← Ch.014 | Ch.016 → |
Roland hoàn toàn không có hứng thú với kiểu dáng quần áo và vải vóc, nếu không phải bà thím may quần áo thấy cậu ta anh tuấn, cứ lôi kéo cậu ta vừa đo vừa tự lẩm bẩm thảo luận kiểu dáng, sợ rằng cậu ta chỉ biết bỏ lại một câu "ba bộ trang phục võ sĩ, tiền đặt cọc để ở đây", sau đó đi không còn thấy tăm hơi rồi.
Chẳng qua, ta thật ra cũng không ngờ tới ngay cả tiệm vũ khí cũng không khơi nổi hứng thú của Roland, cậu ta chỉ tiện tay lấy một thanh kiếm sắt, ta nghĩ cũng phải, thanh ma kiếm đó của Roland ngoại trừ có thể phát tán khí hắc ám, bản thân thanh kiếm cũng vô cùng sắc bén hiếm thấy, cậu ta nào còn để ý tới kiếm có thể mua ở tiệm bán vũ khí bình thường.
Kết quả, tiệm đồ ngọt tiêu tốn phần lớn thời gian của chúng ta, Pink chỉ là kẹo mút đã mua hết hai túi lớn, trong đó nửa túi đều là kẹo mút dâu, vừa lại vì chờ bánh dâu tây sắp ra lò, cuối cùng ngay cả tiệm đồ chơi cũng không có thời gian đi.
Trước khi trở lại ngôi nhà nhỏ, dọc đường Pink còn làm nũng nói: "Tiệm đồ chơi, đi tiệm đồ chơi nhé! Đi một chút là được rồi."
Ta tức giận nói: "Lần sau lại đi! Thời gian biến thân của ta sắp đến rồi, cứ tiếp tục sẽ bị thánh y của rồng hút chết."
"Nào có! Lần trước ngươi chảy nhiều máu như thế còn không phải sống được tốt đó sao, chừng như so với sinh vật undead còn khó chết hơn..."
Ta lườm Pink một cái, không để ý tới cô ta nữa, đổi lại nói với Roland: "Hôm nay thời gian không đủ, lần sau sẽ lại dẫn cậu đi một số nơi thú vị."
Roland gật đầu: "Có thể đi ra ngoài một chút đã rất tốt rồi."
Thật không biết hôm nay rốt cuộc là cùng Roland hay là cùng Pink ra ngoài, xem ra lần sau ta phải suy nghĩ kỹ nên dẫn Roland đi đâu, để cậu ta khỏi cảm thấy chán.
Sau khi tạm biệt hai người, dọc đường bảo trì mỉm cười của Sun knight, ta quả nhiên là cho dù đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm ánh mắt của mọi người, ngay cả trên con đường tương đối hẻo lánh trong thành này, chẳng qua ánh mắt mọi người nhìn ta có chút quái dị, chẳng lẽ quần áo của ta có chỗ nào rối loạn sao?
Vội vàng cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy y phục đen bó sát người cùng với giáp bạc... Ta lại có thể quên giải trừ biến thân!
Hèn gì mọi người vẫn cứ nhìn ta, loại trang phục này dù đến đâu cũng đều là phần tử khả nghi, người thiết kế bộ quần áo này lúc đó rốt cuộc nghĩ cái gì? Thích khách mặc như thế còn muốn hành thích sao? Trang phục này so với mặt trời chói sáng còn dễ thấy hơn!
Chủ thượng, tại hạ vốn là trang phục đi đêm, ban ngày rất dễ thấy, nhưng ban đêm có hiệu quả ẩn nấp tuyệt vời.
Ta sững sờ, sau đó mới nhớ tới, đây là thánh y của rồng đang nói chuyện, tự lẩm bẩm an ủi chính mình, "Đây không phải trí nhớ ta kém, dù sao, đâu có người nào lại quen với chuyện quần áo mình biết nói chứ? Thánh y của rồng, không có việc gì thì đừng nói, hại ta bị giật mình."
Vâng, chủ thượng, tại hạ không dám nữa.
Làm sao cảm giác ta giống như đang bắt nạt thánh y của rồng...thôi mặc kệ, tìm một chỗ giải trừ biến thân trước rồi tính sau, nếu không sẽ mất nhiều máu.
Ta nhìn xung quanh tìm chỗ biến thân, lại xa xa nhìn thấy tiểu đội Sun đi về phía ta, ta vội vàng lánh vào chỗ tối, đợi bọn họ ùn ùn đi qua, sau khi vào một quán rượu, ta mới từ chỗ tối đi ra, nghiêng đầu ngó quán rượu đó.
"Một đội trưởng tốt không nên thám thính chuyện riêng của thuộc hạ... chẳng qua nói trở lại, ta là đội trưởng tốt lúc nào?"
Sau khi biết rõ mình tuyệt đối không phải đội trưởng tốt, ta vội vàng tìm một chỗ không người, trèo tường lên nóc quán rượu, sau đó bắt đầu tìm tiểu đội viên của ta, không tốn bao nhiêu sức lực đã tìm thấy bọn chúng ở trong phòng riêng của quán rượu, may mắn quán rượu là dùng gỗ xây dựng, hơn nữa tiếng ồn của khách uống rượu bên ngoài không nhỏ, khiến ta không chút tốn sức dùng chủy thủ cắt ra một cái lỗ nhỏ hình vuông ở trên nóc nhà, dùng để nhìn lén tiểu đội viên của ta.
Ta ghé mắt vào cái lỗ, quả nhiên nhìn thấy hai mươi lăm tên tiểu đội viên đều ngồi ở bên một cái bàn to dài, phó đội trưởng Adair của ta còn ngồi ở trên vị trí chủ, trên bàn thì bày biện không ít thức ăn.
Chết tiệt, thơm quá!
"Làm sao bây giờ? Adair, tìm không được cơ hội xuống tay!"
Xuống tay? Bọn chúng sẽ xuống tay với ai? Ta nhíu mày.
"Có cần hồi báo với đội trưởng? Đội trưởng có lẽ không biết chuyện này..."
Nhưng Adair lại lắc đầu trả lời: "Không được, đội trưởng nếu đã căn dặn, vậy dù như thế nào, chúng ta cũng phải làm bằng được, các cậu chẳng lẽ quên giáo hối đầu tiên của đội trưởng cho chúng ta là cái gì sao?"
Mọi người đều cười khổ nhìn nhau, sau đó tất cả đồng thanh trả lời: "Nếu như ta bảo ngươi nhảy vách núi, ngươi cũng phải nhảy xuống cho ta, nếu không ta sẽ đẩy ngươi xuống, và đẩy thêm tảng đá lớn đi theo ngươi làm bạn!"
Nói xong, tiểu đội viên đều cười thành một đống, trong đó có người đẩy đẩy đồng bạn bên cạnh, cười nói: "Ed, bị đẩy xuống vách núi, lại bị khối đá đè cảm giác như thế nào hả?"
