← Ch.1477 | Ch.1479 → |
Kỷ Ninh nói:
- Hắn khá may mắn.
Cửu Trần đắc ý nói:
- Ngôi sao này chỉ có hai chúng ta ẩn cư, mở mang động phủ cho sinh linh sinh sản tại đây. Vì vậy chúng ta có trách nhiệm chỉ điểm dẫn đạo.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Ngươi mà đòi chỉ điểm dẫn đạo?
Sinh linh trên ngôi sao này đi qua thời đại man hoang xa xưa, thời đại viễn cổ tu hành bước đầu, thời đại thượng cổ phồn vinh, thời đại phá diệt lớn, và bây giờ là thời đại tương đối ổn định. Kỷ Ninh có thật sự cẩn thận dẫn đạo, còn Cửu Trần? lòng gã cứng hơn Kỷ Ninh, không quan tâm những sinh linh chết sống dù ngẫu nhiên chỉ điểm cũng chỉ vì bỗng dưng nổi hứng. Nhưng mới rồi Cửu Trần hóa thành lão nhân chỉ điểm côn pháp cho tiểu tử kia rồi ném cho cục đá, chấm hết, không có cả pháp môn tu luyện thật sự.
Kỷ Ninh, Cửu Trần bỗng biến sắc mặt.
- A?
Kỷ Ninh trầm giọng quát:
- Đi!
Vèo!
Chiếc phi chu chợt biến mất, Kỷ Ninh và Cửu Trần trong phút chốc rời khỏi ngôi sao này đi tới giữa hư không.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
- Chuyện gì xảy ra? Chúng ta được phần linh kiện phi chu vực giới trong vùng đất hạch tâm di tích Tây Tư tộc tại sao sinh ra cảm ứng?
Cửu Trần chỉ một hướng trong hư không hỗn độn:
- Ta cũng vậy, phần linh kiện phi chu vực giới của ta cũng chấn động muốn bay đi hướng kia.
Hai người cầm một linh kiện sót lại, giờ hai phần linh kiện đang chấn động muốn bay đi hướng chúng nó cảm ứng được.
Kỷ Ninh nói:
- Kỳ lạ. Lúc trước chúng ta được phần linh kiện còn nguyên của phi chu vực giới trong di tích Tây Tư tộc, mỗi người giữ một cái, chưa từng sinh ra cảm ứng gì. Giờ nó bỗng có cảm ứng chắc chắn liên quan Tây Tư tộc.
Cửu Trần hỏi:
- Hay là đi xem thử?
Kỷ Ninh đồng ý:
- Đi nhìn xem.
Hai người kẻ tài cao gan lớn, có thể khiến linh kiện sót lại của phi chu vực giới sinh ra cảm ứng không chừng là cơ duyên lớn, vì phi chu vực giới là báu vật làm các Chúa Tể điên cuồng.
Kỷ Ninh cùng Cửu Trần xé rách thời không đi tới.
Mới ra khỏi khe hở không gian Kỷ Ninh liền biến sắc mặt nói:
- Không đúng! Khoảng cách cảm ứng đang nhanh chóng rút ngắn, đối phương cũng đến gần chúng ta!
Cửu Trần biến sắc:
- Đúng là đang tới gần!
Cảm ứng không ngừng mãnh liệt, khoảng cách rút ngắn dần.
Giữa hư không hỗn độn.
Có một nam nhân vóc dáng nhỏ gầy, chân mày màu trắng, con ngươi màu xanh thẳm. Nam nhân mặc trường bào màu trắng, tóc bạc, lông mày bạc, đôi mắt xanh mang đến cảm giác âm lạnh khiến tu hành giả sợ hãi. Gã là một trong tám Thánh Thành Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy của Đạo Minh, Phi Tuyết Thành Chủ.
Phi Tuyết.
Nghe như đạo hiệu của nữ nhân, nhưng đây là đạo hiệu của nam.
Phi Tuyết Thành Chủ là một kẻ siêu biến thái tà ác, Tuế Mộng Giáo Chủ so với gã chỉ như một đứa trẻ sơ sinh ngây thơ và đại ma đầu giết chóc ức vạn.
Trong truyền thuyết Phi Tuyết Thành Chủ sinh ra trong hạo kiếp diệt thế. Khi đó vô số sinh linh chết đi, trời đổ mưa máu, một đứa bé sơ sinh bò ra từ bụng mẫu thân của mình. Bẩm sinh tính hung dữ, trong năm tháng tu hành thiên phú của Phi Tuyết Thành Chủ cao đến không tưởng, gã một đường tu hành giết chóc vô số, biển máu tràn ngập.
Không ai có thể ngăn cản gã!
