← Ch.1385 | Ch.1387 → |
Dựa theo ghi chép, đạo tâm phân làm thất trọng Luyện Tâm Ngục, thống khổ đệ nhất trọng đã đủ để khiến cho Đạo Quân đỉnh phong rất thống khổ rồi. Càng về sau sẽ càng thêm đáng sợ, thống khổ của đệ thất trọng Luyện Tâm Ngục thậm chí còn có thể làm cho Đạo Quân đỉnh phong trong tích tắc trực tiếp thống khổ tới mức hồn phi phách tán Chân Linh tịch diệt!
Kỷ Ninh nhìn cột trụ ở trước mắt:
- Bên trên cột trụ này có ghi chép tam trọng, đệ tứ trọng đến đệ thất trọng sau đó, nhất định phải trở thành Vĩnh Hằng Đế Quân thì mới có cơ hội học được! Xem ra ở trong Tây Tư tộc, các Đạo Quân cũng chỉ có thể học được tam trọng trước mà thôi.
- Nhất định phải luyện thành tam trọng trước, như vậy mới có thể thông qua được xiềng xích ba màu kia.
Phía trước xiềng xích có ba màu, mỗi một màu, lúc dẫm lên bên trên đều có thống khổ truyền lại toàn thân, nhất định phải luyện thành tam trọng trước thì mới có thể bình yên thông qua được.
...
- Vậy thì bắt đầu đi!
Gió lạnh lẽo gào thét, Kỷ Ninh mặc một bộ áo trắng vung tay lên, bên cạnh hắn lập tức xuất hiện một căn nhà gỗ thời gian. Sau đó Kỷ Ninh tiến vào bên trong nhà gỗ, bắt đầu tu hành.
- Ma khe sơn...
Hồn phách của Kỷ Ninh bắt đầu niệm lên pháp môn này, đây là hồn phách chi âm, âm điệu kỳ dị, mang theo tiết tấu huyền diệu.
Thời gian dần trôi qua thống khổ bắt đầu hàng lâm.
Thống khổ tràn ngập mỗi một chỗ, thời gian dần trôi qua bắt đầu trở nên mãnh liệt lên, Kỷ Ninh lại tiếp tục ghi nhớ... Niệm càng nhiều thì thống khổ lại càng tăng lên mãnh liệt. Trải qua nửa canh giờ, lông mi của Kỷ Ninh cũng có chút dựng thẳng lên, hai hàng lông mày có một cỗ lăng lệ ác liệt.
-... Lỗ kéo La Tây tư.
Kỷ Ninh niệm xong đệ nhất trọng, hắn mở mắt ra, giữa lông mày của hắn mơ hồ có mồ hôi rịn ra.
- Thật đáng sợ, đã rất lâu rồi ta không có thống khổ như vậy a. Bất quá chuyện này vẫn còn nằm trong phạm vi thừa nhận của ta.
Kỷ Ninh lập tức nhắm mắt lại, lại bắt đầu niệm đệ nhị trọng.
Kỷ Ninh thế là Tâm Lực Tu Hành Giả cường đại nhất trong Cương vực vô tận, mà lại có thể ngộ ra Chung Cực Kiếm Đạo.
Cho nên đương nhiên Đạo tâm của hắn sẽ rất mạnh.
Không phải là Tâm Lực Tu Hành Giả thì cũng có khả năng đạo tâm rất mạnh. Như Kỷ Ninh lúc trước vậy, hắn chỉ vẻn vẹn có Tâm Lực tầng thứ tư Phàm Trần, lại bởi vì có chấp niệm cho nên một mực không có cách nào yên lòng đạt tới tầng thứ năm lần quy chân. Thế nhưng sau khi hắn đối với phụ mẫu lại có chấp niệm mãnh liệt, đạo tâm cũng cực kỳ đáng sợ. Như rất nhiều Vĩnh Hằng Đế Quân, thậm chí là Chúa Tể, cũng không phải là Tâm Lực Tu Hành Giả. Thế nhưng đạo tâm của bọn họ cũng không thể tưởng tượng được nổi.
Đương nhiên ...
Tâm Lực Tu Hành Giả, nhất định đạo tâm sẽ rất mạnh!
Trong các Tâm Lực Tu Hành Giả cũng có cao thấp, Kỷ Ninh, Tuế Mộng, Hành Vân Cung Chủ, Tửu Thánh, đạo tâm của bọn họ đương nhiên cũng có một thứ tự riêng biệt.
...
-... Thiên phu sán Tây Thi.
Sắc mặt Kỷ Ninh đỏ bừng, gân xanh nổi lên, toàn thân mơ hồ đang run rẩy. Thế nhưng hắn vẫn cưỡng ép niệm xong đệ nhị trọng như trước.
- Đệ nhị trọng, cũng đã qua.