Tiểu đội viên được gọi là Ed cười khổ, cảm thán nói: "Nghĩ lúc đầu, đội trưởng dù là với ai cũng cười xán lạn như thế, tính tình thoạt nhìn tốt đến mức dù bạn giẫm hai cước vào đầu anh ta, anh ta cũng sẽ không tức giận. Về sau mới biết, thì ra chân tướng là, nếu như bạn không nhún nhường đến để cho anh ta đạp lên đầu mình hai cước, bạn chết chắc rồi!"
"Nói rất đúng!" Những tiểu đội viên khác lớn tiếng hưởng ứng.
Đúng là nhảm nhí, ta mới không có hứng giẫm đầu người khác đây!Tên tiểu đội viên nói cái này tên là Ed phải không?
Cẩn thận cho ta, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Lúc này, Adair vội vàng nghiêm mặt nói: "Đừng nói như vậy, con người đội trưởng vẫn là rất tốt, chỉ là khá nghiêm khắc với tiểu đội Sun chúng ta mà thôi..."
Lúc này, tất cả tiểu đội viên đồng loạt nhìn hắn.
Adair lộ ra vẻ bất đắc dĩ, bổ sung: "Cũng khá nghiêm khắc đối với người chọc tới mình..."
Mọi người cùng nhướn mày lên, biểu hiện hàm ý 'ngươi đang trợn mắt nói dối'.
Adair không thể không thừa nhận: "Được rồi, đội trưởng cũng khá nghiêm khắc với người tương lai có thể sẽ chọc đến mình... Nhưng dù nói như thế nào, đội trưởng rất có nghĩa khí, điểm này chung quy không thể phản bác!"
"Thế thì là thật." Đám tiểu đội viên đều gật đầu.
Heheh, may là các ngươi gật đầu, nếu không... Hừ! Lại có thể dám ở sau lưng nói xấu ta, toàn bộ các ngươi đều coi chừng cho ta, ta ghi nhớ hết rồi!
Có tên tiểu đội viên rùng mình một cái, hoài nghi nhìn xung quanh: "Tại sao đột nhiên hơi lạnh?"
"Tôi cũng cảm thấy thế, đóng cửa sổ đi."
Ed dùng sức mà vỗ xuống bàn, khinh thường nói: "Nhưng, tên Jacques này thật sự quá hèn nhát, ngay cả đấu với một mình Adair cũng không dám, uổng cho hắn còn là cái kỵ sĩ cấp cao."
Jacques? Ta nhíu mày, đó là ai? Đừng nói là kẻ thù của Adair, cho nên hắn giả vờ dựa vào danh nghĩa của ta, để cho tiểu đội Sun giúp hắn báo thù?
"Chẳng qua, Adair, cậu có chắc đội trưởng biết Jacques tìm người của Chiến Thần Điện đến làm hộ vệ không?"
Chiến Thần Điện? Ta nhất thời trợn tròn mắt, không thể nào, tiểu đội Sun của ta lại có thể chọc tới Chiến Thần Điện đại bản doanh ở nước láng giềng? Cái này cũng hơi quá khoa trương rồi đi.
Adair bất đắc dĩ trả lời: "Tôi không chắc đội trưởng có biết hay không, chẳng qua, nếu như kỳ thực đội trưởng biết, nhưng vẫn hạ lệnh mệnh, mà chúng ta chẳng những không làm được, lại còn mang chuyện này đi làm phiền đội trưởng..."
Khoan khoan, đây rốt cuộc có liên quan gì đến ta?Ta thế nhưng không biết cái gã tên là Jacques này, càng chưa từng hạ bất cứ cái mệnh lệnh nào dính dáng tới Chiến Thần Điện.
Ed đột nhiên ôm đầu kêu lên: "Ah! Vậy tôi thà rằng liều mạng với lũ Chiến Thần Điện, đỡ khỏi bị đội trưởng đẩy xuống vách núi, còn đẩy thêm tảng đá lớn theo làm bạn."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười rộ lên, nhao nhao la hét lên, ngay cả cái gì mà liều mạng với bọn chúng, cho bọn chúng cái bao, bóp vỡ hòn bi của bọn chúng... khoan khoan, còn nói tiếp ngay cả thần Ánh Sáng cũng sẽ giáng sét đánh chết ta, tránh cho ta nói ra lời làm ô nhiễm tâm linh thuần khiết của người bạn nhỏ đây.
Một tiểu đội viên nào đó có chút lo lắng nói: "Nhưng, nếu như đội trưởng không biết chuyện này có liên quan đến Chiến Thần Điện, vậy tùy tiện ra tay cũng không tốt lắm đi? Mặc dù chúng ta bình thường dựng lên không ít kẻ thù, nhưng đó đều là làm dưới ám chỉ của đội trưởng, nếu như đội trưởng cũng không muốn chọc đến Chiến Thần Điện, vậy..."
"Vậy chúng ta bị đội trưởng giết là cái chắc." Ed nói bằng giọng như muốn khóc đến nơi.
Nghe vậy, mọi người lần lượt trầm mặt xuống, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía kẻ lãnh đạo của mình... Đương nhiên không phải ta người đang trốn trên nóc nhà, mà là Adair, Adair thì thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ôi! Tôi vẫn là đi hỏi đội trưởng vậy, mọi người trước hết đừng ra tay nữa."
"Khổ cho cậu rồi, Adair!"
"Cũng chỉ có cậu mới có thể lý giải chính xác đội trưởng rốt cuộc đang nói cái quái gì."
Ed an ủi: "Nếu như đội trưởng vì thế mà muốn đẩy cậu xuống vách núi, chúng tôi sẽ lén ở phía dưới chụp lấy cậu."
Adair nghiêm mặt nói: "Không, không, nếu như bị đội trưởng phát hiện, tôi sẽ chết càng thảm, phiền các cậu cứ để tôi rớt xuống, nếu đội trưởng muốn đẩy tảng đá lớn xuống, nhớ phải vội vàng giúp đội trưởng chọn tảng đá to nhất nặng nhất."
Đám tiểu đội viên bừng tỉnh nói: "Oh! Adair cậu đúng là tên xảo trá, nếu đẩy tảng đá lớn xuống, đội trưởng nhất định sẽ sợ cậu trực tiếp đi gặp thần Ánh Sáng, cho nên sẽ nhanh chóng giúp cậu liệu thương, lấy năng lực của đội trưởng, cho dù là thương thế kiểu gì, cũng đều có cách chữa lành ngay lập tức."
Adair có chút xấu hổ mà cười lên.
Oh! Thì ra ta còn chưa nói cho tiểu đội viên của mình biết, ta đã học được thuật cải tử hồi sinh, cho dù bọn chúng có thật sự gặp thần Ánh Sáng, chỉ cần đầu vẫn còn, ta cũng có cách khiến chúng trở về trần gian.
Adair, ngươi tốt nhất có thể cho ta một lời giải thích rõ ràng, hừ!◊◊◊◊
Sau khi trở lại Thánh Điện, ta đầy bụng nghi hoặc, nhưng Adair không biết lúc nào mới đến báo cáo với ta, ta lại không thể đi qua hỏi hắn, thế chẳng phải sẽ bị phát hiện ta đã nghe lén sao?
