← Ch.0320 | Ch.0322 → |
Chủ điện là tầng cao nhất của Thiên Mang Điện. Hoàng đế áo đen nói: "Kỳ Vương."
"Bệ hạ." Kỳ Vương lập tức đáp.
"Ngươi đi tuyên cáo toàn bộ quy định của đại hội Tiên Duyên đi." Hoàng đế áo đen ra lệnh.
"Dạ."
Lúc này, Kỳ Vương bay ra khỏi Chủ điện, đứng trên mây mù quan sát phía dưới, giọng nói vang vọng khắp gầm trời: "Có tổng cộng mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai người tham gia đại hội Tiên Duyên lần này!"
Âm thanh oang oang vang vọng khắp trời đất.
Ở quảng trường phía dưới chín ngàn dặm, những Vạn Tượng chân nhân đến từ các nơi ở vương triều Đại Hạ, thậm chí là cả thế giới khác đều chăm chú lắng nghe.
"Hơn mười vạn chín ngàn người?" Kỷ Ninh nhíu mày. Tuy dùng thần thức đảo qua là có thể đếm ra bao nhiêu, nhưng đây đang ở trong hoàng thành, biết hoàng đế ở phía trên nên...không ai dám tùy ý phóng thần thức ra điều tra.
Giọng nói tiếp tục vang lên: "Hơn mười vạn người các ngươi đều sẽ được cấp cho một khối tín phù. Hơn nữa, các ngươi đều phải tiến vào trong pháp bảo 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ' mà hoàng đế bệ hạ điều khiển. Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ...ẩn chứa Càn khôn, tự tạo thành một thế giới riêng. Các ngươi chiến đấu trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ, giành lấy tín phù của kẻ khác. Nếu thấy bản thân không đủ thực lực, có thể vứt bỏ tín phù, sau đó các ngươi sẽ lập tức được na di ra ngoài Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ, như vậy tuy bị coi là thua nhưng vẫn có thể giữ tính mạng."
"Lựa chọn buông xuôi..."
"Hay để bị giết chết..."
"Tín phù của ngươi đều sẽ thuộc về người tháng. Các ngươi ít nhất cũng phải vượt qua một năm trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Sau khi hết hạn, tám mươi người có nhiều tín phù nhất sẽ được coi là vượt qua thử thách 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ'. Nếu trong vòng một năm, ví dụ như chỉ mới qua ba tháng mà các ngươi đã chiếu đấu tới mức chỉ còn lại đúng tám mươi người thì thử thách Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ cũng được dỡ bỏ. Tám mươi người còn lại đều được tính là vượt qua thử thách."
"Qua một năm, tám mươi Vạn Tượng chân nhân vượt qua được thử thách Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ sẽ được tập trung tới một chỗ, tiến hành chiến đấu lần tiếp. Đánh tới lúc chỉ còn lại mười sáu người. Để vào vòng một mười sáu."
"Thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ cho phép ít nhất tám mươi, tối đã tới chín mươi sáu người vượt qua."
"Nhớ kỹ, ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, các ngươi bị cấm sử dụng đạo phù, cấm sử dụng khôi lỗi kỳ vạt. Thử thách này xem xét thực lực bản thân các ngươi. Nhất cử nhất động của các ngươi ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đều nằm trong tầm quan sát của bệ hạ và đông đảo Thiên Tiên. Nhất thiết không được làm ẩu. Người làm trái giết không tha!"
Giết không ta!
Ba chữ cuối cùng làm hơn mười vạn người run lên.
"Ít nhất tám mươi người? Nhiều nhất chín mươi sáu người?" Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân nhìn nhau. Mỗi người đều cảm nhận được mình sắp phải đâm đầu vào một trận chiến đầy máu tanh.
Quá điên cuồng.
Phải biết rằng mười vạn người này gần như đều là thiên tài tuyệt đỉnh. Ít nhất cũng phải tầm cỡ Hỏa Thánh! Hơn mười vạn thiên tài tuyệt thế như thế, e là cũng sẽ có rất nhiều người có hi vọng trở thành Tán tiên, Địa tiên. Nhưng do 'đại hội Tiên Duyên', nên mới phải chiến đấu đẫm máu với nhau. Cho dù nói là có thể buông xuôi, nhưng vào thời khắc chiến đấu sống còn, chắc vẫn sẽ có người bị chết.
"Nhiều nhất chién mươi sáu người. Thiên hạ có ba ngàn sáu trăm quận và biến bốn phương. Nếu chia đều ra thì phải hơn chục quận mới có một người." Lạp Tháp chân nhân thổn thức. "Thật quá điên cuồng."
"Không biết ba người chúng ta có vượt qua được thử thách lần này không đây." Vẻ mặt của Dư Vi cũng trịnh trọng lên rất nhiều.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy áp lực.
Bình thường những đại hội Tiên Duyên khác cũng đẫm máu như thế. Nhưng bình thường đều chỉ là hai ba vạn người, qua ba vòng tuyển chọn, sàng lọc về còn một trăm, sau đó năm mươi, rồi dần dần là mười, ba.
