Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 022

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 022: Mở đầu quyển 3: Kỵ sĩ cùng phong ấn của kiếm - Yêu cầu thứ nhất của giải cứu công chúa
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai người lữ khách đi trên con đường thôn quê vắng vẻ, trên người đều khoác theo áo trùm có mũ, áo trùm một màu lục thẫm một màu xám trắng, hai người đều kéo mũ áo trùm lên, vẻn vẹn chỉ lộ ra tí khóe miệng mà thôi.

Hai người lữ khách đi trong yên lặng một hồi.

Mãi cho đến khi gặp phải một đội ngũ mạo hiểm, nhân số có năm người, bởi vì đối phương có nhiều người, hai người tránh ra nhường đường, để cho chi đội ngũ mạo hiểm này đi qua bên cạnh họ, chiến sĩ cầm đầu hơi gật đầu với hai người, mặc dù có chút cao ngạo, nhưng thái độ của hắn tự nhiên hào phóng, cho nên vẫn không đến nỗi khiến người ghét.

Số người của đội ngũ mạo hiểm này mặc dù không nhiều, lại có hai người rất đáng chú ý, hai người lữ khách không khỏi nổi lên đánh giá đội ngũ này, chiến sĩ dẫn đầu có mái tóc đen gợn sóng, cơ bắp toàn thân xem ra cứng cáp mạnh mẽ hơn nữa lại mười phần dẻo dai, giống như một con báo đen nhanh nhẹn.

Thánh kỵ sĩ đi phía sau vị chiến sĩ thì có mái tóc vàng chói lóa như ánh mặt trời, lại có một đôi mắt lam ôn hòa ân cần, nụ cười xán lạn càng làm cho người gần như chói cả mắt.

Khi đội ngũ đi xa, người mặc áo trùm lục thẫm phát tiếng tán thán: "Thật là một đội ngũ đầy tinh thần, mặc dù không biết bọn họ là người phương nào, nhưng chắc chắn không phải bọn tầm thường, chẳng lẽ là một trong ba đội ngũ hàng đầu đại lục? Ngươi cho rằng là đội ngũ nào đây?"

Người mặc áo trùm xám trắng kia lộ ra mỉm cười nói: "Ta nghĩ chưa chắc là đội ngũ nổi tiếng."

"Tại sao lại nghĩ như thế?" Lữ khách mặc áo trùm lục thẫm hết sức tò mò hỏi.

"Bởi vì ta nhìn thấy người quen trong đó."

"Người quen?"

Lữ khách áo trùm xám trắng gật đầu nói: "Phải, cái người tóc vàng mắt lam trong đó là học sinh của ta, mà nó không thể ở bất cứ đội ngũ nào trong ba đội ngũ hàng đầu đại lục."

Lữ khách áo trùm lục thẫm kinh ngạc hô lên: "Đó là học sinh của ngươi? Vậy hắn thực sự là Thánh kỵ sĩ sao? Nhưng hắn thoạt nhìn bước chân yếu không vững, cách cầm kiếm cũng không chính xác, rất khó khiến người tin tưởng, đó vậy mà là học sinh của ngươi sao? Ban đầu ta cứ đoán, hắn phải chăng là chỉ là cải trang thành bộ dạng kỵ sĩ, nhưng trên thực tế, lại chính là người đội ngũ kia cần bảo vệ, chỉ là lợi dụng bộ dạng kỵ sĩ để gây nhầm lẫn cho kẻ địch!"

"...Nó đúng là Thánh kỵ sĩ, còn là loại đầu đỉnh nhất kia." Lữ khách áo trùm trắng xám khóe miệng co quắp nói.

Áo trùm lục thẫm sắc mặt đầy vẻ không tin.

Lữ khách áo trùm trắng xám ho mấy tiếng, giải thích: "Chẳng qua, đó là bởi vì kiếm và khôi giáp cũng không phải vũ khí của nó, nhưng là phong ấn của nó."

"Phong ấn? Ta không thể hiểu ý của ngươi."

Lữ khách áo trùm trắng xám nhàn nhạt cười: "Nếu như để cho một ma pháp sư mang theo kiếm, mặc khôi giáp nặng nề, những trang bị này đối với nó mà nói, chẳng lẽ có bất cứ giúp ích gì sao?"

Lữ khách áo trùm lục thẫm cười chế nhạo: "Đừng nói, thân là một Thánh kỵ sĩ, ngươi lại dạy ra một tên ma pháp sư sao?"

"Đó chỉ là ví dụ mà thôi, học sinh của ta là một Thánh kỵ sĩ... Ít nhất nó cho rằng mình là một Thánh kỵ sĩ."

Lữ khách áo trùm lục thẫm nhìn đội ngũ đã đi xa, suy nghĩ một chút, đề nghị: "Học sinh của ngươi thú vị như thế, không bằng đi theo sau, âm thầm nhìn một chút bọn họ muốn làm gì đi?"

"Không không, theo dấu nhất định sẽ bị phát hiện."

Lữ khách áo trùm lục thẫm vô cũng không đồng ý nói: "Tại sao? Trong đội ngũ cũng không có đạo tặc thiện trường ẩn nấp, chỉ có một cung tiễn thủ, lấy năng lực của hai ta, hẳn không đến nỗi sẽ bị cung tiễn thủ phát hiện."

Lữ khách áo trùm xám trắng cười lắc đầu nói: "Mặc dù không có đạo tặc, nhưng lại có học sinh của ta,   xin tin ta đi, bạn của ta, học sinh của ta ngoại trừ năng lực kỵ sĩ thì mọi thứ khác đều phi thường mạnh mẽ."

"Nhưng hắn lại là kỵ sĩ?" Lữ khách áo trùm màu lục thẫm có chút dở khóc dở cười hỏi.

"Đúng thế! May mắn nó là một kỵ sĩ..."

Lữ khách áo trùm trắng xám nhìn đội ngũ đã đi xa, vừa thở dài lại vừa thấy may mắn nói: "Nếu không phải thân phận kỵ sĩ cộng với kiếm trên tay phong ấn nó, nó rốt cuộc có thể làm đại sự dạng gì, thật sự khiến người mong đợi khó tả"

"Nếu mong đợi, ngươi vừa lại vì sao muốn phong ấn hắn?"

"Bởi vì, cái thời thế hòa bình này không cần "đại sự"."

"Thì ra là như thế." Lữ khách áo trùm lục thẫm gật đầu, không thể tán đồng hơn.

Lữ khách áo trùm màu xám trắng nhìn đội ngũ đã đi xa, trầm lắng nói: "Ngoài ra, ta kiên trì muốn huấn luyện một gã pháp sư thành Thánh kỵ sĩ như thế, thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác."

Thấy vậy, lữ khách mặc áo trùm lục thẫm cũng trở nên nghiêm túc, nghiêm chỉnh hỏi: "Nguyên nhân khác là gì?"

Lữ khách áo trùm xám trắng xoay người lại, sâu sắc mà nhìn bạn cùng mạo hiểm của mình, đau đớn giải thích: "Bởi vì lúc đó, ta quên chọn kỵ sĩ dự bị rồi!"

Ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả tán cây rậm rạp cũng không ngăn nổi, chiếu xuống đất thành những đóa hoa vàng nhỏ, đi trên con đường quê vắng vẻ, khắp chỗ đều phát ra mùi không khí trong lành của đất đai, bên cạnh còn có nhóm bạn đang ca hát, tinh thần hưng phấn hơn nữa xem ra hết sức đoàn kết... Chát!

Con-muỗi-thối-tha!

"A!"

Ta mặt mày thất sắc nhỏ tiếng hét lên, bởi vì trên cái bao tay trắng tinh không tì vết của ta vậy mà lại in xác một con muỗi đẫm máu, rõ đến nỗi ngay cả con muỗi có bao nhiêu chân cũng đếm ra được, giống hệt một cái tiêu bản muỗi màu đỏ.

Ta-ta chỉ có ba đôi bao tay trắng, không ngờ đánh một con muỗi là liền tiêu mất một đôi!

"Sun knight?"

Ta ngầng đầu lên, nhìn thấy người của cả đội ngũ đều nhìn ta, ngoại trừ Leaf knight không lộ ra biểu tình kỳ quái gì ra, những người còn lại đều không hiểu gì hết nhìn ta, ta vội vàng mang lên nụ cười hoàn mỹ vô khuyết trả lời: "Vâng, Chiến Thần Chi Tử các hạ, dám hỏi các hạ là ở dưới sự nhắc nhở của thần Ánh Sáng, có chuyện đến tìm Sun thảo luận sao?"

"Không phải ngươi vừa mới kêu lên tiếng? Kêu làm gì?" Chiến Thần Chi Tử có điểm không nhịn được nói: "Còn nữa, không phải ta đã nói, gọi ta là Mike là được rồi, các hạ các hạ cái gì, nghe là thấy phiền!"

"Mike các hạ, bởi vì ánh mặt trời hôm nay chiếu rọi khắp nơi, rải đầy mặt đất ánh sáng rực rỡ, đối với cảnh đẹp này, Sun không nhịn được phát ra tiếng kinh hô, cảm thán lòng từ ái của thần Ánh Sáng đối với con dân, để ánh sáng rực rỡ của Người làm ra cảnh đẹp như thế này..."

Mike nghe xong nhíu chặt mày, vẻ mặt đau đớn như đầu muốn nứt ra gào lên: "Câm miệng!"

"Vâng."

Ta mỉm cười ngậm lại miệng, nghĩ rằng lát nữa cho dù ta có gầm rú cộng thêm nhảy loạn xạ, Mike cũng sẽ không thèm để ý ta, không tệ không tệ, bây giờ ta có thể một mạch làm Sun knight trầm mặc rồi.

Ta vừa đổi cái bao tay trắng mới, vừa cảm thấy mừng, ít nhất tiếp đến mình có thể không cần nói chuyện rồi, như vậy dù có muỗi, cũng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng...

Vo vo vo... vo vo....

Ta nhíu mày, phất tay với cái điểm đen trước mắt, muốn đuổi nó đi, nhưng, con muỗi chết tiệt này lại không chịu đi, bay rì rì bên tai ta, sau đó bay ra trước mặt ta... Chát!

Ah! Đôi thứ hai...

Arghhhhhhh!

Ta chịu hết nổi rồi! Thánh Điện sạch sẽ chỉnh tề của ta! Căn phòng sẽ không ai lui tới của ta! Rượu nho đầy hầm của ta! Quan trọng là, tuyệt đối không có muỗi! Nhưng là, tại sao, tại sao ta bây giờ lại ở cái nơi đầy là muỗi bọ, mặt trời chói chang, một đống người và bùn bẩn này hả?!!

Nghĩ đến hai tuần trước, ta còn vui vẻ sống trong Thánh điện, cố gắng kiếm tiền về hưu, chờ đến lúc bốn mươi tuổi, liền có thể về hưu một cách vinh quang...◊◊◊◊

"Chiến Thần Chi Tử nước láng giềng sắp thành hôn rồi, Chiến thần điện đặc biệt mời một người của thần điện Ánh Sáng làm phù rể, thân là người phát ngôn của thần Ánh Sáng, tấm biển biết đi của Thần Điện, vậy thì phiền Sun knight ngài đi công tác làm phù rể một chuyến rồi."

Ta ở trong thư phòng của Giáo Hoàng, nhìn Giáo Hoàng mặt đầy tươi cười, mặt vô biểu tình hỏi: "Trên thế giới có mấy Chiến Thần Chi Tử?"

"Chỉ có một." Giáo Hoàng cười tít mắt trả lời.

"Cái tên lần trước cầu hôn công chúa nước ta?"

Giáo Hoàng vỗ tay một phát, a ha một tiếng: "Chính là tên đó, ngài thật thông minh!"

"Quá khen, nhưng không phải hắn mới đi ba ngày sao?" Ta tiếp tục mặt vô biểu tình hỏi.

"Đúng thế!"

"Ba ngày đủ để quay về nước láng giềng đi cầu hôn sao?"

Giáo Hoàng nhún vai trả lời: "Kể cả biên giới giữa hai nước cũng còn chưa tới đây."

Ta không nói gì một hồi,  Giáo Hoàng này có phải gần đây rảnh rỗi quá nên tìm ta tới nói giỡn? Ta bất lực hỏi:

"Vậy hắn kết hôn cái gì hả?"

"Ái chà!"

Giáo Hoàng vẫn ung dung bưng trà lên lộ ra biểu tình "ngươi thật thiếu hiểu biết" nói: "Người ta có cả tòa Chiến thần điện có thể giúp hắn cầu hôn, người có ở bên trong nước hay không cũng đâu có gì trở ngại chứ! Tóm lại, nữ vương Nguyệt Lan quốc cho phép kết hôn rồi, định đem trưởng nữ của bà ta gả cho Chiến Thần Chi Tử, trước mắt hôn lễ đã chuẩn bị rồi, thiệp mời cũng đã phát từ "một tuần trước" rồi, còn thiếu chú rể, phù rể và quà mừng của mỗi nước còn chưa đến mà thôi."

Một tuần trước? Vậy đó không phải là đúng một ngày sau ngày quyết đấu ba người sao?

Ta trợn tròn mắt,  có lộn không hả? Thì ra Chiến Thần Chi Tử ngay cả cô dâu dự bị cũng chuẩn bị tốt rồi, công chúa nước này lấy không được thì về nước lấy, dù sao đều có cái danh hiệu công chúa XX?Cho dù XX là cái tên gì cũng không quan trọng, phải chứ?

Thật đúng làm cho người (ghen ghét)... xấu hổ cho hắn!

Chẳng qua, biết đâu bản thân cô công chúa đó chính là cái hàng ế ẩm, cho nên nữ vương Nguyệt Lan quốc mới đem con gái mình bán tống bán tháo cũng không chừng... Ta cẩn thận xác nhận: "Công chúa đó đẹp không?"