May là, ta vừa liếc mắt liền thấy Storm knight đang bê chồng công văn đầy.
"Người anh em Storm." Ta gọi cậu ta.
Storm dừng bước, hết sức theo thói quen hỏi: "Có chuyện gì muốn hỏi sao? Sun knight trưởng."
"Cậu có từng nghe nói qua Jacques?"
"Jacques?" Storm hỏi ngược lại: "Cậu là nói con trai thứ ba của bá tước Gerland sao?"
Con trai thứ ba của bá tước Gerland, thì ra hắn chính là Jacques! Cái gã ta từng kêu Adair đem hắn đánh tới không thể nào mở miệng sám hối kia.
Adair ơi Adair, ta hiểu lầm ngươi rồi, ngươi quả nhiên là phó đội trưởng trung thành nhất của ta!
"Sun?" Storm nghi hoặc nhìn ta.
Ta quay đầu lại, vô cùng thành khẩn nói: "Anh em Storm, Sun thật sự cảm tạ cậu vì đã giải đáp nghi hoặc cho tôi, giải đáp của cậu khiến cho Sun trở nên thông suốt, trong lòng liền như ánh sáng xóa tan màn đêm, như thể thần Ánh Sáng đã phủ xuống tâm hồn tôi, hòa tan băng tuyết của mùa đông lạnh lẽo."
"Nếu như cậu thật sự muốn cảm tạ tôi, cậu làm ơn sau này đừng nói lời cảm ơn tôi nữa, nghe được tôi nhức đầu quá..."
"Xin hỏi cậu một vấn đề nữa, gần đây có từng nghe nói người của Chiến Thần Điện tới nước ta?"
"Thì ra cậu đã biết rồi."
Vẻ mặt Storm trầm xuống, nói: "Người của Chiến Thần Điện là hôm qua mới đến, nghe nói là muốn tham gia đại lễ Quốc Vương đăng cơ, giờ đang ở trong biệt quán chuyên tiếp đãi khách nước ngoài của hoàng cung."
Ta âm thầm nhíu mày, Quốc Vương Vong Hưởng quốc đăng cơ thì có liên quan gì tới Chiến Thần Điện? Dù sao Vong Hưởng quốc cũng là đại bản doanh của Ánh Sáng Thần Điện ta, trước giờ không phải là địa bàn của Chiến Thần Điện.
"Chiến Thần Điện thân thiện lễ tiết, đáng cho chúng ta noi theo." Lời này là ta đang âm thầm hỏi Storm, có phải chỉ là chúc mừng theo tính lịch sự hay không.
Storm cười lạnh một tiếng: "Ngay cả Chiến Thần Chi Tử cũng tới, lễ tiết này cũng không khỏi hơi quá chu đáo."
Chiến Thần Chi Tử, người có địa vị cao nhất trong Chiến Thần Điện, không khác lắm với Sun knight của Thần Điện Ánh Sáng, có lẽ còn cao hơn địa vị của ta, mặc dù ta là thủ lĩnh Thánh Điện, nhưng chung quy vẫn có một Giáo Hoàng của Điện Ánh Sáng có thể quản thúc ta, hơn nữa thành thật mà nói, Judge knight nếu thật muốn tranh quyền với ta, cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn bị lép vế.
Nhưng ở trong Chiến Thần Điện, địa vị tế ti luôn không bằng chiến sĩ, mà trong chiến sĩ, Chiến Thần Chi Tử vừa lại thâu tóm quyền lực, cho nên hoàn toàn không có người có thể quản thúc hắn.
Cho nên, Chiến Thần Chi Tử chạy đến Vong Hưởng quốc, thật kỳ quái giống như ta với Giáo Hoàng cùng nhau chạy tới Nguyệt Lan quốc đại bản doanh của Chiến Thần Điện vậy.
Storm đột nhiên đến gần hai bước, ghé vào tai ta nhỏ giọng nói: "Em trai của nữ hầu bên cạnh công chúa âm thầm tiết lộ với tôi, Chiến Thần Chi Tử vừa đến Vong Hưởng quốc, sau khi bái kiến Quốc Vương cùng với Đại Vương Tử điện hạ, liền đi thăm hỏi công chúa, hơn nữa Chiến Thần Điện lần này mang đến rất nhiều hành lý, rất nhiều "hành lý" hết sức nặng nề vừa lại được khóa kỹ."
Hành lý? Ta thấy gọi là sính lễ cũng không khác lắm đi, thì ra Chiến Thần Chi Tử muốn cầu hôn với công chúa quốc ta đây mà!
"Hơn nữa bá tước Gerland không tránh khỏi liên quan tới chuyện này, nhà hắn hình như người của Chiến Thần Điện ra vào không ít..."
"Sun knight trưởng."
Storm đột nhiên ngừng nói, lùi lại một bước, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người vừa cắt ngang cậu ta.
Ta mỉm cười quay đầu nhìn người đến, chào hỏi: "Judge knight trưởng, buổi tối hôm nay thật là tốt đẹp."
Nhưng Judge lại dứt khoát gọn gàng nói: "Giáo Hoàng bệ hạ đang tìm cậu."
Oh, cũng tới lúc rồi. Ta gật đầu, đơn giản nói: "Cám ơn thông tri của anh em Judge."
◊◊◊◊
Ta gõ nhẹ vào cánh cửa thư phòng của Giáo Hoàng, và nhận được phản hồi rất nhanh.
"Mời vào."
Vừa đi vào, liền nhìn thấy một người đứng ở phía trước cửa sổ dài chạm đất, dường như đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài, ta hết sức cung kính hành lễ: "Giáo Hoàng bệ hạ."
"Cần gì xưng hô ta là bệ hạ đây? Sun knight trưởng, đứng đầu Thánh Điện, địa vị của cậu thế nhưng là ngang bằng với ta đây."
"Sun không dám, "kính lão" trọng tài là những đạo lý cơ bản của làm người." Ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'kính lão' cho ông ta.
Nghe vậy, người nọ xoay người lại, khuôn mặt thanh tú xem ra chỉ có mới mười lăm tuổi đầu, cười lên thật giống như một thiếu niên ngây thơ.
Chẳng qua, người này cùng với bốn chữ thiếu niên ngây thơ cách xa nhau ít nhất đến sáu mươi năm, bởi vì, tên thiếu niên này chính là Giáo Hoàng của Thần Điện Ánh Sáng, là cái lão bị ta gọi là lão già chết tiệt.
Nhưng, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta gọi ông ta là lão già chết tiệt vì ta đố kị ông ta trẻ tuổi. Theo như lão sư ta nói, khi ông mười tuổi đến tuyển chọn Sun knight, Giáo Hoàng đã là như vầy, khi ông bốn mươi tuổi sắp về hưu, Giáo Hoàng vẫn là như vầy.
Nói cách khác, cái lão già chết tiệt này đoán chừng tuổi ít nhất cũng hẳn là sáu mươi tuổi rồi, nhưng lại cố dùng pháp thuật để duy trì tuổi trẻ cho mình.
