← Ch.068 | Ch.070 → |
Ah, đau đầu quá... Hỏng rồi! Judge và Giáo Hoàng đâu?
Ta cả người trong nháy mắt nhảy bắn lên, nhưng lại phát hiện mình nằm ở trong một đống gạch vụn của kiến trúc vật, nhưng phía trước ta cũng không phải mặt đất mà là lơ lửng giữa trời, trông ra ngoài có thể quan sát cả tòa Diệp Nha thành, xem ra ta hình như bị lực chấn động của vụ nổ đánh bay đến kiến trúc của một ngôi nhà rất cao.
Ta vội vàng cảm tri tình huống của mọi người.
Trên quảng trường, mọi người ngã tán loạn, nhưng mỗi một người đều có đang cử động, thoạt nhìn cũng không có nguy hiểm tính mạng. Chỉ có quang thuộc tính của Earth thấp đến gần như về không, cả người ngã trên mặt đất gần như không bò dậy nổi, nhưng cái này hẳn là bởi vì do cậu ta dùng Đại Địa chi thuẫn bảo vệ mọi người, cậu ta cũng không tiếp tục trôi mất quang thuộc tính, cho nên hẳn là không có việc gì.
Judge và Giáo Hoàng ngã khá xa, khiến cho ta căng thẳng mà tìm kiếm một hồi sau đó mới tìm thấy hai người ở rìa quảng trường.
Judge ngã trên mặt đất, chỉ dùng một tay chống đỡ chính mình, tay kia thì là vô lực buông xuống mặt đất, thoạt nhìn bị thương khá nặng, nhưng Giáo Hoàng bên cạnh cậu ta hình như bình yên vô sự, còn đang ra sức phóng trì dũ thuật lên người cậu ta. Xem ra hai người bọn họ hẳn là cũng không có vấn đề mới đúng.
Tất cả mọi người đều không có nguy hiểm tính mạng, mà chi đại quân sinh vật undead bao vây tấn công bọn họ đó có hơn nửa đều bị nổ đến chỉ thừa lại một đống mảnh vụn. Trừ cái đó ra, uy hiếp lớn nhất, Charlotte, chẳng những hắc ám thuộc tính trên người cô ta giảm mạnh, hơn nữa hoang mang mà nhìn trái nhìn phải, thoạt nhìn như đang tìm thứ gì... hoặc là người nào, tám phần là ta người mà bị đánh bay.
Biểu tình Stephen khó coi muốn chết, nhưng hai người hình như không có ý định tự mình ra tay công kích Mười Hai Thánh kỵ sĩ. Ta thở phào một hơi.
"Ugh..."
Âm thanh gì thế? Ta sửng sốt, lúc này mới phát hiện dưới đống gạch vụn bên cạnh hình như có người, ta vội vàng đem gạch vụn dọn đi, người phía dưới lại là người ta nghĩ làm sao cũng không ngờ đến...
"Quốc, quốc vương bệ hạ!"
Cao cấp trì dũ thuật!
Ta theo phản xạ liền ném về phía quốc vương một cái cao cấp trì dũ thuật, sau đó vội vàng đọc lên chú ngữ của chung cực trì dũ thuật, chẳng qua lại nhớ tới trước kia đã từng cho quốc vương một chuỗi hoa hồng thủ châu, vội vàng túm lấy tay quốc vương lên, trên tay quả nhiên có hoa hồng thủ châu, ta lập tức bóp nát một viên hoa hồng châu chung cực trì dũ thuật duy nhất.
Trong sự đắm chìm dưới hào quang, quốc vương chậm rãi mở mắt, nhưng ta vẫn cảm thấy kinh hãi run sợ, bởi vì trên người quốc vương và đống gạch vụn phía dưới tất cả đều dính đầy máu!
Ta vẫn đọc ra chú văn chung cực trì dũ thuật, thi triển xong lại còn ném một cái cao cấp trì dũ thuật, lúc này mới dừng lại... Nhưng nếu như đã mất máu quá nhiều, vậy dù cho có thêm bao nhiêu trì dũ thuật lên người quốc vương cũng vô ích, trì dũ thuật lại không thể đem máu bổ sung về!
"Bệ hạ!" Ta căng thẳng hỏi: "Ngài cảm giác thế nào?"
Quốc vương mặc dù mở to mắt, nhưng hình như thần trí không rõ, không biết có nghe thấy lời ta nói hay không, ta cuống đến độ hô mấy lần quốc vương bệ hạ.
