Vay nóng Homecredit

Truyện:Mãng Hoang Kỷ - Chương 0472

Mãng Hoang Kỷ
Trọn bộ 1832 chương
Chương 0472: Dư Vi độ kiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1832)

Siêu sale Lazada


Nguyên đám người Tuyết Hạt đều nhìn Hoàng Mao Đại Hùng, chỉ mình Đại Hùng mới có thể cảm ứng rõ ràng bên ngoài, biết được ngoài đó xảy ra chuyện gì.

"Đừng nóng vội." Đại Hùng lắc đầu, "Hiện tại thế giới Đoạn Giác đã phái tới một đoàn quân cường đại, có điều kỳ lạ là, đoàn quân này lại không ra tay đối phó Kỷ Ninh. Thậm chí tên chiến sĩ áo choàng tím trước đó giao thủ với Kỷ Ninh cũng không điên cuồng công kích nữa, khẳng định là thần lực Kỷ Ninh hiện giờ đã không còn nhiều lắm, chỉ cần giao đấu thêm lát nữa, thần lực của Kỷ Ninh sẽ tiêu hao hết, vậy mà bọn hắn lại tạm thời ngưng lại, thật là kỳ quái."

"Ngưng?"

Bảy tồn tại cường đại dưới trướng Tam Thọ đạo nhân đều nghi hoặc.

"Còn có một việc kỳ lạ hơn nữa, đó là thực lực của Kỷ Ninh rõ ràng đã tới cực hạn, nhưng mới vừa rồi uy năng Trích Tinh Thủ của hắn vậy mà tăng lên, đánh bay binh khí đối thủ, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao." Đại Hùng nói.

"Ở vực Tịch Diệt, thực lực còn tăng lên?" Cả bảy vị này đều suy tư.

Bọn họ khác với Hoàng Mao Đại Hùng, Đại Hùng dù sao cũng chỉ là pháp bảo chi linh, sau khi thế giới thượng cổ Bàn Cổ tan vỡ, Đại Hùng mới dần dần tu luyện thành sinh mệnh thật sự, kiến thức của hắn không được rộng rãi... Mà bảy vị này từng có danh khí lớn ở thế giới thượng cổ Bàn Cổ, khí thế của họ từng được chứng minh trong những trận chiến đấu, tầm mắt bọn họ cao hơn nhiều, tất nhiên là cũng biết được nhiều hơn.

"Chẳng lẽ là..." Cả bảy vị đều nghĩ tới một khả năng.

...

Kỷ Ninh nhìn trăm vạn chiến sĩ sừng cong trùng trùng điệp điệp phía xa, hắn có cảm giác, dù là chiến sĩ sừng cong bình thường nhất cũng cường đại hơn rất nhiều so với đám chiến sĩ mắt đỏ mà mình từng giao thủ qua. Đoán chừng có cấp độ Tán Tiên trăm vạn năm, xem như đạt tới cánh cửa thấp nhất của Thiên Tiên rồi. Đối với Kỷ Ninh mà nói thì hắn dễ dàng chém giết từng tên.

Thế nhưng dù thực lực chúng bình thường, nhưng số lượng tới trăm vạn... cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi!

"Nhiều chiến sĩ như vậy, nếu như có được thủ đoạn liên hợp, dù là Thiên Thần Chân Tiên e rằng cũng phải chạy?" Kỷ Ninh nói thầm. "Cái này chỉ là một phần lực lượng thế giới Đoạn Giác. Phế tích thượng cổ... không hổ là tuyệt địa đáng sợ nhất."

Kỷ Ninh ngược lại có vẻ bình tĩnh.

Bởi vì hiện tại quyền khống chế đã hoàn toàn nằm trong tay đối phương, thực lực đối phương quá cường đại, đặc biệt vừa xuất hiện khoảng chừng tám trăm tên chiến sĩ áo tím! Nếu như đều có thực lực tương đương với tên thống lĩnh trước đó thì chả khác nào thêm tám trăm tên có chiến lực Thiên Tiên cực hạn rồi. Lại còn có một lão gia hỏa mặc áo choàng màu vàng khiến mình mới nhìn đã không dám xuất hiện một ý niệm phản kháng nào trong đầu nữa.

"Có điều dù ta không thể phản kháng, nhưng tự sát thì nắm chăc." Kỷ Ninh thầm nghĩ, "Tuyệt đối không để bọn hắn xằng bậy."

