← Ch.1576 | Ch.1578 → |
Thanh Ma kích động mừng như điên:
- Ha ha ha! Chỉ cần Cầm Hỏa Thần đi ra là thật sự đi ngang. Hỗn độn nguyên thú, ha ha ha, một con hỗn độn nguyên thú nghe hiệu lệnh của ngươi, ai dám chọc vào? Ra lệnh một tiếng, hỗn độn nguyên thú giết vào Băng Phong quân đoàn phá hủy hang ổ, Bệ Hạ Cô Độc cũng chỉ biết trợn tròn mắt nhìn chứ không làm gì Cầm Hỏa Thần được.
Thanh Ma nhìn Kỷ Ninh, oán trách:
- Ngươi phải nói sớm chứ, mới rồi làm ta sợ, còn dự định đi phiêu bạt khắp nơi.
Kỷ Ninh cười nói:
- Không có Cầm Hỏa Thần thì ta cũng không dám cứng rắn vậy. Không nói nhiều nữa, bắt đầu từ giờ ta sẽ dốc hết sức lo phá giải trận pháp, hy vọng làm nhanh.
Khu vực bên rìa Viêm Long vực giới.
Vô số lôi điện bàn cứ giữa hư không, bỗng nhiên có ba sinh vật hình người màu đen nhanh chóng đến gần.
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh kêu gọi:
Vèo!
Vô số lôi điện lan tràn chợt tụ thành hình người, biến ra nam nhân áo tím tóc tím, đó là Lôi Tinh Chúa Tể điều khiển vực giới phi chu.
Lôi Tinh Chúa Tể cười hỏi:
- Lấy được vực giới phi chu rồi?
Ba sinh vật hình người màu đen không cười, vì lúc trước còn tự tin tràn trề ai ngờ cụp đuôi trở lại, còn phải nhờ Lôi Tinh Chúa Tể đưa về.
Thật ra Lôi Tinh Chúa Tể cố ý hỏi câu đó, gã nhận ra ngay sự việc. Lôi Tinh Chúa Tể rất vui vẻ có dịp cười vào mặt mấy Đế Quân áo đen Băng Phong quân đoàn.
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh lạnh lùng nói:
- Không có. Lôi Tinh Chúa Tể, ngươi đoán đúng, Đạo Quân nhỏ bé đó thật sự không sợ chết, dám đối đầu với chúng ta.
Sinh vật hình người màu đen mắt chột gắt lên:
- Bắc Minh Đạo Quân đó quá ngông cuồng, dám đối địch với Băng Phong quân đoàn ta, phải bẩm báo cho tướng quân! Hừ, làm chúng ta vất vả chạy tới lui xa như vậy rốt cuộc nhờ tướng quân tự mình ra tay, hắn phải chết, Thiên Thương cung gì đó phải bị xóa sổ hoàn toàn!
Sinh vật hình người màu đen vạm vỡ sát khí ngút trời:
- Phải khiến hắn hối hận!
Lôi Tinh Chúa Tể nói thầm trong bụng. Trấn lột không thành công còn cuồng vậy, không uổng là Băng Phong quân đoàn. Mà không ngờ Bắc Minh Đạo Quân thật sự rất cốt khí.
Lôi Tinh Chúa Tể hỏi:
- Giờ về đâu?
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh đáp:
- Đi Hành Vẫn sơn của tướng quân.
Lôi Tinh Chúa Tể khó hiểu:
- Hành Vẫn sơn ở đâu?
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh bất mãn gắt:
- Là động phủ của tướng quân, nằm trong Thiên Lang vực giới, chuyện này mà Lôi Tinh Chúa Tể cũng không biết?
Lôi Tinh Chúa Tể đã hiểu, không giải thích cái gì.
Lôi Tinh Chúa Tể chưa đi Thiên Lang vực giới bao giờ, nhưng có biết Lang Chủ sơn của Thiên Lang vực giới. Lang Chủ sơn là cách gọi ở bên ngoài, tên chính thức là Hành Vẫn sơn.
Lôi Tinh Chúa Tể vung tay lên, một chiếc vực giới phi chu hiện ra:
- Đi thôi, ta đưa các ngươi đi.
Sinh vật hình người màu đen vạm vỡ tức giận nói:
- Chúng ta phải mau lên, nhanh chóng bẩm báo tin tức này nếu không cục tức cứ nghẹn trong bụng.
Bọn họ quen thói thô bạo, ngẫu nhiên gặp chống cự sẽ khiến họ tức giận. Đặc biệt kẻ chống đối chỉ là Đạo Quân càng khiến bọn họ cảm thấy nhục nhã.
