← Ch.1765 | Ch.1767 → |
Thủ lĩnh Tây Tư tộc lập tức phân phó, năm mươi chín đội ngũ phân biệt an bài các chiến sĩ Tây Tư tộc dưới trướng đuổi theo. Chiến thuyền của bọn chúng đều là đội ngũ tinh anh, số lượng chúa tể Đế Quân đặc biệt nhiều.
- Phân biệt đuổi giết, không cho tên nào chạy thoát.
Thủ lĩnh Tây Tư tộc truyền lệnh.
- Vâng.
...
- Trốn.
Một Đế Quân áo xanh hoảng sợ bỏ chạy thục mạng.
- Thực lực của ta quá yếu, nếu như xuyên qua hư không bỏ chạy thục mạng, dùng thủ đoạn của Tây Tư tộc, cho dù là chúa tể cũng khó mà thoát nạn, ta chỉ là một tiểu Đế Quân như ta càng không có hi vọng.
Đế Quân áo xanh nghĩ thầm:
- Dù sao Tiềm Vân chiến trường cũng là nơi nhiều người tốn hao cái giá lớn bố trí. Rất nhiều trận pháp uy lực đều rất lớn, có nhiều địa phương vứt bỏ không thủ, ta trốn vào đó bọn chúng không nhất định tìm được ta.
Mượn nhờ trận pháp còn sót lại của Tiềm Vân chiến trường kéo dài hơi tàn trước, sau khi vứt bỏ Tây Tư tộc đuổi giết liền trốn cự ly xa.
Hô.
Đế Quân áo xanh lặng lẽ trốn vào trong trận pháp, hắn dễ dàng thao túng trận pháp khổng lồ.
Sưu sưu sưu.
Ba đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện, chính là ba tên Đế Quân áo đen của Tây Tư tộc, biết rõ chạy trốn là một Đế Quân bình thường cho nên Tây Tư tộc chỉ phái ba sinh vật hình người... Dù sao mỗi gia hỏa như thế có thực lực sánh ngang chúa tể. Đuổi giết vô cùng nhẹ nhàng.
- Chạy vào trong trận pháp?
Ba Đế Quân áo đen nhìn nhau.
- Ta ở ngoài phong tỏa trận pháp, hai người các ngươi tiến vào đuổi theo giết, ta sẽ trông coi.
Một tên Đế Quân áo đen lên tiếng.
- Tốt.
- Đi vào.
Qua nửa canh giờ sau.
Đế Quân áo xanh đang hoảng sợ bỏ chạy thục mạng trong trận pháp, hắn hiện tại rất tuyệt vọng, một sinh vật hình người che khuất bầu trời đánh hắn thành bột mịn.
...
- Trốn.
Hai vị chúa tể hoảng sợ chạy thục mạng, sau khi xuyên qua hư không mười lần, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, thời điểm này bọn họ mới xuất một chiếc vực giới phi chu ra.
- Chúng ta đi.
Hai vị chúa tể khống chế vực giới phi chu lao nhanh về phía trước.
- Có vực giới phi chu, chúng ta không cách nào đuổi theo.
Một chi tiểu đội Tây Tư tộc đằng sau dừng lại, đồng thời quay về.
Chỉ một lát sau
- Tốc độ vực giới phi chu rất nhanh, hi vọng chúng ta có thể chạy thoát.
- Nhất định có thể chạy thoát.
Hai vị chúa tể đều ôm hi vọng, bỗng nhiên vực giới phi chu không cách nào xé rách thời không.
- Ân?
Hai người bọn họ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài xuất hiện một chiếc chiến thuyền khổng lồ màu đen, chiến thuyền trấn áp thời không chung quanh, chiến thuyền này là Tây Tư Tộc trưởng thượng tổ vất vả luyện chế, cho dù chiến lực cấp chí tôn như Kỷ Ninh cũng phải chậm rãi tới gần chiến thuyền, không cách nào xuyên qua hư không, từ đó có thể thấy được uy năng của nó.
- Xong.
Thần sắc hai người tuyệt vọng nhìn nhau.
Oanh! Oanh!
Hai người không chút do dự hóa thành hai đạo hào quang, uy năng bộc phát phá hư vực giới phi chu, bởi vì hai người lựa chọn tự bạo! Bởi vì khoảng cách Tây Tư tộc càng xa, tự bạo chân linh có năm thành khả năng bỏ chạy thành công.
Chí tôn văn minh người tu hành sớm có phân phó...
Chỉ cần tự bạo, mặc dù là chúa tể trong tương lai cũng có thể phục sinh.
