Vay nóng Tima

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 006

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 006: Quy tắc thứ sáu của Sun Knight
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Sun sẽ không sao chứ, phải không? Lực khôi phục của cậu ấy rất mạnh...

Cậu không nhìn thấy mặt của cậu ta lúc ngất đi đâu, đó căn bản là mặt của người chết.

Bất lịch sự, ai chết hả?! Ta vốn định trở mình, nhưng cơ thể thật nặng nề. Quên đi, ngủ tiếp thôi.

Giáo Hoàng bệ hạ, Sun sẽ không có chuyện gì chứ? Sẽ không chứ?!Cậu ta đã hai ngày đều không cử động rồi...

Thì ra ta đã không cử động hai ngày rồi sao? Hèn gì cái mông của ta có chút đau, không có ai giúp ta trở mình ư? Nếu ta bị chứng thối loét vì nằm liệt giường thì làm sao?

Sun knight bị thối loét vì nằm liệt giường... Truyền đi ra ngoài mà nghe được à?

Ta nỗ lực chuyển động một chút, rất sợ rằng chứng thối loét sẽ rất khó coi. Hành động này tiêu tốn toàn bộ sức lực mà ta đã vất vả khôi phục được, kết quả ta lại rơi vào giấc ngủ, kể cả những người khác đang reo hò bên cạnh, ta cũng không nghe thấy nữa rồi.

Làm sao bây giờ? Sun đã năm ngày hôn mê bất tỉnh rồi, cứ như thế này, cậu ấy sẽ càng suy yếu mà chết...

Đi ra ngoài!

Cái gì?

Ta nói, đi ra ngoài hết!

Sau đó, một đống âm thanh ồn ào hỗn loạn, rống giận có, cãi lộn có, tóm lại chính là ầm ĩ chết người đi được!

Không biết trong này có người bị trọng thương sao? Yên tĩnh một chút không được à!

Ta bất mãn trở mình, dùng cái mông đem tất cả âm thanh ồn ào ngăn ở đằng sau, hài lòng tiếp tục ngủ...

"Sun, thức dậy!"

Ta vùi đầu trong chăn, rồi ngủ tiếp.

"Grisia Sun, cậu dậy ngay cho tôi!"

Ta đột nhiên cứng đờ... Grisia?

A! Lâu rồi không nghe thấy tên của chính mình, suýt nữa quên mình tên là Grisia.

Kể từ sau khi tiếp nhận vị trí Sun knight, tất cả mọi người đều gọi ta là Sun, nhưng kỳ thật chỉ có họ của ta bị đổi thành Sun khi ta trở thành Sun knight thôi. 12 Thánh kỵ sĩ trưởng vẫn có tên của mình, nhưng bình thường không có ai dùng tên xưng hô với chúng ta.

Khiến cho ta thường thường quên tên của 12 Thánh kỵ sĩ trưởng khác rốt cuộc là cái gì. Ví dụ như, tên của Leaf knight trưởng rốt cuộc là Elmy hay là Strawberry, ta luôn không nhớ rõ lắm...

Lại có thể gọi ta bằng cả tên lẫn họ, xem ra Lesus Judge thực sự rất nổi giận. Có vẻ nếu ta vẫn không chịu thức dậy, có thể sẽ vĩnh viễn ngủ say không dậy nữa...

Ta cực kỳ không cam tâm tình nguyện giơ lên nửa mí mắt, dùng giọng khàn khàn nói ra câu đầu tiên suốt năm ngày qua:

"Để cho tôi ngủ thêm một chút là sẽ chết à?"

"...Ha."

Vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm của Judge cuối cùng cũng bị phá vỡ. Khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười, cậu ta lắc đầu cười với vẻ mặt bó-tay-với-cậu, sau đó vừa cầm một cái chén qua, bên trong chứa cháo cá với mùi thơm bốn phía, bên trên còn rắc lên hương liệu ta thích nhất, một đống rau thơm!

Rột rột...

Ta giống như cái lò xo từ trên giường nhảy bật lên, vẻ mặt đầy khát vọng chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng, vươn hai muốn tiếp lấy cái chén cháo thơm ngào ngạt kia...

Judge lại ở lúc ta sắp chạm đến cái chén, chớp mắt chuyển cái chén đi.

