← Ch.1334 | Ch.1336 → |
- Cổ tu hành giả nhất tộc từ lúc nào xuất hiện một Đạo Quân đỉnh phong lợi hại như vậy chứ?
Cả đám Tâm Lực Tu Hành Giả lập tức dùng ý niệm lan truyền ra, hỏi thăm tới từng vị Đạo Quân khác.
Vô số Đạo Quân cũng có người thực sự biết rõ lai lịch của Cửu Trần.
- Trong Cổ tu hành giả nhất tộc có một vị gọi là Xích Thủy Đạo Quân a. Người này am hiểu côn pháp, đi theo Thủy chi nhất đạo, thiên phú cực cao, đồng thời hắn đã trở thành Giáo chủ mới của Cửu Trần Giáo! Bất quá lúc ta biết hắn, thực lực của hắn còn không có mạnh như vậy.
- Đúng vậy, lúc hình chiếu thế giới của ta trấn áp xuống, ta cũng nghe được Bắc Minh Đạo Quân goi hắn là Cửu Trần.
- Cửu Trần Giáo chủ?
- Cửu Trần Giáo chủ Xích Thủy Đạo Quân?
Hiện tại ở bên trong Dịch Ba giới có rất nhiều Đạo Quân tụ tập. Cho dù có ít xuất hiện tới đâu cũng có một chút ít Đạo Quân biết rõ lai lịch của bọn hắn.
Dù sao Đạo Quân nếu muốn trưởng thành thì cũng phải trải qua mạo hiểm tôi luyện, đương nhiên sẽ có giao tiếp cùng với các Đạo Quân khác.
Phần đông Đạo Quân đám cũng biết, muốn chặn đứng Bắc Minh cùng Cửu Trần, chỉ sợ sẽ rất khó!
Thực lực của Cửu Trần có lẽ tương đương với Ca Tước Vương trước đó.
Bắc Minh thì là Tâm Lực Tu Hành Giả, có thể hình thành bổ sung cho Cửu Trần Giáo chủ.
- Cút.
Kỷ Ninh quát lên một tiếng, Tâm Lực chấn động lập tức lan tràn ra bên ngoài.
Huyễn Tinh Thuật lập tức được thi triển, bao phủ ra xa xa, ngăn cản năm tên Đạo Quân. Đi ngang qua tổ tiên chi địa của Cổ tu hành giả, lại còn Huyễn Trần văn tự và Đình Nam Hành Cung. Tăng thêm Kỷ Ninh ở trong Đình Nam Hành Cung lại mượn Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô tu hành nhiều năm, cho nên khiến cho Huyễn Tinh Thuật cũng đã đạt tới thành tựu cực cao. Cho dù so sánh với huyễn thuật ở bên trong Đình Nam Hành Cung cũng không xê xích bao nhiêu.
Lúc trước Cửu Trần, ở bên trong Đình Nam Hành Cung cũng đã lần lượt trúng chiêu a!
Một chiêu xuất ra, đại đa số Đạo Quân đẳng cấp thứ hai đều phải chịu ảnh hưởng.
Chỉ là huyễn thuật của Kỷ Ninh cũng chưa tính gì, lúc trước Vũ Thường Đạo Quân thi triển ra Vũ Thường Mê Hồn Khúc, bất kỳ một Đạo Quân nào không phải ;à Tâm lực lưu đều không gánh chịu được! Kể cả các Đạo Quân đỉnh phong khác cũng vậy! Đây chính là chỗ đáng sợ của Tâm Lực Tu Hành Giả.
- A.
- Nơi này là?
Năm tên Đạo Quân, có bốn vị rơi vào trong ảo cảnh. Một vị còn lại thấy thế lập tức dừng lại không dám xông về phía trước nữa.
- Đi.
Đám người Kỷ Ninh lại không dám dây dưa, lập tức khống chế phi chu nhanh chóng chạy trốn.
- Xảy ra chuyện gì? Làm sao chúng ta lại rơi vào ảo cảnh cơ chứ?
- Đạo tâm của ta lợi hại như thế, vậy mà cũng rơi vào ảo cảnh hay sao?
Sau khi bốn gã Đạo Quân kia tỉnh táo lại, cả đám đều sợ tới mức thân đổ mồ hôi lạnh.
- Nếu như không có tên Bắc Minh Đạo Quân kia, năm người chúng ta liên thủ lại cũng có thể khiến cho tên Cửu Trần Giáo chủ kia phải chịu một chút đau khổ. Ài, đáng tiếc tên Bắc Minh kia lại liên thủ với Cửu Trần, muốn ngăn cản bọn hắn quá khó khăn a.
Năm tên Đạo Quân này đã tự đối mặt một lần, cho nên cũng lập tức hiểu rõ được đội ngũ tổ hợp của Kỷ Ninh và Cửu Trần là tồn tại đáng sợ bực nào.