Đây cũng coi như thôi, dù sao ngay cả lão sư của ta kỳ thật cũng lén dùng loại pháp thuật này để duy trì bề ngoài trẻ tuổi, chẳng qua, ông ít nhất chỉ có làm cho dung mạo của mình duy trì ở khoảng ba mươi tuổi, không giống lão già chết tiệt này, lại có thể làm cho mình nhìn như một thiếu niên mười lăm tuổi, quả thực vô sỉ biến thái đến cực điểm.
"Sun knight trưởng, cậu vẫn là biết nói chuyện như thế." Giáo Hoàng cười ha hả nói.
"Giáo Hoàng bệ hạ, ngài cũng vẫn trẻ tuổi như vậy." Ta cười xán lạn nói.
Đôi ta cười một hồi, Giáo Hoàng đột nhiên trầm mặt xuống, dùng giọng nói thiếu niên trong trẻo la lên: "Được rồi! Ở đây vừa lại không có người khác, đừng nói nhảm nữa, Chiến Thần Điện cũng sắp giẫm lên đầu chúng ta tới nơi rồi, chúng ta còn nội chiến cái gì?"
Khuôn mặt tươi cười của ta trong nháy mắt biến mất, tức giận nói với ông ta: "Ông còn mặt mũi để mà nói sao, chuyện Đại Vương Tử cố ý chỉnh ta, khiến ta dưới tình huống không biết gì mà hát thần khúc Ánh Sáng, ông tốt nhất đừng có nói là ông hoàn toàn không biết gì hết nhá."
Giáo Hoàng cười khan hai tiếng, vội vàng giải thích: "Ta cũng vì tốt cho ngươi, lúc trước ngươi chỉnh Quốc Vương, chuyện này khiến cho Đại Vương Tử rất bất mãn với ngươi, nếu như không để cho hắn chỉnh ngươi một chút, tiêu tan mối hận trong lòng, hắn không biết còn muốn ghi hận bao lâu."
Ta hừ lạnh một tiếng, vậy vẫn có thể nói trước cho ta một tiếng! Ta tuyệt đối có thể sắm vai con cừu non không biết gì rất tốt.
"Chẳng qua, ngươi cần gì phải thật sự hát hết Thần Khúc Ánh Sáng."
Giáo Hoàng nhíu mày, đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn trà trong thư phòng, rồi sau có chút bất đắc dĩ nói: "Vốn muốn khiến cho ngươi mất mặt một chút, như vậy danh tiếng của ngươi sẽ không quá thịnh, kết quả là ngươi thật sự hát hết Thần Khúc Ánh Sáng, cái này trái lại thành phản tác dụng rồi."
Ta cười khổ hai tiếng, chung quy không thể giải thích nói ta là bởi vì chưa ăn sáng, đói đến mất lý trí, cho nên mới đem Thần Khúc Ánh Sáng hát hết đi.
"Lần này, Đại Vương Tử càng kiêng dè ngươi rồi."
Ta lo lắng hỏi: "Lúc ông nói chuyện với hắn, có giả bộ rất không hợp với ta, dáng vẻ muốn lật đổ ta chứ?"
"Đương nhiên." Giáo Hoàng nhún vai: "Giống như hình tượng mọi khi, giữa Điện Ánh Sáng cùng Thánh Điện là sóng ngầm mãnh liệt, Giáo Hoàng và Sun knight càng là tranh đấu gay gắt... Có muốn một tách hồng trà không?"
"Được." Ta gật đầu hỏi: "Như vậy cũng không thể loại đi nghi ngờ của Đại Vương Tử?"
Giáo Hoàng vừa pha trà vừa phàn nàn: "Chẳng phải đều tại vì ngươi lần trước làm quá, ngay cả Quốc Vương cũng dám chỉnh xuống đài, Đại Vương Tử chẳng lẽ sẽ không sợ ngươi ngay cả hắn cũng dám chỉnh xuống đài à?"
Ta phản đối: "Chuyện này nào có giống nhau, hắn chẳng lẽ không biết cha hắn là cái phẩm chất gì sao? Muốn cho cha hắn xuống đài là một chuyện, chẳng qua muốn làm cho người có danh tiếng tốt đẹp như Đại Vương Tử xuống đài, ta cũng không dám nói ta làm nổi."
"Nói như vậy không sai, nhưng con người luôn luôn cảnh giác mà!" Giáo Hoàng đưa hồng trà cho ta, bất đắc dĩ nói: "Cho nên hắn quyết định chèn ép Thần Điện Ánh Sáng."
"Bằng việc nhờ Chiến Thần Điện tới hỗ trợ?" Ta nhận tách trà, vừa nhấm nháp vừa suy nghĩ.
Giáo Hoàng cũng rót cho mình một tách trà, vừa uống vừa giải thích: "Đúng vậy, thế lực có thể đối kháng chúng ta cũng chỉ có Chiến Thần Điện với Hỗn Độn Thần Điện, chẳng qua, Hỗn Độn Thần Điện xa tít chân trời, hơn nữa hình tượng nghiêng về hắc ám, đối người dân nước ta đã quen với ánh sáng mà nói, tuyệt đối không thể tiếp nhận, cho nên Đại Vương Tử đương nhiên nhắm vào Chiến Thần Điện."
"Còn định đem em gái duy nhất của hắn gả cho Chiến Thần Chi Tử?" Ta nhíu mày, đây thế nhưng không dễ làm rồi.
"Ngươi nắm bắt tin tức rất nhanh đấy, đúng là như vậy." Giáo Hoàng có phần lo âu nói: "Nếu công chúa gả cho Chiến Thần Chi Tử, như vậy bọn họ đã có thể danh chính ngôn thuận mở rộng tín ngưỡng Chiến Thần ở Vong Hưởng quốc rồi."
Ta thở dài nói: "Đại Vương Tử chẳng những có thể dựa vào tín ngưỡng Chiến thần để rung chuyển địa vị của Thần Điện Ánh Sáng, mà chắc chắn còn thu được không ít lợi ích từ Chiến Thần Điện bên kia. Thế này còn chưa tính, rõ ràng là hắn làm, nhưng lại đẩy cho bá tước Gerland đảm đương, ngay cả Storm cũng cho rằng là chuyện tốt của bá tước Gerland làm, đúng là rất hèn hạ, thủ đoạn thật vô sỉ! Không hổ là Đại Vương Tử điện hạ nhiều năm nắm quyền."
Giáo Hoàng đảo trắng mắt, khó chịu nói: "Đừng thán phục người khác nữa, mau suy nghĩ làm thế nào đi! Bây giờ giới trẻ khí huyết sung mãn, đã sớm không có hứng thú với lòng nhân ái của thần Ánh Sáng rồi, nếu là tín ngưỡng Chiến Thần suy tôn kẻ mạnh lại tiến vào, bọn họ nhất định nhanh chóng biến thành tín đồ Chiến thần."
