← Ch.1518 | Ch.1520 → |
Kỷ Ninh rung động.
Truyền thừa thần niệm? Mười một quyển đạo chung cực?
Thanh Hoa động phủ chủ Khải Chí Tôn không phải sư đồ gì với Kỷ Ninh nhưng vượt qua sư đồ bình thường.
Lão nhân tóc bạc nói:
- Mười một quyển đạo chung cực đại biểu mười một Đạo Quân kinh tài tuyệt diễm, đều tu hành đến đẳng cấp Tứ Bộ Đạo Quân, đáng tiếc gã không hợp đạo thành công. Dù vậy mười một quyển đạo chung cực cộng thêm một quyển lúc trước đưa cho ngươi, tổng cộng mười hai quyển là tất cả pháp môn đạo chung cực mà chủ nhân của ta sưu tầm.
Kỷ Ninh cảm thấy áp lực lớn:
- Đều không hợp đạo thành công?
Lão nhân tóc bạc nhìn Kỷ Ninh:
- Nếu ta không đoán sai chắc ngươi cũng đi đạo chung cực?
Kỷ Ninh gật đầu.
Lúc trước Kỷ Ninh dễ dàng đánh bay cấp Thánh Thành Chi Chủ ra đại điện chắc lão nhân tóc bạc đã nhìn ra.
Lão nhân tóc bạc nói:
- Đạo chung cực vô cùng khó khăn hợp đạo, vì nếu hợp đạo thành công sẽ có thực lực không thể nghĩ bàn. Bởi vậy đạo chung cực khó hợp đạo là rất bình thường.
Kỷ Ninh hiểu điều đó.
Sinh Tử Đạo Quân đi đạo khác nhau, tựa như xây nhà lầu.
Đạo Quân bình thường nhất đi đạo bình thường như xây nhà tranh, dù hợp đạo thành công thì cuối cùng chỉ có nhà tranh, thực lực yếu.
Đạo chung cực là xây nhà lầu vạn trượng, căn cơ vững chắc hơn nhà tranh không biết bao nhiêu lần, dù chưa thành công đã có thể dễ dàng tàn sát những Đế Quân nhỏ yếu.
Tứ Bộ Đạo Quân đại biểu cho các mục chuẩn bị đều đầy đủ, tùy thời có thể hợp đạo.
Không hợp đạo thành công thì nhà lầu sụp đổ.
Hợp đạo thành công là xây xong lầu cao.
Đương nhiên đây chỉ là so sánh, hình thành Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo huyền diệu hơn cái gọi là xây lầu gấp vô số lần.
Lão nhân tóc bạc nói:
- Rất ít ai tu hành đạo chung cực, chủ nhân của ta là Chí Tôn cũng chỉ vẻn vẹn sưu tầm được mười hai quyển, hãy tham ngộ cho kỹ, giúp cho ngươi sau này hợp đạo.
Kỷ Ninh học hết mười một quyển đạo chung cực sau đó bắt đầu nhận truyền thừa thần niệm.
Xoẹt!
Thần niệm ùa vào, cảnh tượng vĩ đại hiện ra trong đầu Kỷ Ninh.
Đó là một thanh niên nho nhã mặc áo trắng viền lam, khuôn mặt trông bình thường nhưng càng xem càng có sức hấp dẫn trí mạng. Sau khi trở thành Chí Tôn, mỗi một vị trí trên người thanh niên tự nhiên có đạo vận không thể nghĩ bàn. Loại đạo vận này sinh ra sức hấp dẫn vô tận cho kẻ yếu.
Thanh niên nho nhã xuất hiện trong phòng học phàm tục, dạy bọn trẻ.
Kỷ Ninh cũng là một trong đám trẻ đó, lắng nghe dạy dỗ vỡ lòng.
Rất nhanh cảnh tượng thành tòa quân doanh, một quan quân dạy đám tiểu binh luyện trường thương. Quan quân là thanh niên nho nhã, Kỷ Ninh là một tiểu binh trong đó.
Rồi đến một bộ lạc, vu sư lãnh tụ bộ lạc dạy các tộc nhân trẻ. Kỷ Ninh thành tộc nhân trẻ tuổi, vu sư là thanh niên nho nhã.
Các cảnh tượng nhìn như bình thường nhưng ẩn chứa ý vị khó tìm.
Thời gian trôi đi, qua ức vạn năm, Kỷ Ninh trải qua phàm nhân, tu hành giả, giờ thì như Chúa Tể.
Giữa hư không.
Thanh niên nho nhã đứng đó, đám tu hành giả đứng sau lưng y, khí thế hùng hồn sánh ngang Chúa Tể. Kỷ Ninh cũng đứng trong nhóm.
Vèo!
