Vay nóng Homecredit

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 016

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 016: Nhiệm vụ mỗi ngày của sun knight #5
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Tục ngữ nói rằng, đánh chó phải ngó mặt chủ!

Adair nói như thế nào cũng là con chó săn... không, không! là thuộc hạ của Sun knight ta. Hơn nữa, hắn còn là con... tên thuộc hạ đầu lĩnh!

Ngươi cái đồ không có mắt lại dám động thủ với hắn, không cần biết ngươi là Chiến Thần Chi Tử gì, ta cũng vẫn chỉnh ngươi như chỉnh con như thường!

Căn cứ vào cái loại chuyện báo thù này chẳng những cần tính kế lâu dài, cần thần không biết quỷ không hay, cần cho hắn chết đến vô cùng thê thảm rồi lại không biết nên tìm người nào trả thù, cho nên, ta quyết định... giải quyết vấn đề của Hell knight trưởng trước rồi tính sau.

Sau khi hẹn Hell knight ra theo cách thức liên lạc của Giáo Hoàng nói, ta đi tới điểm giao hẹn, vừa chờ vừa bồi dưỡng các loại biểu tình thành khẩn cần thiết, nhất định phải thành khẩn đủ khiến cho đối phương không nhẫn tâm mang đến phiền toái cho ta mới được.

Không lâu sau, có một người đi tới phía ta, ta mỉm cười nhìn hắn tới, tiện thể đánh giá người này một chút, hắn mặc hoàng gia kỵ sĩ phục tiêu chuẩn, chẳng qua, kiếm hắn đeo bên hông lại không phải kiếm hoàng gia kỵ sĩ được thống nhất phân phối, mà là một thanh kiếm đẳng cấp cao hơn.

Tướng mạo với khí chất của hắn rất không xoàng, là loại anh tuấn kiểu vạn năng... Hả? Bạn hỏi anh tuấn kiểu vạn năng là cái gì à?

Cái gọi là anh tuấn kiểu vạn năng, chính là gã anh tuấn thì anh tuấn này, nhưng vẫn không đẹp trai đến mức khiến cho những gã khác vừa nhìn thấy hắn là liền muốn bóp chết hắn, để cho mình bớt đi một tên tương lai có thể là tình địch.

Hơn nữa sau khi quan sát tỉ mỉ gã anh tuấn vạn năng này, còn có thể tìm được không ít khuyết điểm, thí dụ như lông mày không đủ dày, khuôn mặt không đủ cân đối, sau đó liền cảm thấy hắn cũng không có bao nhiêu anh tuấn, tiếp theo liền vì địch ý lúc đầu mình bày ra cảm thấy áy náy, cuối cùng liền với hắn bắt đầu xưng anh gọi em.

Chẳng qua, cho dù đàn ông sẽ cảm thấy hắn không anh tuấn lắm, nhưng anh tuấn của hắn lại vừa vặn để cho phụ nữ có đủ không gian mơ mộng, nếu như là những phụ nữ thích kiểu đẹp trai đáng yêu, ít nhất có thể thấy cặp mắt to đáng yêu trên mặt hắn, nếu như là phụ nữ thích kiểu đẹp trai chín chắn, sẽ tự động dựa vào trong lồng ngực rộng của hắn, nếu như là phụ thích đàn ông không tốt, vậy sẽ yêu cái nụ cười bất cần đời của hắn đến chết.

Hả? Vậy những cái khuyết điểm lông mày không đủ dày, khuôn mặt không đủ cân đối thì sao?

Này người anh em, bạn rất không hiểu phụ nữ rồi! Chẳng lẽ bạn chưa nghe nói qua, đàn ông chọn khuyết điểm của phụ nữ, phụ nữ thì chọn ưu điểm của đàn ông sao? Chỉ cần để phụ nữ tìm được ưu điểm khiến cho cô nàng mê muội, những cái khuyết điểm kia toàn bộ đều sẽ biến thành ưu điểm, chẳng hạn như lông mày mỏng thì rất có vẻ, mặt hơi lệch sang một bên thì rất có đặc sắc!

Nói tóm lại, anh tuấn kiểu vạn năng còn được gọi là anh tuấn kiểu giết tuốt, kỹ năng cường đại nhất là người gặp người thích, chó thấy cũng sẽ tiến lên vẫy vẫy đuôi.

Loại người này chừng như phù hợp với bất cứ nghề nghiệp gì, nhất là chào hàng, lừa đảo vân vân, đương nhiên, gián điệp cũng là công việc vô cùng thích hợp.

Ta không nhịn được phải khen ngợi một chút, Hell knight tiền nhiệm thật là tinh mắt, lại có thể từ trong một đám trẻ mười tuổi chọn được gã trong tương lai sẽ trở thành loại anh tuấn kiểu vạn năng này.

Lúc này, gã anh tuấn kiểu vạn năng đã đi đến trước mặt ta rồi, ta lập tức mỉm cười, chào hỏi: "Thần Ánh Sáng phù hộ, Sun cuối cùng cũng có may mắn cùng cậu gặp mặt, người anh em Hell."

"Sun knight, làm sao lại là ngài?" Hắn tỏ ra rất là kinh ngạc.

Ta mỉm cười giải thích: "Giáo Hoàng bệ hạ nói cho Sun biết, Hell knight trưởng cậu hình như có gì đó khó khăn, vì cùng là Thánh kỵ sĩ, có lẽ Sun tương đối có thể lý giải khó khăn của cậu, cho nên đổi cho Sun đến đây."

"Xin... đừng gọi tôi là Hell được không?"

Hell knight hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm nói: "Tôi không phải là Hell knight trưởng, tôi chỉ là một hoàng gia kỵ sĩ."

Lão già chết tiệt! Ta biết ngay chuyện ông ta quăng cho ta chắc chắn khó nhằn...Ta hơi lộ ra vẻ đau thương hoài nghi hỏi: "Hell knight cậu sao lại nói ra lời ấy? Chẳng lẽ, Thần Điện Ánh Sáng có khiếm khuyết gì khiến cậu bất mãn, thế cho nên muốn từ chối đảm nhiệm Hell knight trưởng."

Nếu như bảo ta biết là Giáo Hoàng ngược đãi ngươi, buộc ngươi không thể không bỏ đi, vậy lão đó chết chắc rồi!

"Không, xin đừng hiểu lầm, mà là..."