"Lesus Judge!" Ta ai oán gọi tên đầy đủ xưng hô Judge knight trưởng.

Lesus vừa cầm chén đưa ta vừa chậm rãi nói: "Nhớ ăn chậm một chút, năm ngày qua cậu chỉ có uống nước đường, nếu không đau bụng cũng chỉ là cái chuyện nhỏ."

Ta tiếp lấy chén, và ăn từng chút từng chút một với vẻ mặt đau khổ.

"Kỳ thật, cậu hẳn nên ăn thanh đạm hơn một chút, không nên thêm rau thơm". Lesus nhíu mày nhìn cái chén của ta, buông tiếng thở dài hầu như không thể nghe: "Nhưng nếu không bỏ thêm, cậu nhất định không ăn cháo không vị."

Judge đúng là hiểu ta, ai muốn ăn cháo trắng chứ!

Judge ngồi xuống bên giường. Trong lúc ta đang ăn cháo, cậu ta cầm lấy công văn ở bên cạnh chỉnh sửa. Đúng là một tên không chút lãng phí thời gian.

Sau khi ta thỏa mãn buông chén, và uống ừng ực một bình nước, đói khát trong năm ngày qua cuối cùng cũng được giải quyết.

Judge thấy ta ăn no uống đủ rồi, mới cuối cùng đặt công văn trên tay xuống và ngẩng đầu nhìn ta.

Mặc dù nói chuyện ta có cấu kết cùng với một tử linh pháp sư... Xí xí! Cấu kết gì chứ, là có "đi lại" — về mặt lý luận đó là chuyện không được để cho người nào biết, nhưng dù sao Judge cũng là bạn thân nhất của ta, trước giờ chưa từng giấu chuyện gì với cậu ta, vì vậy cậu ta tự nhiên cũng biết Pink, cái tồn tại của tử linh pháp sư có giao ước đặc biệt này.

Sau khi nghe đầy đủ mọi chuyện, trong lúc Judge đang trầm tư, mà ta thì cố gắng bám víu ở mép giường, vươn tay mò mẫm dưới gầm giường.... Ta nhớ có giấu một miếng thịt khô lớn dưới đây mà, biến đâu mất rồi? A ha! Tìm được rồi.

Ta cố gắng cắn khối thịt khô còn lớn hơn so với đầu của mình, một bên quan sát thần sắc của Judge. Bình thường sắc mặt cậu ta luôn tàn khốc trong khi ta luôn luôn mang vẻ mặt tươi cười. Tuy nhiên, đằng sau cánh cửa đóng kín, nơi không ai có thể thấy, chúng ta có thể biểu thị mọi vẻ mặt, loại nào cũng có, như vừa rồi, ta còn chổng mông ở trên giường tìm miếng thịt khô đây.

Judge mang vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ta đang cắn miếng thịt khô, sắc mặt biến đổi, giật lấy miếng thịt của ta, gầm lên: "Cậu đúng là không muốn sống nữa."

Ta lộ ra biểu tình ủy khuất: "Nhưng tôi vẫn còn đói..."

"Chút nữa tôi lại mang cháo đến", Judge hết sức kiên trì, thậm chí còn đem miếng thịt khô cất vào trong người, để không cho ta ăn nữa.

"Tôi đã điều tra thanh kiếm mà cậu mà về". Judge đúng là Judge, vào thẳng vấn đề không nói vòng vo.

Ta nghiêng đầu, lúc này mới nhớ tới, hẳn là cái thanh kiếm trên người kỵ sĩ bị ta đạp ngã trong ngôi nhà nhỏ ở pháp trường.

"Oh? Tra ra thanh kiếm này là của ai chưa?"

"Trên cán thanh kiếm có huy sức hoa lan của gia tộc Gerland, gây ra vết thương trên vai của cậu, khiến cậu phải chọn cách chạy trốn, đó ít nhất cũng phải là kỵ sĩ cấp cao, trong gia tộc Gerland chỉ có ba gã kỵ sĩ cấp cao, con trai thứ ba của bá tước Gerland và hai tên kỵ sĩ thuần phục."