Nhưng lần này, mười vạn người qua 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ', chọn thẳng ra ít nhất tám mươi, nhiều nhất chín mươi sáu người.
Chủ điện Thiên Mang Điện.
Kỳ Vương quay lại, cung kính hành lễ: "Bẩm bệ hạ, đã tuyên báo xong.'
"Ừ." Hoàng đế áo đen gật đầu nhẹ. Ánh mắt của hắn đã sớm xuyên qua mây mù cách trở, nhìn về mười vạn người tuổi trẻ trên quảng trường kia. Hắn muốn nhìn xem...rốt cuộc ai mới là kẻ mà sau này sẽ xoay chuyển cả tam giới để vùng lên đây.
"Công đức tạo quầng sáng vàng cũng có trăm người." Hoàng đế áo đen thầm suy tính. "Người có công đức cao thì dĩ nhiên là số mệnh cũng cao. Nhưng dù công đức không cao, số mệnh vẫn có thể cao, thậm chí là cao kinh người."
Số mệnh và công đức không phải cùng ngồi trên một con ngựa.
Công đức cao thì dĩ nhiên số mệnh cũng được lên theo.
Nếu có thể được làm môn hạ của một vị bản lĩnh lớn ở tam giới thì cũng sẽ tăng số mệnh.
Nếu cha mẹ là người bản lĩnh lớn ở tam giới thì số mệnh cũng được tăng lên.
Có thêm một vài kỳ ngộ lớn, số mệnh cũng được tăng lên.
Chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn ra công đức cao thấp ra sao...nhưng số mệnh thì lại khó có thể đoán được.
"Vù." Bỗng nhiên trên tay hoàng đế áo đen xuất hiện một cuốn tranh. Cuốn tranh mở ra. Có thể thấy lờ mờ một vầng trăng và non nước trên bức tranh.
Đám Thiên Tiên ở phía dưới sáng rực mắt lên.
Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ...
Chính là pháp bảo thuần dương. Nó có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với bọn họ. Có điều, đám Thiên Tiên cũng đang suy ngẫm xem, tới tận hôm nay mà hoàng đế bệ hạ với không nói điều gì với đám Thiên Tiên, ông ta cứ thế tiến hành tuyển chọn 'đại hội Tiên Duyên'. Bọn họ có thể cảm nhận được hoàng đế bệ hạ cực kỳ coi trọng đại hội Tiên Duyên lần này. Chỉ riêng việc bỏ ra 'Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ' làm thử thách là đã có thể nhìn ra.
"Ầm ầm..."
Đám người Kỷ Ninh cùng ngẩng đầu lên nhìn. Người từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương cũng đều ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời xuất hiện một bức tranh dài vạn dặm, gần như là che toàn bộ trời. Thậm chí nhìn vào bức tranh còn có thể thấy được cả một thế giới trong đó.
"Rầm rầm!" "Rầm rầm!" "Rầm rầm!" "Rầm rầm!" "Rầm rầm!" "Rầm rầm!"
Mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai Vạn Tượng chân nhân đám Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân cùng bị khống chế kéo lên cao. Tất cả đều bị hút vào. Còn bức tranh rộng vạn dặm kia cũng bắt đầu gợn sóng. Mỗi người chạm vào bức tranh đều tạo ra một chút sóng, như nước mưa rơi trên mặt hồ.
Chỉ qua nhát mắt.
Hơn mười vạn người đều biến mất.
Chủ điện Thiên Mang Điện, hoàng đế áo đen mỉm cười, hờ hững nói: "Lần thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này diễn ra trong một năm, các vị cứ từ từ mà xem. Mở tiệc."
Lập tức có lượng lớn hầu gái đi tới.
Bày ra từng chiếc bàn, đưa rượu tiên, quả tiên lên.
Một đám Thiên Tiên lão tổ cùng khoanh chân ngồi xuống. Còn những người đi theo Thiên Tiên lão tổ thì đều ngồi sau những Thiên Tiên lão tổ.
"Có thể quan sát được toàn bộ mọi việc xảy ra trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ." Hoàng đế áo đen chỉ về bức tranh đang lơ lửng trên mây mù xa xa. Thế giới trong bức họa vạn dặm hiện ra rõ ràng. Từng ngọn núi, sông, trăng, và hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân cùng hiển hiện ra.
"Đông Duyên, ngươi nói xem tại sao mà bệ hạ lại coi trọng đại hội Tiên Duyên lần này vậy?" Một lão già lấm tấm hoa râm ngồi cạnh Đông Duyên lão tổ nói. "Tự mình chủ trì, rồi còn hạ lệnh nữa. Thậm chí trước đám đông Thiên Tiên chúng ta, hắn vẫn chỉ để ý tới đại hội Tiên Duyên kia. Chẳng lẽ đại hội Tiên Duyên lần này có gì đặc biệt sao? Chẳng lẽ có nhân vật lợi hại nào chuyển thế? Ta nhớ là mấy chục năm trước, Âm tào Địa phủ bị tấn công, lục đạo luân hồi bị hỏng mất. Liệu việc này có quan hệ với nhau không?"