Đến đây, sau khi Hell knight thở dài sâu sắc, mới chậm rãi mở miệng kể: "Tôi lúc đầu được tuyển chọn làm Hell knight, chỉ tiếp nhận một năm đặc huấn của Thánh Điện, nhưng mà về sau, lại ở hoàng thất đảm nhiệm mười hai năm làm hoàng gia kỵ sĩ. Tôi có hai lão sư, một người là lão sư Thánh kỵ sĩ, ông bỏ một năm huấn luyện tôi, từ đó về sau gặp gỡ thì ít mà xa cách thì nhiều, người kia là lão sư hoàng gia kỵ sĩ, ông nghiêm túc dạy dỗ tôi mười năm, gần đây mới nghỉ hưu đi xa."

"Đại Vương Tử mặc dù không thích tôi, nhưng cũng chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì bất công bất nghĩa với tôi, thậm chí còn giao một số nhiệm vụ quan trọng cho tôi đi làm, mà hoàng hậu vẫn hết sức yêu quý tôi, công chúa và tôi là bạn chơi với nhau từ nhỏ, Đại Vương Tử phi lại càng nhiều lần bảo vệ tôi."

"Càng đừng nói đến đồng bào kỵ sĩ của tôi, đó đều là quen biết từ nhỏ đến lớn, thậm chí là bạn bè vào sinh ra tử... Mà trái ngược lại, Mười Hai Thánh kỵ sĩ của Thánh Điện, tôi một người cũng không quen biết."

Hắn cười khổ nhìn ta: "Ngài, ngài có thể hiểu ý tôi không? Sun knight, tôi, tôi không nhận biết thần Ánh Sáng, không nhận biết Thánh Điện, không nhận biết Mười Hai Thánh kỵ sĩ, trái ngược lại, hoàng thất mới là nơi tôi thuộc về chân chính, hoàng gia kỵ sĩ mới là đồng bào chân chính của tôi."

Nghe xong, ta không khỏi cau mày.  Hèn gì lão già Giáo Hoàng muốn giết hắn, một gã gián điệp quyết định gia nhập phe cánh kẻ địch nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì, nếu hắn thẳng thắn hết thảy với Đại Vương Tử, chuyện này sẽ rắc rối rồi.

Sau khi ta trầm mặc một hồi lâu, Hell knight đột nhiên chậm rãi lui về sau vài bước, thấp giọng nói: "Tôi không có nói cho Đại Vương Tử bất cứ chuyện gì, nhưng công chúa biết hết thảy, cô ấy sẽ không để lộ ra, nhưng cô ấy nói chỉ cần tôi xảy ra chuyện, bất luận là xảy ra chuyện gì, cô ấy hết thảy đều sẽ tính lên đầu Thần Điện Ánh Sáng."

Khỉ thật! Ta vội vàng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thành khẩn giải thích: "Xin đừng lo lắng, cậu nên biết, ta không thiện trường kiếm thuật, cho dù ra tay cũng đánh không thắng cậu, mà cậu có thể thấy, ta cũng không mang người khác đến."

"O-Oh! Rất xin lỗi."

Nghe vậy, Hell knight ngừng lui về sau, thoáng cái đỏ mặt, vô cùng xấu hổ xin lỗi: "Tôi không phải có ý muốn hoài nghi ngài, nhưng công chúa nói, có lẽ Thánh điện sẽ diệt khẩu tôi... haha! Nhưng ngẫm lại, Sun knight làm sao có thể làm ra loại chuyện diệt khẩu này, lúc vừa nhìn thấy ngài đến, tôi đáng lẽ nên biết Thần Điện không có ác ý với tôi mới đúng, thực vô cùng xin lỗi."

Thật là một công chúa thông minh! Xem ra công chúa điện hạ cũng không phải là đèn cạn dầu, mà còn nhấn mạnh Hell dù xảy ra chuyện gì đều tính lên đầu Thần Điện, xem ra cô ta cũng biết trên thế gian có rất nhiều "ngoài ý muốn" kỳ thực hẳn nên quy về loại "nhân họa"."

"Xin cậu để cho ta một chút thời gian suy nghĩ nên làm sao giải quyết chuyện này."

Ta dùng tới giọng một trăm phần trăm thành khẩn nói: "Cũng xin đừng đem chuyện này để lộ ra, nếu như chuyện này truyền tới tai Đại Vương Tử, như vậy, giữa Thần Điện với hoàng thất không thể tránh khỏi đối lập, ta tin rằng người đồng thời từng được Thần Điện và hoàng thất đối đãi như cậu, cũng không hy vọng nhìn thấy chuyện này xảy ra."

Hell knight gật đầu: "Được, mặc dù thời gian không dài, nhưng lão sư Thánh kỵ sĩ của tôi cũng đối với tôi rất tốt, dù tôi quyết định thuần phục hoàng thất, nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện nguy hại đến Thần Điện."

Ta gật đầu, tin lời hắn nói, chẳng qua cũng không phải là vì bản thân hắn hứa hẹn, mà là sự việc này nếu bị vạch trần, đối với chính hắn cũng chỗ hại nhiều hơn chỗ tốt, một người từng làm qua nằm vùng rất khó được tín nhiệm lại một lần nữa.

Nhưng, nếu cứ như vậy mà đem Hell knight "phóng sinh" vào trong hoàng thất, như thể là chôn dưới Thần Điện một ma pháp quyển trục có thể phát nổ bất cứ lúc nào, vô cùng nguy hiểm, không biết ngày nào đó chuyện này sẽ bị Đại Vương Tử phát hiện, mà Thần Điện lại thản nhiên không biết.

Nhưng nếu không phóng sinh, hắn cũng ngửa bài nói không muốn làm Hell knight rồi, ta còn có thể làm sao?

Nếu là muốn thủ tiêu hắn cho xong hết mọi chuyện, nhưng lại có một công chúa thông minh làm tấm chắn của hắn, khiến người không dám xuống tay.

Lão già chết tiệt! Cục diện rối rắm của ông lại muốn ta gom vào, ông chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại khoản này với ông. ◊◊◊◊

Một đường trở về Thần Điện, trở lại phòng mình, điều chế mặt nạ, sau khi đắp lên mặt, ta vẫn chưa nghĩ được nên làm sao giải quyết chuyện này, nằm lên giường, đang định vừa đắp mặt vừa tiếp tục nghĩ cách giải quyết thì...

Cộc cộc cộc!

"... Thiếu chút nữa đã quên lời nguyền mỗi lần đắp mặt nạ."

Ta chống người lên, cất giọng: "Dám hỏi là vị anh em Thánh kỵ sĩ nào, dưới lời thì thầm nhẹ nhàng của thần Ánh Sáng, đến đây cùng với Sun thảo luận lòng nhân ái của thần Ánh Sáng?"

Ngoài cửa truyền tới giọng nói trầm của Judge: "Là tôi."

