← Ch.0892 | Ch.0894 → |
Phi Kiêu Tiên Nhân cau mày trầm giọng nói:
- Ta và Vụ Nham Tinh Chủ chắc không có thù hận gì, đừng gấp, để ta hỏi hắn thử.
Giọng lạnh lùng của Phi Kiêu Tiên Nhân truyền lên thuyền lớn bay cao:
- Vụ Nham Tinh Chủ, không biết ta ở nơi nào đắc tội ngươi? Ta cảm thấy có lẽ có hiểu lầm gì.
Bên trên vọng xuống giọng lạnh băng chứa đầy thù hận:
- Ha ha ha! Hiểu lầm? Lê Hàn thế giới hỗn độn, năm đó trận tàn sát lớn kia có phải do ngươi làm không?
Phi Kiêu Tiên Nhân nghe đến đây thì biến sắc mặt.
Năm đó Phi Kiêu Tiên Nhân vì luyện chế một báu vật đại tội nghiệt nên tàn sát vô số sinh linh. Mặc dù Phi Kiêu Tiên Nhân tàn sát nhiều nhưng không xuống tay với các sinh linh được đại năng Thế Giới cảnh che chở, đương nhiên sẽ khiến vài đại năng căm hận, vào phút then chốt rất có thể Phi Kiêu Tiên Nhân bị một số người thực lực mạnh truy sát. Nên làm xong Phi Kiêu Tiên Nhân lập tức đầu vào dưới tay Hắc Liên Thần Đế.
Phi Kiêu Tiên Nhân vẫn cố vớt vát:
- Vậy sinh linh của thế giới hỗn độn đó và ngươi là...?
Phi Kiêu Tiên Nhân phỏng chừng Vụ Nham Tinh Chủ Du Tử Thần năm đó chỉ là đứa nhóc, Vụ Nham Tinh Chủ ngày xưa là phụ thân của gã.
Giọng cười điên cuồng đáng sợ của Vụ Nham Tinh Chủ vọng xuống:
- Ha ha ha! Đạo lữ của ta lúc đó ở Lê Hàn thế giới hỗn độn!
Phi Kiêu Tiên Nhân biến sắc mặt kêu lên:
- Cái gì?!
Lúc trước Du Tử Thần đúng là một nhãi ranh, đạo lữ của gã là nữ tiên nhỏ yếu.
Trước mặt Phi Kiêu Tiên Nhân cao cao tại thượng lúc bấy giờ thì tất cả ra tro, nhưng Du Tử Thần nhỏ yếu bây giờ đã đến với thân phận Vụ Nham Tinh Chủ.
Phi Kiêu Tiên Nhân nhìn Hắc Liên Thần Đế cau mày, sốt ruột nói:
- Hắc Liên, chúng ta không nhỏ yếu hơn bọn họ bao nhiêu, sợ gì Du Tử Thần.
Hắc Liên Thần Đế lườm Phi Kiêu Tiên Nhân, hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn Phi Kiêu Tiên Nhân gây sự:
- Hừ!
Sắc mặt Hắc Liên Thần Đế khó coi, bị Vụ Nham Tinh Chủ ép đến cửa nhà làm gã rất bực bội.
***
Lúc này trong một thời không truyền tống trận ở Thất Thủy tinh.
Ong ong ong ong ong!
Một lão nhân chân trần mặc đồ rách rưới xuất hiện.
Các tiên ma trông chừng truyền tống trận kinh ngạc nhìn lão nhân:
- Khởi... khởi động thời không truyền tống trận một lần cho riêng lão?
Khởi động riêng một mình khoảng cách gần cần một trăm bình hỗn độn linh dịch, khoảng cách xa càng mắc.
Bởi vậy dù là Thần Thế Giới, Hỗn Độn Tiên Nhân bình thường chỉ có số ít mũi nhọn mới đơn độc khởi động thời không truyền tống trận một lần. Các Thế Giới cảnh thường hay phiêu bạt bên ngoài, nhiều lần truyền tống, nếu mỗi lần khởi động thời không truyền tống trận cho riêng mình thì chi phí rất khủng. Với các tiên ma trông chừng thời không truyền tống trận, đặc biệt nơi hẻo lánh như Thất Thủy tinh thì bọn họ hiếm khi thấy có tu hành giả đơn độc khởi động truyền tống trận.
Còn về vị này mặc đồ rách rưới, đi chân đất thì không ai nói gì, các tu hành giả vốn tùy tính.
Bọn họ nhìn ra được lão nhân mặc áo rách khí độ bất phàm, khiến bọn họ không dám thở mạnh.
Lão nhân mặc đồ rách cất bước đến giữa hư không, thì thào:
- Thất Thủy tinh trong Đại Mạc Vực, rốt cuộc đến nơi. Tố Phong Đạo Quân muốn chết thì cứ chết, khi không chạy đi xa như vậy, chạy đến Đại Mạc Vực, chết ở đây làm lão già này đuổi theo mệt chết.