Giáo Hoàng lập tức giơ ngón tay cái, bỏ ra lời khen hiếm hoi: "Đại mỹ nữ nhất nhì Nguyệt Lan quốc."

Sắc mặt ta vặn vẹo một chút, vô cùng kỳ vọng hỏi: "Cô ta có bệnh gì đó?"

"Khỏe mạnh hoạt bát!"

"Tính cách khó ưa?"

"Ai thấy đều yêu!"

Nội tâm ta đau buốt! Nghĩ đến, từng có một người đẹp chất lượng cực cao ngay ở nước cách vách, lại thản nhiên không biết, thoáng một cái, người ta cũng sắp biến thành vợ người khác rồi, ngay cả thiệp mời cũng phát xong, hơn nữa phù rể còn là ta!

Trơ mắt nhìn người đẹp gả cho người khác, ta lòng đau như cắt nói: "Xinh đẹp, khỏe mạnh tính tình tốt, còn là một công chúa (giàu có), không ngờ trên thế giới lại có một cô gái tuyệt vời như thế... Tại sao không nói cho ta biết sớm một chút!"

Giáo Hoàng chầm chậm buông trà, tiếp theo vẫn ung dung nói: "Bình tĩnh một chút, Sun knight trưởng, đừng quên ngươi chỉ có thể yêu thần không thể yêu phụ nữ, cho dù kết hôn, ngươi cũng chỉ có thể "bận rộn công sự" mà lơ là vợ đẹp, như vậy đối với người ta rất không công bằng rồi."

"Nhảm nhí!"

Ta một hơi bác bỏ lời nói nhảm của Giáo Hoàng, nghiêm túc nói: "Ta có thể mỗi ngày bỏ một giờ để bận rộn công sự, lại thêm một giờ nữa vắng vẻ nàng, rồi sau đó đem toàn bộ thời gian còn lại để yêu thương nàng."

"Thời gian còn lại của ngươi cũng hơi nhiều quá..."

"Hừ! Dù sao Storm người phụ trách giúp ta xử lý một đống công sự cũng không oán giận rồi, ông phàn nàn cái gì!"

Giáo Hoàng than thở một tiếng: "Hắn không oán giận? Ngươi thật đúng là nhắm mắt nói bừa, mức độ oán khí ngút trời của hắn lúc trước còn cao hơn Hell knight trưởng rồi, ngươi có chắc ngươi gần đây không muốn đi ra ngoài tránh gió, để nửa đêm khỏi bị Storm mưu sát?"

Ta nhíu mày,  nói lên như thế, gần đây trên hành lang nhìn thấy Storm, độ cao của chồng công văn trên tay cậu ta đúng là sắp vọt trời rồi... Ta rùng mình, nói: "Ta đi! Chẳng qua, ta muốn mang Judge cùng đi."

"Mang Judge?

Giáo Hoàng vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế, dùng giọng trẻ con hét lên: "Ngươi dứt khoát nói muốn đem cả Thánh Điện cùng đi luôn cho rồi!"

Cũng đúng, nếu Sun knight cùng Judge knight đều đi, Thánh Điện sẽ là bầy rồng vô chủ rồi, ta suy nghĩ rồi thay đổi quyết định nói: "Ta muốn mang Storm, mang cậu ta ra ngoài giải khuây, để xem có thể làm loãng oán khí của cậu ta không."

Giáo Hoàng một hơi bác bỏ: "Thánh Điện có thể không có Sun knight, nhưng không thể không có Storm knight."

Ông... Hiện tại không so đo với ông, cứ ghi sổ lại trước, dù sao ngày tháng còn dài! Ta bực tức nói: "Tóm lại ta mang Adair được rồi chứ?"

Giáo Hoàng lần nữa bác bỏ: "Nói lại lần nữa, tiểu đội Sun có thể không có đội trưởng, dù sao bọn chúng vốn đã chẳng khác nào không có đội trưởng rồi, nhưng là không thể không có phó đội trưởng."

Đây là lời gì? Ta nhướn mày, đang muốn nói những lời như Adair là phó đội trưởng của ta, ta muốn dẫn hắn đi đâu thì đi đó ...

Giáo Hoàng bổ sung: "Nói lại, công vụ của ngươi mặc dù hơn phân nửa là Storm làm, nhưng thật ra có ba đến năm phần lại bị ném về cho Adair làm, nếu ngươi muốn mang Adair đi, ngươi tiện thể chuẩn bị sự báo thù bất ngờ của Storm khi lần thứ mười một chọc tức hắn đi."

Ta khuất phục rồi.

"...Vậy ta dẫn Ice được rồi."

Giáo Hoàng lắc đầu nói: "Ice không thuộc phái người tốt ấm áp, ngươi dẫn hắn cùng đi làm nhiệm vụ, không thích hợp lắm, hơn nữa, ngươi dẫn hắn đi, món tráng miệng sau bữa ăn của toàn bộ Thần Điện Ánh Sáng ai phụ trách hả? Ngươi muốn cho toàn Thần Điện không có tráng miệng ăn sao? Ngươi định chọc tức toàn Thần Điện à?"

"Không muốn... tóm lại vậy ta dẫn Cloud được rồi chứ?" Ta có chút nổi giận rồi, đây không được kia không được, rõ ràng đều là thủ hạ của ta, lại nửa người cũng không thể mang đi, rốt cuộc ta có còn là thủ lĩnh Thánh Điện hay không hả?

"Không được!" Giáo Hoàng bộ mặt khó xử giải thích: "Thu hoạch gần đây của nông dân không tốt, cho nên tiền quyên góp giảm, để tiếp kiệm kinh phí, ta vừa mới sa thải quản lý viên thư viện, trực tiếp để Cloud trông nom thư viện rồi, dù sao cả ngày hắn đều làm tổ trong đó, tất cả vị trí sắp xếp sách, hắn còn biết rõ hơn quản lý viên thư viện, để hắn quản lý thư viện quá hợp! Bây giờ ngươi dẫn hắn đi, thư viện liền biến thành đống bỏ đi rồi, ngay cả sách ở đâu cũng tìm không được!"

Ta khổ tâm suy nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu nói: "Vậy ta đẫn Moon đi!"

"Ta không ý kiến, chỉ cần ngươi có thể khuyên hắn rời khỏi người yêu của hắn gần một tháng mà nói."

"Thật..."

Ta hít sâu một hơi, gầm lên: "Thật khó quá đi! Moon coi người yêu còn quan trọng hơn mạng của hắn, ta muốn hắn rời khỏi người yêu, hắn còn không liều mạng với ta?"

Giáo Hoàng gật đầu.

Ta cáu kỉnh đi tới đi lui, hỏi ngược lại Giáo Hoàng: "Vậy ta rốt cuộc có thể dẫn ai hả? Ta nói cho ông biết, ta có chết cũng không tự đi một mình, ai biết Chiến Thần Chi Tử rốt cuộc có vì sự tình lần trước mà ghi hận trong lòng với ta, lỡ hắn báo thù ta thì làm sao? Hắn thế nhưng là cái gã ngay cả Judge cũng nói đánh không thắng! Ta không bao giờ một mình đi gặp hắn."