"Oh, vậy cứ trực tiếp vào đi." Ta uể oải nằm lại giường, là Judge thì chẳng sao, cậu ta đã sớm bị mặt nạ của ta hù vài lần.

Vừa đi vào, sau khi nhìn thấy ta, cậu ta liền cứng đờ lại.

Ta liếc mắt nhìn cậu ta một cái, hỏi: "Màu hồng chung quy vẫn tốt hơn xanh lá nhiều chứ?"

Judge cau mày đánh giá mặt của ta, cuối cùng xuống bình luận: "Màu xanh lúc mới đầu nhìn thấy thì dọa người, sau khi nhìn lâu, màu hồng trái lại càng thấy buồn nôn hơn một chút."

"Vậy tôi biết rồi, lần sau sẽ đắp một nửa màu hồng một nửa màu xanh, cho cậu bị hù dọa trước sau đó buồn nôn."

Judge bật cười, phe phẩy đầu nói: "Cậu còn có thời gian đắp mặt, phiền toái của cậu đáng lẽ là không ít chứ."

"Tại sao nói thế?" Ta bắt tay gối sau đầu, lười biếng hỏi.

Theo lý thuyết, phiền toái Judge biết đến hẳn là chỉ có chuyện của Adair mới đúng, trừ phi lão già Giáo Hoàng đã nói chuyện tình của Hell knight cho Judge, nhưng theo quen biết của ta đối với lão già Giáo Hoàng, ông ta hẳn không có siêng năng như vậy, nói một chuyện hai lần, nhất là Judge cũng không am hiểu xử lý loại sự việc này, nói cho cậu ta cũng vô ích.

"Chiến Thần Điện tới, mặc kệ mục đích chủ yếu để bọn chúng tới là gì, chung quy cũng không tránh khỏi liên quan tới việc mở rộng phạm vi thế lực với gia tăng tín đồ."

Judge liếc mắt nhìn ta một cái, nhưng lập tức chuyển tầm mắt đi chỗ khác, chắc là mặt nạ màu hồng thực sự rất buồn nôn.

Cậu ta nhắc nhở: "Mà củng cố tín đồ là trách nhiệm của cậu."

"Tôi biết, tôi chính là muốn vừa đắp mặt vừa suy nghĩ vấn đề làm sao củng cố tín đồ."

"Tôi tưởng cậu chỉ biết ngủ." Judge kết luận hết sức ngắn gọn.

Người hiểu ta cũng là Judge...

"Được rồi, vậy để tôi khỏi ngủ, cậu cùng tôi suy nghĩ đi!"

Judge lắc đầu, lấy ra một cái túi nhỏ màu trắng, phía trên còn thêu ký hiệu Sun knight màu vàng, nói: "Không được! Tôi còn nhiều tội phạm chưa thẩm vấn, tôi chỉ là tới để đưa sôcôla việt quất của Ice cho cậu, cậu ấy nói cậu sau này có thể giữ nó bên người, cũng sẽ không bị đói."

Ice à! Cậu đúng là một hiền thê lương mẫu, nếu như cậu là nữ, tôi nhất định sẽ lấy cậu!

Ta đứng lên đón lấy cái túi nhỏ kia, vừa mở ra ngửi,  thơm quá đi!

Ngửi xong sôcôla, ngẩng đầu nhưng lại nhìn thấy Judge thật sự muốn đi rồi, ta vội vàng ném ra một đống vấn đề: "Chiến Thần Điện muốn giết Adair, chẳng những Chiến Thần Chi Tử tự mình hạ quyết đấu, thậm chí còn lấy tôi uy hiếp Adair, nếu như Adair không quyết đấu với hắn, hắn sẽ khiêu chiến với tôi."

Ta ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Cho dù quyết đấu thắng bại đã phân, nhưng Chiến Thần Chi Tử lại vẫn muốn giết Adair, thậm chí ngăn cản tiểu đội Sun cứu viện, cuối cùng, Adair được hoàng gia kỵ sĩ gọi là Elliot cứu, từ đây cậu có thể suy đoán ra cái gì không?"

Nghe vậy, Judge quả nhiên ngừng bước, trầm tư suy nghĩ, đây đại khái là bệnh nghề nghiệp của nhiều năm thẩm vấn tội phạm chăng? Nghe thấy nghi điểm, liền theo phản xạ suy nghĩ chân tướng sau bức màn.

Thấy thế, ta bỏ vài miếng sôcôla vào trong miệng, sau đó nằm lại trên giường, có sôcôla việt quất của Ice ăn, có giường để nằm, có người giúp ta suy nghĩ vấn đề, đời người còn có chuyện thoải mái hơn cái này sao?

Judge chậm rãi mở miệng: "Tôi nghĩ, có một cái khả năng... Sun, tỉnh dậy!"

"Đừng ồn nữa..."

Ta trở mình một cái, rồi lại loáng thoáng nghe thấy một cái giọng vô cùng trầm thấp từng chữ từng chữ quát lên "Grisia Sun",  cái giọng siêu trầm này hình như chỉ có Judge khi đang tức giận mới sử dụng... Ta vội vàng mở mắt, vừa mở ra liền thấy Judge sắc mặt đen như đáy nồi, ta sợ đến nhảy dựng lên, liền kêu: "Tôi tỉnh rồi, tôi thực sự tỉnh rồi!"

Judge hoài nghi liếc nhìn ta một cái, ta vội vàng ngồi ngay ngắn ở trên giường, bày ra bộ dạng học sinh ngoan chăm chú nghe giảng.

Lúc này, cậu ta mới chịu nói tiếp: "Tôi nghĩ bọn chúng muốn giết Adair, có lẽ không tránh khỏi liên quan với việc cậu học được cải tử hồi sinh thuật."

"Cải tử hồi sinh thuật?" Ta sửng sốt, bật thốt lên: "Nhưng làm sao bọn chúng lại biết?"

"Mặc dù chuyện cậu học được cải tử hồi sinh thuật cũng không có công bố rộng rãi, chẳng qua, Thần Điện Ánh Sáng chúng ta với Chiến Thần Điện là hai tín ngưỡng lớn lân cận, lại không hợp nhau lắm, dù là mai phục lẫn nhau mấy tên gián điệp để thám thính chuyện bên trong đối phương, cũng không có gì lạ."

Nghe vậy, ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù gì chẳng phải chúng ta cũng đã gài Hell tên gián điệp này ở trong hoàng thất sao? Ngay cả hoàng thất cũng đã gài gián điệp, không lý do gì lại bỏ qua đối thủ cạnh tranh lớn nhất, Chiến Thần Điện. Nếu ngay cả Thần Điện Ánh Sáng miệng luôn nói thần Ánh Sáng nhân từ cũng gài gián điệp khắp nơi, Chiến Thần Điện sợ rằng gài còn nhiều hơn.