"... Grisia?" Quốc vương đột nhiên thanh tỉnh, hơn nữa ánh mắt còn sáng ngời bức hỏi: "Ngươi đã chạy đi đâu?"
Lạy thần Ánh Sáng, cái này thế nhưng ngàn vạn lần đừng là hồi quang phản chiếu!¹
"Tôi..."
Ta cũng còn chưa nói hết, quốc vương đã thở dài, lẩm bẩm: "Neo hiếm hoi nhờ vả ta một việc, muốn ta chiếu cố ngươi nhiều một chút, nhưng ngươi thật là... Chỉ là đi tới hoàng cung, vậy mà có thể đi cho đến biến mất tăm, thế này bảo ta nên làm sao chiếu cố? Neo cũng căn bản không liên lạc được, thầy trò các ngươi thật sự là cùng một kiểu! Thật khiến người khổ não."
Quốc vương không ngừng oán giận, nhưng ta một chút cũng không dám xen miệng, chỉ sợ ông ấy không nói một lời, lập tức nhắm mắt đi tìm thần Ánh Sáng rồi.
Quốc vương nhìn ta, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Judge knight chỉ nói cho ta chuyện có liên quan đến việc ngươi mất tích, hắn hoài nghi sự tình liên quan đến một Hỗn Độn tế ti."
Ta có chút xấu hổ cúi đầu nói: "Hỗn Độn tế ti kia chính là một trong người ứng cử Ma Vương, tôi, tôi đã bị cô ta bắt đi. Xin lỗi..."
Ngay từ đầu đã phát nguyện với quốc vương bệ hạ xin giải quyết sự tình, nhưng lại cái gì cũng chưa giải quyết được đã bị người khác bắt đi, ta thật sự là xấu hổ đến không có mặt mũi gặp ông ấy.
"Địch trong tối ta ngoài sáng, vốn đã khó có thể đề phòng, cái này có gì phải xin lỗi?" Quốc vương trái lại còn an ủi ta, hơn nữa còn căng thẳng hỏi:
"Bây giờ tình huống quảng trường thế nào rồi?"
Ta hô to: "Bệ hạ, ngài trước đừng lo lắng những cái đó nữa, trước hãy nói cho tôi biết ngài bây giờ cảm thấy thế nào?"
"Ta? Ta cảm thấy rất mệt..."
Quốc vương vừa nói ra, lòng ta cũng lạnh một nửa. Chẳng lẽ thật sự là hồi quang phản chiếu...
Quốc vương thì thào: "Sau khi ngươi mất tích, ta đã hạ lệnh di tản cả tòa Diệp Nha thành, nhưng rất nhiều người không chịu đi, đều là bị hoàng gia kỵ sĩ và Thánh kỵ sĩ cưỡng bách đi."
Ta vội vàng nói: "Đó là tất nhiên, dân chúng phải rời khỏi nhà quen thuộc, khó tránh khỏi đều có chút lời oán giận."
Quốc vương trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta không thể quên được ánh mắt bọn họ... Bọn họ thoạt nhìn căm hận ta như thế, mỗi một người đều như đang gào thét: Thân làm quốc vương, tại sao ngươi không bảo vệ tốt tòa thành này."
"Xin đừng nói như thế, ngài là vì bảo vệ nhân dân của Diệp Nha thành nên mới hạ quyết định này."
Mặc dù ta nói như vậy, nhưng thần sắc quốc vương lại rất đau thương, ông ấy thở dài, yếu ớt nói: "Ôi, trận chiến Ma Vương này rốt cuộc phải kéo dài tới bao lâu? Bây giờ còn có thể dựa vào lương thực dự trữ và viện trợ các nước khác để nuôi sống dân chúng Diệp Nha thành, nhưng nếu thời gian quá dài, sợ rằng cũng không thể tiếp tục được nữa, dân chúng cũng sẽ không chịu cư ngụ lâu dài ở nơi thu xếp tạm thời..."
Quốc vương nhíu chặt mày suy nghĩ, ta cẩn thận quan sát thần sắc của ông ấy, hơn nữa đã qua một khoảng thời gian, quốc vương cũng không đột nhiên ngã xuống đi gặp thần Ánh Sáng, hình như không phải hồi quang phản chiếu. Ta yên tâm rồi, chẳng qua vẫn không nhịn được mở miệng khuyên bảo: "Bệ hạ, ngài trước đừng nghĩ nhiều như thế, nghỉ ngơi cho tốt mới phải."