"Dị tộc."

Tên tướng quân kia mỉm cười tiến lên, lân phiến màu xanh đen che kín khuôn mặt khiến cho dù hắn đang mỉm cười nhưng vẫn mang lại cảm giác dữ tợn. "Nơi đây là lãnh địa hư không của thế giới Đoạn Giác chúng ta, vì sao ngươi lại đi vào chỗ chúng ta?"

"Ta lang thang trong hư không vô tận, vô tình xâm nhập vào mà thôi." Kỷ Ninh đáp, đồng thời tranh thủ thời gian hút lực Thái Âm, Thái Dương vào để chuyển hóa thành thần lực, trước khi thần lực tiêu hao quá nhiều, "Ta thật sự không có ý muốn đối địch, kính xin chư vị để ta rời đi, ta vô cùng cảm kích."

"Thả ngươi đi không phải là không được." Tên tướng quân nói.

"A?" Kỷ Ninh nhìn đối phương, hiểu rằng đối phương đã phát động hư không đại trận mấy ngàn vạn dặm kia, duy trì một cái đại trận lớn như thế cũng tốn một cái giá lớn kinh người, mà lần này lại phái ra nhiều chiễn sĩ sừng cong như vậy, tuyệt đối không có khả năng thả mình đi.

"Ta có một yêu cầu, chỉ cần ngươi đáp ứng làm được, ta hứa sẽ thả người rời đi." Tên tướng quân nói.

"Không biết yêu cầu gì." Kỷ Ninh hỏi.

"Chỉ cần ngươi để ta dò xét hồn phách ngươi." Tên tướng quân nói ra. "Để ta biết rõ ý đồ thực sự của ngươi khi đến đây, chỉ cần ngươi không phải là kẻ thù của thế giới Đoạn Giác, ta lập tức sẽ để ngươi rời đi."

"Xem xét hồn phách? Sưu hồn?" Kỷ Ninh biến sắc.

Hắn lập tức hiểu rõ ý định của đối phương.

Nhưng hắn là Thần Ma Luyện Thể, thần hồn và thân thể huyết nhục hoàn toàn liền một chỗ, cực kỳ vững chắc! So với nhiều Thiên Tiên còn vững chắc hơn nhiều, mà tâm lực còn đạt tới cấp độ ‘Chúa Tể’... Dù là Thiên Tiên bình thường, một gã Thuần Dương Chân Tiên muốn trực tiếp sưu hồn cũng rất khó khăn, bản thân có tâm lực mạnh như vậy, cho dù Đạo Tổ có ra tay, chỉ sợ Kỷ Ninh vẫn kịp phản ứng, làm hồn phách vỡ vụn, tự sát mà chết!

Hiện tại lại muốn mình không phản kháng, để mặc đối phương sưu hồn?

"Không thể." Kỷ Ninh lắc đầu cự tuyệt.

"Đừng vội cự tuyệt." Tên tướng quân khoác áo choàng màu vàng lại mỉm cười.

Kỷ Ninh hiểu.

Đối phương phái ra rất nhiều chiến sĩ, khởi động đại trận hư không, khẳng định yêu cầu không tầm thường, nếu như mình không phản kháng, đối phương dùng thủ đoạn nào đó trực tiếp khống chế hồn phách, làm mình trở thành nô bộc, đó mới gọi là sống không bằng chết. Dù sao lời hứa của đối phương... cũng không đáng một xu, nơi này là bên ngoài Tam Giới, không có lời thề Thiên Đạo.

"Không cần nói nữa." Kỷ Ninh cười nhạt, "Cùng lắm thì chết, muốn sưu hồn? nằm mơ!"

"Ai." Tên tướng quân mang áo choàng vàng thở dài một tiếng.

Xôn xao

Yên lặng không một tiếng động, mấy trăm cỗ ý niệm từ trên người tên tướng quâng và mấy trăm tên chiến sĩ áo choàng tím bay ra, hướng về phía Kỷ Ninh.

"Oanh 00:33, ngày 24 tháng 7 năm 2020 (+07) "

Lập tức mệt mỏi bao phủ Kỷ Ninh.

Vây.