"Tôi nghĩ, việc chúng muốn giết Adair này, có lẽ là muốn xác định cậu có thật sự học được cải tử hồi sinh." Judge liếc mắt nhìn ta một cái, nói: "Mặc dù cậu nói cậu học được, nhưng cũng chưa có ai thấy cậu thật sự thi triển ra."

Cậu ta ngừng lại một lát, có chút tiếc nuối nói: "Nếu như cậu học được sớm một chút, lúc đầu đã có thể thi triển trên thân bạn cũ Roland của cậu rồi."

Nghe vậy, ta ngẩn người, sau đó trả lời theo phản xạ: "Chuyện đó là không thể! Hạn chế của cải tử hồi sinh thuật rất nhiều, hạn chế nhất là phải thi triển trong vòng tám giờ, nếu như sử dụng trên thân thể đã chết hơn tám giờ, vậy sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ."

"Hậu quả đáng sợ là cái gì?"

Ta trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Sau khi sống lại... Không! Đó căn bản không thể gọi là sống lại, nói chung, thân thể của người đó sẽ, sẽ giống như xác chết tiếp tục thối rữa, nhưng người vẫn 'còn sống', mãi cho đến khi thân thể rữa nát hết, hay bị người khác chặt đầu mới có thể chết."

Nghe vậy, Judge vô cùng kinh sợ bật thốt lên: "Đó, đó chẳng phải gần như là một sinh vật undead rồi?"

Ta trầm mặc một hồi, sau khi nhìn thấy thần sắc Judge dần dần bình tĩnh, mới chậm rãi giải thích: "Ừ, trên rất nhiều phương diện mà nói, cải tử hồi sinh thuật với chế tạo sinh vật undead gần như là cùng một cái pháp thuật, chỉ là một cái thi triển trong vòng tám giờ, một cái là thi triển 'sau tám giờ', mà tử linh pháp sư sẽ đem thi thể làm xử lý chống thối rữa, cho nên những sinh vật undead kia sẽ không tiếp tục thối rữa, còn sẽ khống chế bộ óc của những thi thể kia, để bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời..."

"Vậy chẳng phải mỗi một tử linh pháp sư đều biết cải tử hồi sinh?" Judge nhíu mày lên.

"Không." Ta lắc đầu, giải thích: "Muốn biến một cái xác thành con rối nghe lời rất đơn giản, nhưng muốn khiến cho nó sống lại thế nhưng khó khăn hơn nhiều, chết trong vòng tám giờ vẫn là điều kiện đơn giản nhất, mặt khác còn cần năng lực Thánh quang cực kỳ cường đại, chỉ là điểm này, tử linh pháp sư đã không thể làm được."

"Ngoài ra còn có tỉ lệ sống lại thất bại, sống lại đương nhiên cần phải trả giá, nói chung, tôi chỉ có thể nói cho cậu, cậu tốt nhất đừng có cơ hội khiến tôi phải thi triển cải tử hồi sinh thuật với cậu, bởi vì tôi cũng không thể khẳng định sau khi cậu sống lại, trên người có thể sẽ thiếu đi cái linh kiện gì không, hoặc càng tệ hơn..."

Judge biến sắc, hô lên: "Càng tệ hơn? Chẳng lẽ sẽ biến thành sinh vật undead sao?"

Ta thành thật trả lời: "Thế thì không đến nỗi, chỉ cần là chết trong vòng tám giờ đều sẽ không biến thành undead, chỉ là rất có khả năng không thiếu gì đó, nhưng lại thừa ra một ít thứ, ví dụ như trên đầu thừa ra hai cái sừng, mông thêm cái đuôi, là đàn ông nhưng lại thêm một bộ ngực, là phụ nữ lại nhiều thêm..."

"Đủ rồi!" Judge hít sau một hơi, lắc đầu nói: "Thuật cải tử hồi sinh này nghe lên có vẻ rất không ổn định."

Ta gật đầu: "Đương nhiên rồi, nếu sống lại mà đơn giản, vậy ai bằng lòng chết đây? Còn nữa, mọi người đều nói Giáo Hoàng không biết cải tử hồi sinh thuật, nhưng ông ta thật ra không phải không biết, chỉ là xác suất sống lại hoàn toàn rất thấp, thấp đến nỗi ông ta căn bản không dám thi triển, bởi vì không biết sẽ phát sinh di chứng gì sau đó..."

"Sống lại hoàn toàn?" Judge đưa ra nghi vấn.

"Chính là sống lại mà không có bất cứ tác dụng phụ nào."

Ta thở dài nói: "Tôi đại khái một phần tư cơ suất có thể làm cho người sống lại hoàn toàn, cái này làm cho lão già Giáo Hoàng thèm muốn gần chết, ông ta nói gần năm trăm năm qua, đây là cơ suất sống lại hoàn toàn cao nhất."

Judge gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó tiếp tục suy luận của mình: "Chiến Thần Điện chính là sợ cậu đã nắm giữ cải tử hồi sinh thuật, sẽ khiến cho người lãnh đạo mỗi nước đem tín ngưỡng trong nước đổi thành tín ngưỡng Ánh Sáng, bởi vì nếu có thuật cải tử hồi sinh của cậu, bọn họ sẽ không cần sợ chết nữa."

Ta lắc đầu nói: "Vậy là bọn chúng hiểu lầm rồi, cải tử hồi sinh thuật đối với người chết vì già hay bệnh hoàn toàn vô dụng, người chết già sống lại cũng sẽ lập tức chết, bởi vì họ vốn đã tới lúc chết, người chết vì bệnh cũng giống vậy, cho dù sống lại, bệnh của họ cũng sẽ không chữa khỏi, chỉ sẽ chết thêm một lần mà thôi. Nếu sợ bị người giết chết hoặc bệnh chết, không bằng mời về mấy người kỵ sĩ, tế sư cùng với dược sư cao cường để bọn họ bảo vệ mình cho tốt lại vẫn có hi vọng hơn."

"Cậu nói rất đúng." Judge gật đầu, rồi lại nhắc nhở: "Nhưng ngay cả tôi cũng không biết rõ lắm về đủ loại chỗ hại của cải tử hồi sinh, huống chi là Chiến Thần Điện?"