Viêm Long vực giới cách Thiên Lang vực giới xa tít mù, bọn họ không có cách trực tiếp liên lạc. Dù là bản tôn Đạo Quân với nguyên thần thứ hai nếu cách quá xa thì không thể cảm ứng, ít nhất phải là Vĩnh Hằng Đế Quân cấp Thánh Thành Chi Chủ, hồn phách đủ mạnh thì bản tôn và nguyên thần thứ hai dù cách xa vẫn cảm ứng được.
Nhưng khiến một phó tòng cấp Thánh Thành Chi Chủ đi theo thì rất khó khăn, không có tự do thà chết cho rồi.
Vèo!
Vực giới phi chu xé rách thời không đi nhanh, xuất phát hướng Thiên Lang vực giới.
Một ngàn tám trăm mấy vạn hỗn độn kỷ sau.
Lôi Tinh Chúa Tể điều khiển vực giới phi chu rốt cuộc đến Thiên Lang vực giới.
- Đó là Hành Vẫn sơn.
Ba Đế Quân áo đen nhìn núi lớn nguy nga sừng sững giữa hư không phía xa, lộ vẻ vui mừng. Đó là hang ổ của bọn họ.
Hành Vẫn sơn màu xám, mặt trên rậm rạp hoa văn.
Trên đỉnh cao nhất Hành Vẫn sơn tỏa ánh sáng bạc mông lung, trong ánh sáng bạc có dãy cung điện xinh đẹp, đó là chỗ ở của Lang Chủ và thuộc hạ.
Ba Đế Quân áo đen bay ra vực giới phi chu liền hét to:
- Tướng quân!
- Tướng quân!
- Tướng quân!
Giọng văng vẳng trên không trung Hành Vẫn sơn.
- Nhóm Tịch Minh về rồi.
- Là huynh đệ Tịch Minh!
Các bóng người bay ra từ Hành Vẫn sơn, đều là sinh vật hình người màu đen, người có đồ án màu bạc tỏa ra hơi thở băng gía hùng hồn.
Lôi Tinh Chúa Tể điều khiển vực giới phi chu nói thầm trong bụng. Vốn là tu hành giả bình thường lại đi từ bỏ cơ thể biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Nhưng Lôi Tinh Chúa Tể cũng biết đám Đế Quân áo đen này vốn chỉ là Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường, sau khi hóa thành Đế Quân áo đen ít ra có thực lực cấp Chúa Tể.
- Đó là cái gì? Vực giới phi chu?
- Vực giới phi chu?
Các sinh vật hình người màu đen bay ra nhìn thấy vực giới phi chu ở phía xa.
Vực giới phi chu vô cùng quý giá hiếm thấy, tướng quân Lang Chủ của bọn họ cũng không có. Nhưng Lôi Tinh Chúa Tể dám đến một vì ba sinh vật hình người màu đen đã lập lời thề bản mệnh bảo đảm an toàn cho gã, nếu làm trái ba Đế Quân áo đen sẽ chết trước. Thứ hai Lôi Tinh Chúa Tể có nắm chắc chạy trốn.
- Đừng nói nhảm, mau mau mau, tướng quân đâu? Ta có việc quan trọng muốn bẩm báo với tướng quân!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Tìm ta có chuyện gì?
Một bóng người màu vàng từ đỉnh Hành Vẫn sơn đi ra, tựa như dùng hoàng kim đúc thành, toàn thân màu vàng. Sinh vật hình người màu vàng cũng có đồ án màu bạc trên da, tỏa ra hơi thở hùng hồn hơn xa đám Đế Quân áo đen dưới tay. Đây chính là Đế Quân áo vàng đỉnh cao nhất trong nghi thức xả thân của Tây Tư tộc trong truyền thuyết.
Cái gọi là Tôn Chủ cần dựa vào tu hành, kỳ ngộ, có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất Tây Tư tộc.
Đế Quân áo vàng thì miễn là Chúa Tể có thể nhẹ nhàng chuyển hóa thành, sản xuất hàng loạt được, không thể so sánh với Tôn Chủ. Dù vậy một Đế Quân áo vàng có thực lực sánh ngang Dị Vũ Trụ Chi Chủ, cơ thể càng mạnh hơn, rất khó hủy diệt thân thể của nó.
Ba Đế Quân áo đen chạy về hang ổ lập tức cung kính hành lễ:
- Tướng quân!
Ánh mắt Lang Chủ âm lạnh liếc hướng vực giới phi chu phía xa rồi nhìn ba thuộc hạ:
- Nói đi, có chuyện gì khiến các ngươi sốt ruột cưỡi vực giới phi chu?
← Ch. 1576 | Ch. 1578 → |