Quá mệt mỏi, phảng phất giống như ở kiếp trước, lúc mình vẫn còn là phàm nhân, cảm giác lúc mang bệnh tật, lúc mệt mỏi, có một loại cảm giác chỉ muốn nhắm mắt ngủ lập tức. Những loại cảm giác này tới kiếp này bước lên con đường tu tiên chưa từng cảm thụ qua lần nào.

"Ta, mới chính là chúa tể của chính mình."

Tâm lực cường đại bao phủ toàn thân.

Dưới sự dẫn dắt của tâm lực, thần hồn ương ngạnh chống cự lại sự xâm nhập, tuy bị vây khốn vẫn bảo trì sự thanh tỉnh như trước.

...

"Ai..."

"Đã thất bại."

"Nhân tộc này có tâm lực rất cường đại, ý niệm chúng ta hàng lâm trên người mấy tên đời thứ nhất mặc dù chỉ là một bộ phận nhỏ, nhưng mà ba chúng ta liên thủ lại vẫn không thể làm gì được hắn."

"Tâm lực cường đại thế này, thật khó khăn."

Ba vị Mẫu Hoàng trao đổi với nhau.

Các nàng không để ý tới sống chết của Kỷ Ninh, cái các nàng coi trọng là ‘pháp môn tâm lực’, dù là bộ pháp môn tâm lực dành cho cung tiễn trong Hậu Nghệ tiễn thuật cũng hữu dụng đối với các nàng. Mặc dù không sử dụng cung tiễn, những cũng có thể loại suy ít nhiều, làm cho nhận thức của các nàng về tâm lực càng thêm thấu triệt.

Về phần Kỷ Ninh? Chỉ cần có thể sưu hồn, sau đó tất nhiên sẽ giết chết hắn! Các nàng sẽ không để cho Kỷ Ninh trở về, nếu như Kỷ Ninh về tới Tam Giới, để cho nhóm tồn tại đỉnh tiêm trong Tam Giới biết được thế giới Đoạn Giác đã nắm được pháp môn tâm lực, chỉ sợ sẽ khiến cho một vị tồn tại đỉnh tiêm tự mình ra tay.

Các nàng may mắn sống sót từ trường hạo kiếp kia, hiểu rõ thực lực cường đại của Tam Giới, cần biết rằng toàn bộ một phương phế tích Thượng Cổ đều là bên thất bại ngày ấy! Một cái thế giới Đoạn Giác chỉ sợ dễ dàng bị tồn tại đỉnh tiêm trong Tam Giới tiêu diệt, cho nên chỉ cần đạt được pháp môn tâm lực, các nàng tuyệt đối không để cho Kỷ Ninh còn sống trở về.

"Không còn cách nào khác."

"Chỉ có để cho hài tử đời thứ nhất của chúng ta giao thủ cùng tên Nhân tộc này. Lần lượt giao thủ, chúng ta dùng ý niệm quan sát cẩn thận... Hiện tại hắn khống chế tâm lực còn kém, chúng ta hoàn toàn có thể cảm ứng được lực chấn động tâm lực của hắn. Quan sát trăm lần, nghìn lần, vạn lần, tin rằng thời gian lâu sau cũng có thể phát hiện được một ít ảo diệu của tâm lực, suy diễn ra được pháp môn tâm lực."

"Chỉ còn biện pháp này thôi."

Ba vị Mẫu Hoàng quyết định.

Cường giả chân chính đều có thủ đoạn như vậy, từ biểu hiện bên ngoài có thể suy diễn đến rất nhiều ảo diệu bên trong. Các loại đại thần thông như ‘Già Lâu La Chi Dực’... các vị Đại Năng Giả tự mình quan sát nhiều lần, về sau cũng có thể suy diễn ra thần thông phi hành cùng loại. So với chính ‘Già Lâu La Chi Dực’ có lẽ còn kém chút ít, nhưng thật sự cũng đạt tới phần nào tiêu chuẩn.

Ba vị Mâu Hoàng chính là muốn làm như vậy!

....

"Không cần bắt tên dị tộc này, để cho hắn còn mang hi vọng. Từng tên đời thứ nhất các ngươi giao thủ với hắn, lúc lực lượng hắn tiêu hao hết thì để cho hắn nghỉ ngơi khôi phục, sau đó lại tiếp tục giao chiến với hắn. Lần giao chiến này, có thể kéo dài càng lâu càng tốt. Dù có mất bao lâu thời gian cũng được." Mẫu Hoàng ra lệnh.