"Là ai trong số đó?" Ta hỏi không chút do dự, tin tưởng với năng lực của Judge, chỉ bằng thanh kiếm ta mang về đó, hẳn đã có thể tra được bảy, tám phần rồi.

Judge yên lặng một lúc, cuối cùng lên tiếng nói: "Con trai thứ ba của bá tước Gerland, chủ nhân mà hắn thuần phục là Đại Vương Tử điện hạ."

Ta cũng yên lặng, mang chút hi vọng hỏi: "Có chắc là con trai thứ ba của bá tước."

Mặc dù ta hỏi như thế, nhưng thực tế ta muốn hỏi là, thực sự là Đại Vương Tử điện hạ đã làm chuyện đó?

Muốn khiến cho một gã kỵ sĩ chú trọng một đống danh dự, làm ra loại hành động như vứt xác này, cũng chỉ có mệnh lệnh của chủ nhân mới có khả năng, nếu người mà con trai thứ ba của bá tước thuần phục là Đại Vương Tử điện hạ, vậy người tra tấn tên death knight kia cũng không thể là ai khác rồi.

Judge gật đầu: "Hai tên kỵ sĩ cấp cao dưới trướng của bá tước Gerland, một tên ở nơi khác, còn tên kia thì cả ngày ở trong thành tuần tra, có mấy kỵ sĩ đi cùng hắn đều có thể chứng minh."

"Đại Vương Tử điện hạ... tra tấn một người tới chết?" Sắc mặt của ta có chút cổ quái, điều này nhìn thế nào cũng không giống với một người có trách nhiệm, tính tình ôn hòa như Đại Vương Tử điện hạ sẽ làm.

Sau khi nói ra câu này, cả căn phòng trở nên yên lặng, thấp thoáng có loại không khí áp lực. Ta cho rằng vì chuyện này có dính dáng tới Đại Vương Tử điện hạ, vậy chuyện này sẽ trở nên rất phiền phức rồi, cho dù tra ra chuyện đúng là Đại Vương Tử gây nên, chẳng lẽ chúng ta có thể đưa người thừa kế duy nhất của cái quốc gia này lên đoạn đầu đài sao?

"Bên ngoài..." Judge đột nhiên mở miệng, nhưng chỉ nói được hai chữ rồi lại yên lặng.

Nhìn Judge, ta luôn cảm thấy hôm nay cái tên này có chút kỳ quái, bình thường nếu chỉ có hai người chúng ta, cậu ta sẽ buông lỏng vẻ mặt, sau đó trên khuôn mặt tàn khốc cũng lộ ra tươi cười, mặc dù là do lâu lắm không cười cho nên nụ cười khá cứng ngắc, lại phối hợp với thái độ lạnh lùng của cậu ta, thoạt nhìn tổng thể sẽ rất buồn cười.

Nhưng hôm nay, khuôn mặt cậu ta hình như vẫn căng chặt, nụ cười lúc mới đầu như là giả. Ta có thể nhìn ra, bởi vì nó giống y chang vẻ mặt tươi cười bình thường ta vẫn hay mang.

Ta nhìn cậu ta, mà cậu ta cũng nhìn lại ta, một bầu khí áp lực kỳ lạ chưa từng có giữa hai chúng ta lan tràn, con ngươi đen của Judge lúc nào cũng rất kiên định, nhưng bây giờ lại có chút nhấp nháy, ta thậm chí còn có thể nhìn ra cậu ta có chút khó xử từ cách cậu ta khẽ nhíu hàng lông mày của mình.

"Làm cái gì..." Ta vò mái tóc vàng sáng bóng của mình, sau đó thô bạo đẩy Judge và nói: "Có cái gì cứ nói thẳng, đừng có giấu tôi, hoặc tôi sẽ trở mặt cho cậu biết."

Lúc đầu Judge do dự một chút, nhưng dưới thần sắc kiên định của ta, cậu ta chỉ có thể thở dài rồi nói: "Toàn thành đang đồn cậu ngược sát Death knight kia."

Nghe điều này, ta chấn động đến nỗi cứng đờ cả người, trong khi Judge tiếp tục nói.