Nói xong ông ta lại nhấn mạnh: "Ngươi cũng đừng quên, củng cố tín đồ là nhiệm vụ hàng đầu của ngươi cái tấm biển của Thần Điện Ánh Sáng này, hơn nữa cũng là ngươi khiến cho Đại Vương Tử kiêng dè, mới làm cho hắn hợp tác với Chiến Thần Điện để chèn ép chúng ta."
"Nói vớ vẩn!"
Ta hừ lạnh một tiếng: "Cho dù có ta hay không, Đại Vương Tử chèn ép chúng ta cũng là chuyện sớm hay muộn, bởi vì do lão Quốc Vương heo ú kia, danh vọng mười mấy năm gần đây của hoàng thất đã chìm đến đáy vực, đây cũng khiến cho Thần Điện Ánh Sáng vì luôn luôn trông coi Quốc Vương, không để cho hắn ở trên quốc chính làm loạn mà danh vọng lên cao đến mức độ trước nay chưa từng có, bây giờ Đại Vương Tử vất vả lắm mới đăng cơ, làm sao lại có thể cho phép trong nước có một cỗ thế lực còn lớn hơn so với hắn."
Giáo Hoàng lập tức bắt đầu lẩm bẩm: "Cho nên nói, ta đã sớm bảo ngươi nên tỏ ra yếu thế rồi, kết quả ngươi còn bức Quốc Vương thoái vị, làm cho Đại Vương Tử càng kiêng dè rồi."
Ta hơi xấu hổ nói: "Dù ta có tỏ ra yếu thế hay không, hắn cũng không bỏ cuộc chèn ép chúng ta."
Giáo Hoàng kiên trì nói: "Mặc kệ như thế nào, duy trì vận hành của Thần Điện Ánh Sáng là nhiệm vụ của ta, đảm bảo tín đồ tuân thủ quy tắc của thần Ánh Sáng là nhiệm vụ của Judge knight, mà củng cố tín đồ lại là nhiệm vụ quan trọng nhất của Sun knight! Cho nên ngươi phải phụ trách giải quyết chuyện lần này."
"Ta biết."
Sự việc liên quan với trách nhiệm trọng đại nhất của Sun knight, ta cũng không khỏi thận trọng gật đầu, sau đó cảnh cáo lão già: "Chẳng qua ta muốn ông cam đoan, lần này mặc kệ ta làm thế nào, ông cũng tuyệt đối không được nhúng tay vào hay ngăn cản."
Giáo hoàng đồng ý ngay lập tức: "Thành giao."
Xem ra chuyện lần này quả nhiên nghiêm trọng rồi, nếu không lão già chết tiệt này sẽ không mau mắn như vậy, mỗi lần xảy ra chuyện, lão chung quy sẽ lén nhúng tay vào, dù cho sự tình chỉ có chỗ xấu không có chỗ tốt, ông ta cũng có cách từ đó vắt ra lợi ích, thật không hổ là lão già chết tiệt nhiều năm duy trì vận hành của Thần Điện Ánh Sáng.
"Đúng rồi! Còn có một chuyện khác."
Giáo Hoàng cười hì hì nói, điều này làm ta nhất thời cảm thấy vô cùng bất an, ông ta ra vẻ vô tội nói: "Ngươi còn nhớ Hell knight chứ?"
"Hell knight, một trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ, là kỵ sĩ duy nhất được xếp vào nhóm tàn khốc lạnh lùng, nhưng không nghe mệnh lệnh của Judge knight, mà nghe lệnh của Sun knight, chuyên làm một số nhiệm vụ ngầm không muốn người khác biết, cũng có người nói anh ta là kẻ chuyên ám sát trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ. Ngoài ra còn có tin đồn, vào thời đại Mười Hai Thánh kỵ sĩ đời thứ nhất, Hell knight căn bản không phải là người thực sự, mà là thân phận bên trong của Sun knight chuyên dùng để làm nhiệm vụ bí mật."
"Ngươi giải thích rõ ràng như vậy để làm chi... Ta đã biết ngọn nguồn của Hell knight rồi."
"Không phải ngươi hỏi ta sao?" Ta tức giận trả lời.
"Ta là muốn nói với ngươi, bên Hell knight xảy ra vấn đề rồi."
Ta nhướn mày nói: "Hell knight xảy ra vấn đề hẳn không liên quan tới ta chứ? Mặc dù trên lý thuyết, hắn nghe lệnh ta, nhưng ta tới giờ chưa từng gặp qua hắn, từ khi hắn được tuyển chọn làm Hell knight, sớm đã bị ông phái đi nằm vùng ở trong hoàng thất rồi."
Giáo Hoàng vô cùng thành khẩn nói: "Đừng nói như thế, tốt xấu gì hắn cũng là Mười Hai Thánh kỵ sĩ nghe lệnh ngươi, với lại từ nhỏ đã bị buộc làm nội gián, bây giờ xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi vứt bỏ mặc kệ hắn được sao?"
Lão già chết tiệt này... nói như thể là ta phái Hell knight đi ra ngoài nằm vùng không bằng, rõ ràng chính là ông đẩy người ta vào hố lửa!
Ta trừng mắt nhìn Giáo Hoàng, lão già chết tiệt này đừng hòng đem trách nhiệm gán cho ta, chỉ mỗi chuyện củng cố tín đồ cũng đủ làm ta phiền não lắm rồi.
Ta cùng ông ta mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi, cuối cùng, ông ta thở dài nói: "Vậy được thôi! Nếu như ngươi mặc kệ Hell, ta cũng đành hi sinh hắn, dù sao hắn vốn chưa từng xuất hiện qua, cứ như thế cho hắn im hơi lặng tiếng mà biến mất trái lại càng dễ giải quyết..."
Ta đột nhiên giận dữ gào lên: "Lão già chết tiệt, ta nói rồi, ông muốn làm cái gì đều không sao cả, tế ti trong điện Ánh Sáng của ông chết sạch đều không sao cả, chính là tuyệt đối không được động vào Thánh kỵ sĩ của ta!"
Giáo Hoàng cười tít mắt hỏi: "Như vậy vấn đề của Hell?"
Ta gầm gừ: "Cho ta cách liên lạc với Hell! Còn nữa, nếu ông đã đem vấn đề đẩy cho ta, sau này hắn đã là của ta rồi, đừng hòng muốn đòi lại!"
"Chắc rồi, hắn vốn đã là của ngươi mà! Ta cam đoan ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của hắn nữa." Giáo Hoàng hết sức thành khẩn trả lời.
Lại, lại có thể dứt khoát như vậy... Vấn đề của Hell knight chắc chắn không nhỏ.
Nói đến đây, ta thật sự nhức đầu, Đại Vương Tử chèn ép Thần Điện, Chiến thần Chi Tử muốn cầu hôn công chúa, Hell knight xảy ra chuyện... Tại sao mọi chuyện phiền toái đều dồn lại cùng một lúc thế?
"Heheh!" Giáo Hoàng ung dung bưng trà lên uống, vừa cảm thán: "Thật là hiếm khi có thể thấy bộ dạng phiền não của Sun knight người mà không có gì có thể làm khó được!"
