← Ch.1710 | Ch.1712 → |
Ở trong Thì Quang Hồi Sóc hư ảnh, một lão giả mặc giáp khải hùng tráng, khí tức mênh mông cuồn cuộn đang đứng ở chỗ cao.
- Bất quá ta sẽ không trách các ngươi, dù sao chúng ta đều là tranh đoạt Dị Vũ Trụ này. Ta thắng, ta sẽ cho các ngươi thời gian cuối cùng, các ngươi hảo hảo chuẩn bị đi. Ta sẽ lưu lại cấm chế để cho thi thể của các ngươi ở trong năm tháng kế tiếp không chịu quấy rầy.
Chúa Tể Đế Quân khác cũng không có phản bác.
Trận chiến này hoàn toàn chính xác rất thảm thiết, đối phương có thể cho bọn hắn cơ hội an bài truyền thừa, xem như không tệ rồi.
- Đại ca, Nhị ca, thật sự là không cam lòng a, chỉ thiếu một ít.
Nam tử giáp khải thanh sắc chọc chín chuôi huyết sắc đại kiếm vào trước người, đứng đấy nói.
- Mặc kệ như thế nào, thua là thua, ba huynh đệ chúng ta cũng coi như chết cùng một chỗ.
Nam tử áo trắng lại mỉm cười, hiển nhiên tầm nhìn rất thoáng đạt.
- Là ta thực xin lỗi các ngươi.
Nam tử khôi ngô chống u lam đại kiếm lại thở dài nói, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
Chứng kiến những tràng cảnh này, con mắt của Đan Tôn Giả cũng ẩm ướt, đồng thời cũng nắm chặt nắm đấm khẩn trương nhìn.
- Định.
Thiên Thực Chí Tôn nhìn tràng cảnh hư ảnh này, thời gian định trụ trong tích tắc.
Ít nhất ở trong tích tắc này, ba người bọn hắn đều còn sống.
- Thời không nghịch chuyển, Chân Linh trở về.
Khuôn mặt của Thiên Thực Chí Tôn rất nghiêm túc, mảnh vỡ Chân Linh của Chúa Tể, thậm chí Chân Linh mảnh vỡ của hai gã Đế Quân khác đều bị Dị Vũ Trụ Bản Nguyên hấp thu dung nhập vào chỗ trọng yếu nhất, cùng nó thành nhất thể rồi! Thật giống như một tòa cao ốc, cường hành từ đó rút ra chút ít bộ phận, rất dễ dàng khiến cho toàn bộ cao ốc sụp đổ.
Nuốt vào dễ dàng, nếu đoạt lại sẽ rất khó, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ đều làm không được.
May mắn Thiên Thực Chí Tôn là người sáng tạo Dị Vũ Trụ này, dù tính toán có tổn hại nàng cũng có thể chữa trị, chớ nói chi là gần kề duy trì ổn định.
- Ngưng!
Thiên Thực Chí Tôn quát nhẹ một tiếng.
Vô số Chân Linh mảnh vỡ từ nội vực bắt đầu hiển hiện, bởi vì nơi này là chỗ của Dị Vũ Trụ Bản Nguyên.
Những mảnh vỡ Chân Linh này mắt thường xem ra, chính là vô số quang điểm, vô số quang điểm phân biệt bay về phía ba vị Chúa Tể Đế Quân đứng chung một chỗ, theo quang điểm hội tụ, thời không cũng đang không ngừng tiến lên, vốn chỉ là hư ảnh của ba người bọn hắn, thân thể thì bắt đầu dần dần ngưng thực.
Ầm ầm... toàn bộ nội vực rung động lắc lư.
Dị Vũ Trụ to như vậy cũng có chút rung rung, sắc mặt của Hủy Diệt Thần Đình chi chủ biến đổi, lo lắng nhìn, Dị Vũ Trụ này là của hắn a, nếu như sụp đổ liền thảm rồi. Hắn nhìn Thiên Thực Chí Tôn không dám lên tiếng.
Thiên Thực Chí Tôn như trước rất bình tĩnh.
- Đại ca!
Đan Tôn Giả khẩn trương kích động nhìn.
Ba đạo thân ảnh càng thêm ngưng thực, theo quang điểm dung nhập càng ngày càng nhiều, khí tức của ba đạo thân ảnh này cũng càng thêm chân thật, ánh mắt cũng bắt đầu xuất hiện linh tính, đó là linh tính đại biểu tánh mạng trí tuệ.
Ông, ông, ông.
Khí tức của ba đạo thân ảnh hoàn toàn vững chắc, trong mắt ba huynh đệ Chúa Tể Đế Quân đều có được vẻ kinh ngạc.
Sống rồi, đều sống lại!
- Đại ca, Nhị ca, Tam ca.