Việc này khiến cho tên tướng quân và rất nhiều chiến sĩ áo choàng tím đời thứ nhất nghi hoặc khó hiểu.

Rõ ràng có thể bắt, sao lại không bắt?

Còn muốn từng người một giao thủ với hắn.

Dù vậy bọn hắn cũng không dám cái lời Mẫu Hoàng, mà cũng không thể cãi lời. Trung thành với Mẫu Hoàng là nguồn gốc từ tận huyết mạch, Mẫu Hoàng ra lệnh một tiếng, muốn bọn hắn tự giết thì bọn hắn cũng sẽ không do dự mà làm.

"Đồng Thác, ngươi lên trước." Tên tướng quân phân phó.

"Vâng." Lập tức một gã chiến sĩ áo choàng tím bay ra, đánh thẳng tới phía Kỷ Ninh.

Thần lực Kỷ Ninh mới khôi phục được một phần mười. Nhưng hắn vẫn luôn cẩn thận quan sát đại quân trùng điệp kia, nhìn thấy tên chiến sĩ áo choàng tím kia đánh tới, tất nhiên nghênh chiến.

*****

Trong lúc Kỷ Ninh ở vực Tịch Diệt, bị quân đoàn thế giới Đoạn Giác vây khốn, cả đám liên tiếp khiêu chiến hắn, bắt đầu thời gian chiến đầu dài dòng buồn chán thì tại nơi xa Tam Giới, đạo lữ Dư Vi của hắn đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.

Trong thế giới xinh đẹp hôm nay lại xuất hiện vòng xoáy mây lôi điện trên cao.

"Oanh!"

Trên bầu trời, vòng xoáy mây lại một lần nữa đánh xuống một đạo lôi điện

"Ngang " Dư Vi đứng đó ngẩng đầu nhìn trời, xung quang nàng đang có từng con phượng hoàng màu trắng, từng con phương hoàng màu đỏ lửa, tất cả có chín mươi chín con Phượng Hoàng đang vờn quanh nàng, điên cuồng chống cự lại lôi điện phía trên, theo đợt oanh kích, chín mươi chín con Phượng Hoàng vậy mà tán loạn gần hết, chỉ còn lại một con Phượng Hoàng trắng bên người nàng.

Trên bầu trời, lôi điện rốt cuộc cũng hoàn toàn ngưng lại.

Đứng quan sát trên đỉnh núi đối diện, tuyệt thế kiếm tiên Lữ tổ nhẹ nhàng gật đầu: "Thất Cửu lôi kiếp, không khác dự đoán của ta nhiều lắm. Đệ tử của ta, một tên luyện khí lưu, dù có là tiên nhân chuyển thế mà gặp phải thất cửu lôi kiếp thì cũng có chút khoa trương. Xem ra đúng thật là đồ nhi này của ta đang che giấu mấy thứ gì đó."

(*Thất Cửu lôi kiếp: là 7 x 9 = 63 đạo lôi kiếp, chứ không phải bảy mươi chín đạo lôi kiếp.)

"Tâm ma kiếp đã bắt đầu."

"Chỉ sợ đối với đồ nhi này của ta, nguy hiểm nhất lại là tâm ma kiếp này." Lữ tổ nói thầm.

Kiếp trước Dư Vi chính là tồn tại Tu La chân chính, thực lực cực kỳ cường đại, ở kiếp trước đã tương đương với Bắc Hành tiên nhân rồi. Kiếp này được Lữ tổ chỉ điểm, cảnh giới rất cao. Thi triển cấm thuật cũng đã vượt qua Thất Cửu lôi kiếp.

Thế nhưng tâm ma kiếp lại quỷ dị khó lường.

"Kiếp trước nàng có kinh nghiệm bi thảm là hóa thân Tu La." Lữ tổ suy nghĩ, "Hơn nữa trong lòng còn cất giấu bí mật lớn, ngay cả ta cũng không cho biết. Nội tâm càng được giấu sâu thế này, tâm ma kiếp lại càng đáng sợ. Kiếp trước nàng độ kiếp thất bại, không biết kiếp này thế nào."

Thời gian trôi qua từng ngày.

Sáu ngày, bảy ngày, tám ngày... Mười lăm ngày, mười sáu ngày...

Dư Vi vẫn ngồi đó như trước, thời gian nàng trải qua Tâm Ma kiếp đặc biệt dài...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1832)