Giáo Hoàng tốt bụng đề nghị: "Ngươi dẫn Leaf đi đi!"

"Leaf?" Ta dừng chân lại, suy nghĩ một chút, có chút lo lắng nói: "Nhưng, nhưng Leaf cậu ta..."

"Hắn là người tốt đấy nhé!"

Giáo Hoàng có điểm kỳ quái nhìn ta nói: "Hắn chẳng những là người tốt, vừa lại là đứa trẻ ngoan ngoãn, sẽ không từ chối các loại yêu cầu lộn xộn của ngươi, từ chạy vặt mua việt quất đến ra tay giúp ngươi đánh chó đều được, như vậy ngươi còn có gì bất mãn?"

Ta oán giận nói: "Nhưng cậu ta là cung tiễn thủ."

Giáo Hoàng hoàn toàn không hiểu hỏi: "Vậy thì sao? Ngươi cũng không phải chưa thấy qua tiễn thuật của hắn, ngay cả Judge cũng chưa chắc dám nói mình có thể đánh thắng hắn."

"Nhưng ta muốn mang người biết dùng kiếm đi..." Ta có chút vùng vẫy.

Giáo Hoàng hoàn toàn không thể hiểu nói: "Không phải ta muốn nói, mấy năm này, nghề nghiệp biết dùng kiếm chiếm đa số, kỵ sĩ, chiến sĩ, loại nào không biết dùng kiếm? So với đó, cung tiễn thủ còn giá trị hơn nhiều, ngươi có thể mang cung tiễn thủ đi không biết quý trọng cho tốt, lại có thể còn chê người ta?"

Ta mặt vô biểu tình nhanh chóng nói: "Cung thủ không thể làm khiên thịt cho ta, không thể giúp ta ngăn cản quyết đấu cận thân, hơn nữa tốc độ chạy thoát thân chắc chắn còn nhanh hơn ta! Ta dẫn cậu ta làm gì?"

Giáo Hoàng đảo mắt nhìn ta, không nhịn được nói: "Ta là kêu ngươi đi làm phù rể, không phải kêu ngươi chạy thoát thân, cứ dẫn Leaf đi!"

"Dựa vào vận khí gần đây của ta mà nói, làm phù rể cũng cần chạy thoát thân!" Ta hết sức kiên định nói: "Để ta dẫn Hell, nếu không ông tìm người khác làm phù rể đi!"

"Hell?"

Giáo Hoàng nhíu mày, lề mề nói: "Dẫn hắn không tốt lắm đi? "Thân phận" của hắn dù sao cũng hơi mẫn cảm, không quá thích hợp xuất hiện ở những trường hợp vui vẻ như hôn lễ, nếu là tang lễ thì còn rất thích hợp."

Ta hừ một tiếng, không sợ nói: "Cho dù bị người khác nhìn ra, cứ nói cậu ta lúc trước nằm vùng trong Hỗn Độn Thần Điện làm Ám kỵ sĩ, cho nên cả người mới là hắc ám khí tức! Còn không nữa thì dứt khoát nói cậu ta nằm vùng bị Hỗn Độn Thần Điện phát hiện, cho nên mới bị làm thành như vậy, mà dù Hell knight trưởng bị biến thành như vậy, Thần Điện Ánh Sáng chúng ta cũng tuyệt đối không bỏ rơi bạn bè, cho nên vẫn tiếp nạp cậu ta."

Sau khi nghe cái giải thích sánh ngang với "Sun knight là người hoàn mỹ" này, Giáo Hoàng nhún vai nói: "Dù sao hắn cũng là trách nhiệm của ngươi, nếu ngươi cho rằng không phải vấn đề vậy thì là không vấn đề đi!"

Nếu Giáo Hoàng cũng không ý kiến nữa, ta đương nhiên phải nhanh chóng đi nói với Hell knight trưởng, rồi sau đó dự định hành trình của cậu ta.

Nên biết rằng, bây giờ cậu ta thế nhưng là người rất nổi tiếng, kỵ sĩ muốn bàn luận kiếm thuật với cậu ta đều xếp hàng từ Thánh Điện tới hoàng cung, trong đó có rất nhiều người ngay cả Sun knight ta cũng không dám chọc, ví dụ như Judge knight trưởng này, hôn phu của công chúa này, thậm chí kể cả hai vị kỵ sĩ tâm phúc của quốc vương cũng xen vào một chân.

Càng đừng nói đến Storm knight trưởng, một tuần qua, bởi vì cậu ta có "người" có thể giúp cậu ta chia sẻ công vụ, cho nên mỗi ngày đều vui vẻ vô cùng, oán khí ngút trời cũng giảm đi không ít, kể cả quầng thâm mắt cũng nhạt đi rất nhiều.

Chẳng qua, nếu như cậu ta nghe thấy ta muốn dẫn Hell đi, không biết sẽ có biểu tình gì? Ta suy nghĩ,  còn có Adair giúp cậu ta xử lý công vụ, cậu ta chắc hẳn không đến nỗi bất ngờ mà báo thù ta chứ!

Được, cứ dẫn Hell knight trưởng.

◊◊◊◊

Nói muốn đi dự định hành trình của Hell, nhưng ta mới đi ra khỏi phòng Giáo Hoàng chưa được vài bước, liền gặp Cloud knight trưởng đang phiêu qua phiêu lại, này đúng là hiếm có, lúc ta muốn tìm cậu ta, tìm hàng giờ cũng là bình thường, lúc không tìm cậu ta lại càng vĩnh viễn cũng không nhìn thấy đến, bây giờ tự nhiên thấy cậu ta rồi, không biết là tốt hay xấu...

"Eh?"

Cloud đột nhiên không nói lời nào, tóm lấy ta, sau đó mang ta bay vút qua cả một dãy hành lang... Nếu như không phải vốn đã biết Cloud chính là biết bay như thế, ta chắc chắn cho rằng cậu ta gắn bánh xe dưới chân rồi, ta còn đang kinh ngạc tại sao cậu ta tóm lấy ta thì chúng ta đã bay hết một dãy hành lang rồi.

Chẳng qua, cậu ta rốt cuộc muốn mang ta đi đâu chứ?

"Cloud..."

Ta vừa mới lên tiếng thì Cloud đã yếu ớt nhấc cái bàn tay tái nhợt của mình chỉ về phía trước, sau đó còn đặt tay lên miệng ra hiệu im lặng.

Ta len lén ló đầu ra... lại nhìn thấy Hell knight trưởng cùng tiểu đội của cậu ta.

Mặc dù, Hell knight cùng tiểu đội của mình dừng trên hành lang vốn không có gì kỳ lạ cả, nhưng khi Hell knight đứng ở một bên, mà tiểu đội lại đối điện với cậu ta mà đứng, hai bên nhìn đối vào nhau, nhưng lại yên lặng không nói, tình huống này thì rất kỳ quái rồi.

