← Ch.1649 | Ch.1651 → |
Rào...
Theo Kỷ Ninh xuất kiếm, hết thảy tu luyện giả đều thấy rõ ràng, Kỷ Ninh từ phía sau lưng rút ra một thanh thần kiếm màu đen, thuận thế chém ra.
Thần kiếm xẹt qua trường không, lưu lại từng mảng từng mảng ánh kiếm, mỗi một mảnh ánh kiếm đều phảng phất như cánh hoa dừng lại ở giữa không trung, từng mảng từng mảng ánh kiếm lẫn nhau liên tục, xẹt qua một đường vòng cung, những ánh kiếm trắng như tuyết này phảng phất như sống lại, như một đóa tuyết hoa, mỹ lệ mà cảm động. Ánh kiếm như đóa hoa này vừa vặn xuyên qua thân thể Bát Tí Cự Nhân thủ lĩnh, ở trên người nó lưu lại một vết thương.
Kiếm ý theo nhân quả trong nháy mắt liền tuyệt diệt Chân Linh của Bát Tí Cự Nhân thủ lĩnh, trong nháy mắt, hắn sinh cơ tuyệt diệt.
Ánh kiếm mỹ lệ kia, còn trôi nổi ở giữa không trung.
Cheng.
Kỷ Ninh lại tra thần kiếm vào vỏ.
Nương theo một tiếng vỏ kiếm vang vọng, thời gian xung quanh phảng phất như đang khôi phục bình thường.
- A.
- Chuyện này...
- Thời gian sai vị?
- Vừa nãy tình cảnh đó, phảng phất như lạc ấn ở trên trí nhớ của ta.
Trong Hầu Ngũ thành, những tu luyện giả kia đều có chút kinh hãi, chiêu kiếm đó thực sự quá đẹp, hơn nữa cho bọn họ cảm giác quá rõ ràng, bọn họ thấy rõ ràng rút kiếm ra khỏi vỏ, vung kiếm, ánh kiếm như đóa hoa, thu kiếm... Phải biết Chúa Tể bình thường chém giết cũng rất khó coi rõ ràng như thế.
Nghiêm ngặt mà nói, không phải bọn họ rõ ràng nhìn thấy, mà là kiếm chiêu của Kỷ Ninh chủ động lạc ấn ở trên trí nhớ của bọn họ, để bọn họ muốn quên cũng rất khó quên.
Oanh...
Bát Tí Cự Nhân thủ lĩnh từ trên trời cao rơi rụng, rơi về phía đại địa.
Trên người nó có binh khí của Tây Tư tộc, có chút tu luyện giả mê tít mắt, ai cũng có thể nhìn ra xiềng xích kia không tầm thường, nhưng ai cũng không dám đi cướp.
- Ai, đại nhân vật như vậy, há có thể khinh nhục?
Hồng y thiếu nữ xa xa nhìn tình cảnh này, muốn ngăn cản nhưng ngăn cản thất bại thở dài, không tức giận thì thôi, nổi giận thì hẳn phải chết, bình thường ngu xuẩn liền thôi, ở trước mặt tồn tại như vậy cũng ngu xuẩn.
Lại như không ai dám ở trước mặt Chí Tôn mạo phạm vậy.
Mặc dù Chí Tôn lại tùy ý, người khác cũng không dám khinh thường chút nào.
Dù sao một khi chọc giận Chí Tôn, hậu quả là không thể chịu đựng! Mà Bắc Minh Đạo Quân ở hồng y thiếu nữ xem ra, tương tự là không thể tùy tiện trêu chọc.
- Bát Tí Khâu quá mức ngu xuẩn, mạo phạm Bắc Minh Đạo Quân, chết cũng xứng đáng.
Hồng y thiếu nữ nói.
- Còn chuyện Vực chủ muốn bắt năm tu luyện giả kia, Đạo Quân ngươi xem...
- Ta không thể giao bọn họ.
Kỷ Ninh nói.
- Ngươi liền trực tiếp nói với Sí Dương Vực chủ, năm tu luyện giả này không thể giao ra, đây là điểm mấu chốt của ta! Cái khác tất cả đều dễ nói chuyện. Nếu đàm luận không thích hợp... Hắn vẫn cứ muốn giết bọn hắn, vậy thì không có cách nào. Vực chủ của các ngươi, là muốn dẫn dắt đại quân đánh tới, hay tự mình đánh tới, Bắc Minh ta đều phụng bồi.
Hồng y thiếu nữ run sợ.
Đủ tàn nhẫn.
Dám trực tiếp cùng Sí Dương Vực chủ nói như vậy, trong tu luyện giả đúng là không có mấy cái.
- Ta sẽ bẩm lên Vực chủ, vậy ta liền lui xuống trước.
Hồng y thiếu nữ nói, nói xong quay đầu rời đi, mang theo những sinh mệnh kỳ dị kia cấp tốc rời đi, ai cũng mặc kệ thi thể của Bát Tí Cự Nhân thủ lĩnh, càng không dám nghĩ tới binh khí của Tây Tư tộc nó lưu lại.