Đan Tôn Giả kích động, nhanh chóng vọt tới.
Thiên Thực Chí Tôn mượn thi thể hoàn hảo của bọn hắn hoàn toàn phục sinh lại, nếu như không có thi thể cũng có thể phục sinh, bất quá vậy thì cần tiêu hao càng nhiều lực lượng nữa. Dù sao muốn tu luyện thành thần thể như vậy cũng không dễ dàng.
- Tiểu muội.
Nam tử khôi ngô nhìn Đan Tôn Giả, lại nhìn hai huynh đệ ở bên cạnh một chút.
- Nhị đệ, Tam đệ.
Phốc.
Đan Tôn Giả trực tiếp ôm lấy nam tử khôi ngô, từ khi ba vị huynh trưởng chết đi, nàng thừa nhận rất nhiều nhiều nữa....
- Tiểu muội.
Nam tử khôi ngô cũng ôm Đan Tôn Giả, biểu lộ phức tạp. Bọn hắn thực sự không phải là thân huynh muội chính thức, nói là Đại ca tiểu muội, kì thực là lẫn nhau tình cảm chân thành.
- Ha ha, sống lại rồi, ha ha, chúng ta sống lại rồi.
Nam tử thanh giáp vô cùng kích động.
- Đại ca, Tam đệ, tiểu muội.
Nam tử áo trắng lại truyền âm, đồng thời ánh mắt rơi vào trên người Thiên Thực Chí Tôn ở xa xa.
- Chúng ta sống lại là nhờ Chí Tôn.
Chết mà phục sinh, hắn ngược lại là một cái tỉnh táo nhất.
Đan Tôn Giả cũng khôi phục thanh tỉnh, lập tức quay đầu cảm kích hành lễ với Thiên Thực Chí Tôn:
- Tạ ơn Chí Tôn, cứu ba vị huynh trưởng của ta.
- Tạ ơn Chí Tôn cứu tính mạng chúng ta.
Ba huynh đệ này liền cung kính hành lễ.
- Lợi hại, vậy mà có thể mời Chí Tôn ra tay cứu ba chúng ta, hơn nữa tiểu muội, ngươi thoạt nhìn cũng là Chúa Tể rồi.
Lão Tam truyền âm nói.
Thiên Thực Chí Tôn như cũ lạnh nhạt mỉm cười:
- Ta tới đây, là được Bắc Minh nhờ vả, tự nhiên sẽ không lãnh đạm. Tốt rồi, việc này đã hoàn thành, ta ly khai trước.
- Cung tiễn Chí Tôn.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ cũng nhẹ nhàng thở ra, không hổ là Chí Tôn ra tay, Dị Vũ Trụ của mình ảnh hưởng cực kỳ nhỏ bé.
- Cung tiễn Chí Tôn.
Đám người Đan Tôn Giả cũng cung kính hành lễ.
Thiên Thực Chí Tôn vừa cất bước, liền biến mất ở trong hư không.
- Ha ha, chúc mừng chư vị.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ mới cười nhìn ba vị huynh trưởng hành lễ.
- Chắc hẳn ba vị cùng Đan Tôn Giả gặp mặt có nhiều chuyện muốn nói, ta cũng không quấy rầy, đợi có nhàn rỗi, chư vị có thể đến Hủy Diệt Thần Đình của ta làm khách.
Nói xong pháp thân của Hủy Diệt Thần Đình chi chủ cũng cất bước xuyên thẳng qua hư không, biến mất rời đi.
- Tiểu muội, ngươi cũng thật lợi hại.
Thanh giáp nam tử lại rất kích động.
Nam tử khôi ngô kia lại nắm tay Đan Tôn Giả, cả hai người nhu tình mật ý.
- Tiểu muội, Chí Tôn nói... Là được Bắc Minh nhờ vả? Bắc Minh này lại là vị đại năng nào? Chẳng lẽ cũng là Chí Tôn?
Nam tử áo trắng hỏi.
- Đúng vậy, dùng chúng ta lý giải, muốn nhờ Chí Tôn ra tay phục sinh một Chúa Tể, cơ hồ không thể nào a.
Nam tử khôi ngô cũng không nhịn được nói.
- Bắc Minh này rốt cuộc là ai, có thể làm cho Chí Tôn đến làm việc, thậm chí hắn vậy mà không cần tới?
Mời người làm việc, tốt xấu gì tự mình cũng nên nghênh đón a?
Đặc biệt lại là nhờ Chí Tôn, cái gọi Bắc Minh này có bao nhiêu mặt mũi, không hiện thân, Chí Tôn cũng chủ động tới?
- Ha ha.
Đan Tôn Giả nở nụ cười.
← Ch. 1710 | Ch. 1712 → |