← Ch.1579 | Ch.1581 → |
Sinh ra, hủy diệt, đây là quy luật vận hành của vũ trụ hỗn độn. Trí tuệ của hỗn độn nguyên thú như con nít xem như tay đấm tốt nhất của căn nguyên vũ trụ hỗn độn. Tu hành giả cường đại có đạo tâm quá mạnh, căn nguyên vũ trụ hỗn độn rất khó vô hình trung dẫn đường, nhưng dẫn dắt một con hỗn độn nguyên thú thì nhẹ nhàng nhiều. Khiến nó đột nhiên sinh ra dục vọng nuốt mãnh liệt, ăn luôn vực giới.
Một số thiên thể có tính hủy diệt như Âm Dương Sinh tử Luân để được dựng dục ra căn nguyên vũ trụ hỗn độn cần nhiều nhân tố, ví dụ như thời gian.
Kỷ Ninh thầm thổn thức:
- Hèn gì Viêm Long vực giới bị Âm Dương Sinh tử Luân uy hiếp nhưng các Chí Tôn không ra tay, vì nếu xen vào sẽ bị phản phệ.
Cầm Hỏa Thần tiếp tục bảo:
- Khi không muốn ăn nguyên vực giới thì ta sẽ âm thầm biến hình người, không ai phát hiện lai lịch thật sự của ta. Ta thỏa thích dạo chơi khắp nơi trong vực giới, tìm các loại thức ăn ngon. He he, ngẫu nhiên sơ sẩy bị lộ thân phận ta sẽ chạy ngay.
Cầm Hỏa Thần đắc ý nói:
- Ta có thể cảm giác một số tu hành giả cường đại đến, dư sức cảm nhận trước rồi chạy đi, bọn họ không tìm thấy ta.
Kỷ Ninh gật gù, hèn gì khó gặp hỗn độn nguyên thú.
Cầm Hỏa Thần nghiến răng nói:
- Đáng tiếc lần đó tuy ta cảm ứng uy hiếp đáng sợ rồi, ta trốn mãi vẫn bị Tây Tư tộc đuổi kịp rồi bị bắt. Để ta phát hiện Tây Tư tộc nhất định sẽ ăn bọn họ.
Kỷ Ninh nói:
- Tây Tư tộc đã bị hủy diệt từ lâu, dù còn sót lại cũng không đến lượt ngươi, các Chí Tôn đã ra tay trước. Được rồi, trận pháp đã bị phá, ngươi có thể rời khỏi đây. Đi thôi, theo ta về vực giới quê ta nhìn xem.
Khuôn mặt hồng hào của Cầm Hỏa Thần tràn đầy kích động nói:
- Được! Ta muốn đi, muốn đi, lâu rồi không đi vực giới!
Thanh Ma, Bạch Dung ở bên cạnh thấy xấu hổ.
Thật như dụ con nít.
Cầm Hỏa Thần liếc Thanh Ma, Bạch Dung đứng một bên, tròng mắt xoay tròn, nhàn nhã đi nhanh đến bên cạnh Thanh Ma.
Thanh Ma Chúa Tể khó hiểu hỏi:
- Làm gì?
Bịch!
Cầm Hỏa Thần xoay mông to chen Thanh Ma Chúa Tể sang bên.
Tay mũm mĩm vỗ ngực, Cầm Hỏa Thần nói:
- Từ hôm nay trở đi dưới trướng chủ nhân ta xếp hạng lão đại, Bạch Dung là lão nhị, còn lão già xấu xí nhà ngươi là lão tam.
Thanh Ma giận:
- Dựa vào cái gì!?
Cầm Hỏa Thần như con nít nhưng thực lực mạnh mẽ, bị nó cưỡi trên đầu cũng đành thôi, tại sao một khôi lỗi hộ vệ cũng có thể xếp trước lão?
Cầm Hỏa Thần liếc xéo Thanh Ma:
- Vì ta gai mắt ngươi. Đừng tưởng ta không thấy ánh mắt của ngươi, ta đoán trong lòng ngươi hơi xem thường ta. Hừ hừ, ta đã đi vô số vực giới, gặp bao nhiêu tu hành giả, ai tốt với ta, xấu với ta chỉ nhìn một cái là biết ngay. Bạch Dung tốt hơn ngươi nhiều.
Kỷ Ninh buồn cười, vừa cảm khái.
Cầm Hỏa mặc dù không có trí tuệ cao nhưng có tấm lòng son, cảm nhận rõ ràng ai tốt ai xấu với nó.
Cầm Hỏa Thần chĩa ngón cái trắng bóc vào ngực Thanh Ma:
- Hiểu chưa? Ta là lão đại, Bạch Dung là lão nhị, ngươi là lão tam. Ngươi không nghe ta sẽ đánh tới khi ngươi nghe.
Thanh Ma bất đắc dĩ nói:
- Nghe rồi, được rồi, ngươi là lão đại, Bạch Dung là lão nhị, ta là lão tam.