"Ta cũng chẳng biết được? Có điều việc lục đạo luân hồi hỏng là việc cực lớn, thế lực đằng sau thật là kinh người đấy. Tốt nhất là chúng ta nên ngoan ngoãn mà ở thế giới này, đừng có ra ngoài chạy loạn. Không chừng lại chẳng biết ngã xuống khi nào đâu. Huống chi dù lục đạo luân hồi có hỏng, nhưng lão nhân gia đạo tổ vẫn có hơn chục thế giới trong tay, xây dựng được luân hồi. Chúng ta có lão nhân gia đạo tổ bao che thì cũng không cần phải hoảng sợ." Đông Duyên lão tổ truyền âm nói.
Lão giả tóc lâm râm cũng gật đầu.
Khi Đông Duyên lão tổ và Lương Giang lão tổ còn đang lo lắng cho tương lai thì phía sau Đông Duyên lão tổ, Cửu Liên vẫn đang cẩn thận nhìn vào bức tranh.
Bức tranh vạn dặm thật sự quá lớn, hoàn toàn có thể nhìn rõ từng người ở bên trong.
"Kỷ Ninh ở đâu?" Cửu Liên nhịn không được, cố gắng tìm kiếm.
"Kỷ Ninh ở đâu?" Uất Trì Tích Nguyệt ngồi khoanh chân đằng sau Diên Vương cũng cẩn thận tìm kiếm trên bức họa kia. "Đệ êệ à, đệ nhất định phải cẩn thận đấy, nhất định phải thật cẩn thận đấy."
"Chủ nhân đâu?"
Ở quảng trướng phía dưới, trong đội ngũ người quận An Thiền, con chó trắng tuyết và thiếu nữ áo xanh đang đứng bên cạnh Mộc Tử Sóc. Kỷ Ninh đã vào chiến đấu nên không thể dẫn linh thú vào the,. Cho nên Bạch thúc và tiểu Thanh tạm thời đi bên Mộc Tử Sóc để xem.
"Yên tâm đi, sư huynh ta có tư chất nghịch thiên. Khi trước ở Vu Giang tiên phủ, đối mắt với cảnh đường cùng, cuối cùng sư huynh vẫn có thể giết chết Thiếu Viêm Nông và Thần Ma kia. Hắn tuyệt đối không dễ dàng buông xuôi chịu chết đâu." Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên, nhìn về không trung. Phía trên đang chiếu ra một thế giới khổng lồ.
Hình ảnh thế giới kia chính là tình hình bên trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Hoàn toàn có thể thấy rõ từng gốc cây ngọn cỏ thậm chí là bóng người trên núi non.
Ánh mắt của Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc nhanh chóng nhìn về phía một đám người trong bức tranh.
"Nhìn kìa." Bỗng nhiên Bạch thúc mở miệng ra chỉ về phía một chỗ.
Mộc Tử Sóc và tiểu Thanh theo ánh mắt của Bạch thúc lập tức nhìn ra. Quả nhân, ở góc đó, trong một cái khe núi có một thiếu niên mặc da thú.
"Sư huynh." Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên.
"Chủ nhân." Tiểu Thanh hưng phấn nhìn.
Ngũ Phong tiên nhân ở bên cũng nhanh chóng phát hiện ra. Trong mắt cũng đầy chờ mong.
Lúc này trên quảng trường, đội ngũ người tới từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương đều ngẩng đầu lên nhìn. Tất cả đều cố gắng tìm người của họ. Bọn họ nhanh chóng tìm ra rồi bắt đầu lặng yên nhìn theo, yên lặng mong chờ người của mình có thể thành một trong chín mươi sáu người còn sống.
Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Kỷ Ninh chỉ cảm thấy mình chạm vào bức tranh rồi cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, tới lúc nhận ra thì thấy mình đã đứng ở giữa một khe núi.
"Khe núi?" Trong tay Kỷ Ninh lập tức xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm. Hắn cẩn thận nhìn bốn phía. Cẩn thận tới mức...không dám dùng cả thần thức. Bởi vì một khi dùng thần thức, có thể phát hiện ra kẻ địch nhưng đồng thời đối phương cũng có thể phát hiện ra mình. Dù sao hơn phân nửa người tham gia đại hội Tiên Duyên đều đã có thần thức.
"Vèo." Bỗng nhiên trước mắt lóe sáng lên. Một ngọc phù hiện ra trước mặt.
"Mỗi người trong hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân các ngươi có một khối tín phù. Nếu không muốn chiến đấu, chọn buông xuôi thì chỉ cần ném ngọc phù này đi là ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ." Giọng nói của hoàng đế Đại Hạ vang lên trong đầu từng người.
Lúc này Kỷ Ninh đưa tay ra nắm lấy khối tín phù
← Ch. 0320 | Ch. 0322 → |