Kỷ Ninh liếc nhìn đám sinh mệnh kỳ dị này cấp tốc thối lui, biến mất ở phía cuối chân trời.
- Bắc Minh.
Nữ Oa mở miệng, trong mắt có một tia áy náy.
- Vì ta, để ngươi...
- Ha ha, ta chung quy hợp đạo thất bại, cẩn thận hơn cũng là mấy ngàn Hỗn Độn kỷ nguyên tuổi thọ, thiếu một chút có cái gì khác biệt?
Kỷ Ninh cười nói.
- Sí Dương Vực chủ kia?
Nữ Oa lo lắng.
- Đạo Quân, Sí Dương Vực chủ là Nguyên Hành giả mạnh mẽ nhất.
Khúc Lương Chúa Tể cũng nói.
Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu:
- Thực lực của Sí Dương Vực chủ không thể coi khinh, có thể không chiến vẫn là tận lực không chiến mới tốt, mọi người đều chuẩn bị, chúng ta ngày hôm nay liền xuất phát, rời đi Hầu Ngũ thành!
- Được.
- Ngày hôm nay liền xuất phát.
Đám người Phong Đồng lão tổ, Ngọc Hồng Đế Tôn cũng cực kỳ tán thành quyết định của Kỷ Ninh.
Tuy bọn họ cảm thấy Bắc Minh Đạo Quân thật mạnh, nhưng đối với Sí Dương Vực chủ vẫn tâm tồn sợ hãi! Vẫn là đừng chém giết tốt hơn a.
...
Cùng ngày, đoàn người Kỷ Ninh lại mang theo đám người Nữ Oa, Phong Đồng lão tổ rời Hầu Ngũ thành.
- Đạo Quân một đường cẩn thận.
Hầu Ngũ thành chủ tha thiết mong chờ nhìn Phi Chu giới vực biến mất.
- Thành chủ, lần này ngươi quá lỗ mãng, nếu để cho Bắc Minh Đạo Quân vẻn vẹn chỉ điểm, vẫn có thể chỉ điểm một chút.
Lão giả mi bạc ở bên cạnh nói.
- Quên đi, bỏ qua liền bỏ qua, có điều có thể nhìn thấy một kiếm kinh diễm kia, cũng đáng.
Hầu Ngũ thành chủ nói.
- Chiêu kiếm đó, ta e là vĩnh viễn không thể quên được, thực sự là quá thần kỳ.
- Một kiếm kia phảng phất như đóa hoa tuyết trắng, đã siêu thoát kiếm thuật, tuyệt mỹ như vậy.
...
Sí Dương Vực, vô cùng thần bí.
Nơi này có thật nhiều bảo tàng của Tây Tư tộc, nơi này có Nguyên Hành giả, Hỗn Độn Nguyên Thú, sinh mệnh kỳ dị, nơi này còn có từng toà từng toà Dị Vũ Trụ...
Nó là địa phương thần kỳ nhất của toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ.
Vèo.
Hồng y thiếu nữ, Xích Huyết Ma thủ lĩnh sóng vai xẹt qua trường không, rơi vào trên từng hành lang hàn băng thật dài.
Ở Sí Dương Vực cực kỳ nóng rực, dĩ nhiên xuất hiện một hành lang Hàn Băng, tuyệt đối là rất thần kỳ. Tuy Sí Dương Vực rộng lớn, nhưng hệ thống tự thành càng thêm ổn định, có bùn đất nước chảy,... bất quá Hàn Băng vẫn rất hiếm thấy, chớ nói chi là hình thành một hành lang to lớn.
Hàn Băng hành lang, toàn thân nửa trong suốt, dài tới ngàn tỉ dặm.
Hai bên hành lang là một loạt cột trụ, đỉnh cột trụ còn thiêu đốt hỏa diễm.
Hồng y thiếu nữ, Xích Huyết Ma thủ lĩnh cất bước ở trên hành lang Hàn Băng, đi chốc lát, liền nhìn thấy một pháp đàn do Hàn Băng điêu khắc thành, từng tầng từng tầng bậc thang lên cho đến cao nhất của pháp đàn.
Ở chỗ cao nhất của pháp đàn có một bảo tọa bằng băng, phía trên đang ngồi một nam tử màu đen khôi ngô, hắn có giáp khải màu đen, nhưng đôi mắt phảng phất như hai quả cầu lửa, thời khắc thiêu đốt. Hắn một tay nâng cằm, quan sát phía dưới, lạnh nhạt nói:
- Mệnh thạch của Bát Tí Khâu nát bấy, hắn chết rồi, chết như thế nào? Hầu Ngũ thành chủ kia, ta nhìn hắn cũng không có lá gan cùng ta khai chiến! Hơn nữa ta cũng không bắt nạt Hầu Ngũ thành bọn họ, lần này cũng là bọn họ quá đáng, phá hỏng đồ vật âu yếm của ta a.
← Ch. 1649 | Ch. 1651 → |