Ta tức giận đáp lời: "Chuyện nghiêm trọng như thế, ông còn có cái tinh thần nhàn nhã đến nói móc ta."
"Nói móc? Đây thế nhưng không phải nói móc, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần giao vào tay ngươi, luôn có thể giải quyết..."
Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng rống rung trời: "Sun, Sun!"
Ta với Giáo Hoàng cùng sững người, sau đó nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân vừa nặng vừa gấp, hơn nữa âm thanh càng ngày càng gần, Giáo Hoàng vội vàng hốt bộ đồ trà vào trong ngăn kéo của bàn trà, sau đó xách trường bào hối hả trở về phía sau bàn sách, lấy tấm voan mỏng trên bàn che lại toàn thân, sau đó ngồi ngay ngắn bất động.
Ta cũng vội vàng đến đứng trước bàn làm việc, bày ra bộ dạng vô cùng cung kính, nhưng tươi cười ở khóe miệng lại có chút cứng ngắc khó chịu.
Lúc này, phía sau lại có người dám một cước đá văng cánh cửa, cánh cửa thậm chí còn đập vào tường, phát ra tiếng vang thật lớn thứ hai. Ta giật cả mình, ngay cả Giáo Hoàng trước mặt ta cũng run rẩy thân thể.
Người nào to gan như thế, lại dám đạp cửa của Giáo Hoàng?
Quay lại nhìn, thì ra là Blaze knight tính tình bộp chộp nhất, ta nhẹ trách mắng: "Blaze knight, Giáo Hoàng bệ hạ đang ở đây, há có thể vô lễ như thế..."
Nhưng Blaze lại vội vàng lên tiếng cắt ngang ta, hét: "Phó đội trưởng của cậu xảy ra chuyện rồi, mau đi qua! Hắn sắp tắt thở rồi!"
Ta cứng đờ, Adair... sắp tắt thở rồi?!
◊◊◊◊
Ta vội vàng đi theo Blaze tới trước một cái cửa phòng, Blaze giống như mọi khi không lấy tay mở cửa, sau khi cậu ta một phát đá văng cánh cửa, ta liền nhìn thấy một đám kỵ sĩ của tiểu đội Sun, hốc mắt của mỗi người bọn chúng đỏ ửng, vừa quay đầu nhìn thấy ta liền hô to "Đội trưởng", "đội trưởng".
"Đội cái đầu ngươi, toàn bộ tránh ra!"
Ta dùng sức đẩy hai tên tiểu đội viên, nhìn về phía giường, Adair đang nằm dài trên giường, kỵ sĩ phục trên người nhuốm đầy máu tươi, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt có vẻ tái nhợt, đồng thời hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã mất đi ý thức rồi, ngay cả hô hấp cũng yếu đến gần như không thể nhận ra,
Không còn thời gian rồi!
Ta quan sát sơ qua một chút, phát hiện thương thế chủ yếu của hắn là ba chỗ kiếm đâm ở ngực và một chỗ ở đùi, lập tức lần lượt đặt tay vào vết thương ở ngực và bắp đùi của hắn.
"Trung cấp trì dũ thuật!"
Ta trước niệm một câu thần chú ngắn, thi triển một cái trung cấp trì dũ thuật, đẳng cấp này nhiều lắm có thể trị liệu vết cắt nghiêm trọng hoặc là thương thế như nứt xương vân vân, đương nhiên không đủ để trị lành trọng thương của Adair, nhưng có thể hơi chút xoa dịu thương thế của hắn, tranh thủ một chút thời gian.
Bởi vì trì dũ thuật cao đẳng cần tụ tập đủ Thánh quang, sau đó còn phải đọc chú ngữ chuyển Thánh quang thành ánh sáng chữa lành có thể chữa lành vết thương, nếu trực tiếp bắt đầu đọc trì dũ thuật cao đẳng, ta thật sợ rằng chú ngữ ta còn chưa đọc xong, Adair đã đi dạo hết một vòng chỗ ở của thần Ánh Sáng rồi.
Ta cúi đầu, nhìn thấy Adair vẫn còn trong bộ dạng có thể tắt thở bất kỳ lúc nào, lập tức thi triển thêm một lần trung cấp trì dũ thuật, lúc này mới làm cho hô hấp của hắn rõ ràng thêm một chút, khi đó, ta mới có thể chuyên tâm tụ tập Thánh quang, cùng với bắt đầu đọc chú ngữ đem Thánh quang màu trắng tinh khiết chậm rãi chuyển thành màu vàng nhạt của ánh sáng chữa lành.
"Chung cực trì dũ thuật!"
Sau khi nhìn thấy Adair mở mắt, bộ dạng có chút mơ màng, ta cuối cùng cũng yên tâm rồi, tuy là dù cho Adair thật sự chết, cũng có cải tử hồi sinh thuật có thể làm cho hắn sống lại, nhưng, loại chuyện sống lại này là không thể không cần trả giá, hơn nữa cơ suất sống lại thất bại cũng không thấp.
"Đội trưởng!"
Khi hai gã tiểu đội viên đỡ ta, Adair càng là hoảng hốt mà từ trên giường nhảy dựng lên, ta mới phát hiện mình lại có thể ngã về sau, may là đội viên tiểu đội Sun phản ứng nhanh nhạy, bằng không bây giờ người nằm trên giường sợ rằng đã đổi thành ta rồi.
Urgh! Đầu tiên là hát tụng tán, lại dùng Thánh quang giúp Roland che lấp hắc ám khí tức, bây giờ lại dùng trì dũ thuật cao đẳng như vậy, cho dù là ta cũng ăn không tiêu rồi.
Sau khi hai tên tiểu đội viên đỡ ta lên trạng thái đứng thẳng, ta hung hăng trừng Adair một cái, gầm lên: "Ngươi nằm xuống cho ta, đừng tưởng rằng không còn ngoại thương là không sao, thực tế ngươi từng bị thương sẽ không thay đổi, so với để cho ngươi tự mình vất vả nằm xuống, dứt khoát ta bây giờ liền đánh bẹp ngươi xuống!"
Adair ngoan ngoãn nằm lại trên giường, nhúc nhích cũng không dám.
Gào xong, ta thở hồng hộc một hồi, quay đầu kêu một tiếng: "Blaze."
"Hả?" Blaze sững sờ nhìn ta, rõ ràng bị dáng vẻ không ưu nhã cũng không có tươi cười của ta hù dọa.
Ta nở nụ cười miễn cưỡng nói: "Sun muốn xử lý 'chuyện trong đội' một chút, phiền cậu lánh đi một lát, xin nhớ giúp Sun đóng cửa lại."
Blaze mặc dù hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu nói "Được rồi, cậu bảo trọng", sau đó đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa được Blaze đóng lại, Ta lập vùng khỏi dìu đỡ của hai tên tiểu đội viên, tự mình đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Bây giờ người nào đến nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Đội trưởng..." Adair từ trên giường ngọ ngoạy bò lên.