Lãnh đạo tiểu đội chính là Hell knight trưởng... Không đúng! Là phó đội trưởng tiểu đội Hell, nhiều năm qua vẫn đều là hắn làm chủ, khiến ta gần như quên mất hắn căn bản không phải là Hell knight, chỉ là phó đội trưởng tạm thời thay thế vị trí, tên của hắn là, là cái gì Lăn... Xe Lăn?

Ta định quay đầu hỏi Cloud một chút, lại phát hiện bên cạnh mình không có ai hết, nhất thời mồ hôi lạnh khắp người, suýt nữa tưởng rằng mình tình cờ gặp phải linh hồn của Cloud hay gì đó đại loại, nhưng ngẫm lại, đây là Thần Điện Ánh Sáng, tuyệt đối không thể xuất hiện oán linh cái thứ hắc ám này, tám phần là Cloud vừa lại phiêu đi.

"Ngươi là Dylan?"

Lúc này, Roland mở miệng trước tiên, tiện thể nhắc nhở ta, ta nhớ sai tên rồi.

Đối phương gật đầu, giọng nói lạnh nhạt trả lời: "Đúng vậy, ta là Dylan, kỵ sĩ Supreme Dragon."

Nghe cách xưng hô này, ta biến sắc, đồng thời cũng nhìn thấy đám tiểu đội viên tiểu đội Hell cũng nhíu mày, mặc dù nhíu mày, nhưng thần sắc trên mặt bọn họ lại không phải rất kinh ngạc, thậm chí còn không phản bác cách dùng từ của Dylan.

Roland thân là Hell knight, người ngoài xưng hô với cậu ta phần lớn là "Hell knight", cùng lắm là thêm tôn xưng các hạ hay gì đó, mà Thánh kỵ sĩ và tế ti của Thần Điện Ánh Sáng sẽ gọi cậu ta là "Hell knight trưởng", giống như Adair, hắn cũng luôn xưng hô ta là Sun knight trưởng, chỉ có trong trường hợp tương đối không chính thức, hắn mới dùng đội trưởng đơn giản hơn để gọi ta.

Nói tóm lại, Dylan chỉ có thể xưng hô Roland là "Hell knight trưởng" hoặc là "đội trưởng", cho dù hắn giống như người ngoài, chỉ dùng Hell knight cũng không sao, nhưng hắn lại xưng Roland là kỵ sĩ Supreme Dragon.

Đây là cách xưng hô của kỵ sĩ địa vị ngang hàng, thậm chí là của trên nói với dưới... Tình huống này xem ra không ổn rồi!

Ta nhíu mày, chẳng lẽ, phó đội trưởng tiểu đội Hell muốn soán vị sao? Ta có nên đi ra ngoài mắng hắn?

Nhưng, la mắng trên biểu hiện thực sự cũng vô ích, nói không chừng còn làm cho tiểu đội Hell cho rằng Roland là người chỉ dựa vào thế người khác, có lẽ tốt hơn vẫn là để cho Roland tự mình giải quyết?

Chẳng qua, Roland thực có cách giải quyết sao? Ta có chút hoài nghi, dù sao nghe Elliot nói, Roland cho dù lúc ở hoàng gia làm kỵ sĩ, cũng là cái gã cô lập.

Roland hoàn toàn không nhận ra bầu không khí căng thẳng, chỉ bình tĩnh nói: "Như vậy, ngươi chính là phó đội trưởng của ta?"

Nghe vậy, trên vẻ mặt của Dylan hiện ra một tia giận dữ, gầm lên: "Ngươi đương nhiên như thế?"

Bình tĩnh! Dylan ngươi bình tĩnh một chút! Roland không có ý gì, cậu ta chỉ lả muốn xác nhận ngươi chính là phó đội trưởng Dylan của mình, mà không phải người khác trùng tên trùng họ vậy thôi, không có một tí ẩn ý nào ở bên trong! Ta trốn ở một bên, muốn giúp Roland giải thích, nhưng lại không thể cứ thế này mà đi ra, chỉ có thể ở nguyên chỗ cũ mà sốt ruột.

Roland nhìn hắn, bởi vì cậu ta mặc trang phục Supreme Dragon, nửa dưới khuôn mặt được bao phủ, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy thần tình của cậu ta.

Gã này căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì, biểu tình đang rất nghi hoặc... Ta quá hiểu cậu ta rồi!

Roland hơi do dự lên tiếng nói: "Đúng là không quá đương nhiên..."

Dylan hừ lạnh một tiếng: "Thì ra ngươi cũng biết sao?"

Ta đảo cặp mắt trắng dã,  làm ơn đi, các ngươi căn bản đang là người nói gà người nói vịt, Roland sở dĩ không quá đương nhiên, bởi vì cậu ta căn bản không phải là Hell knight trưởng chân chính, "không đương nhiên" của Dylan là đang nói, Hell knight trưởng này đã biến mất mười ba năm, mãi cho đến lúc này mới đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó liền đoạt lại vị trí đội trưởng trên tay hắn, là không đương nhiên.

Không được! Ta nhịn không được rồi, một bước đi ra ngoài, đang định giúp Roland giải vây thì, đuôi mắt lại liếc thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng đem bước chân đã bước một nửa thu hồi lại.

"Hell knight trưởng."

Adair cung kính hành lễ với Roland, quay sang Dylan cùng là phó đội trưởng, chào hỏi một cách quen thuộc: "Dylan, lâu rồi không gặp, cậu gần đây..."

Nói đến một nửa, Adair lại phát giác ra tình huống hiện trường khác lạ, hắn nhìn Roland một chút, vừa lại nhìn Dylan và đám tiểu đội viên Hell đang ở vị trí đối lập, sắc mặt hắn bắt đầu sa sầm xuống, quay đầu lại, mang theo giọng chỉ trích nói với Dylan: "Dylan, cậu đang làm cái gì vậy? Không lẽ cậu muốn vượt quá bổn phận của mình sao?"

Thật không hổ là phó đội trưởng của ta, trong nháy mắt liền rõ ràng tình huống, ta năm ấy thực sự rất tinh mắt rồi!

"Adair." Dylan sắc mặt thống khổ la lên: "Mười ba năm qua, tôi vẫn đều là Hell knight, bây giờ đột nhiên..."

"Là thay mặt Hell knight!"

Adair hoàn toàn không lay động, phản bác lời của Dylan, sau đó lạnh lùng nói: " Cậu ngay từ đầu đã biết mình chỉ là phó đội trưởng, đội trưởng chung quy có một ngày sẽ trở về, bây giờ anh ta trở về rồi, hoàn toàn là chuyện trong dự liệu của cậu, không phải sao? Cậu có cái gì phải phàn nàn đây?"

Dylan cố chấp nói: "Nhưng tôi không biết thì ra Hell knight lại là người quái dị như thế."

"Đừng tìm lý do, Dylan, cậu trước giờ không phải người để ý bề ngoài, càng huống chi..." Adair liếc trái phải một chút, mới nhỏ giọng nói: "Trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ, chẳng lẽ còn có người bình thường sao?"