- Di tích Tố Phong, ưm, may mắn lúc Tố Phong Đạo Quân chết chuyên xây động phủ, chắc bảo bối vẫn còn. Hy vọng tin tức không sai, tín phù thật sự ở chỗ của Tố Phong Đạo Quân.
Lão nhân mặc đồ rách rưới cất bước giữa hư không, hoàn toàn biến mất.
Hắc Liên thế giới hỗn độn.
Thành thị như hoa sen đen chín cánh, ngôi sao khổng lồ lơ lửng trên trời tỏa ra ánh sáng sao vô tận.
Hai bên giằng co.
Trong Thần Đế phủ.
Hắc Liên Thần Đế nhìn bốn vị Thế Giới cảnh khác:
- Các vị cảm thấy phải làm thế nào?
Phi Kiêu Tiên Nhân cũng nhìn bốn người, vẻ mặt mong mỏi:
- Các vị hãy cứu ta với.
Lúc này Phi Kiêu Tiên Nhân không quan tâm mặt mũi gì nữa, nếu năm người Hắc Liên Thần Đế không chịu đứng ra giúp đỡ, một mình Phi Kiêu Tiên Nhân đối diện nguyên đại quân mạch Vụ Nham tinh thì chết chắc.
Nam nhân mặc áo trắng thêu hoa nhẹ lắc đầu nói:
- Phi Kiêu, ngươi quá đáng... thôi, giờ nói gì cũng muộn.
Dị tộc mặc giáp đen sáng bóng, đôi mắt vàng tràn đầy tức giận:
- Như thế nào? Các vị muốn rút lui sao? Mạch Vụ Nham tinh không mạnh hơn chúng ta bao nhiêu, mới bị bức ép mà chúng ta đã lùi thì sau này ở trong Đại Mạc Vực, trước mặt Thế Giới cảnh khác còn ngẩng cao đầu được không?
Dị tộc một mắt mập mạp nói:
- lúc trước chúng ta tham gia vào, giúp đỡ lẫn nhau để khi đối diện nguy hiểm thì cùng ứng đối. Hơn nữa lâu rồi ta không đại chiến một trận, rất ngứa tay.
Phi Kiêu Tiên Nhân nghe vậy lộ vẻ mừng rỡ, mặt đầy cảm kích.
Lão nhân áo xám đầu trọc lạnh nhạt nói:
- Ta nghe Hắc Liên.
- Hắc Liên.
Cả đám nhìn sang Hắc Liên Thần Đế, Phi Kiêu Tiên Nhân tràn đầy hy vọng nhìn.
Hắc Liên Thần Đế liếc Phi Kiêu Tiên Nhân, thầm lắc đầu, gã chưa bao giờ xem trọng lão. Năm xưa Phi Kiêu Tiên Nhân nhờ kỳ ngộ nên chỉ mành treo chuông bước chân vào Thế Giới cảnh, sau khi đi vào khó tiến bộ. Thế là Phi Kiêu Tiên Nhân đi con đường tà ác, nói ác nhưng lão sợ người này sợ cái kia nên không tính là siêu đại ma đầu thật sự.
Theo Hắc Liên Thần Đế biết, nghe nói một số đại ma đầu thật sự mới chỉ là Thế Giới cảnh đã dấy lên cuộc hỗn chiến, thậm chí tàn sát một cương vực. Tất cả sinh linh trong ngàn vạn thế giới hỗn độn bị tuyệt chủng, để luyện chế ra pháp bảo đại tội nghiệt đáng sợ khó tin. So với truyền thuyết đó thì đệ thất chuyển kém hơn nhiều.
Hắc Liên Thần Đế gật đầu nói:
- Các vị nói đúng, chúng ta đã tụ tập một chỗ thì nên đoàn kết.
Phi Kiêu Tiên Nhân nghe vậy mừng rỡ.
Hắc Liên Thần Đế cười khẩy nói:
- Hơn nữa Du Tử Thần nói có thù lớn với Phi Kiêu Tiên Nhân, ai biết chuyện thật hay giả? Hắn vơ đại lý do nào đó buộc chúng ta bỏ Phi Kiêu. Chờ hắn giết Phi Kiêu rồi lại nêu lý do khác có thù với ai đó, không lẽ chúng ta lại từ bỏ một người nữa? Đến cuối cùng thực lực của chúng ta quá yếu Vụ Nham tinh sẽ một hơi giết vào.
Phi Kiêu Tiên Nhân hùa theo ngay:
- Đúng đúng đúng, có lẽ là âm mưu.
Hắc Liên Thần Đế lườm lão:
- Được rồi, câm đi, ta chỉ nói có khả năng này. Khả năng lớn nhất là Phi Kiêu có thù với hắn, dù sao chỉ vì cái gọi là cương vực mà liều lĩnh như thế thật không đáng, ít nhất phải có đủ lý do. Đạo lữ của hắn rất có thể bị Phi Kiêu giết thật.
Phi Kiêu Tiên Nhân ngượng ngùng ngậm miệng.
← Ch. 0892 | Ch. 0894 → |