"Giáo Hoàng bệ hạ đã xuống chỉ thị, không cần điều tra chân tướng, hiện tại muốn toàn lực nói xấu tên Death knight kia, đem hắn nói thành một tên tội phạm đã phạm nhiều tội ác không thể tha thứ, mà sau khi cậu bắt được hắn, hắn không chịu nghe lời khuyên nhủ của cậu, cuối cùng hắn bị dẫn tới sở thẩm phán, rồi bị xử hình."

"Hắn sở dĩ có oán niệm với cậu, là bởi vì cậu đã bắt hắn." Khi Judge nói câu này, giọng điệu hết sức bình tĩnh, như thể đang nói sự thật.

Nhưng điều này rõ ràng không phải là sự thật!

Trong ngực đột nhiên tuôn ra phẫn nộ mãnh liệt, cũng không biết rốt cuộc là do tên Death knight kia bị vu oan mà phẫn nộ, hay là ta đã lê cái cơ thể yếu đuối đi điều tra, khiến cho suýt chết, rồi để nhận được một câu không cần điều tra nữa mà phẫn nộ!

Tóm lại, lửa giận trong lòng ta đột nhiên bùng lên như ngọn lửa ngoài đồng trong nháy mắt cháy lan ra, hung hăng tàn phá dữ dội trong lồng ngực. Nhưng kỳ lạ là tay chân của ta cảm thấy lạnh buốt dị thường, thậm chí mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Cậu bình tĩnh một chút." Judge nhận thấy có chuyện không ổn, lo lắng vỗ vỗ vai của ta.

Ta một phát gạt tay cậu ta ra, hành động này làm cho hai chúng ta đều ngẩn người.

Cậu ta rút tay lại, vẫn yên lặng như cũ, ta không thể kiểm soát miệng của mình, không nhịn được bức hỏi cậu ta: "Cậu cũng không tin tôi không có giết tên kỵ sĩ kia?"

Judge ngẩn người, rồi ngẩng đầu nhìn ta, sau một lúc mới nói: "Tôi tin vào chứng cứ."

Nghe lời này, lòng ta trùng xuống.

Judge kỹ lưỡng phân tích: "Theo tình huống hện tại, có khả năng Đại Vương Tử đã giết chết tên death knight kia, sau đó để cho kỵ sĩ thủ hạ bỏ cái xác lại pháp trường..."

"Nhưng cũng có khả năng là tôi đã làm, đúng không?"

Ta cao giọng cắt lời Judge, Judge hiển nhiên có chút sững sờ, nhưng cũng không phản bác ta. Ta càng nổi giận, chừng như không thể khống chế quyết liệt nói.

"Dù sao người mà Death knight nhắm vào là tôi, hơn nữa chuyện ở pháp trường là tôi kể ra, thanh kiếm đó cùng là tôi mang về, nói không chừng những cái đó toàn bộ đều là tôi bịa ra, có thể tôi nghĩ chính là, chỉ cần đem chuyện này đổ lỗi lên người Đại Vương Tử, không ai dám thật sự đi tra Đại Vương Tử có phạm án hay không, đúng chứ, đội trưởng Judge?"

Ta nói một hơi xong toàn bộ, và thậm chí cảm thấy hơi thở có chút hổn hển, ngực cũng phập phồng dữ dội, không biết rốt cuộc là thật sự nói quá mệt, hay là lửa giận trong lòng ta đã sắp xuyên thủng ngực ra ngoài rồi.

Judge yên lặng rất lâu... rất lâu... cuối cùng chỉ nói một câu: "Có khả năng."

"F***!" Ta tức giận gầm lên một tiếng.

Ta thâm trầm sắc mặt, từ trên giường nhảy lên, mở tủ quần áo ở bên cạnh, lấy cái áo trùm dự bị của ta, nhìn Thái Dương thần kiếm bên cạnh, ta đắn đo không biết có nên mang theo hay không, nhưng cuối cùng ta quyết định không mang theo nó, dù sao ta vẫn chưa biết mình sẽ làm cái gì, ta chỉ là muốn trút sự tức giận này!

"Sun, cậu muốn đi đâu, cơ thể của cậu..." Judge đột ngột đứng lên, trên khuôn mặt đầy vẻ không tán đồng.

"Đi tìm Pink hỏi chuyện!" Ta ngắt lời Judge, không nhịn được cười chế nhạo nói: "Nếu có hứng thú, có thể kể tội tôi thêm một điều là câu kết với tử linh pháp sư."