Nghe vậy, ta trầm mặc xuống, bây giờ cuối cùng cũng đã giải ra một cái ẩn số, thì ra Chiến Thần Điện muốn giết Adair, là muốn xác định ta có nắm chắc cải tử hồi sinh thuật hay không. Trên cảm giác, ta hình như không có bởi vì hiểu ra chân tướng sự tình mà giải quyết khó khăn, ngược lại còn thêm một chuyện phải giải quyết là đằng khác.

Nên làm sao để mọi người biết cải tử hồi sinh không phải tốt như thế? Bằng không, nếu ngày nào đó những đại nhân vật kia chết rồi, toàn bộ chạy đến tìm ta sống lại, vậy ta còn có thể trải qua cuộc sống tốt sao?

"Về chuyện Elliot cứu Adair này, thanh danh của Elliot khá tốt, hắn chắc hẳn là ra tay vì chính nghĩa."

"Cậu biết Elliot?" Ta hơi tò mò hỏi,  làm sao nhiều người biết cái gã này như thế hả! Hắn thực sự nổi tiếng như vậy sao?

Judge gật đầu rồi nói: "Danh tiếng Elliot ở trong hoàng gia kỵ sĩ rất cao, hơn nữa hắn có quan hệ rộng rãi, quen biết không ít Thánh kỵ sĩ, tôi không trực tiếp quen biết hắn, nhưng tiểu đội Judge của tôi có mấy người quen thuộc hắn, chẳng qua..."

Cậu ta đột nhiên dừng lại liếc ta một cái, rồi tiếp tục nói: "Nói đến, tiểu đội Sun của cậu hình như hết sức quen thuộc với Elliot, hắn cứu Adair cũng không phải chuyện gì kỳ lạ."

"Tiểu đội Sun của tôi tại sao lại rất quen thuộc với hoàng gia kỵ sĩ?" Ta hơi bất mãn hô lên, người cầm đầu của chúng là ta với người cầm đầu của hoàng gia kỵ sĩ là Đại Vương Tử sắp trở mặt nhau tới nơi rồi, bọn chúng lại có thể chạy đi kết bạn với thủ hạ của người ta như thế.

Judge chậm rãi mở miệng hỏi ngược lại: "Cái này không phải nên hỏi cậu sao? Đội trưởng của tiểu đội Sun?"

Ta á khẩu không nói được, đành phải vội vàng nói: "Tôi đi hỏi Adair..."

Judge lập tức cắt ngang ta, giọng mang trách mắng: "Adair rất nghe lời cậu, vẫn đang tĩnh dưỡng cho tốt, đã như vậy, cậu cái đội trưởng này ít nhất trong khoảng thời gian hắn điều dưỡng, gánh vác cho tốt trách nhiệm vốn thuộc về của cậu!"

Chậc! Ta lại có thể bị Judge mắng, khoản nợ này ta nhất định phải ghi tạc... ghi tạc ngay trên đầu Chiến thần điện!

Ta có chút giận dỗi nói: "Được rồi, được rồi! Vậy tôi bây giờ đi hỏi những người khác."

Nói xong, ta lập tức nhảy xuống giường, sửa sang quần áo lại một chút, sau đó liền muốn đẩy cửa đi ra ngoài...

"Sun!"

Ta khó chịu quay đầu hỏi: "Cái gì? Tôi đã nói không hỏi Adair rồi."

"Cậu chưa rửa mặt..."

◊◊◊◊

Ta đã từng có một phó đội trưởng vạn năng, lại không biết quý trọng hắn cho tốt, mãi cho đến sau khi hắn mất đi, ta cuối cùng mới phát hiện hắn có biết bao quý giá... Không còn Adair, ta lại có thể ngay cả tiểu đội Sun của chính mình ở đâu cũng tìm không được!

Sau khi vất vả lắm mới từ trong miệng Storm hỏi được bọn chúng có thể ở quán rượu Diệp Nha của thành đông, ta lập tức thở hồng hộc mà phóng ra ngoài.

Cái lũ kia! Ta không phải đã cảnh cáo bọn chúng cố gắng đừng ra Thánh Điện sao? Mỗi một tên đều đã đem lời nói của ta làm gió thoảng bên tai, xem ra ta lâu lắm chưa có ném người xuống vách núi rồi!

Không lâu sau, ta đã thuận lợi ở trên đường chặn lại tất cả thành viên tiểu đội Sun, bọn chúng mỗi người mặc thường phục, bộ dạng lười biếng mà đi ở trên đường, lúc vừa thấy đến ta, còn cao hứng mà cười chào hỏi với ta đây!

Ta cười ha hả, sau đó nhẹ nhàng giơ ngón trỏ chỉ vào cái hẻm nhỏ bên cạnh, chỉ xong liền tự mình đi vào trước, tiểu đội Sun cũng tự nhiên mà đi theo vào.

"Đội trưởng à! Có phải muốn vây đánh người nào hay không?" Ed hào hứng hỏi.

Ta không để ý tới Ed, chỉ là cười nói với toàn thể thành viên tiểu đội: "Sun nhớ đã từng nhắc nhở các anh em, gần đây cố gắng không nên ra Thánh Điện mà?"

Dám đem lời nói của ta làm gió thoảng bên tai, ta thấy từng người các ngươi đã quên mình hồi đó nhảy vách núi là bởi vì nguyên nhân gì rồi!

Tiểu đội Sun thật không hổ là tiểu đội của ta, lập tức từ trong tươi cười nồng hậu dị thường của ta ngửi ra nguy hiểm, sắc mặt mỗi tên tái nhợt, trong nháy mắt từ bộ dáng vô lại uể oải biến thành đứng thẳng tắp như kỵ sĩ đáng tin.

Ta thu hồi tươi cười, lạnh lùng mà trừng mắt về phía Ed đứng gần ta nhất, Ed lắp bắp giải thích: "Đội, đội trưởng, chúng, chúng tôi có mặc thường phục, không, không có mặc chế phục của tiểu đội Sun..."

"Rồi hai mươi mấy người kết thành bọn đi ra?" Ta cười hỏi: "Thì ra là thế, vậy đúng là không cần lo lắng, chiến sĩ của Chiến Thần Điện đều chỉ biết đánh nhau, có lẽ không có mắt, nhận không ra các ngươi đây!"

Ed vội vàng giải thích: "Đội trưởng, chúng, chúng tôi thật sự có nghe lời, mấy ngày nay đây vẫn là lần đầu tiên ra Thánh Điện, chúng tôi hẹn Elliot đến quán rượu, muốn mời hắn một ly, cảm, cảm tạ hắn cứu Adair."

"Thì ra là như vậy!"