Quốc vương lại không vui nói: "Làm sao có thể không nghĩ? Nếu không thể nhanh chóng nghĩ đối sách thu xếp nhân dân cho tốt, dân chúng cần ta cái quốc vương này làm gì? Grisia, mặc dù ngươi là trưởng của Thần Điện Ánh Sáng, đối với Diệp Nha thành không có trách nhiệm lớn như thế, nhưng nói thế nào dân chúng của Diệp Nha thành cũng đã quyên hiến không ít tiền tài cho Thần Điện, ngươi cũng nên nhanh chóng suy nghĩ biện pháp!"
Biện pháp? Ta sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn biện pháp nhanh nhất có thể nghĩ ra lại là lợi dụng việc Charlotte thích ta để đi giết chết cô ta, giảm bớt một người ứng cử, khiến cho chuyện có thể nhanh chóng chấm dứt...
"Mà thôi, là ta làm khó ngươi rồi. Đối với chuyện Ma Vương này, trách nhiệm duy nhất của Sun knight có lẽ chính là thảo phạt hắn đi?" Quốc vương cười một cái, nhưng trong nụ cười lại nhìn không ra một chút vui vẻ nào.
Người phải chịu trách nhiệm đối với Diệp Nha thành là quốc vương của Vong Hưởng quốc, mà không phải ngươi!
Biết rõ trách nhiệm này là một công việc vất vả mà chẳng được gì tốt, nhưng quốc vương lại hoàn toàn không có trốn tránh, trái lại còn muốn một vai gánh vác, dưới so sánh, ta lại không ngừng trốn tránh trách nhiệm mà mình nên gánh vác.
Judge đúng, quốc vương bệ hạ cũng đúng, ta là người ứng cử Ma Vương! Không được không chịu thừa nhận nữa, đây là trách nhiệm của ta, không thể tránh nữa! Nhất định phải mau chóng giải quyết, nếu không chỉ sẽ tạo thành thương hại càng lớn!
Bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng ồn ào, phần lớn là lòng nóng như lửa đốt mà hô to: "Bệ hạ... Bệ hạ! Ngài làm sao rồi? Người đâu... Mau lên! Mau dời đi đống đá này!"
Quốc vương nhàn nhạt cười nói với ta: "Không cần lo cho ta nữa, mau đi quảng trường đi, ngươi hẳn là rất lo lắng tình huống ở đó."
Ta gật đầu, mở miệng khẩn cầu: "Quốc vương bệ hạ, Diệp Nha thành vẫn là quá nguy hiểm rồi, xin ngài rút khỏi đây đi! Sun sẽ dốc toàn lực khiến cho trận chiến tranh này mau chóng chấm dứt!"
"Quốc vương há có thể rời khỏi vương thành của chính mình?" Quốc vương lại lắc đầu nói: "Ngươi cũng lượng sức mà làm là được, thật sự không được cũng đừng liều mạng hi sinh chính mình, Nene sẽ tức giận, hắn nổi nóng thế nhưng còn đáng sợ hơn so với Ma Vương đấy! Ha ha... khụ khụ khụ!"
"Quốc vương bệ hạ!" Ta vội vàng vỗ vỗ lưng quốc vương, giúp ông thuận khí.
Một giọng nữ trong trẻo mang theo mừng rỡ vang lên: "Tìm được anh rồi."
Không cần quay đầu lại, ta đã nhìn thấy Charlotte lơ lửng ở không trung, cô ta thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, khuôn mặt cười rộ lên vẫn đáng yêu như cũ, nhưng khuôn mặt tươi cười này bây giờ chỉ làm cho ta cảm giác rất điên tiết!
Ta phẫn nộ mắng: "Tại sao vô duyên vô cớ gây nên vụ nổ lớn như thế? Suýt nữa đã hại chết quốc vương bệ hạ!"
"Quốc vương?" Charlotte không thèm để ý nói: "Cái thứ này chết đi thì tuyển lại một cái là được rồi! Sun knight, mau chóng theo ta đi thôi! Stephen cứ lải nhải đòi mau chóng rời khỏi đây, để tránh cho người ứng cử khác thừa dịp đến công kích ta."