"Đúng thế!" Ed ở phía sau đột nhiên xen miệng: "Có quái cũng không quái bằng đội trưởng nhà tôi!"

... Ta có phải thật sự đã lâu lắm không có đạp người xuống vách núi rồi?

Lúc này, đám tiểu đội viên Hell không thể không thừa nhận: "Cái này lại đúng là sự thật..."

Ngay cả Dylan cũng lặng yên một hồi, mới có thể tiếp tục kháng biện: "Ít nhất Sun knight trưởng còn biết công phu duy trì biểu hiện bên ngoài, nhưng cậu xem xem trang phục của hắn... Cách ăn mặc này chẳng lẽ còn không đủ khả nghi sao?"

Nghe thấy người ta phê bình trang phục của mình, Roland vẫn yên lặng không nói.

May là không ai biết Sun knight ta cũng từng mặc qua bộ trang phục đó, ta vô cùng cảm thấy may mắn.

Dưới sự kiên trì của Dylan, Adair nhìn quần áo của Roland một chút, lại không nói cái gì, chỉ tiếp tục khuyên Dylan: "Dylan, cậu nể mặt tôi, cậu trước tiên cứ coi vị này như đội trưởng chân chính mà đối đãi."

Dylan sắc mặt biến đổi, đang định phản bác: "Nhưng.."

Adair mạnh mẽ ngắt lời của hắn, giơ một ngón trỏ lên nói: "Vậy một tháng, nếu như sau một tháng, cậu vẫn không cho rằng vị này đủ tư cách làm Hell knight, vậy cho dù cậu muốn làm thế nào, tôi cũng đứng ở bên cậu!"

Dylan dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Adair.

Adair ho nhẹ một tiếng, dùng giọng vô cùng kiên định hô lớn: "Đến lúc đó, cho dù là đội trưởng chúng tôi ra lệnh cho tôi không được trợ giúp cậu, tôi vẫn cứ đứng bên phía cậu!"

"Oh!" Mọi người kinh ngạc cao giọng oh một tiếng.

Với cái này, Dylan cũng không thể nói gì, chỉ là vẫn vùng vẫy nói: "Nhưng hắn kể cả khuôn mặt cũng ngại không cho thấy."

Ed thì thào: "Vậy thì sao chứ? Chỉ là ngại không cho xem mặt, đội trưởng chúng tôi thì còn không biết ngại đây..."

Adair lập tức quay đầu, quát khẽ một tiếng: "Ed, không được nói bậy nữa!"

"Có sao đâu chứ? Dù gì đội trưởng cũng không ở đây mà!" Ed mặt thản nhiên trả lời.

"Cậu ta ở đây."

Roland vẫn đang lặng yên đột nhiên nói, vừa lên tiếng liền làm cho hiện trường lâm vào trạng thái đóng băng.

Ed toàn thân cũng trở nên run rẩy, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ vô tư nói: "Ngài, ngài đừng nói giỡn, Hell knight trưởng, tôi vừa mới nghe nói Giáo Hoàng đã tìm đội trưởng, cho nên, đội trưởng làm sao có thể ở đây? Ha ha ha, trò đùa này thật là buồn cười, rất là buồn cười! Ngài đúng là hài hước."

Nghe vậy, Roland lại trực tiếp giơ tay chỉ vào góc hành lang, dứt khoát nói: "Cậu ta ở trong đó, ngay từ đầu đã ở đó rồi, chỉ là không biết tại sao không đi ra."

"Haha... ha... ôi ôi!"

Tiếng cười khó nghe của Ed lập tức biến thành tiếng khóc càng khó nghe, lớn tiếng kêu rên: "Đội~~ trưởng, ngài nghe tôi giải thích đi!"

Ta lúc này lại không rảnh ngó ngàng tới hắn, mà lâm vào trong trầm tư, Adair đã thuyết phục được Dylan, cho Roland "thời gian dùng thử" một tháng, ta trái lại hoàn toàn không lo chuyện một tháng sau đó, lấy thực lực của Roland, sự nghiêm túc của Roland và năng lực lãnh đạo trời sinh của Roland, Dylan chắc chắn sẽ không thể phàn nàn.

Ta lo chính là... Roland cũng bị dùng thử một tháng, vậy ta dẫn ai đi Nguyệt Lan quốc làm phù rể hả?

Ta nhíu mày khổ tư, xem ra thật sự đành phải mang Leaf rồi, mặc dù cậu ta là cung tiễn thủ, chẳng qua năng lực dùng kiếm chắc hẳn cũng không thể kém như ta chứ? Tuy nhiên, cho dù không kém như ta, cũng chưa chắc là tốt đến đâu... tốt hơn vẫn nên nghe ngóng trước một chút!

Ta đi ra khỏi góc ẩn núp, mỉm cười xán lạn với mọi người, lên tiếng nói: "Nhìn thấy các anh em đứng ở dưới ánh sáng rực rỡ giao lưu lòng từ ái của thần Ánh Sáng, Sun nhất thời cảm thấy ấm áp và vui sướng, bởi thế cũng cảm thấy vô cùng đau lòng khi mình phải cắt ngang hành động giao lưu của các anh em, a! Sun thực sự nên chịu sự trách phạt của thần Ánh Sáng, nhưng lại không thể không làm như thế, chỉ có thể xin các vị tha thứ, khiến cho Adair rời khỏi cuộc giao lưu tốt đẹp này đi theo Sun, sau đó, dưới sự chứng kiến của thần Ánh Sáng, Sun nhất định sẽ lấy giao lưu trọn vẹn lòng từ ái của thần Ánh Sáng để tạ lỗi các vị."

"Adair, đội trưởng đang nói cái gì vậy? Hẳn sẽ không là muốn làm thịt tôi chứ?"

"Không phải, đừng nói nhảm nữa, đội trưởng chỉ muốn tôi đi theo ngài mà thôi." Adair nhỏ giọng nói xong, lập tức cao giọng trả lời ta: "Vâng, đội trưởng."

Ta gật đầu, mỉm cười với mọi người, thấy bọn họ khuôn mặt đều sợ hãi, sau khi thấy ta không nói gì khác, lại đều lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm.

Mỉm cười từ biệt với mọi người xong, ta rời khỏi trước tiên, Adair liền đi theo phía sau ta, vừa đi đến chỗ không người, ta xoay người mở đầu liền hỏi: "Năng lực dùng kiếm của Leaf knight thế nào? Ngươi thành thật nói."

Nghe thấy vấn đề cổ quái này, Adair nhíu mày, vô cùng khéo léo trả lời: "So với ngài tốt hơn một chút..."

"Đừng so với ta!" Ta có chút bực mình.

Nếu như kiếm thuật của Leaf thật sự chỉ so với ta tốt hơn một chút, đó đúng là rất tệ rồi, cũng là loại lúc này rồi, ta thế nhưng không muốn vì vấn đề mặt mũi, dẫn cái gã kiếm thuật tệ hại ra ngoài, đây thế nhưng liên quan đến đại sự ta có thể sẽ sớm đi gặp thần Ánh Sáng hay không!