Thanh niên nho nhã vung tay áo, như làn gió nhẹ thổi qua đám tu hành giả nhóm Kỷ Ninh. Uy lực làn gió nhẹ bỗng tăng cao lên gấp ngàn lần, vạn lần, ức lần. Làn gió trong khoảnh khắc uy lực tăng lên cảnh giới không thể tưởng tượng, làm đám tu hành giả tan biến, sau đó nhóm Kỷ Ninh lại hiện ra.
Thanh niên nho nhã mỉm cười nhẹ phất tay:
- Đây là đạo của ta, các ngươi đã thấy rồi, đi đi.
***
Kỷ Ninh bỗng tỉnh táo lại.
Lão nhân tóc bạc nhìn hướng Kỷ Ninh:
- Đã tỉnh?
Kỷ Ninh nói:
- Tỉnh rồi, ta cảm giác như trải qua ức vạn năm, nhưng hiện tại cảm ứng thời không thật ra mới chỉ qua một ngày.
Lòng Kỷ Ninh bỗng cảm xúc kích động.
Trong truyền thừa lúc trước từ dạy con nít đến bước cuối cùng dạy Chúa Tể, Khải Chí Tôn đã biểu thị đạo của mình. Vô số lần dạy dỗ qua ức vạn năm làm Kỷ Ninh có lòng mến mộ như thật sự gặp sư phụ, trưởng bối của mình. Nghĩ đến Khải Chí Tôn đã chết làm Kỷ Ninh rất buồn.
Lão nhân tóc bạc mở miệng nói:
- Tòa điện phòng thứ nhất này ngươi đã thấy rồi, giờ có thể có thể vào điện phòng thứ hai cũng là cuối cùng.
Kỷ Ninh kinh ngạc hỏi:
- Điện phòng thứ hai?
Điện phòng thứ nhất đã bao gồm một đống pháp môn của văn minh tu hành giả, văn minh Tây Tư tộc sau khi bị cải tạo, đạo chung cực, đạo của Khải Chí Tôn cũng có hết.
Vẫn còn điện phòng thứ hai?
Lão nhân tóc bạc đi tới trước:
- Đi theo ta.
Kỷ Ninh đi theo:
- Vâng!
Đến cuối điện phòng này, vách điện tách ra thành cánh cửa, bước vào là đến điện phòng thứ hai.
Kỷ Ninh nhìn sơ, điện phòng thứ hai nhỏ hơn nhiều, ước chừng cỡ trăm trượng. Điện phòng hình bát quái, xung quanh đặt giá sách, trên giá có mấy quyển ngọc giản. Nhưng trong điện phòng thứ hai chỉ có khoảng mấy vạn quyển ngọc giản, số lượng thiếu nhiều.
Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi:
- Không lẽ còn có pháp môn tốt hơn?
Lão nhân tóc bạc liếc Kỷ Ninh:
- Lúc trước ngươi đã xem thứ bao gồm hai văn minh rồi, còn muốn tốt hơn gì nữa?
Kỷ Ninh nhìn quanh:
- Vậy ngọc giản nơi này là...?
Lão nhân tóc bạc chỉ vào chính giữa điện phòng thứ hai:
- Đợi một chút ngươi sẽ biết.
Cùng với lão nhân tóc bạc chỉ, nền đất nhô lên xuất hiện bệ đá hình bồ đoàn bát quái, bệ đá màu đen lấp lóe vầng sáng trắng.
- Ngươi khoanh chân ngồi lên đi.
Kỷ Ninh không do dự, với thủ đoạn của Khải Chí Tôn, uy lực cấm chế Thanh Hoa động phủ nếu muốn giết hắn quá dễ dàng, giết Chúa Tể cũng dễ như trở bàn tay. Kỷ Ninh sẽ không nghi ngờ có cạm bẫy ám toán mình.
Kỷ Ninh bước lên ngồi trên bệ đá.
Xoẹt!
Băng giá thấu xương xuyên suốt toàn thân Kỷ Ninh, hắn rùng mình, cảm giác tốc độ hồn phách chân linh suy nghĩ tăng vọt, nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Lão nhân tóc bạc nhìn bệ đá:
- Chủ nhân của ta tốn bao công sức tạo ra động phủ này, trung tâm là bệ đá. Uy năng vô số cấm chế tụ tập khiến bệ đá có công hiệu phụ trợ kinh người, hiệu quả gần như ngộ đạo.
Kỷ Ninh gật đầu.
Khi Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trên bệ đá đúng là giúp ích còn lớn hơn Ly Hợp Thạch Phủ Lư Hương. Kỷ Ninh cúi đầu nhìn bệ đá, công hiệu quá thần kỳ, có nó làm hắn ngộ đạo tăng mảng lớn, hy vọng hợp đạo lớn chút nữa.
- Chủ nhân của ta luyện chế bệ đá này vốn cho mình dùng, thường dùng cho việc tham ngộ. Vì luyện chế nó chủ nhân trả giá lớn kinh người, hiện giờ để lại cho người có duyên.
← Ch. 1518 | Ch. 1520 → |