Kỷ Ninh không có gì là vui sướng, bởi vì đệ nhất trọng và đệ nhị trọng hắn có thể trực tiếp luyện thành. Như vậy đã nói rõ hai trọng trước đối với hắn cũng không có gì trợ giúp.
- Đạo tâm đệ tam trọng Luyện Tâm Ngục ... Luyện Tâm Ngục a.
Kỷ Ninh hít sâu một hơi, gân xanh vốn đãnổi lên, có chút vặn vẹo lại lặn xuống, màu da cũng đã khôi phục lại bình thường.
- Tự mật thực...
Kỷ Ninh nhớ kỹ pháp môn của đệ tam trọng.
Đau đớn!
Giống như ngọn núi vô tận đang áp bách lên trên bờ vai yếu ớt của hắn, làm cho hắn có một loại cảm giác muốn tan vỡ. Mặc dù Kỷ Ninh có đạo tâm cường đại, có chấp niệm. Thế nhưng giờ phút này nhưng lại có cảm giác yếu ớt. Hắn cảm giác mình sẽ không gánh được, sẽ mất mạng.
Tạch tạch tạch két...
Kỷ Ninh khoanh chân ngồi xuống, bên ngoài lại đổ mồ hôi ra như tương, gân cốt toàn thân tạch tạch tạch rung động, gân xanh vặn vẹo trên toàn thân. Sắc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hắn cắn chặt răng, hàm răng ken két rung động, thậm chí lợi còn mơ hồ vỡ ra, có máu tươi chảy ra. Máu tươi từ khóe miệng chảy ra, thế nhưng Kỷ Ninh vẫn còn đang rất tỉnh táo.
Đạo tâm của hắn, vẫn giữ vững bản tâm như trước, hồn phách vẫn đang nhớ kỹ pháp môn như trước.
Đau đớn không ngừng tăng lên!
Trước mắt hắn là một mảnh đen kịt...
Lỗ tai không nghe thấy được bất kỳ thanh âm gì...
Chỉ cảm thấy đau nhức vô biên vô hạn!
- A.
Kỷ Ninh chỉ cảm thấy ý thức lập tức trống rỗng, hồn phách đã dừng niệm pháp môn, thống khổ lập tức nhanh chóng thối lui, Kỷ Ninh cũng thanh tỉnh lại.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn chính mình, hai tay, hai chân đang khoanh chân ngồi đã sớm tràn ngập mồ hôi, thậm chí còn mơ hồ có chút vết máu trộn lẫn.
- Không ngờ lại đau đớn khiến cho ta không có cách nào niệm pháp môn được.
Trên mặt Kỷ Ninh cũng nở nụ cười đắc ý:
- Ha ha ha ha, tốt, tốt, xem ra đạo tâm của ta vẫn còn chưa đủ mạnh. Ngay cả đạo tâm đệ tam trọng cũng không thể một lần duy nhất thông qua được. Mà đây là thứ mà Tây Tư tộc để cho các Đạo Quân đỉnh phong học a. Nói rõ một chuyện, ở trong Tây Tư tộc, Đạo Quân đỉnh phong cao cấp nhất, đạo tâm so với ta bây giờ còn mạnh mẽ hơn nhiều a.
- Ha ha, ít nhất đạo tâm đệ tam trọng,đối với ta vẫn có tác dụng a.
Kỷ Ninh vui vẻ.
Nếu như một lần duy nhất thông qua, như vậy đã nói rõ pháp môn tam trọng này đối với mình không có sự trợ giúp.
- Đến đây đi.
- Cho dù ta bị vây, thế nhưng vẫn không hơn được Cửu Trần bao nhiêu a.
Kỷ Ninh nhớ rõ.
Cũng không phải nói, đạo tâm đệ tam trọng kém hơn so với Hồng tán độc dịch.
Cho nên có bằng hay không Kỷ Ninh cũng không nói rõ được.
Bởi vì mọi sự thống khổ chỉ là tương đối a.
Thống khổ của Hồng tán độc dịch có thể làm cho Cửu Trần kêu rên, thậm chí còn chủ động bảo Kỷ Ninh giết hắn đi! Thế nhưng nếu như Chúa Tể Mang Nhai Quốc trúng Hồng tán độc dịch, như vậy có khả năng hắn có thể mặt không đổi sắc mà vẫn chuyện trò vui vẻ như trước. Cho nên thống khổ chỉ là tương đối a, thống khổ mà đạo tâm đệ tam trọng này mang đến, tối đa cũng chỉ khiến cho Kỷ Ninh đau đớn tới mức không niệm ra được pháp môn mà thôi. Như vậy đương nhiên thống khổ cũng sẽ dừng lạ.
Nhưng đối với Cửu Trần, đau đớn của Hồng tán độc dịch sẽ không dừng lại a.
← Ch. 1385 | Ch. 1387 → |