← Ch.1785 | Ch.1787 → |
- Hoang vu, rách nát...
Nam tử tóc bạc nhìn thẳng vào đại địa hoang vu chung quanh, bỗng nhiên chén rượu ngon rơi vãi lên không trung, rượu như cam lộ và bồng bềnh như mưa, nước mưa ướt át rơi khắp đại địa, dần dần có cỏ dại sinh ra, có cây cối thực vật sinh trưởng, trên ngôi sao cũng có màu xanh của thực vật.
Nam tử tóc bạc nhìn chung quanh, nói:
- Sắc thái tính mạng.
- Chẳng lẽ một vị chí tôn chỉ có thể khống chế một loại vạn đạo bổn nguyên?
Nam tử tóc bạc lắc đầu, nói:
- Nên có một đường cơ hội mới đúng.
Hắn tự hỏi và tìm hiểu sinh tử đạt tới cảnh giới cực hạn, so sánh uy lực không kém gì vạn đạo trảo bổn nguyên của hắn bao nhiêu nhưng không cách nào hình thành vạn đạo sinh tử bổn nguyên.
- Tử vong và tánh mạng.
- Tánh mạng thần kỳ cỡ nào, thật làm cho người ta si mê.
Ba Lâm chí tôn nhìn cả ngôi sao biến hóa, cảm lực lượng sinh mệnh tỏa ra sinh cơ bừng bừng bao phủ chung quanh, bỗng nhiên hắn biến sắc, hắn nhìn ra ngoài hư không vô tận.
Hư không mấy triệu dặm chung quanh biến hóa.
Đầu tiên trong hư không có quái vật khổng lồ xuất hiện, hình thể của nó nguy nga, mặc dù là hỗn độn tinh thần trước mặt nó chỉ bằng nắm tay mà thôi, đầu lâu cực lớn, nhìn nó chẳng khác gì đại hùng màu xám, nó chỉ có một con mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ngôi sao trước mặt, hắn nhìn Ba Lâm chí tôn trên ngôi sao.
- Tính mạng kỳ dị cấp chí tôn?
Ba Lâm chí tôn nói nhỏ:
- Thời không chung quanh bị khống chế rồi sao?
- Người tu hành, ngươi là tính mạng đầu tiên ta giết tại hỗn độn vũ trụ này!
Sinh vật đại hùng màu xám nói chuyện ồm ồm, sau đó nó vươn tay tát một cái, những tính mạng kỳ dị này có thiên phú tuyệt luân, có am hiểu của riêng minh. Mà sinh vật giống như gấu ở trước mặt lại dùng lực lượng nổi danh, nó là tính mạng cấp chí tôn có lực lượng lớn nhất bị Y Da Nhĩ bắt được trong vô số năm tháng.
Xoẹt
Trên ngôi sao có rất nhiều trận pháp cấm chế, nó vươn bàn tay đánh tới liền nứt vỡ.
Ba Lâm chí tôn lạnh lùng nhìn tất cả, hắn xuất ra một kim kiều to lớn, trên kim kiều có tòa nhà hình tháp, hắn đang đứng trên cầu và nhìn lên.
Đây chính là bảo vật hộ thân tự tại kim kiều, nếu tự tại kim kiều đã sớm bạo lộ, Ba Lâm chí tôn cũng sử dụng ngay từ đầu, hắn đã cảm giác được mình đang lâm vào trong nguy cơ.
- Chết!
Bàn tay của đại hùng hàng lâm tự tại kim kiều, những nơi đi qua uy năng kim kiều bị xé rách.
- Dùng trảo?
Ba Lâm chí tôn lúc này cười lạnh, đồng thời sử dụng ba đầu cánh tay, sáu cánh tay của hắn đều dùng trảo nghênh đón bàn tay khổng lồ kia.
Thời không bị trấn áp cũng vặn vẹo.
Tay của Ba Lâm chí tôn hóa thành trảo và nhìn giống như bình thường nhưng lại mang theo biến hóa vô cùng.
Bành.
Sáu cánh tay của Ba Lâm chí tôn hóa thành trảo và va chạm với bàn tay của đại hùng.
Ba Lâm chí tôn lúc này run rẩy và lui về phía sau hai bước.
Tính mạng kỳ dị giống đại hùng kia lảo đảo vài lần, hắn ngạc nhiên nhìn thẳng vào Ba Lâm chí tôn.
- Người tu hành như ngươi thật sự có vài phần lực lượng, chết đi cho ta!