Adair nghiêm túc trả lời: "Vâng, kiếm thuật của Leaf knight trưởng coi như rất không tệ."

Trả lời này cũng mơ hồ quá, ta nhíu mày hỏi: "So với ngươi thì sao?"

"So với tôi kém một chút, nhưng không nhiều lắm."

Oh! Ta thả lỏng mày,  đó chính là thực sự khá tốt, kiếm thuật của Adair khiêm tốn mà nói cũng nằm trong top mười của Thánh Điện! Xem ra có thể yên tâm dẫn Leaf đi làm phù rể rồi...

"Đội trưởng."

"Huh?" Ta hờ hững trả lời.

Adair cẩn thận nói: "Về phần hững lời Ed vừa mới nói, ngài đừng để trong lòng, hắn luôn nói không suy nghĩ, mồm miệng nhanh hơn não, chưa chắc thật sự có ý đó, ngài cũng biết, hắn bình thường đều luôn kính sợ ngài."

"Oh!"

Ta đột nhiên nở nụ cười xán lạn, nhìn về phía Adair đang lúng túng, cười nói: "Ngươi không nói ta cũng thiếu chút nữa quên chuyện này, nếu phó đội trưởng ngươi nhắc nhở ta, như thế, nhân lúc Sun còn chưa ra ngoài, cùng anh em tiểu đội Sun thân ái, có một cuộc đặc huấn khắc nghiệt như quang huy thần Ánh Sáng của ngay hè!"

"..."

Biểu tình của Adair thoạt nhìn giống như đang sám hối với toàn bộ tiểu đội Sun.

◊◊◊◊

"Sun? Sun?"

Ta hồi thần lại, một cái chấm đen nhỏ bay qua trước mắt ta, lại còn mang tiếng vo vo ồn chết người, ta không nói lời nào vung tay đập...

Chát!

Leaf mở to mắt, ngơ ngác nhìn ta.

Ta vô cùng bình tĩnh từ trên khuôn mặt của Leaf "rút" tay lại, xòe ngang bàn tay, ta giải thích với Leaf người bị ta đánh một cái tát vang dội: "Có muỗi."

Leaf cúi đầu nhìn tiêu bản muỗi màu đỏ trên cái bao tay trắng, ta thì nhìn má trái của cậu ta, nó không những đỏ lên rõ ràng, mà còn bắt đầu sưng lên, khóe miệng cũng mang theo tơ máu rồi... Nói không chừng, ta sắp trở thành người đầu tiên thành công chọc giận Leaf knight?

"Thì ra là như thế."

Sau một hồi, Leaf ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "May là Sun cậu giúp tôi đập muỗi, nếu không mặt của tôi chỉ sợ cũng bị muỗi cắn ra sưng rồi."

"..."

Hiện tại đúng là không bị muỗi cắn sưng, chẳng qua cả nửa khuôn mặt của cậu tựa như cái cục sưng.  Ta lộ ra mỉm cười ôn hòa nói: "Anh em Leaf quá khách khí rồi, đây là việc Sun nên làm."

"Hơ hơ!" Leaf lấy tay che ánh mặt trời trên đầu, cảm thán: "Hôm nay ánh mặt trời thật rực rỡ, Sun, ngay cả tóc của cậu cũng được chiếu rực rỡ đẹp giống như vàng, có thể cho tôi vài sợi không?"

"Nếu như Sun không có nhớ nhầm, anh em Leaf hình như đã nhiều lần lấy tóc của Sun rồi?"

"Dùng mất rồi... không! Là không cẩn thận làm mất rồi." Leaf lộ ra vẻ hết sức có lỗi.

"Thì ra là như thế, vậy lần này Sun sẽ cho người anh em nhiều hơn một chút nhé!"

Để cho Leaf quên triệt để chuyện ta đánh cậu ta một cái tát, lần này ta cứ hào phóng một chút đi! Dù sao tóc cũng sẽ dài lại, không phải cái thứ gì quý giá... Mặc dù việc Leaf thích lấy tóc của ta thực sự rất kỳ quái, thích trẻ con, thích đồ vật ta cũng từng nghe nói qua, nhưng thích tóc trái lại rất ít thấy, oh không! Không chỉ là tóc, cậu ta thỉnh thoảng còn xin ta móng tay.

Bởi vì lúc cậu ta xin ta tóc và móng tay, đều lúc ta vừa mới làm một số chuyện có thể chọc giận cậu ta, cho nên, ta cũng đành ngoan ngoãn mà giao ra.

Ta cầm lấy Thái Dương thần kiếm bên cạnh, vừa rút kiếm ra, liền đem thân kiếm lấp lánh hướng về phía đầu mình cắt...

"Sun! Cậu sắp cắt luôn đầu của cậu rồi!"

Leaf kinh hoảng la lên, đồng thời đoạt lấy kiếm trên tay ta, liên tục nói: "Tôi làm được rồi, cậu ngàn vạn lần đừng cầm kiếm, suýt nữa là dọa chết tôi rồi..."

Leaf vừa nói, vừa nhanh gọn vung kiếm một cái, ta một chút cảm giác cũng không có, nhưng trên tay cậu ta đã cầm một nắm tóc vàng rồi, cậu ta cẩn thận cất nó đi, hỏi: "Tôi cắt hơi nhiều, không sao chứ? Tôi nghĩ trên đường đi về sau có lẽ sẽ thường thường phải dùng... ý tôi là, dọc đường ánh mặt trời rất rực rỡ, thường thường muốn lấy ra soi dưới mặt trời, nhất định sẽ rất lấp lánh đẹp mắt."

Ta lắc đầu tỏ vẻ không ngại. Hiện tại vừa nhìn thấy kiếm thuật của Leaf thực sự tốt đúng như Adair nói, lộ trình tiếp theo cuối cùng không còn vấn đề nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng có thể yên tâm đẩy Leaf đi chống đỡ rồi! Cho nên, đừng nói là cắt hơi nhiều tóc, cho dù đem ta cắt thành tóc ngắn cũng không sao!

Sau khi Leaf cất tóc đi, liền bắt đầu thi triển trì dũ thuật lên khuôn mặt sưng vù của mình, dù sao là ngoại thương ngoài da, mặc dù thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng chỉ cần một cái trì dũ thuật cấp thấp nhất, khuôn mặt sưng vù của Leaf liền khôi phục trạng thái bình thường.

Ta lúc này mới đột nhiên phát hiện, xung quanh vậy mà không còn ai, vội vàng hỏi: "Chiến Thần Chi Tử các hạ đâu?"

Leaf tử tế giải thích: "Vừa mới, Chiến thần tế ti phát hiện phía trước có người mai phục, cho nên Mike dẫn người đi trinh sát rồi, trước khi đi còn nói, cung tiễn thủ và tế ti chờ ở tại chỗ là được rồi."

Oh, thì ra là như thế...

Khoan đã, cung thủ chắc chắn là chỉ Leaf, trên lưng cậu ta vác theo cung tên lớn như thế với mấy bao tên, chỉ có mù mới không biết cậu ta là cung tiễn thủ, nhưng, tế ti là chỉ ai?