Sự thật cũng không sai.
Kỷ Ninh và Cửu Trần liên thủ, quả thực đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hai người bọn họ đều có bí thuật lợi hại, hình chiếu thế giới của Kỷ Ninh cũng lần lượt trùng kích hình chiếu thế giới của Tuế Mộng Giáo Chủ. Tuy rằng lần lượt tan vỡ, thế nhưng tốt xấu gì bí thuật của hai người bọn họ cũng có thể gánh vác được. Cho nên căn bản tốc độ không có bị ảnh hưởng!
Luận chiến đấu?
Đạo Quân đẳng cấp thứ hai, cho dù số lượng nhiều, thế nhưng Kỷ Ninh từ xa đã thi triển ra Tâm Lực huyễn thuật, lập tức đã có hơn phân nửa người trúng chiêu! Bọn hắn căn bản không kiềm chế được đám người Kỷ Ninh.
Đám người Kỷ Ninh chạy trối chết, đảo mắt đã trôi qua mười chín ngày.
Trên đường đi, bọn hắn trước trước sau sau cũng đã gặp phải không ít đội ngũ Đạo Quân ngăn cản, thậm chí còn có hai lần tương đối phiền toái. Khi đó bọn hắn cũng giải quyết dứt khoát, giết chết năm tên Đạo Quân.
- Cái gì?
Kỷ Ninh, Cửu Trần bỗng nhiên nhìn về phía trước.
- Có chút không thích hợp.
Đồng tử của Kỷ Ninh co rụt lại, nhìn chằm chằm vào phía trước. Ở phía trước xa xa có một gã thanh niên mặc áo bào màu hồng bay tới, hai con mắt của người này vô cùng sáng, giống như ngôi sao sáng chói. Chỉ là Kỷ Ninh lại vô cùng trịnh trọng, nói:
- Không ngờ lại phái một người tới chặn giết chúng ta, đã biết rõ thực lực chúng ta mà còn dám tới, rất có thể là Đạo Quân đỉnh phong a.
- Đúng vậy. Chuyện phiền toái nhất chính là, dường như hắn ta lại không có danh khí gì, ta căn bản không biết hắn ta am hiểu cái gì nha.
Cửu Trần cũng biết được chuyện có chút không ổn, bởi vì đây là lần thứ nhất từ khi bọn hắn chạy trối chết đến nay gặp phải chuyện một gã Đạo Quân đi tới ngăn cản mình.
- Bắc Minh huynh, Cửu Trần huynh, tại hạ có đạo hiệu là Tuyết Hoan. Lần đầu gặp mặt đã phải động thủ, thật sự là hổ thẹn a.
Thanh niên mặc áo bào hồng cao giọng cười nói:
- Các ngươi tự giao ra Động Minh Ngọc Phù đi, có ta ở đây, các ngươi không mang đi được đâu.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Cửu Trần cười lạnh.
Hai mắt Kỷ Ninh chợt lóe sáng, Huyễn Tinh Thuật lập tức bao phủ qua đó.
Thanh niên mặc áo bào hồng vẫn mỉm cười đứng ở đó như trước, ngăn chặn đường đi của đám người Kỷ Ninh của. Lúc Huyễn Tinh Thuật bao phủ hắn, hắn lại nhếch miệng cười cười. Nụ cười có chút tà mị, ánh mắt của hắn càng thêm sáng ngời. Khẽ mỉm cười nhìn qua Cửu Trần rồi nói:
- Cửu Trần huynh.
- Hừ.
Cửu Trần Giáo chủ hừ lạnh một tiếng:
- Không ngờ ngươi cũng am hiểu huyễn thuật.
- Đáng tiếc huyễn thuật của ta không có cách nào so sánh được với Bắc Minh huynh a. Bắc Minh huynh mới thật sự là Tâm Lực Tu Hành Giả.
Thanh niên mặc áo bào hồng cười nói:
Kỷ Ninh lại xiết chặt, truyền âm cho Cửu Trần, nói:
- Cửu Trần, Huyễn Tinh Thuật của ta không làm gì được hắn.
- Hắn hẳn là Đạo Quân đỉnh phong! Mỗi một tên Đạo Quân đỉnh quân đều có hồn phách rất là cường đại, đạo tâm rất mạnh, không phải dễ rung chuyển như vậy a. Không có việc gì, cứ giao cho ta.
Cửu Trần Giáo chủ lạnh lùng nhìn về phía thanh niên mặc áo bào hồng ở phía xa, quát:
- Tuyết Hoan Đạo Quân? Hừ, để ta nhìn xem ngươi có thực lực ngăn đường chúng ta hay không a.
← Ch. 1334 | Ch. 1336 → |