Đại Hùng giống như lâm vào điên cuồng. Nó gào thét sau đó lao thẳng tới cực nhanh, hai bàn tay hóa thành cự trảo mang theo áp bách từ hai hướng đánh tới, thời không đông cứng cũng vặn vẹo. Uy thế như vậy cực kỳ to lớn, Ba Lâm chí tôn cũng chỉ có thể mượn nhờ uy năng của tự tại kim kiều tiến hành phòng ngự.
Rầm rầm rầm...
Trong hư không.
Sinh vật kỳ dị cấp chí tôn điên cuồng tấn công Ba Lâm chí tôn, qua ba giây nhưng không thể làm được gì.
- Ác Khung, có kim kiều này ngươi không thể giết kẻ đứng đầu người tu hành đâu.
Một giọng nói vang lên.
- Buông tha đi, nên dựa vào chúng ta hỗ trợ.
Trên cầu, sắc mặt Ba Lâm chí tôn không ngừng biến hóa, hắn nhìn vào hư không và quát lớn.
- Đi ra!
- Ha ha, đi ra? Ngươi đi ra cho ta!
- Chỉ bằng ngươi còn không có tư cách!
- Ngươi quá yếu.
Các giọng nói vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này hư không rộng lớn không ngừng biến hóa, hư không mênh mông lúc này biến thành thảo nguyên, trên thảo nguyên có tanagfmaya trắng bay bay, Ba Lâm chí tôn đang đứng trên thảo nguyên.
- Ân?
Ba Lâm chí tôn nhìn thảo nguyên to lớn chung quanh, nhìn kỹ một lúc và cảm nhận mỗi cọng cỏ trên thảo nguyên đang tỏa ra sinh cơ bừng bừng, tính mạng còn mang theo linh tính.
- Lại là thảo nguyên thật sự?
- Tại sao thảo nguyên này lại vô biên vô hạn?"
Ba Lâm chí tôn cẩn thận quan sát, phía trên có tầng mây, bốn phương tám hướng lại không có biên giới, dùng thực lực của hắn không nhìn thấy biên giới? Nói đùa gì vậy, cho dù là một vực giới cũng bị hắn nhìn thấy tận cùng.
- Phá cho ta!
Ba Lâm chí tôn đang đứng trên tự tại kim trên cầu, đồng thời hai tay của hắn xé rách hư không, xé rách bầu trời trên đầu.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Đôi tay của hắn xé rách hư không, Ba Lâm chí tôn cảm thấy hư không vô cùng mềm dẻo, hắn gian nan xé rách một chút nhưng lại có mây xuất hiện, hắn căn bản không phá được!
- Ta cũng không tin.
Ba Lâm chí tôn bắt đầu tấn công điên cuồng, chỉ thấy sáu cánh tay của hắn không ngừng xé rách tầng mây trên cao.
Đây cũng đây là nguyên nhân vì sao các chí tôn lại ẩn cư thường xuyên, lực lượng của bọn họ vô cùng vô tận, bọn họ không sợ tiêu hao, lúc tấn công điên cuồng cũng áp bách thủ đoạn của đối thủ.
Qua thời gian uống một chén trà nhỏ.
Rốt cuộc Ba Lâm chí tôn cũng hoàn toàn phá vỡ tầng mây, trên tầng mây xuất hiện lỗ thủng lớn.
Vèo!
Hắn cưỡi tự tại kim kiều, tự tại kim kiều cũng thu nhỏ lại sau đó hóa thành hào quang chui vào trong lỗ thủng.
Sau khi xuyên qua lỗ thủng, phi hành giữa không trung, Ba Lâm chí tôn nhìn tầng mây dưới chân, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, trên bầu trời lại có tầng mây dày đặc khác.
- Ha ha, ngươi phá đi, phá đi, nơi này không phải thần điện yếu ớt kia, tầng mây của thảo nguyên có tới chín tầng, một tầng dày hơn một tầng, ngươi căn bản không có hi vọng phá hủy tầng cuối cùng, hơn nữa thời không biến ảo làm ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở lại vân giới của thảo nguyên, không cách nào tiến vào vân giới tầng thứ chín.
Một đạo giọng nói khàn khàn vang vọng thiên địa.
- Các ngươi là ai? Tây Tư trưởng thượng chủ?
Ba Lâm chí tôn sớm cảm nhận được uy hiếp khi thời không chung quanh bị phong tỏa..
- Đừng so sánh chúng ta với đám gia hỏa ngu xuẩn yếu ớt kia, chúng ta cũng không phải thủ hạ của Y Da Nhĩ.
Một giọng nói thanh thúy vang vọng tầng mây.
← Ch. 1785 | Ch. 1787 → |