lai Gia Đạo Quân khó hiểu.
- Bắc Minh huynh có kiếm thuật cực cao, ngươi nên biết Bắc Minh huynh còn kiêm tu tâm lực lưu, hắn là người tu hành tâm lực cực kỳ hiếm thấy.
Cửu Trần giáo chủ đắc ý nói:
- Ngươi vừa rồi lại nói tới ảo cảnh trước mặt người tu hành tâm lực cường đại? Ha ha, thiếu chút nữa ta cười phun cả răng ra ngoài.
Lai Gia Đạo Quân sững sờ:
- Người tu hành tâm lực?
Số lượng người tu hành tâm lực ít tới đáng thương, Mang Nhai quốc thân là một trong sáu thế lực lớn trong vô tận cương vực còn không đủ mười người! Đây là kết quả do chúa tể vĩ đại thường xuyên cướp đoạt tại vô tận cương vực! Tinh hà nhất tộc tương đối yếu nhược hơn nhiều, tuy bọn họ có hơn mười Đạo Quân nghịch thiên biên giới hợp đạo nhưng không có người tu hành tâm lực nào!
- Lai Gia huynh.
Kỷ Ninh cười cười, tâm ý khẽ động, lúc này hình chiếu thế giới hàng lâm và bao phủ khu vực chung quanh.
- Hình chiếu thế giới? Bắc Minh, ngươi ngươi...
Lai Gia Đạo Quân cười to, nói:
- Ha ha, ta quả thật làm trò cười, cái gọi là ảo cảnh, đối với Bắc Minh huynh mà nói thật không đáng nhắc tới. Cho dù chủ nhân Đình Nam hành cung tự mình thi triển ảo cảnh, chỉ sợ cũng không làm gì được Bắc Minh huynh.
Kỷ Ninh cười cười, đúng là như thế.
Nếu đối phương cực kỳ am hiểu ảo cảnh có lẽ có thể ảnh hưởng hắn, ví dụ như Đế Quân trong người tu hành tâm lực có thể làm Kỷ Ninh lâm vào ảo cảnh. Về phần những chúa tể ngẫu nhiên cân nhắc ảo thuật, thi triển ảo thuật không cách nào sánh bằng Đạo Quân tu hành tâm lực. Đương nhiên chúa tể cũng không cần phiền toái như thế, như chúa tể vĩ đại, trực tiếp bằng vào thủ đoạn thời không là co thể diệt sát trong một kích. Nhưng nếu so ảo thuật... Tâm lực lưu thật không sợ ai. Chủ nhân Đình Nam hành cung, Kỷ Ninh xem chừng am hiểu lôi đạo.
- Bắc Minh, ta có việc cầu.
Lai Gia Đạo Quân liền nói.
- Có cái gì cứ việc nói.
Kỷ Ninh nói.
- Ta muốn muốn nhờ ảo cảnh ma luyện đạo tâm, nghe nói ảo cảnh có hiệu quả ma luyện đạo tâm.
Lai Gia Đạo Quân nói:
- Nếu như ta gặp nguy hiểm, kính xin hỗ trợ, đừng để ta rơi vào trong hồ nước.
- Việc nhỏ.
Kỷ Ninh gật đầu.
Lai Gia Đạo Quân gật đầu, lúc này đi phù mộc kiều, chỉ thấy hắn đứng trên phù mộc kiều không nhúc nhích, lúc này dừng ở đây suốt nửa giờ.
Kỷ Ninh và Cửu Trần đều có kiên nhẫn.
← Ch. 1290 | Ch. 1292 → |