Chết thì tuyển lại một cái? Lửa giận trong lồng ngực đột nhiên bạo phát, ta xoay người rống giận với cô ta: "Bệ hạ là vị quốc vương tốt đến mức không còn có thể tốt hơn! Căn bản không có người có thể thay thế ngài!"
"Thật không? Nhưng hắn thoạt nhìn rất yếu, hơn nữa cũng không dễ coi." Charlotte cau mày đánh giá quốc vương, sau đó vừa lại chuyển chú ý vào ta, nói: "Vẫn là anh dễ coi hơn nhiều! Sun knight, nếu anh còn không đi theo ta, ta sẽ giết chết cái quốc vương đó. Đúng rồi, còn có Thánh kỵ sĩ ở quảng trường này cũng giết luôn."
"Ngươi, ngươi!" Ta tức giận đến mức gần như nói không ra nửa câu.
Charlotte búng tay một cái, từ trên tay bắn ra một đường hắc ám thuộc tính, thẳng tắp mà bắn về phía quốc vương. Không ngờ cô ta lại nói là làm, ta dưới tình thế cấp bách chỉ có thể bộc phát bừa quang thuộc tính để đỡ cái công kích này.
"Ngoan ngoãn theo ta đi, nếu không ta sẽ giết hắn, rồi đánh ngất anh mang đi!" Giọng nói của Charlotte lúc này đã là uy hiếp rồi.
Ta ngẩn ra. Lại muốn đánh ngất ta mang đi? Còn có một đống chuyện chờ ta đi làm, vừa rồi ta cũng lần nữa đáp ứng bệ hạ phải nhanh chóng giải quyết sự kiện Ma Vương, làm sao có thể bị đánh ngất lần nữa!
Quốc vương cao giọng la lên: "Người đâu, mau vào đây! Có kẻ địch!"
Nhìn thấy Charlotte bặm môi không vui, ta lập tức lặng lẽ đi chuyển, đem cả người quốc vương che chở ở đằng sau, sau đó nói với cô ta: "Để cho ta nói riêng mấy câu với quốc vương bệ hạ, ta sẽ đi theo ngươi."
Charlotte trầm mặt xuống, rất rõ ràng không muốn làm theo lời ta. Ta tiếp tục nói: "Ngươi qua bên Mười Hai Thánh kỵ sĩ chờ ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bọn họ."
Cô ta sửng sốt, có chút hoài nghi hỏi: "Nếu như ta để cho anh nói hết với hắn, anh thật sự sẽ đi theo ta?"
Ta nhàn nhạt cười một cái, trả lời: "Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, hơn nữa lần này sẽ không rời khỏi ngươi nữa."
Charlotte ngẩn ra, đầu hơi cúi xuống, thoạt nhìn vậy mà có điểm thẹn thùng, chỉ là ta không cách nào biết được mặt cô ta có đỏ hay không. Cô ta nhỏ giọng nói: "Được, vậy ta qua bên kia chờ anh! Phải qua nhanh một chút đó!"
Vừa nhìn thấy cô ta xoay người bay đi, nụ cười trên mặt ta trong nháy mắt biến mất. A! Ít nhất ở lúc ngươi còn sống, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi!
Sau lưng, quốc vương mang theo giọng nghi hoặc hỏi: "Grisia, cái này rốt cuộc là chuyện làm sao?"
Ta không quay đầu lại, chỉ là ngoài miệng an ủi: "Xin đừng lo lắng, bệ hạ, sự tình nhất định sẽ rất nhanh liền có thể giải quyết", đồng thời ta cũng tìm được người muốn tìm, phát ra tin tức với cậu ta.
Judge, cậu một mình đến tiệm đồ ngọt chờ tôi.
"Bệ hạ... Sun knight?"
Kỵ sĩ bên ngoài cuối cùng cũng đã dọn xong đống đá, lộ ra một lỗ bằng cỡ đầu người, Elliot từ cái lỗ này ló đầu vào, đầu tiên là sốt ruột mà hô bệ hạ, nhưng lại bởi vì nhìn thấy ta mà kinh ngạc thốt ra gọi.
Nhưng ta không đáp lại, mà là lướt đi mấy bước rồi nhảy xuống tòa nhà, để cho phong thuộc tính mang ta bay về hướng tiệm đồ ngọt.