Tại chí tôn bọn hắn xem ra, tại trong hư không chết đi chúa tể, bọn họ là phục sinh không. Có thể tương lai đối phương nếu như thắng lợi sinh ra đời hỗn độn vũ trụ chưởng khống giả, hẳn là có thể phục sinh! Hơn nữa theo Tây Tư tộc những tù binh kia trong trí nhớ cũng điều tra biết được, bọn hắn mặc dù chết trận, cũng là có thể phục sinh. Đừng nói bọn hắn, mà ngay cả ‘tôn chủ chết trận’ đều là có thể phục sinh, chỉ là một cái giá lớn rất lớn, không có công lao lớn, không có bực này chỗ tốt mà thôi.
Hô ~~
Chiến thuyền tỏa ra lực lượng vô hình làm vực giới phi chu không hề phản kháng bị nuốt bay qua, bị hút vào cửa động khổng lồ, ngay sau đó cửa động của chiến thuyền đóng lại.
- Vừa phát hiện chúng ta, bọn chúng đã tự bạo, đáng chết, chỉ sợ chân linh của bọn chúng bỏ trốn hơn phân nửa, trở về.
Chiến thuyền màu đen lại xuyên qua hư không và quay về Tiềm Vân chiến trường, trước sau chỉ hao phí thời gian một giây đã có thể truy tung và đuổi giết vực giới phi chu.
...
- Trốn không thoát, Tây Tư tộc đáng chết, đừng mơ tưởng thôn phệ chân linh của ta.
Một nữ tử yểu điệu có sừng cong quát lớn.
Oanh!
Hóa thành quang đoàn.
...
Tự bạo, tự bạo, diệt sát...
Có chút không kịp đã bị giết, có chút do dự cũng bị giết, hơn phân nửa ý thức không thể chạy thoát cho nên bọn họ tự bạo.
...
Thanh Trúc kiếm tiên và đám người Hoằng Hi chúa tể bỏ trốn cùng nhau, về phần các hảo hữu khác đã phân tán ra. Dù sao nếu như một đám hảo hữu cùng trốn, chỉ sợ không kẻ nào có thể trốn thoát.
Hoằng Hi chúa tể đang mỉm cười nhìn Thanh Trúc, Thanh Trúc mang theo nàng và toàn lực chạy trốn.
- Vẫn nhìn ta làm chi.
Thanh Trúc kiếm tiên cười trêu ghẹo.
Tuy đang bị đuổi giết, hai người bọn họ rất buông lỏng.
- Không có gì.
Hoằng Hi chúa tể cười nói:
- Bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù trốn không thoát, chết cùng một chỗ cũng tốt.
- Nói cái gì đó, nhất định có thể chạy thoát, ngươi yên tâm.
Thanh Trúc kiếm tiên toàn lực chạy trốn.
Oanh
Phía sau lại xuất hiện một tòa thành lũy, trong thành lũy có giọng nói vang lên:
- Ngươi chính thủ lĩnh của Tiềm Vân chiến trường ah, trước kia mang tới không ít phiền toái cho chúng ta, đừng giãy dụa, ngươi không có khả năng chạy thoát.
Sắc mặt Thanh Trúc kiếm tiên biến hóa, hắn lo lắng nhất điểm này.
Thực lực của hắn mạnh nhất trong Tiềm Vân chiến trường,trong giao chiến với Tây Tư tộc lúc trước, hắn đã làm cho Tây Tư tộc trả giá không nhỏ. Lần này chạy trốn... Quả thật Tây Tư tộc nhìn chằm chằm vào hắn, lúc này phái một thành lũy đuổi theo. Thành lũy có năng lực xuyên qua hư không còn mạnh hơn vực giới phi chu nhiều.
- Hoằng Hi, ta cho ngươi pháp bảo lúc trước, ngươi nhớ luyện hóa. Đó là một kiện bảo vật xuyên qua hư không bỏ chạy rất mạnh.
Thanh Trúc kiếm tiên lúc này truyền âm với Hoằng Hi.
- Ta ngăn cản bọn chúng trước, ngươi chạy trốn trước đi, trốn xa liền dùng bảo vật ta cho ngươi... Mượn nhờ kiện bảo vật này ngươi có thể thoát đi, chỉ cần mười giây không có bị chiến thuyền màu đen phát hiện, chiếc chiến thuyền kia cũng không có biện pháp theo dấu ngươi.
- Không...
Hoằng Hi chúa tể vội vàng nói:
- Chính ngươi thì sao, muốn chết sao?
← Ch. 1765 | Ch. 1767 → |