Ta quay đầu gầm lên: "Nằm yên, không được mở miệng nói, có thể ngủ càng tốt! Ed, ngươi lại đây báo cáo."
Nghe được tiếng gọi, Ed giật nảy mình, nhưng ta tha thứ hắn, dù sao ta vẫn là lần đầu tiên gọi tên của hắn.
Dưới sự liên tục thúc tay nhắc nhở của người bên cạnh, Ed mới hồi thần lại, có chút căng thẳng bắt đầu kể: "Chúng tôi ở trên đường gặp phải Jacques, bởi vì mệnh lệnh của đội trưởng hạ..."
"Jacques là con trai thứ ba của bá tước Gerland, còn có đội trưởng không có hạ mệnh lệnh..." Adair vội vàng bổ sung, bổ sung đến một nửa, lại phát hiện mình bị lệnh không cho phép nói, hắn vội vàng dùng hai tay bưng kín miệng.
Người hiểu ta ngoại trừ Judge, còn có Adair há... Nếu như không phải ta ghé trên nóc nhà nghe lén bọn chúng nói chuyện, sau đó lại đi hỏi Storm, Jacques rốt cuộc là ai, sợ rằng bây giờ ta thực sự không biết Jacques chính là con trai thứ ba của bá tước Gerland.
"Ed, tiếp tục." Ta cố gắng bảo trì hình tượng đội trưởng lãnh khốc.
"Bởi vì mệnh lệnh của đội trưởng... Không, không! Không phải là mệnh lệnh của đội trưởng, mà là, là..." Ed ấp úng nói không nổi một câu đầy đủ, cuống đến độ mồ hôi đầy đầu.
Ta nghe hắn "là là" cả buổi, cũng "là" không ra một câu đầy đủ, chỉ có bất đắc dĩ nhìn về phía Adair.
Adair vừa nhận được ánh mắt của ta, lập tức thức thời bỏ tay che miệng, vô cùng chân thành cầu khẩn:
"Đội trưởng, xin ngài để tôi nói đi! Tôi thật sự vô cùng muốn nói, nếu không nói, tôi căn bản không thể tĩnh dưỡng tốt được."
Ta thở dài, lắc đầu nói: "Thật không thể làm khó ngươi, nếu đã muốn nói như thế, vậy thì ngươi nói đi."
"Vâng."
Adair gật đầu, bắt đầu đầy căm phẫn kể lại: "Chúng tôi ở trên đường gặp con trai thứ ba của bá tước Gerland, vừa nhìn thấy hắn, tôi liền nhớ đến hắn vậy mà từng dùng kiếm đâm đội trưởng bị thương, hơn nữa còn là từ chính sau lưng đội trưởng động thủ, đúng là hèn hạ vô sỉ!"
Thật không hổ là Adair người đã làm phó đội trưởng 5 năm, công lực trợn mắt nói dối không phải người nào cũng có thể theo kịp, rõ ràng chính là lúc ta chạy trốn, bị kiếm của hắn từ phía sau phóng tới gây thương tích, cư nhiên cũng có thể nói thành hắn đánh lén ta... Adair ngươi thật không hổ là phó đội trưởng của ta, lúc đầu ta thật sự rất tinh mắt rồi!
Ngay cả những thành viên khác của tiểu đội Sun cũng dùng ánh mắt khâm phục nhìn Adair, nhất là tên Ed mới vừa rồi còn nói lắp bắp nói không nổi nửa câu.
"Cho nên, tôi không nhịn được liền đưa ra yêu cầu quyết đấu với hắn, nhưng, cái tên kỵ sĩ hèn hạ kia lại không chịu tiếp nhận trận quyết đấu này, trái lại tìm người giúp để đưa ra quyết đấu với tôi..."
Lúc này, ta không nhịn được cắt ngang trường thiên nói nhảm của Adair, chất vấn: "Rốt cuộc là ai đả thương ngươi?"
Adair hít sâu một hơi mới nói: "Là chính Chiến Thần Chi Tử."
Ta ngẩn người, Chiến Thần Chi Tử? Cái tên cấp bậc còn cao hơn ta kia?
Ta khó có thể tin la lên: "Vì thế ngươi đáp ứng? Lấy thân phận cao cấp của hắn mà đưa ra yêu cầu đánh đơn với ngươi vốn đã không hợp lý, Adair, thân là phó đội trưởng của ta, ngươi chẳng lẽ ngu xuẩn như vậy sao?"
Ed lập tức bất bình nói: "Tuyệt đối không phải bởi vì Adair ngu xuẩn! Đội trưởng, đó là bởi vì..."
"Ed, đừng nói..." Adair vội vàng ngắt lời.
"Câm miệng! Khi nào đến phiên ngươi làm chủ rồi?" Ta nổi giận quát lên với Adair xong, quay đầu đổi lại quát Ed: "Nói hết cho ta!"
"Vâng." Ed thành thật nói: "Là bởi vì Chiến Thần Chi Tử nói, nếu Adair không chịu đáp ứng quyết đấu, vậy hắn sẽ đành khiêu chiến với đội trưởng ngài, nhưng, nhưng là..."
Nhưng là, người chỉ cần ngó qua cách ta cầm kiếm cũng đều biết kiếm thuật là nhược điểm lớn nhất của ta.
Chuyện kiếm thật của ta không được mặc dù không có truyền đi rộng rãi, nhưng cũng không coi là cái gì bí mật, chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là có thể biết rồi.
Cho nên, Chiến Thần Chi Tử sớm đã nghe ngóng biết kiếm thuật của ta không được, lấy cái này để bức Adair thay ta nhận quyết đấu, nhưng, tại sao hắn muốn làm như thế? Adair chỉ là phó đội trưởng, mà không phải Mười Hai Thánh kỵ sĩ, cho dù Chiến Thần Chi Tử đánh bại hắn cũng không có gì để quang vinh, thậm chí còn có khuynh hướng tự hạ thấp thân phận.
Ed tức giận nói: "Tên Chiến Thần Chi Tử kia thật quá đáng, đâm Adair mấy kiếm, thắng bại đã rõ rồi, hắn vẫn không chịu ngừng tay."
Các tiểu đội viên khác cũng nổi lên bất bình: "Đúng thế! Ngay cả chúng tôi muốn đi lên cứu viện, đều bị chiến sĩ của Chiến Thần Điện ngăn cản..."
"Ngươi nói Chiến Thần Chi Tử muốn giết chết Adair?"
Ta cả kinh, tại sao bọn chúng lại muốn làm như vậy? Bọn chúng ở Vong Hưởng quốc còn chưa kịp bắt rễ, đã định chọc tới Thần Điện Ánh Sáng thân là trùm sò rồi? Hơn nữa còn giết chết phó đội trưởng của ta chuyện nghiêm trọng như vậy, không thể chỉ cần mọi người cười cười đến nắm tay nhau là có thể giải quyết.
Ed liên tục gật đầu, tức giận nói: "Nếu không phải hoàng gia kỵ sĩ đến giúp chúng tôi, tên Chiến Thần Chi Tử kia chắc chắn sẽ giết Adair."