"Cậu..." Sắc mặt Judge knight đanh lại, xem ra thực sự có chút tức giận rồi.

Ồ không! Đáy lòng ta đột nhiên có chút chột dạ. Câu cuối cùng thật không nên nói, không cẩn thận làm Judge tức giận rồi... Ah! Mặc kệ, cậu ta tức, ta càng tức hơn!

Đi tìm Pink thương lượng một chút trước rồi tính sau, ta làm theo chủ ý này, và quyết định hành động ngay lập tức, một tay mang theo áo trùm định đi ra cửa, nhưng tại khoảng khắc cuối cùng, ta đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu, xoay đầu hướng Judge nói: "Đúng rồi, không được phát tán cái chuyện nhảm nhí của Giáo Hoàng, tôi sẽ tra ra chân tướng."

Ta vừa nói xong, Judge lại một lần nữa yên lặng, điều này làm cho ta hơi cảm thấy căng thẳng, bình thường cái người bạn này đều sẽ không nói nhiều lời mà đáp ứng bất cứ yêu cầu lộn xộn nào của ta, ví dụ như giúp ta giải quyết nhiệm vụ chiến đấu, giúp ta nhiệm vụ điều tra, giúp ta đánh người đòi công bằng, thế nhưng bây giờ lại yên lặng... Tệ rồi đây! Mới nãy ta thực sự không nên chọc cậu ta tức giận.

May là, sự độ lượng của Judge rõ ràng lớn hơn nhiều so với ta tưởng, cậu ta chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nhiều nhất đem sự tình ép xuống ba ngày."

"Được! vậy thì ba ngày."

Ta đồng ý và phủ thêm áo trùm xoay người rời khỏi phòng của mình.

♦♦♦♦

"Ông chủ, cho ta một cây kẹo mút dâu màu hồng lớn nhất ngọt nhất!"

Trong một hơi ta ném ra một đồng bạc để đổi lấy một cây kẹo mút thậm chí còn lớn hơn đầu của mình, ngay lập tức ta hối tiếc, tỏ ra tuyệt vời làm cái gì! Tiền về hưu của ta lại mất đi một đồng bạc rồi!

Với lòng đầy sự hối tiếc, ta một lần nữa tìm tới nhà của Pink. Lần này không biết có phải cô ta biết ta sẽ tới hay đơn thuần chỉ là phơi nắng tại cửa, tóm lại, khi ta tới, cô ta đã dựa vào bên cửa, dán mắt nhìn chăm chú vào cây kẹo mút dâu khổng lồ trên tay ta, nước miếng chảy dài tới chân.

Khi cô ta phóng về phía ta, ta nhanh tay lẹ mắt giơ cây kẹo mút lên cao, làm cho cô tử linh pháp sư nhỏ thân không đủ cao này phải nhảy lên, nhưng cũng không lấy được cây kẹo mút, cuối cùng, cô ta bĩu môi, bưng hai má, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng ánh mắt ai oán trừng ta.

"Death knight có trở về không?" Ta vừa hỏi vừa vẫy vẫy cây kẹo mút.

Pink nuốt nuốt nước miếng: "Có."

Ta vừa nghe xong, Aha! Có chuyện rơi xuống.

"Hắn còn nghe lời ngươi không, tử linh pháp sư?"

"Ngay từ đầu hắn đã không làm sao nghe lời, tất cả Death knight đều không ngoan. Ta kêu hắn giúp ta quét nhà lau bàn, nhưng hắn đều hoàn toàn lờ ta". Pink bĩu môi nói.

Kêu Death knight quét nhà lau bàn... Được rồi, kể cả đường đường là một "Sun knight" cũng giúp cô ta chạy việc mua kẹo mút rồi, khiến cho một Death knight làm công việc lau dọn cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.

"Đúng rồi! Sun, ngươi cũng không nên đi chọc hắn, hiện tại hắn rất mạnh, ngươi không đánh lại hắn đâu."

Ta nhìn Pink bằng ánh mắt kỳ quái, cái cỗ tử thi chỉ sợ thiên hạ không loạn này lại có thể kêu ta tránh né death knight?