Tiệm đồ ngọt cũng không xa, sau khi lượn vài cái, ta liền đáp xuống đến cửa tiệm đồ ngọt rồi. Nơi đây vốn hẳn là nơi đông như trẩy hội, cho dù là ban ngày hay đêm tối cũng có người xếp hàng mua đồ ngọt, hàng ngũ lúc nào cũng dài đến mức ta phải tìm Judge tới giúp mua đồ ngọt, hại Judge knight danh tiếng đã rất không tốt ở chỗ này lại thêm một cái tội danh "thích chen ngang hàng" này.
Nhưng, bây giờ cửa chính của tiệm đồ ngọt đóng chặt, mùi hương ngọt ngào luôn luôn thoảng trong không khí biến mất tăm, cửa thì còn một người cũng không có.
Ta chần chờ một chút, nhưng vẫn vươn tay tháo xuống yên lặng vĩnh hằng trên cổ, sau đó cầm trong tay, dựa vào cửa tiệm chờ người tới.
Không lâu sau, Judge liền xuất hiện, hơn nữa trên tay cậu ta còn cầm Thái Dương thần kiếm của ta. Cậu ta bước nhanh đi tới trước mặt ta, một chút cũng nhìn không ra vừa rồi mới còn bị thương đến đứng không được.
Ta một câu cũng không nói, chỉ là vươn tay đem yên lặng vĩnh hằng đưa cho cậu ta. Judge cũng không hổ là Judge, hành động bất chợt này cũng không có hù dọa cậu ta.
Cậu ta vẻ mặt trấn định, nhưng lại không có vươn tay tiếp nhận dây chuyền, chỉ là hỏi: "Tại sao?"
"Cậu cũng nhìn thấy Charlotte rồi." Ta giải thích: "Cô ta không chịu khống chế cũng không thèm để ý những người khác, chúng ta không thể để cho cô ta lên làm Ma Vương!"
Judge nhíu mày, nói: "Nhưng người ứng cử khác cũng chưa chắc sẽ tốt hơn, nếu hắn so với Charlotte càng tệ thì sao?"
Ta hết sức cường điệu nói: "Đến lúc đó chúng ta lại nghĩ biện pháp khác! Cho dù người ứng cử khác càng tệ, cũng không thể để cho Charlotte lên làm Ma Vương. Cô ta căn bản cái gì cũng không quan tâm, vừa rồi thậm chí còn muốn đem quốc vương một quốc làm bia ngắm bắn, người như vậy làm Ma Vương thực sự quá nguy hiểm rồi!"
Judge lại nhướn mày, nói: "Cô ta quan tâm cậu không phải sao? Trước khi bọn tôi khai đánh, lúc cô ta chửi lộn với Earth đã nói ra không ít lần, cô ta không biết cậu là một trong người ứng cử đi?"
Nói ra không ít lần... Vụ này không biết sẽ bị Earth lấy để giễu cợt bao nhiêu năm đây. Ta bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Cô ta không biết, biết rồi cũng phần lớn không quan tâm. Charlotte căn bản không muốn làm Ma Vương, cô ta thoạt nhìn hình như không cần biết thế giới này có bị hủy diệt hay không, chuyện duy nhất muốn làm chỉ có đem tôi đóng gói mang đi mà thôi."
"Vậy đích xác rất nguy hiểm." Judge nhíu chặt mày, hỏi: "Cho nên cậu muốn làm sao?"
Ta vô cùng kiên định nói: "Tôi muốn lấy thân phận người ứng cử Ma Vương khác đánh bại cô ta."
Mày của Judge một chút cũng không nới ra, cậu ta trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Nhưng cậu có chắc cậu đánh thắng?"
"Cô ta mạnh hơn tôi." Ta thành thật thừa nhận: "Năng lực tụ tập thuộc tính của cô ta mạnh hơn tôi, hơn nữa cô ta còn là Hỗn Độn tế ti chuyên tu thần thuật ma pháp hệ hắc ám, ma pháp hệ hắc ám của cô ta sợ rằng so với ma pháp tổng hợp tôi học lung tung khắp nơi này tốt hơn nhiều, năng lực tôi duy nhất thắng cô ta có thể là cảm tri."