Ta gật đầu, khi nhìn thấy tiểu đội Sun biểu tình đều thở phào nhẹ nhõm, ta một phát túm lấy cổ áo Ed, gầm lên: "Cái này làm ta nhớ đến một việc khác, ta nghe nói, các ngươi vốn đã rất quen thuộc với Elliot phải chứ? Ta trước kia bị cục diện rối rắm của quốc vương heo ú đó tạo ra khiến cho đau cả đầu, (bây giờ càng là bị Đại Vương Tử khiến cho đau đầu gấp mấy lần), các ngươi giỡn mặt hả! Lại có thể dám ở sau lưng ta tư thông với thuộc hạ của kẻ địch!"

"Chúng tôi không có tư thông! Đội trưởng." Ed nói như sắp khóc tới nơi: "Bọn tôi quen biết Elliot, đó là bởi vì bọn tôi từng vây đánh người ta."

"Các ngươi không dưng chạy đi vây đánh hắn làm chi?"

Cái này tuyệt đối không phải mệnh lệnh ta hạ, cái tên Elliot này ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, tuyệt đối không có khả năng hạ mệnh lệnh bảo tiểu đội Sun đi vây đánh hắn.

"Đó, đó là bởi vì bọn tôi đánh nhầm người... Hơn nữa đánh xong mới phát hiện đánh nhầm người, đành, đành phải mau chóng giúp hắn trị thương, sau đó mời hắn uống rượu để xin lỗi."

Chẳng lẽ chính cái này gọi là không đánh nhau không thành bạn sao? Nhưng, đó bình thường mà nói, là chỉ hai người đánh lẫn nhau, mà không phải tập thể vây đánh một người đi?

Ta không nói gì một hồi, rồi quát mắng: "Ngay cả vây đánh cũng nhầm người, thật không biết các ngươi là làm sao được tuyển lên tiểu đội Sun!"

Ed nho nhỏ tiếng kháng nghị: "Đội trưởng, bọn tôi khi đó là lần đầu tiên vây đánh người mà! Chung quy cũng có cơ hội phạm sai lầm chứ?"

Ta lạnh lùng giáo huấn hắn: "Nếu như người các ngươi đánh nhầm là ta, vậy yên tâm đi, các ngươi cũng sẽ chỉ có một lần cơ hội phạm sai lầm đó!"

Ed vội vàng cười xòa nói: "Đội trưởng, bọn tôi làm sao có thể đánh nhầm ngài đây? Ngài là một anh tài trời bảo vệ, kim quang lấp lánh, tràn đầy may mắn (tiểu đội viên số một bổ sung), môi đỏ răng trắng (tiểu đội viên số hai bổ sung), da dẻ nõn nà (tiểu đội viên số ba bổ sung), quay đầu mỉm cười một cái trăm người mê mẩn (tiểu đội viên số bốn bổ sung)..."

"Câm miệng!" Ta trợn mắt,  trở về phải kêu Adair tăng cường giáo dục ngữ văn của đội viên một chút, nhìn bọn chúng xem, mấy cái này đều là từ hình dung gì hả? Lũ khốn!

"Đội trưởng, " Ed cẩn thận đánh giá sắc mặt ta, tiếng nhỏ như muỗi hỏi: "Vậy bọn tôi có thể đi tìm Elliot không? Thời gian giao hẹn cũng qua rồi..."

Ta suy tư một chút, nghe ngóng đến bây giờ, cái tên Elliot kia lúc đó hẳn là thật tâm đi cứu Adair, mà không lẫn cái âm mưu quỷ kế gì bên trong, đã như vậy, ta thân là đội trưởng cũng nên đi cảm tạ người ta một chút mới đúng.

Dù sao, nếu như lúc đó Adair thật sự bị đánh chết, buộc ta không thể không thi triển cải tử hồi sinh thuật với hắn, ai biết Adair sau khi sống lại có thể sẽ thiếu đi cái linh kiện gì hay không, hoặc là càng tệ hơn, thừa ra thứ gì đó.

Thừa ra cái sừng hoặc cái đuôi cũng vẫn không lo, như thế không chừng còn càng có vẻ!

Nhưng, nếu hắn thừa ra bộ ngực, vậy ta đã có thể không có phó đội trưởng rồi... Cho dù Adair có tài giỏi, nếu như hắn chạy về phía ta với bộ ngực nảy tưng tưng, ta cũng vẫn ném hắn xuống vách núi như thường!

Sau khi tưởng tượng Adair với một bộ ngực, ta liền càng cảm thấy mình hẳn là nên quỳ xuống cúng bái Elliot mới đáng, vội vàng nói với tiểu đội viên: "Thời gian giao hẹn với người ta cũng qua rồi, còn không mau đi một chút? Đừng để người ta đợi lâu."

◊◊◊◊

Ta đi theo tiểu đội Sun tới quán rượu Diệp Nha, quán rượu đối với ta mà nói là một nơi rất xa lạ, dù nói như thế nào, ta cũng được mệnh danh là Sun knight ba ly liền gục, làm sao cũng không thể đến quán rượu uống rượu, chỉ có khi đi tìm người (để hỏi thăm tin tức, đành phải chạy khắp thành tìm Storm, cuối cùng tìm thấy hắn say như chết trong quán rượu, đánh mười mấy cái tát hắn mới tỉnh, đó cũng là lần thứ bảy ta chọc giận hắn), với đi ngang qua (ở trên đường vật lộn với sinh vật undead, bị đánh văng sau đó tông vỡ một gian quán rượu), mới từng tiếp xúc qua quán rượu mà thôi.

Thân là đội trưởng, ta dẫn đầu đi vào, người trong quán rượu mới đầu là lơ đễnh, về sau tụm năm tụm ba tò mò mà quay đầu đánh giá, vừa quay đầu mắt đã định ở trên người ta rồi.

Ta nhìn xung quanh quán rượu này, khách bên trong không ít, hoàn cảnh không coi là dơ bẩn, nhưng cũng không đến mức sạch sẽ, chẳng qua nơi này khá rộng rãi, ngoại trừ đại sảnh, còn có tầng hai, chung quanh còn có nhiều phòng riêng.

Khi ánh mắt ta quét đến quầy rượu, một bóng lưng đàn ông ngồi ở bên cạnh quầy rượu làm cho ta có cảm giác rất quen mắt, ta khẳng định đã nhìn thấy tấm lưng kia ở đâu đó!

Hơn nữa ta nghĩ không ra mặt trước của bóng lưng này có dạng gì nữa, cho nên chắc hẳn là chỉ từng thấy qua bóng lưng, nhưng lại không thấy qua mặt trước, đây mới là chỗ kỳ lạ, tại sao ta lại đặc biệt nhớ cái bóng lưng này?