"Hoàng gia kỵ sĩ ngăn cản?"
Ta cảm thấy hoài nghi, hoàng gia kỵ sĩ thế nhưng lại là thuộc hạ của Đại Vương Tử, mà Chiến Thần Điện cũng là Đại Vương Tử mời đến liên minh, bọn họ làm sao lại ngăn cản chuyện của Chiến Thần Điện?
"Đúng vậy! Là hoàng gia kỵ sĩ của Elliot lãnh đạo."
"Khoan, khoan đã, Elliot là ai?" Ta cảm thấy mê hoặc hỏi.
Adair vội vàng giải thích: "Đội trưởng, Elliot là lãnh tụ chủ đạo trẻ nhất trong hoàng gia kỵ sĩ, chẳng qua bởi vì người hắn thuần phục là công chúa, cho nên không được Đại Vương Tử ưa thích."
Một đội viên khác bổ sung theo: "Chẳng qua, mặc dù hắn không được Đại Vương Tử ưa thích, nhưng năng lực của hắn rất mạnh, danh vọng trong giới kỵ sĩ trẻ lại cao, ngay cả Đại Vương Tử cũng không thể không thường giao nhiệm vụ cho hắn đi làm."
Ed cười hì hì: "Hơn nữa nghe đồn hắn có một chân với công chúa, và giao tình với hoàng hậu cũng không tệ, ngay cả Đại Vương phi, cũng chính là bà vợ của Đại Vương Tử cũng thường nói giúp cho Elliot, khiến Đại Vương Tử đau đầu vô cùng."
Này này này! Các ngươi rốt cuộc là tiểu đội Sun hay là tiểu đội Storm hả? Tại sao các ngươi buôn chuyện thành thạo như vậy? Như thể có hai mươi mấy gã Storm đang buôn chuyện trước mặt ta!
Ta đau đầu nói: "Cái gã Elliot nghe lên thật giống với Storm..."
Ed cười mờ ám nói: "Đúng vậy! Đội trưởng, Elliot là đối thủ cạnh tranh số một của Storm knight trưởng trong giới cung nữ đấy! Storm knight trưởng ghét nhất là anh ta."
"Các ngươi biết thật rõ ràng." Ta thật không biết phải nên bội phục hay thế nào, tiểu đội Sun của ta từ khi nào biến thành tiểu đội buôn chuyện rồi?
Ed mặt mày hớn hở nói: "Đương nhiên rồi, đội trưởng, ngay cả Storm knight trưởng cũng thường đến cùng chúng tôi trao đổi tin đồn, hoặc xác định độ chính xác của tin đồn cao bao nhiêu... Không phải tôi muốn nói à! Đội trưởng, nói đến tin tức đồn đại, nếu như tiểu đội Sun chúng ta xưng là thứ hai, vậy ngay cả Storm knight cũng không dám nói mình là thứ nhất."
"Thì ra tiểu đội Sun của ta bình thường đều toàn buôn chuyện... Adair!"
"Vâng! Đội trưởng." Adair lại giật mình từ trên giường nhảy dựng lên.
Ta hung tợn nói: "Sau này tiểu đội Sun mỗi sáng sớm đều phải chạy một vòng quanh thành!"
Nhận được mệnh lệnh, Adair ngẩn người, vẻ mặt hình như có chút khó xử.
"Thế nào? Làm không được sao? Các ngươi còn xứng gọi là kỵ sĩ sao?" Biểu hiện bên ngoài ta vẫn vô cùng tức giận quát lên, nhưng đáy lòng có chút không yên, một vòng trong thành rốt cuộc có bao nhiêu xa? Không chừng đúng là rất xa?
Lúc này, tất cả thành viên tiểu đội Sun đều trầm mặc xuống.
Thấy tình huống này, nói không chừng một vòng bên trong thành thật sự rất xa, có nên giảm xuống thành nửa vòng không nhỉ? Nhưng mệnh lệnh cũng đã hạ rồi, bảo ta làm sao thu hồi...
Lúc này, Ed dường như cố lấy can đảm để nói: "Đội trưởng, ngài 5 năm trước lúc mới cùng chúng tôi gặp mặt, đã hạ qua mệnh lệnh muốn chúng tôi chạy năm vòng, sau đó, ba năm trước ngài bởi vì thành tích thể năng của chúng tôi thua tiểu đội Judge mà tức giận, cho nên nổi nóng hạ mệnh lệnh muốn chúng tôi chạy ba vòng, khi đó, Adair tưởng rằng ý ngài thật ra là muốn tăng thêm ba vòng, cho nên ba năm nay bọn tôi cũng đều chạy tám vòng, bây giờ..."
"... Bây giờ ý ta chính là tăng thêm một vòng, có vấn đề không?"
Tiểu đội Sun đều nhịp hô lên: "Không có! Đội trưởng."
"Tốt lắm! Bây giờ ngoại trừ Adair, toàn bộ cút ra ngoài cho ta."
Đợi sau khi tất cả đội viên đều ra ngoài, ta đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Adair, mặc dù có chút hối hận vì vừa rồi chưa rõ ràng tình huống mà đã mắng hắn ngu xuẩn, nhưng thân là đội trưởng, ta làm sao có thể xin lỗi đây?
Chần chừ một hồi, ta vẫn không xin lỗi, nói không chừng xin lỗi xong trái lại còn khiến Adair bị dọa, tốt hơn vẫn là đem chuyện căn dặn cho xong.
"Ta cho ngươi một tuần nghỉ bệnh, nhưng ngươi cố sức đừng ra khỏi Thánh Điện, bảo tiểu đội Sun cũng cố sức đừng ra ngoài, muốn ra ngoài thì mặc thường phục, không nên mặc đội phục của tiểu đội Sun, còn nữa ngươi sắp tới phải ngủ nhiều, ăn nhiều trứng với thịt một chút, uống nhiều sữa, bớt làm vận động mạnh."
Adair sửng sốt, sau đó lộ ra tươi cười, cao giọng hô: "Rõ, đội trưởng."
Sau một lúc, vẻ mặt hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội hỏi: "Đội trưởng, như vậy huấn luyện mỗi ngày chạy chín vòng bên trong thành nên làm sao đây?"
Ta suy nghĩ một chút, phân phó: "Ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi là được, những người khác trước hết dùng việc quét sạch Thánh Điện thay thế cho chạy bộ."
"Rõ." Adair gật đầu.
Nói xong, ta vẫn còn có chút không yên tâm, tên Adair này làm việc vừa tận trách vừa tỉ mỉ, mặc dù điểm này khiến người yên tâm, nhưng mặt khác, cũng khiến người lo rằng hắn phải chăng sẽ giống như Storm, sớm muộn gì cũng sẽ lao lực mà chết.
"Những chuyện ta vừa nói đều là mệnh lệnh, nhất định phải tuân thủ, nghe thấy chưa?"
Adair cười trả lời: "Rõ, đội trưởng."
← Ch. 014 | Ch. 016 → |