So đo với một con hỗn độn nguyên thú chẳng có ý nghĩa gì.
- Ừ, vậy mới phải.
Cầm Hỏa đến bên cạnh Kỷ Ninh, quyến luyến nói:
- Chủ nhân, chúng ta đi thôi.
Kỷ Ninh gãi đầu, cảm giác như mình có thêm một đứa trẻ.
Kỷ Ninh nói:
- Đi, về Viêm Long vực giới.
Thanh Ma chợt mở miệng hỏi:
- Bắc Minh, có nên xử lý Đông Hỏa trước không?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Không vội, Đông Hỏa là cá nằm trên thớt, nhưng muốn giết hắn phải để Cầm Hỏa ra tay, vậy trước khi chết Đông Hỏa chắc chắn truyền tin này ra. Tốt nhất đừng để sinh ra nhiều biến cố, ta còn cần Cầm Hỏa hỗ trợ đối phó Băng Phong quân đoàn.
Cầm Hỏa Thần không thèm để Băng Phong quân đoàn vào mắt:
- Băng Phong quân đoàn đó dám truy sát chủ nhân? Hừ, cứ giao cho ta, ta sẽ ăn hết bọn chúng!
Trừ Tôn Chủ của Tây Tư tộc, Chí Tôn của tu hành giả ra Cầm Hỏa Thần không sợ gì hết.
***
Viêm Long vực giới, một mảnh hư không trong hoàng cung Mang Nhai quốc.
Mang Nhai Chúa Tể thân hình cao lớn đang trong chỗ của mình.
- A?
Mang Nhai Chúa Tể từ từ mở mắt ra, trong mắt chất chứa khó hiểu:
- Sao bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, dường như có việc gì quan trọng sắp xảy ra ở Viêm Long vực giới chúng ta. Lần trước sinh ra cảm ứng là Xích Ba Điện xuất thế, trái cây trong điện rất có ích với Chúa Tể, Đế Quân. Hơn nữa Xích Ba Điện có ảnh hưởng rất sâu xa. Lần này cảm ứng vô hình dường như không phải báu vật mà là áp lực.
Mang Nhai Chúa Tể rất khó hiểu, lão cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra, áp lực vô hình làm lão kinh hoàng.
Tu hành đến cảnh giới đủ cao sẽ mơ hồ cảm ứng một số việc rất quan trọng gần gũi với mình. Cảnh giới của Chúa Tể tính ra đứng sau Chí Tôn, còn Dị Vũ Trụ Chi Chủ gì đó thật ra chỉ là Chúa Tể quản lý một dị vũ trụ. Tính từ cảnh giới đạo thì Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ, hay Bệ Hạ Cô Độc và Đạt Phong Lĩnh Chủ có binh khí chiến tranh đáng sợ của Tây Tư tộc đều ngang hàng nhau.
Phong Vũ Chúa Tể tộc sinh mệnh đặc biệt tỉnh lại từ trong tĩnh tu, vắt óc lo âu:
- A? Viêm Long vực giới ta xảy ra chuyện gì? Sao khiến ta thấy lòng thít chặt, dường như có lực lượng gì đáng sợ?
Tộc cổ tu hành giả Minh Lan Chúa Tể cũng lo lắng:
- Cảm ứng không sai được, Viêm Long vực giới chắc chắn có chuyện gì. Ưm, đi hỏi Mang Nhai, Phong Vũ xem hai người đó có biết gì không.
Lúc trước ba người bọn họ mạnh nhất Viêm Long vực giới, có chuyện gì cũng sẽ giao lưu với nhau.
Kỷ Ninh phá giải trận pháp thành công, Cầm Hỏa Thần thoát khốn cùng hắn đi Viêm Long vực giới, còn vào Thiên Thương cung. Nguyên Viêm Long vực giới chỉ có ba Chúa Tể sinh ra cảm ứng.
Các đại năng ở vực giới khác khoảng cách quá xa, ảnh hưởng đến họ nhỏ đến gần như không có, nên không sinh ra cảm ứng gì. Trong liên minh mười sáu vực giới trừ Viêm Long vực giới ra vẫn có một vị đại năng sinh ra cảm ứng.
Đó là người mạnh nhất liên minh mười sáu vực giới: Đạt Phong Lĩnh Chủ.
Bí Ma vực giới, trên Thanh Dương tinh.
Trong một sân yên tĩnh có lão nhân khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn bóng loáng. Lão già có râu ria xồm xoàm, tóc bù xù, chân mày rối dính vào nhau, rất là lôi thôi. Nhưng lão nhân biểu tình bình tĩnh, nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa. Mỗi lần lão tĩnh tọa thời gian dài ngắn khác nhau, lâu thì qua hàng vạn hỗn độn kỷ là bình thường.
← Ch. 1579 | Ch. 1581 → |