← Ch.1560 | Ch.1562 → |
- Thật lâu trước kia xiềng xích này bình thường sẽ điên cuồng hút lửa của ta, mỗi lần nó hút rất nhiều khiến ta vô cùng khó chịu. Nhưng từ sau lần trước ngủ say thì nó không thú ta nữa, đã lâu vậy không có động tĩnh, hai tu hành giả đến đây gặp ta, không lẽ Tây Tư tộc bị hủy diệt thật?
Kỷ Ninh, Thanh Ma cùng nói:
- Thật sự hủy diệt.
Tây Tư tộc lẩm bẩm:
- Tây Tư tộc luôn rất mạnh, không dễ bị hủy diệt vậy đi.
Cầm Hỏa Thần đã nếm đau khổ từ Tây Tư tộc, nó hơi sợ Tây Tư tộc.
Kỷ Ninh, Thanh Ma đều là tu hành giả, Cầm Hỏa Thần không có địch ý với hai người. Tuy Tây Tư tộc lâu rồi không đến đây nhưng Cầm Hỏa Thần vẫn ôm lòng nghi ngờ việc Tây Tư tộc đã hủy diệt.
Kỷ Ninh vung tay lên, hai cái bàn xuất hiện, trên bàn đặt các món ngon rượu ngon:
- Thanh Ma, chúng ta ngồi tán gẫu đi.
Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trước cái bàn.
Thanh Ma thầm khó hiểu, tại sao Kỷ Ninh đột nhiên muốn ăn uống? Nhưng bản thân Thanh Ma thích ăn vì vậy không thắc mắc nhiều, ngồi xếp bằng trước cái bàn của mình, cầm miếng thịt to lên, tay kia bưng ly rượu lớn bắt đầu đánh chén.
Thanh Ma vừa ăn vừa hỏi:
- Bắc Minh, sao đột nhiên muốn ăn uống?
Kỷ Ninh nói:
- Dạo này luôn tham ngộ trận pháp, lâu rồi không ăn gì.
Kỷ Ninh cười nhìn hướng phía xa:
- Cầm Hỏa, ngươi muốn ăn chút gì không?
Kỷ Ninh không để ý việc ăn, mục đích thật sự là Cầm Hỏa Thần, phải tìm cách dụ nó nuốt Thiên Diệp Thanh Linh vào. Có hỗn độn nguyên thú ngay trước mặt, nếu không nắm bắt cơ hội thì không thể tha thứ.
Cầm Hỏa Thần gục xuống, thò móng vuốt ra:
- Ta có đồ ăn.
Trên móng vuốt của Cầm Hỏa Thần có cái vòng tay, vòng tay lóe sáng.
Bịch bịch!
Các thau thức ăn bay ra, hoặc là thịt hoặc là các loại linh quả.
Cầm Hỏa Thần đắc ý liếc Kỷ Ninh, Thanh Ma, há miệng rộng nhai ngồm ngoàm.
Thanh Ma nhàn nhã uống rượu, liếc mắt Cầm Hỏa Thần ở phía xa, truyền âm với Kỷ Ninh:
- Bắc Minh, truyền thuyết hỗn độn nguyên thú cô độc phiêu bạt lưu lạc, trí tuệ khá thấp, dễ giận, nó chỉ có một sở thích là ăn. Hầu như cái gì nó cũng ăn, nếu gặp một tòa vực giới thậm chí gặm từ từ ăn hết vực giới. Khi cô độc phiêu bạt hỗn độn nguyên thú sẽ chuyên môn làm ra một pháp bảo động thiên chứa một số sinh linh, khiến những sinh linh này chuẩn bị thức ăn cho nó, tùy thời có ăn.
Kỷ Ninh gật đầu.
Đùa, từ khi có được Thiên Diệp Thanh Linh là Kỷ Ninh đã sưu tầm hết tin tức liên quan hỗn độn nguyên thú, sao có thể không biết hỗn độn nguyên thú thích ăn nhất?
Nếu không thì Ba Lâm Chí Tôn đã chẳng chuyên môn luyện chế Thiên Diệp Thanh Linh để khống chế hỗn độn nguyên thú.
Kỷ Ninh hỏi:
- Thanh Ma huynh, Dao Hỏa cảnh lần này các Chúa Tể, Đế Quân lấy ra nhiều báu vật, các loại linh quả, cũng có nhiều thức ăn ngon hiếm thấy, muốn nếm thử không?
Mắt Thanh Ma sáng rực hỏi:
- Ngươi nỡ bỏ ra sao?
Linh quả, thức ăn ngon hiếm thấy rất có sức hấp dẫn với đại năng giả, nhưng khá hiếm gặp. Các đại năng giả chỉ ngẫu nhiên ăn một chút, không nỡ tùy ý lấy ra ăn.
Kỷ Ninh nói:
- Đương nhiên, nào, thử rượu này trước, là Hắc Mộc Chúa Tể cho ta.
Kỷ Ninh lấy ra cái hồ lô to, nhổ nút bình ra.
Vèo!
Mùi rượu lập tức tràn ngập cả không gian bí ẩn.