Lúc này đột nhiên có người la to: "Tôi là người tốt, đừng bắt tôi à!"

Sau đó, mọi người giống như thể cả đời chưa từng nói, nhao nhao la hét, gào lên: "Tôi không trộm quần lót của a Hoa hàng xóm, đó là bị gió thổi qua!", "Tôi uống rượu đều có trả tiền, không có mượn cớ đi tiểu lẩn mất!", "Tôi chưa từng vẽ bậy lên tường của Thần Điện Ánh Sáng...."

Ed và thành viên tiểu đội Sun khác vội vàng nhảy ra giải thích: "Mọi người bình tĩnh một chút, bọn tôi không phải tới bắt người, chỉ là đến uống rượu!"

"Lừa ai hả! Ai cũng biết Sun knight không biết uống rượu!"

"Đúng thế! Nghe nói hắn ta uống một ly liền đỏ mặt, hai ly là choáng váng, ba ly liền sẽ gục."

"Loại tửu lượng này thật không phải đàn ông... không phải! Tôi chưa từng nói gì hết!"

Thấy vậy, Ed dưới tình thế cấp bách, hét lớn: "Đội trưởng chỉ là đến góp vui thôi!"

"Ed." Ta cất tiếng gọi.

Ed biến sắc, vội vàng giải thích với ta: "Đội trưởng, cái vừa rồi không phải lời thật lòng của tôi, thật sự..."

Nếu ngươi không bổ sung câu này, ta vẫn sẽ tương đối tin tưởng đó không phải lời thật lòng của ngươi... Ta nhẫn nhịn xúc động muốn trợn trừng mắt, ta bây giờ thế nhưng là Sun knight vĩnh viễn bảo trì tươi cười, chỉ vào bóng lưng bên cạnh quầy rượu nói: "Mời vị kỵ sĩ rất có phong thái kia lại đây cùng nhau uống rượu đi!"

Ed vừa nhìn, gật đầu nói: "Oh, đội trưởng, thì ra ngài cũng biết Elliot."

Cái gì? Đó là Elliot?

Không đợi ta kịp phản ứng, Ed đã đi nhanh tới bên người đó, vỗ hắn một cái, trơ tráo nói: "Heh! Elliot, bọn tôi tới rồi! Đợi không lâu chứ?"

Người đó tức giận trả lời: "Đúng thế! Mới đợi có nửa tiếng đây, so với trước kia đợi cả một tiếng tốt hơn nhiều... Thật không biết bên nào mới là đến cám ơn."

"Ha ha ha! Đừng so đo mà!" Ed dùng sức vỗ vỗ lưng đối phương, nhiệt tình bắt chuyện: "Đến đây, tôi giới thiệu cho cậu một người."

"Ai?" Hắn có chút tò mò hỏi.

Lúc này, ta đi tới sau lưng hắn, hắn hình như cũng phát hiện ra sau lưng có người, vừa quay lại... Nụ cười trên mặt đôi ta đồng loạt cứng đờ.

"Đây là đội trưởng bọn tôi, Sun knight." Ed cười hì hì giới thiệu với hắn, sau đó giới thiệu hắn cho ta: "Đội trưởng, đây chính là Elliot."

Ta hít sâu mấy hơi, mới lộ ra tươi cười hoàn mỹ xán lạn, chào hỏi: "Lần đầu gặp mặt, xin chào, kỵ sĩ Elliot."

Người đó dưới sự nhắc nhở của ta, mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp lời: "Xin, xin chào, lần đầu gặp mặt, Sun knight, thật sự xin lỗi, nhất thời bị phong thái của ngài chấn động."

Tươi cười của hai chúng ta một cái xán lạn một cái sang sảng, chẳng qua, đại khái chỉ trong lòng hai ta hiểu, đối phương thật ra là đang cười khổ... Đây đúng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Elliot, chẳng qua, lại là lần thứ hai nhìn thấy "Hell knight"."

Thì ra, Elliot chính là Hell knight đang muốn bãi công.

Nhưng nghĩ lại, cũng không đúng! Ta đã sớm nhìn thấy "mặt trước" của Hell rồi, làm sao lại đặc biệt quen thuộc với bóng lưng của hắn, thậm chí còn liên tưởng không ra mặt trước có dạng gì?

Cái gì? Bạn nói, có thể là ta nhớ lầm rồi?

Làm sao có thể!

Không phải ta muốn nói, trí nhớ của ta ngay cả tỷ lệ đánh cược mười ba năm trước cũng còn nhớ, làm sao có chuyện nhớ lầm! Ta cùng lắm là tùy dịp mà quên thôi, ví dụ như ngày hôm qua Storm mới nhắc ta hôm sau phải đi họp, nhưng không biết tại sao, ta quên mất tiêu, thật là lạ!

Khi ta đang tràn đầy nghi hoặc, nữ phục vụ đã đến chào hỏi, đoàn người chúng ta được dẫn vào trong phòng riêng bên cạnh, vừa đi vào, Ed tiện thể quay đầu nói: "Đội trưởng, phòng riêng của nơi này rất ẩn mật, cho dù lớn giọng nói cũng không cần sợ sẽ bị bên ngoài nghe thấy."

"Ẩn mật?" Ta bây giờ trong đầu toàn là "bóng lưng", "bóng lưng", vừa nghe từ như thế, trong lòng liền chấn động mạnh.

"Đúng vậy!" Ed cười heheh, ghé vào tai ta nhỏ giọng nói: "Thậm chí còn có một mật đạo có thể len lén rời khỏi nữa."

Mật đạo...Ta nhớ ra rồi, ta thật sự nhớ ra rồi!

Ta chính là ở trong mật đạo nhìn thấy cái bóng lưng kia.

Lúc đầu là vì chuyện của Roland, ta từng lẻn vào trong mật đạo của hoàng cung, còn gặp phải cảnh công chúa và một người đàn ông hôn nhau, khi đó, người đàn ông kia đúng lúc đưa lưng về phía ta, cho nên ta chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn!

Mà cái bóng lưng đó chính là Elliot... Thì ra người cùng công chúa trộm tình chính là Elliot, mà Elliot chính là Hell knight!

Hèn gì công chúa lại che chở Elliot đến như vậy, thì ra là đang bảo vệ người yêu mà!

Hell vậy mà có một chân với công chúa? Ta nhíu mày suy nghĩ, chuyện này rốt cuộc là tốt hay là xấu...

Ah ha ha ha, đương nhiên là tốt rồi! Nhất định là thần Ánh Sáng đang ban phúc cho ta, lần này có cách ngăn cản Chiến Thần Chi Tử cưới công chúa rồi! Ha ha ha!

