Vay nóng Tinvay

Truyện:Mãng Hoang Kỷ - Chương 1570

Mãng Hoang Kỷ
Trọn bộ 1832 chương
Chương 1570: Chí Tử Vô Hối (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1832)

Siêu sale Lazada


Lão nhân đầu hói nhìn hắn:

- Mấy Chí Tôn chúng ta thành tựu Chúa Tể sau đó một lần nữa đột phá bước vào Chí Tôn. Nhưng ngươi là đạo chung cực, nếu ngươi có thể hợp đạo thành công thì sẽ là Vĩnh Hằng Đế Quân chưa từng có. Thực lực của ngươi sẽ hơn xa Chúa Tể khác, vượt qua rất nhiều, ta không dám đoán chắc thực lực thật sự thế nào. Nếu ngươi hợp đạo thành tựu Vĩnh Hằng rồi đột phá từ Vĩnh Hằng đến Chí Tôn, vậy ngươi sẽ là Chí Tôn đạo chung cực mạnh hơn mấy lão già chúng ta nhiều. Nếu như vậy ta phỏng đoán đảo ngược thời không sống lại đạo lữ của ngươi không thành vấn đề.

Kỷ Ninh ngẩn ngơ.

Hắn đã sinh ra khát vọng mãnh liệt là hợp đạo thành công trước rồi từ Vĩnh Hằng bước vào Chí Tôn.

Lão nhân đầu hói nói rồi đạp hư không rời đi:

- Ha ha ha! Đó chỉ vẻn vẹn là khả năng, vì chưa từng có đạo chung cực hợp đạo thành công, càng đừng nói tới Chí Tôn. Si nhi, nên buông tay thì hãy buông bỏ, đường tu hành nếu có chấp niệm quá điên cuồng ngược lại sẽ hủy diệt chính ngươi.

Lão nhân đầu hói biến mất ở phía xa, Hồng Nhiên Chí Tôn đã đi.

Kỷ Ninh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Bạch Dung truyền âm hỏi Thanh Ma:

- Làm sao giờ?

Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu nói:

- Sao ta biết? Đảo ngược thời không sống lại đạo lữ là chấp niệm điên cuồng nhất của Bắc Minh, hiện tại hy vọng sụp đổ, ai biết sẽ như thế nào. Hồng Nhiên Chí Tôn sợ đạo tâm của hắn sụp đổ nên cho hắn hy vọng xa vời. Nhưng đạo chung cực khó khăn biết bao, Chí Tôn cũng nói chưa từng có ai có thể hợp đạo thành công chứ đừng nói lấy đạo chung cực thành Chí Tôn.

Thanh Ma lắc đầu nói:

- Trước thành Đế Quân lại thành Chí Tôn, mỗi bước đều rất khó khăn.

Các vực giới, dị vũ trụ có bao nhiêu Chúa Tể khát vọng được thành Chí Tôn?

Đáng tiếc đều là công dã tràng.

Kỷ Ninh muốn đi đường đạo chung cực thành Chí Tôn? Tưởng Chúa Tể khác ngốc sao? Làm gì có chuyện nhẹ nhàng vậy được.

Thanh Ma nói:

- Chuyện khác có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cửa khó thứ nhất đặt trước mặt hắn là... hợp đạo. Hắn phải hợp đạo thành công mới có tương lai, ngươi nói xem chủ nhân của ngươi có thể hợp đạo thành công không?

Bạch Dung nghiêm túc nói:

- Có thể. Ta tin chủ nhân của ta.

Bạch Dung biết Kỷ Ninh được kỳ ngộ lớn trong Thanh Hoa động phủ, chủ nhân nhà mình tu hành thời gian ngắn đã có thành tựu như vậy thì hợp đạo rất có hy vọng.

Thanh Ma lắc đầu nhìn Kỷ Ninh ở phía xa:

- Nói với khôi lỗi như ngươi cũng như không. Đương nhiên từ đáy lòng ta cũng hy vọng hắn có thể thành công, Một Đế Quân đạo chung cực hợp đạo thành công thì thực lực mạnh cỡ nào? Thật không dám tưởng, sợ rằng lợi hại hơn Dị Vũ Trụ Chi Chủ nhiều, không chừng gần đến Chí Tôn.

Phía xa Kỷ Ninh chợt cất giọng khàn khàn:

- Thanh Ma, Bạch Dung, ta muốn một người yên lặng một chút, đừng quấy rầy ta.

Bạch Dung đáp:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Thanh Ma Chúa Tể nói:

- Một mình lẳng lặng cũng tốt, suy nghĩ cho kỹ tu hành là tu đạo, không có đạo tâm kiên định tuyệt đối thì không đi xa được, càng không thể tiến xa trên đạo chung cực.

Kỷ Ninh không nói gì, chỉ đạp hư không đi về phía trước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hư không xung quanh đột nhiên biến động.