"Chẳng lẽ cậu muốn dùng cảm tri đánh thắng cô ta sao?" Judge có chút khó chịu nói: "Nếu như cậu hi vọng Trầm Mặc Chi ưng giúp đỡ, tôi phải nói trước cho cậu, hắn đã từ chối gia nhập chiến cuộc, hắn nói mình không thể trực tiếp tham chiến, nhiều nhất là len lén giúp một chút chuyện nhỏ. Dù sao cuối cùng ai sẽ làm Ma Vương cũng là ẩn số, nếu như Hỗn Độn thần điện trực tiếp tham chiến, người ứng cử mà họ ủng hộ cuối cùng lại thua, sẽ gây ra trở ngại rất lớn đối với việc bọn họ về sau phải làm, cho nên dù cậu lấy thân phận người ứng cử Ma Vương tham chiến, hắn cũng sẽ không giúp cậu vây đánh Charlotte."
Ta lập tức nói: "Tôi thế nhưng chưa từng trông cậy vào hắn! Nhưng tôi có thể trông cậy các cậu sẽ giúp tôi chứ? Judge, tay của tôi giơ ra rất mỏi đó! Lấy dây chuyền đi à!"
Judge nhàn nhạt cười một cái, nói: "Cậu đeo dây chuyền lại đi, cho dù cậu chỉ giúp thi triển thần thuật phụ trợ, chúng tôi cũng sẽ giúp cậu đối kháng Charlotte."
Ta bình tĩnh nói: "Nếu như tôi lấy thân phận Sun knight giết chết người ứng cử Ma Vương, phải làm sao ăn nói với quốc vương cùng các quốc gia khác? Bọn họ làm tốt mọi chuẩn bị, thậm chí không tiếc dọn sạch Diệp Nha thành, vì chính là muốn người ứng cử Ma Vương chém giết lẫn nhau, thế nhưng không phải là muốn nhìn thấy Thần Điện Ánh Sáng thảo phạt người ứng cử Ma Vương."
Judge ngẩn ra, ánh mắt thoạt nhìn có chút dao động, nhưng vẫn không chịu tiếp nhận dây chuyền, hỏi: "Không có biện pháp khác sao? Cậu có thể ngụy trang một chút, để bọn họ cho rằng cậu là Ma Vương..."
Ta ngắt lời cậu ta: "Không thể! Quang thuộc tính trên người tôi quá mạnh rồi, căn bản không thể gạt được Charlotte và Stephen. Trừ phi cậu muốn nói cho quốc vương bệ hạ, Sun knight chính là một trong người ứng cử Ma Vương, nếu không bây giờ tiếp nhận dây chuyền ngay, chúng ta đã không còn quá nhiều thời gian để tốn nữa rồi."
"Nhưng cậu tóc đen..." Judge nói đến một nửa, có chút muốn nói lại thôi.
Ta vội vàng nói: "Lần trước cậu đã có thể khiến tôi tóc đen tiếp nhận Thái Dương thần kiếm, lần này cũng nhất định có thể! Đợi đến khi chúng ta giải quyết xong Charlotte, cậu đem Thái Dương thần kiếm cho tôi, sau đó tôi sẽ mang lại yên lặng vĩnh hằng, không phải sẽ lại là một đầu tóc vàng sáng bóng sao?"
Judge trầm mặc một chút, hỏi: "Nếu như cậu không muốn tiếp nhận Thái Dương thần kiếm thì sao?"
"Đừng lo tôi muốn nhận hay không, tóm lại cứ nhét qua là được rồi!"
"Được, đây thế nhưng là cậu nói đấy!" Judge rốt cuộc cũng túm lấy dây chuyền.
"Đem Thái Dương thần kiếm cầm ra xa một chút, nó sẽ trở ngại tôi thu hút hắc ám thuộc tính."
Nói xong, ta nhắm mắt lại, bắt đầu chuyên tâm tụ tập hắc ám thuộc tính vào trong cơ thể, chậm rãi đem quang thuộc tính gạt bỏ hết. Qúa trình này không chút nào khó khăn, hơn nữa còn hết sức nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí không cần bao nhiêu thời gian.
Không cần nửa phút, ta liền cười hỏi: "Tóc của tôi là màu gì?"
"Màu đen. Sun, mở mắt, đừng nhắm mắt."
Lời của Judge trái lại khiến ta nhớ đến một cái nghi hoặc đã có rất lâu về trước. Ta không chỉ mở hai mắt, còn đến gần vài bước, trực tiếp đối mắt vào cậu ta, sau đó hỏi: "Cậu nói xem, mắt của tôi thoạt nhìn là dạng gì?"
"Toàn bộ đều là màu đen, ngay cả lòng trắng đều là màu đen." Judge chần chờ một chút nói: "Giống như đúc Charlotte."