Mắt Thanh Ma Chúa Tể tỏa sáng tham lam nhìn hồ lô rượu:
- Chậc chậc, ăn cướp Chúa Tể, Đế Quân là kiếm báu vật mau nhất. Ta từng nếm Lục Tặc Động Linh Tửu một lần, Hắc Mộc Chúa Tể không uổng là am hiểu đạo thôi diễn, chắc có ai cầu hắn nên tặng rượu ngon thế này. Nào, mau cho ta thử.
Kỷ Ninh nói:
- Rượu này không có nhiều, huynh phải uống từ từ, uống hết hồ lô này là không còn.
Thanh Ma Chúa Tể siêu hưng phấn, thèm chết:
- He he, chắc chắn uống từ từ.
Cầm Hỏa Thần ở phía xa đang ăn uống chợt mũi hít hà, ngước đầu lên, miếng thịt trong miệng rớt xuống đất mà không nhận ra. Cầm Hỏa Thần nhìn chằm chằm bình hồ lô rượu ngon trên bàn Kỷ Ninh, ngửi mùi rượu làm nó thèm.
Cầm Hỏa Thần nuôi nhiều sinh linh trong pháp bảo động thiên để bọn họ dâng ăn uống cho nó, nhưng chỉ là thức ăn ngon bình thường. Linh quả, thức ăn ngon hiếm thấy thật sự cần có hoàn cảnh cực kỳ đặc biệt, hấp thu chút năng lượng đặc biệt trong vũ trụ hỗn độn mới hình thành được. Trong pháp bảo động thiên làm sao có đồ ăn ngon đích thực.
Kỷ Ninh làm bộ dạng keo kiệt dặn dò:
- Huynh một ly, ta một ly, chúng ta uống từ từ, đừng giành uống nhiều quá.
Thanh Ma Chúa Tể sốt ruột nói:
- Được được được.
Kỷ Ninh bắt đầu rót rượu:
- Ừm.
Rào!
Rượu màu đỏ thẫm như hổ phách đổ vào hai cái ly, chỉ nhìn đã khiến người chảy nước miếng.
Kỷ Ninh chợt phát hiện điều gì ngoái đầu nhìn phía xa:
- Hưm?
Cầm Hỏa Thần há to miệng, chảy nước miếng đầy đất.
Cầm Hỏa Thần nuốt nước miếng hỏi:
- Rượu này... có thể cho ta chút không?
Cầm Hỏa Thần sinh ra chỉ có một sở thích ăn uống, trong năm tháng vô tận lâu rồi không được hưởng thụ rựơu ngon thế này, nên mất sức chống cự.
Thanh Ma Chúa Tể từ chối ngay:
- Không được! Chỉ có một chút, chúng ta còn không đủ chia.
Cầm Hỏa Thần giận:
- Ngươi không cho?
Thanh Ma Chúa Tể cũng rất mê ăn uống, sao chịu nhường rượu ngon:
- Đừng hù ta, ngươi đang bị cầm tù, chút lửa đó không làm gì được chúng ta.
Cầm Hỏa Thần tức giận trợn to mắt ốc bươu:
- Ngươi... ngươi...!
Trí tuệ của Cầm Hỏa Thần không cao, bình thường sẽ thô bạo trực tiếp cướp. Nhưng giờ Cầm Hỏa Thần đang bị giam cầm, không cướp được, nhưng nó muốn uống rượu ngon! Ngửi mùi rượu rồi Cầm Hỏa Thần khó nuốt trôi các thau thức ăn ngon trước mặt mình.
Kỷ Ninh cười nói:
- Thanh Ma, chúng ta cũng xem như lần đầu tiên trông thấy hỗn độn nguyên thú, được ăn uống với hỗn độn nguyên thú xem như một chuyện vui vẻ, đừng nhỏ mọn vậy.
Cầm Hỏa Thần kích động hùa theo:
- Đúng đúng đúng!
Thanh Ma không chịu:
- Cho nó ăn làm chi, ăn chỉ uống phí, còn không bằng cho ta.
Cầm Hỏa Thần trừng mắt Thanh Ma:
- Ngươi...!
Cầm Hỏa Thần càng ghét lão già gầy nhom này hơn, tức giận nói:
- Ta ăn ngươi!
Thanh Ma cười nhạo:
- Bằng vào ngươi?
Kỷ Ninh hòa giải:
- Được rồi, đừng so đo, Cầm Hỏa lúc trước bị Tây Tư tộc bắt, tu hành giả chúng ta huyết chiến với Tây Tư tộc, tính ra chúng ta và Cầm Hỏa xem như cùng một bên.
Cầm Hỏa Thần đồng ý liền:
- Đúng rồi! Ngươi tên Bắc Minh đúng không? Ngươi nói rất đúng, rất hay, ta thuộc phe các ngươi!
Kỷ Ninh thầm xấu hổ, lừa gạt Cầm Hỏa Thần giống con nít phàm tục khiến hắn xấu hổ chết. Nhưng hắn làm vậy xem như cứu nó ra ngoài, thoát khỏi số phận bị cầm tù, xem như giúp nó.
← Ch. 1560 | Ch. 1562 → |