"Đội, đội trưởng? Ed dè dặt hỏi.

Ta mang nụ cười nồng đậm, tâm tình cực tốt hỏi ngược lại: "Huh? Chuyện gì?"

Ed chậm rãi lui về sau hai bước, nuốt nước miếng, cảnh giác hỏi: "Cái kia, nữ phục vụ đến hỏi đồ ăn rồi, đội trưởng ngài có muốn ăn cái gì không?"

Ta cười tủm tỉm nói: "Lấy hai dĩa thịt bò với mười bình rượu mạnh!"

Nữ phục vụ gật đầu, liền ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.

Ed gãi đầu hỏi: "Đội trưởng, chúng ta nhiều người như vậy, hai dĩa thịt bò thì không đủ ăn đi?"

"Ha ha, ai nói muốn cho các ngươi ăn cùng? Ta muốn cùng vị kỵ sĩ Elliot này vui vẻ trò chuyện, toàn bộ các ngươi sang bên cạnh ăn đi!"

Nghe vậy, Elliot cùng tất cả thành viên tiểu đội Sun đều ngẩn người, Elliot thì lại lộ ra ánh mắt cảnh giác.

"Đừng lo, ta chỉ là muốn cảm tạ kỵ sĩ Elliot cho tốt mà thôi." Sau khi ta cười nói xong, nhỏ giọng bổ sung với đội viên tiểu dội Sun: "Còn không cút mau cho ta! Hay là đang ngứa xương, muốn nhảy vách núi cho gãy vài cây để khỏi ngứa?"

Ed lập tức xoay người vỗ mạnh vào lưng Elliot, cười nói: "Elliot, cậu cứ cùng đội trưởng bọn tôi vui vẻ trò chuyện đi! Bọn tôi dù sao cũng sẽ quay lại..."

Nể tình bạn bè, quay lại giúp cậu nhặt xác! Trên mặt của đội viên tiểu đội Sun đều lộ ra biểu tình than khóc.

Sau khi ta thấy tiểu đội Sun dùng loại biểu tình như "vĩnh biệt rồi", "bọn tôi xin lỗi cậu" nói lời từ biệt với Elliot xong, đều đi ra khỏi phòng, sau đó, đúng lúc nữ phục vụ đi vào, bỏ xuống mười bình rượu với hai dĩa thịt bò, còn tò mò nhìn ta với Elliot một hồi lâu rồi mới chịu đi ra ngoài.

"Sun knight..." Elliot dè dặt quan sát ta.

"Huh?" Ta vừa cười, vừa mở toàn bộ mười bình rượu trên bàn.

"Tâm tình của ngài thoạt nhìn hình như rất tốt?" Hắn có chút cảnh giới, nhưng lại có chút không hiểu gì cả hỏi.

Ta cười ha ha vài tiếng: "Đúng thế!"

Hắn nhíu mày hỏi: "Có liên quan tới tôi sao?"

"Đương nhiên là có rồi, ta đột nhiên nghĩ được cách giải quyết cái thân phận khác của cậu." Ta như một ác quỷ nhẹ giọng cám dỗ: "Nếu như cậu chịu làm chuyện này, để ta có cái giải thích với Giáo Hoàng, từ nay về sau, cậu sẽ không còn là Hell knight."

Elliot lúc đầu vui vẻ, sau đó lại trầm mặt, hoài nghi nhìn ta, nghiêm túc nói: "Tôi không phản bội hoàng thất."

"Yên tâm đi! Tuyệt đối sẽ không để cậu phản bội công chúa, hơn nữa còn có lợi ích lớn đối với cậu và công chúa." Ta cười tít mắt nói.  Chẳng qua, có thể sẽ phản bội Đại Vương Tử điện hạ một chút xíu.

Elliot nửa tin nửa ngờ nhìn ta, hỏi: "Muốn tôi làm chuyện gì?"

Ta nắm lên một bình rượu hô lên: "Ái dà, công sự lát nữa nói sau, nào nào nào, uống vài bình rượu trước đi, ta làm trước!"

Uống một hơi cạn bình rượu, sau khi lau bọt trên miệng, liền nhìn thấy Elliot trợn mắt há hốc mồm nhìn ta, ta cười cười, phe phẩy vỏ bình rượu, nói: "Tới lượt cậu rồi."

Elliot nhìn chín bình rượu còn lại trên bàn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

◊◊◊◊

Ước chừng khoảng hai giờ sau, ta nhìn thời gian cũng đến lúc rồi, bảo nữ phục vụ đi gọi đám người Ed lại.

Bọn chúng vừa vào, nhìn thấy Elliot gục ở trên bàn, bộ dạng bất tỉnh nhân sự, Ed kinh hãi vội hỏi: "Elliot cậu ta làm sao vậy? Đội trưởng, ngài hẳn sẽ không thực sự giết người diệt khẩu rồi chứ?"

Ta mỉm cười giải thích: "Làm gì có chuyện này, hắn chỉ là uống say mà thôi, kỵ sĩ Elliot tửu lượng thật là tốt! Một mình uống cạn mười bình rượu."

"Mười bình?"

Mọi người miệng đều hình chữ O, Ed lắp bắp nói: "Sao-sao có thể thế được? Đây chính là "nhất bình túy", được mệnh danh là không ai có thể sau khi uống hết một bình vẫn không say, cho dù là Elliot, tối đa cũng chỉ uống được một bình rưỡi..."

Ta nhíu mày,  thì ra rượu này mạnh như thế sao? Hèn gì Elliot "rầm" một tiếng rồi không tỉnh lại nữa.

Sự tình đã như vậy, ta đành làm ra vẻ thở dài nói: "Cũng tại chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, khiến cho hắn vô thức mà uống hết mười bình, sớm biết như thế đã nên ngăn cản hắn."

Mọi người vẫn còn bộ dạng bán tín bán nghi, lúc này, ta dặn dò bọn họ: "Ta còn có chút việc phải làm, nên đi trước đây, các ngươi nhớ đưa Elliot trở về, đừng để người ta ngủ chỗ này, sẽ cảm lạnh đó."

Ed và đám tiểu đội viên biểu tình đờ đẫn gật đầu.

Ta quay lưng về phía mọi người và rời khỏi, không nhịn được liếm môi,  không ngờ nhất bình túy này đúng là uống không tệ, sớm biết vậy vừa rồi đừng chia một bình rưỡi cho Elliot rồi, chậc chậc! Dù sao lát nữa cũng phải đi nhờ vả Roland một chút chuyện, vậy thì dứt khoát cứ mang cậu ta lại đây, ta dùng thân phận Supreme Dragon tiếp tục uống là được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-110)