Phi Tuyết Thành Chủ một hơi hợp đạo thành công trở thành một trong tám Thánh Thành Chi Chủ, gã là tuyệt đại bá chủ hùng chủ! Vô số kẻ sát tính rất nặng thần phục Phi Tuyết Thành Chủ, có một số Đế Quân cực kỳ điên cuồng đã đi theo gã. Trong tám Thánh Thành Chi Chủ của Đạo Minh thì Phi Tuyết Thành Chủ xếp ba hạng đầu, là nhân vật có quyền thế đáng sợ trong Đạo Minh.
Con mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ nhìn phương xa:
- Hả? Là hướng đó!
Mắt Phi Tuyết Thành Chủ lóe tia hưng phấn nói:
- Phi chu vực giới rách nát của ta sinh ra cảm ứng mãnh liệt với hướng đó!
Phi chu vực giới chi linh rách nát kích động nói:
- Chủ nhân, chủ nhân! Là linh kiện khác, là linh kiện khác!
Phi Tuyết Thành Chủ lông mày trắng bay bay:
- Rất tốt, ta đi lấy đây.
Nhìn khắp Vô Tận Cương Vực chỉ có ba Chúa Tể khiến Phi Tuyết Thành Chủ ngán, còn cường giả khác thì gã không sợ. Phi Tuyết Thành Chủ nhờ vào giết chóc leo lên tuyệt đại bá chủ, sợ gì ai?
Vèo!
Một luồng đao quang trắng tinh xé rách thời không.
Phi Tuyết Thành Chủ bước ra một bước xuyên qua thời không nhanh chóng đi hướng phát ra cảm ứng.
***
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
- Hắn đang đến gần chúng ta, đến rất nhanh, tốc độ mau quá, mau còn hơn tốc độ xuyên qua thời không của ta. Cửu Trần, đi, chúng ta nhanh chóng đi thôi!
Cửu Trần hết hồn:
- Mau hơn cả ngươi?
Từ khoảng cách xé rách hư không chạy đi có thể thấy ra khác biệt về cảnh giới.
Kỷ Ninh mang theo Cửu Trần vội vàng chạy trốn.
Phi Tuyết Thành Chủ nhẹ vuốt lông mày trắng dài rũ một bên:
- Bắt đầu trốn? Không trốn thoát được.
Phi Tuyết Thành Chủ tiếp tục xé rách thời không đuổi theo.
Kỷ Ninh cắm đầu chạy, hắn muốn đi nơi nào an toàn chút ví dụ như Mang Nhai quốc hay Thánh Thành nào đó.
Kỷ Ninh cắn răng nói:
- Quá nhanh, ta không kịp rồi, đành chọn một nơi trực diện đánh thôi.
Kỷ Ninh truyền âm:
- Cửu Trần, hãy mau bày trận, chúng ta chọn chiến tranh rồi bày đại trận chờ đợi đối phương đến.
Cửu Trần gật đầu nói:
- Biết.
Từ tốc độ tiến lên tính ra đối phương mau hơn bên ta, vậy chắc cảnh giới cũng cao hơn, nhưng ai mạnh ai yếu chờ đánh rồi mới biết.
Cửu Trần ném ra một hình tròn màu đen:
- Định!
Hình tròn màu đen bay ra nhanh chóng rơi xuống ngôi sao hoang vắng phương xa nhất, nhanh chóng thẩm thấu vào. Bề mặt hành tinh hiện ra lớp vỏ đen, vô số phù văn chuyển động.
Cửu Trần khẽ quát:
- Ẩn!
Các sắc đen thu giấu.
Kỷ Ninh cũng lấy một món báu vật ra, là bảo bối lấy từ di tích Tây Tư tộc, một sợi xích màu lam thẫm bị đứt. Kỷ Ninh ném xích lam thẫm bay hướng một ngôi sao, rơi vào ngôi sao, thẩm thấu vào trong.
Kỷ Ninh, Cửu Trần bay về phía ngôi sao, đứng trên ngôi sao.
Khi hai người liên tục bài bố ba lớp thủ đoạn chợt cảm ứng hơi thở mãnh liệt xuất hiện giữa hư không phía xa, xé rách hư không. Một nam nhân nhỏ gầy mặc áo màu trắng, tóc bạc, chân mày trắng xuất hiện, chân mày dài bay bay, mắt xanh thẳm nhìn sang bọn họ. Tuy nam nhân nhỏ gầy nhưng Kỷ Ninh, Cửu Trần không cảm thấy gã nhỏ bé chút nào, chỉ cảm giác hơi thở bá đạo đáng sợ ập đến.
Kỷ Ninh, Cửu Trần biến sắc mặt kêu lên:
- Phi Tuyết Thành Chủ!
Bọn họ không ngờ đối thủ là Phi Tuyết Thành Chủ nổi tiếng thô bạo dữ dằn nhất trong tám Thánh Thành Chi Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ lông mày dài bay bay, đôi mắt xanh biếc lóe tia ngạc nhiên sau đó cười khẩy nói:
- Tốc độ trốn nhanh lắm, ta còn tưởng là vị Đế Quân nào không ngờ là hai tiểu tử các ngươi.
← Ch. 1477 | Ch. 1479 → |