Mặt ta vô biểu tình nhìn xung quanh, Chiến thần tế ti cũng không ở đây, chỗ này chỉ có ta và Leaf mà thôi.

Ta nhìn Leaf, Leaf cũng nhìn ta, cậu ta khéo léo giải thích: "Tôi nghĩ Mike có lẽ nhất thời nói nhầm, nói cậu thành tế ti rồi."

Leaf càng giải thích giọng càng nhỏ: "Cũng có thể anh ta hiểu lầm chức nghiệp của cậu, hmm, hoặc cho là người biết trì dũ thuật chính là tế ti chăng? Hay là..."

Ta ở trong lòng đảo trắng mắt,  vừa rồi cậu cũng dùng trì dũ thuật, hắn làm sao lại không coi cậu là tế ti?

Gã Chiến Thần Chi Tử này rõ ràng là cố ý!

◊◊◊◊

Nghĩ đến lúc đó, trong hoàng cung của Nguyệt Lan quốc, ta mới xông pha gió bụi dẫn theo Leaf knight, vừa bước vào hoàng cung của Nguyệt Lan quốc, liền thấy cả tòa hoàng cung chìm trong bầu không khí sầu thảm, hại ta suýt nữa tưởng rằng tin tức bị nhầm, thật ra muốn làm tang lễ của công chúa, mà không phải hôn lễ, sớm biết vậy nên mang Hell knight tới mới đúng!

Chiến Thần Chi Tử đứng một bên, cạnh người ngay cả một chiến sĩ cũng không mang theo.

Nữ vương Nguyệt Lan quốc ngồi ngay ngắn trên vương vị, thân thể không hề động đậy... Nếu như ta mặc bộ lễ phục thoạt nhìn còn nặng hơn khôi giáp đó, ta cũng sẽ không chút nhúc nhích, huống chi, trên đầu của bà ta còn đội một cái vương miện thoạt nhìn chỉ thích hợp đem đi triển lãm mà không thích hợp mang trên đầu.

Trên khuôn mặt nữ vương phủ một tấm màn che mặt, màn che mặt rất mỏng, thấp thoáng vẫn nhìn ra gương mặt tướng mạo, mặc dù cô con gái cũng đến tuổi lấy chồng rồi, nhưng dung mạo của bà ta thoạt nhìn lại chỉ có vẻ khoảng ba mươi mấy tuổi, bảo dưỡng thật là tốt.

Nữ vương cũng giống quốc vương nước ta, gần như không nói chuyện, nhưng, năng lực của phụ nữ quả nhiên cao hơn so với đàn ông, quốc vương nước ta ít nhất cũng phải dùng ánh mắt, kỵ sĩ tâm phúc bên cạnh ông ta mới biết nhảy ra thay thế ông ta nói chuyện, nhưng nữ vương này ngay cả lông mi cũng không run qua, hai nữ kỵ sĩ bên cạnh bà liền tự động nhảy ra một vị, sau đó bắt đầu giải thích với đoàn người Thần Điện Ánh Sáng bọn ta.

Nữ kỵ sĩ khá trau chuốt lời nói của mình, lặp lại thực sự phiền toái, hơn nữa ta nghe xong cũng liền quên mất, cũng không thể nào lặp lại, cho nên tóm lại —- công chúa sắp gả cho Chiến Thần Chi Tử bị bắt cóc rồi.

"Công chúa bị bắt cóc rồi?"

Trên biểu hiện ta la hoảng, trong lòng lại có điểm hoài nghi, nếu như vương tử bị bắt cóc còn dễ hiểu, vương tử không có việc gì làm thường thường chạy lung tung khắp nơi, mạo hiểm, tán gái, hay quyết đấu vân vân đều có, rất dễ bị bắt cóc! Nhưng làm sao, lại ngay cả công chúa chẳng khi nào bước ra khỏi cung điện cũng có thể bị bắt cóc sao?

Huống hồ, bắt cóc một vị công chúa thì làm được cái gì?

Nếu muốn vương vị... dưới điều kiện tiên quyết là có vương tử tồn tại, công chúa vốn đã không có quyền thừa kế rồi, bắt cóc cũng vô ích.

Nếu muốn người đẹp, chỉ cần đi hai vòng trong thành, đảm bảo có thể tìm được cô gái so với công chúa xinh đẹp hơn nhiều, dù sao, người đẹp trong thiên hạ nhiều biết bao, cho dù công chúa này được người truyền tụng có bao nhiêu mỹ lệ, đó cũng là "trong giới công chúa" cô nàng coi như là xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với người đẹp khắp thiên hạ, công chúa của toàn đại lục có thể chẳng có ai được sắp lên top 100.

Nếu muốn tiền, nếu ngay cả công chúa cũng có khả năng bắt cóc, rõ ràng trực tiếp đánh cướp kim khố của hoàng cung thì tốt hơn không? Bắt cóc người đòi tiền chuộc rất là phiền à!

Cho nên nói chung, người rảnh rỗi mà đi bắt cóc công chúa, chỉ có ma vương trong truyền thuyết mới làm chuyện khổ thân như thế.

Mà theo ta nghĩ, ma vương sở dĩ muốn làm những chuyện khổ sở này, không phải là não ngắn, thì cũng là là muốn gia tăng mức độ tiếng tăm của mình đi!

Hẳn sẽ không, đúng là bị ma vương bắt đi chứ? Nhưng gần đây đâu có nghe nói qua có ma vương xuất hiện à?

Khi ta đang chìm trong suy đoán, nữ vương Nguyệt Lan quốc không hề động đậy kia lên tiếng nói: "Sun knight, cô gia có việc xin nhờ."

Sắc mặt ta biến đổi, nữ vương cũng tự mình lên tiếng thỉnh cầu rồi, đó chỉ đại biểu cho một chuyện... Ta sắp gặp chuyện tồi tệ rồi!

Nhưng, cho dù biết sắp gặp chuyện xấu, ta vẫn không thể không lộ ra thần sắc thấy chết không sờn, nghiêm túc nói:

"Nữ vương bệ hạ, Sun nếu như có thể mang lại cho ngài một chút quang huy của thần Ánh Sáng, thì sẽ dùng toàn lực để làm nó."

Nữ vương vẻ mặt vẫn vô biểu tình như cũ nói: "Cô gia muốn ngươi đi cứu con gái của cô gia về."

Nghe vậy, ta nhất thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Chiến Thần Chi Tử người mà sắc mặt vẫn luôn khó coi đứng ở một bên, thiếu chút nữa trực tiếp mở miệng nói, "Vợ của ngươi bị bắt thì mắc mớ gì tới ta" gì gì đó.

Lúc này, tên Chiến Thần Chi Tử đáng chết kia hừ lạnh một tiếng, nhìn ta nói: "Không còn cách nào khác, đội ngũ cứu công chúa còn thiếu tế ti sử dụng trì dũ thuật."

Đồ khốn, ta là Thánh kỵ sĩ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)