Ngay cả lòng trắng cũng là màu đen sao?Đáp án thì ra là như vậy, thật đúng là một quái vật từ đầu đến đuôi, chỉ là Judge thoạt nhìn không làm sao kinh ngạc, có lẽ là bởi vì Charlotte cũng có đôi mắt như vậy đi!
"Không đúng! Tôi sai rồi, mắt của cậu không giống với cô ta." Judge đột nhiên mở miệng nói: "Mắt của cậu không phải màu đen thuần, bên trong còn có một chút hào quang màu vàng, đơn giản giống như sao trời... Thật là khó tin"
Charlotte không có mà ta lại có hào quang màu vàng? Chẳng lẽ bởi vì ta là Sun knight sao?
"Sun." Judge đột nhiên gọi ta một tiếng.
"Hả?" Ta quay đầu nhìn Judge, cậu ta lại không có tiếp tục nói, chỉ là trừng mắt nhìn ta, làm cho ta cảm giác có chút không hiểu làm sao. Chẳng qua, thần tình của cậu ta lại càng ngày càng thả lỏng, cuối cùng thậm chí thở phào, nói: "Cậu cảm giác lên cũng không có gì khác, xem ra là tôi nghĩ quá nhiều rồi."
"Đương nhiên là cậu nghĩ quá nhiều rồi, tôi căn bản không cảm giác mình có thay đổi..." Nói đến một nửa, ta nhìn hướng quảng trường, cau mày nói: "Không xong, Charlotte bắt đầu có chút không kiên nhẫn rồi, con nhỏ đó không khác gì một mụ điên, nếu lại phát điên thì không xong rồi, những người khác đều còn ở trong quảng trường."
Ta vươn tay tháo tóc ra, khiến cho tóc tán loạn che khuất một phần mặt, tiếp theo lại cởi ngoại bào mặc trên người xuống, đem áo tay ngắn mặc bên trong xé thành không tay, cuối cùng đem ngoại bào xé thành sợi, quấn lên giày và ống quần.
Judge sửng sốt hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Ta vừa tiến hành gia công xử lý quần áo, vừa thuận miệng trả lời: "Dù sao cũng phải khiến cho người ta không nhận ra đây là trang phục Sun knight chứ? Được rồi! Judge, tôi qua trước, cậu tự mình từ từ đi qua đi!"
"Cái gì?" Judge sửng sốt, vội vàng nói: "Chờ đã..."
Ta bay lên, cười nói với cậu ta: "Cậu trong vụ nổ vừa rồi bị thương rất nghiêm trọng đi? Mặc dù đã chữa lành, chẳng qua không thể không có ảnh hưởng. Tóm lại, chuyện kế tiếp cậu cũng đừng quản, giao cho tôi và những người khác là được, cậu sau cùng trở lại đem thần kiếm giao cho tôi là tốt rồi!"
Nói xong, ta cũng không chờ cậu ta trả lời liền trong nháy mắt bay lên trời cao.
Judge cái tên cuồng công việc này căn bản không thể nói: "Được, tôi sẽ ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ sự tình kết thúc rồi qua sau", cho nên cũng không cần để ý cậu ta, để cho cậu ta tự mình từ từ đi tới quảng trường, cũng coi như là một loại nghỉ ngơi mà!
Cảm giác bay ở trên cao đúng là đặc biệt tốt!
Gió thổi qua rất thoải mái, cảm giác quan sát Diệp Nha thành rất tuyệt, hơn nữa ở đây cũng không có người khác, ta không cần phải giả bộ tươi cười, cho dù ở chỗ này lộn nhào ba vòng cũng được!
Duy nhất không quá thuận tiện chính là tóc bị gió thổi bay tán loạn, thỉnh thoảng quét phải mắt, quét đến mắt ta cũng đau buốt, cuối cùng dứt khoát liền nhắm mắt lại, dù sao ta căn bản không cần phải mở mắt.
Không trung thật sự thoải mái, chỉ là lúc ta chầm chậm đi tới hướng quảng trường, lại đột nhiên nhìn thấy một cái điểm nhỏ rất chướng mắt.
Charlotte.
______________
Chú thích:
1: Hồi quang phản chiếu: hiện tượng đèn dầu vụt sáng trước khi tắt, người sắp chết đột nhiên tỉnh táo... đại khái là vậy >"<
← Ch. 068 | Ch. 070 → |