Hỗn độn dâng lên, thế giới bắt đầu sinh ra, sơn mạch dâng cao, dòng nước trào dâng, đại dương rộng lớn vô biên, các con sông chảy xiết. Cỏ dại phá đất chui lên, thảo nguyên hình thành, hoang nguyên có các đầm lầy, đất hoang hiển hiện. Từng thành thị, rừng rậm liên tiếp xuất hiện, thế giới càng thêm hoàn thiện.

Kỷ Ninh xung quanh rất nhanh tạo lại một thế giới: Đại Hạ thế giới.

Chỉ một ý niệm của Kỷ Ninh rất nhanh tạo ra Đại Hạ thế giới xong.

- An Thiền thành.

Kỷ Ninh đi trong không trung, xung quanh nổi mây mù. Kỷ Ninh nhìn phía xa, mặt đất hiện ra một tòa thành ấp, đó là An Thiền thành cho hắn nhiều hồi ức.

Trong An Thiền thành có một Hắc Bạch học cung.

- Hắc Bạch học cung, Luận Đạo điện.

Kỷ Ninh đi trong Hắc Bạch học cung, giống y hệt trong ký ức, nhưng Hắc Bạch học cung này không có sự sống nào.

Rất nhanh Kỷ Ninh đến Luận Đạo điện.

Kỷ Ninh ngồi trên ngưỡng cửa Luận Đạo điện, cầm hồ lô uống rượu, mắt mơ hồ nhìn trong đại điện.

Hắn nhớ...

Năm đó Kỷ Ninh còn rất trẻ tuổi, cùng Mộc Tử Sóc mới vào Hắc Bạch học cung. Lúc ấy Kỷ Ninh rực rỡ chói mắt, trong Luận Đạo điện một đường càn quét đánh bại các vị sư huynh. Về sau sư tỷ Dư Vi ra tay dễ dàng hạ gục hắn. Khi đó tiền cược của Kỷ Ninh và sư tỷ là một trăm hắc bạch đan, mười cân nguyên dịch.

Kỷ Ninh thì thào:

- Một trăm hắc bạch đan, mười cân nguyên dịch. Sư tỷ, muốn lại tụ hợp với sư tỷ vì sao khó như vậy.

Kỷ Ninh ngửa đầu uống rượu cái ực, uống gấp quá bị sặc, rượu tràn ra ướt người nhưng hắn không quan tâm, hắn muốn tùy ý trút ra.

Lòng Kỷ Ninh nghẹn phẫn uất.

Sự không cam lòng, đau khổ đè chặt dưới đáy lòng hắn. Tại sao? Tại sao sắp thành công, hắn đã trông thấy sư tỷ. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau mọi thứ gần ngay trước mắt, như hắn có thể tùy thời chạm đến sư tỷ.

Nhưng đã thất bại!

Tại sao!

Kỷ Ninh nhìn Luận Đạo điện như thấy cảnh ngày xưa tỷ thí cùng sư tỷ, thì thầm:

- Ta sẽ đi tiếp, sẽ đi mãi.

Kỷ Ninh chưa từng do dự, không bao giờ từ bỏ.

Chí Tôn đã nói hắn đạo chung cực hợp đạo thành công, thậm chí thành Chí Tôn mới làm được vậy Kỷ Ninh sẽ cố gắng đi làm!

Con đường này rất gian khó, rất khổ nhưng Kỷ Ninh không lùi bước.

Nhưng mà...

Kỷ Ninh rất hiểu khả năng đi thành công là rất thấp.

Kỷ Ninh chợt cười nói:

- Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ gục ngã trên con đường này. Ngã xuống, hồn phi phách tán, chân linh trở về căn nguyên vũ trụ hỗn độn rồi hai ta cũng sẽ gặp lại.

Uống cạn rượu, Kỷ Ninh đã có men say.

Rượu không say người tự say, Kỷ Ninh đứng dậy từ ngưỡng cửa đi ra ngoài.

Chợt rơi tuyết lớn.

Rào rào! Rào rào!

Kỷ Ninh cầm hồ lô rượu, một tay cầm thanh Bắc Hồng kiếm múa kiếm thuật trong tuyết.

Không có kiếm thuật cố ý huyền diệu, đơn thuần múa kiếm trút cảm xúc.

Kỷ Ninh chỉ muốn say một phen.

Vừa uống rượu vừa múa kiếm, Kỷ Ninh cảm thấy mình càng lúc càng say.

Trước mắt mơ hồ có một bóng dáng, là Dư Vi, vẫn đẹp tuyệt trần, tựa như hắn và sư tỷ lần đầu gặp nhau.

Kỷ Ninh cười:

- Người đã mất mờ nhạt, chỉ còn từ biệt.

Vút!

Kiếm của Kỷ Ninh bỗng hiện ra một chút sắc đỏ.

Kiếm chém ra, sợi tơ đỏ xẹt qua không trung.

Bất giác Kỷ Ninh tự nhiên thi triển ra Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết thức.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1832)