Pink lẩm bẩm: "Nếu ngươi bị Death knight chém thành cái thây vỡ, vậy thì ta cũng không có biện pháp nào để gom ngươi ở cùng một chỗ và làm sống lại ngươi. Nếu như thế ta sẽ không có đồ đệ nữa!"

Nói xong, cô ta kéo áo trùm của ta, hỏi một cách mong chờ: "Bao giờ ngươi muốn làm đồ đệ của ta?"

"Chờ ta chết hẵng nói."

Câu này thế nhưng không phải cự tuyệt!

Không biết khoảng mấy năm trước, lúc ta còn nhỏ không biết gì, đã bởi vì nhiệm vụ không hoàn thành được, đành phải tới tìm Pink cầu cứu, dĩ nhiên cô ta không giúp ta miễn phí, cho nên, ta liên tiếp phải cho cô ta thứ gì đó, có kẹo mút, có váy màu hồng xinh xắn, có một cặp thi thể nam nữ anh tuấn xinh đẹp hoàn chỉnh... Hại ta ở trong nghĩa địa đào bới suốt mười ngày mới tìm được thi thể đủ tiêu chuẩn để trả nợ.

Cuối cùng không còn gì để bán nữa, ta cắn răng một cái, được rồi! Ta đành phải đem "chính mình sau khi chết" để bán.

Sau này ta không dám đi tìm Pink để giải quyết vấn đề nữa, bởi vì ta sợ ta sẽ có ngày ngay cả "chính mình trước khi chết" cũng đem bán nốt.

Pink hai tay chống hàm, ánh mắt không cam lòng nhìn cây kẹo mút kia, uất ức nói: "Không biết, hắn lại không chịu nói."

"Vậy ai giết hắn?"

Pink kỳ quái liếc ta một cái, như chuyện đương nhiên nói: "Không phải là ngươi sao?"

"Ta không có giết hắn!" Ta tức muốn điên rồi.

"Oh, vậy không phải là ngươi à..." Pink kéo dài âm đuôi, mắt nhìn phương nào đó, cả một dáng vẻ không tin.

Cái con nhỏ này... Ta tức đến có chút nghiến nghiến răng, chẳng qua thế nhưng không dám thật sự dùng răng đi cắn Pink, vậy ta có lẽ sẽ bởi vì ăn phải thịt thối rữa mà ngộ độc thức ăn chết cũng không chừng!

Huống chi, ta còn phải dựa vào cô ta để giải bày oan khuất, lập tức ta sử dụng mười phần công lực mỉm cười, mang trên khuôn mặt nụ cười khổ thuần khiết nhất, vô tội nhất, ủy khuất nhất, đảm bảo mười người phụ nữ xem thấy, hết mười người đột nhiên trong lồng ngực nổi lên ánh sáng của bản năng người mẹ, sau đó chạy lại nựng nựng ta... ahem! Vốn là vô cùng nổi lên lòng đồng cảm đối với ta.

Không ngoài dự kiến, trong mắt Pink lóe lên ánh sáng của lóa mắt, nhiệt tình giống như quả cầu lửa nhỏ phóng về hướng ta, hai bàn tay duỗi dài ra, dáng vẻ như muốn ta ôm, sau đó... một phát đoạt đi cây kẹo mút trên tay ta.

Ta nhìn bàn tay trống trơn của mình. Thì ra cô nàng này phóng lại đây là vì ta quên đem cây kẹo mút giơ lên cao, cho nên cô ta có cơ hội chộp lấy kẹo mút trên tay ta!

Bây giờ kể cả kẹo mút cũng không có rồi, làm thế nào để pink giúp ta đây? Chung quy không thể mang chính mình trước khi chết đem bán! Ta chán nản ngã ngồi trên mặt đất.

Pink ngồi xổm bên cạnh ta liếm cây kẹo mút, may mắn là cô ta còn chút lương tâm khi vỗ vai ta an ủi: "Đừng chán nản mà, Sun, nếu thực sự không phải ngươi làm, đi tìm ra hung thủ chẳng phải được rồi sao?"

"Ngươi nói thì dễ lắm", Ta đảo mắt khinh khỉnh: "Chuyện này thế nhưng liên quan đến Đại Vương Tử điện hạ, ta chung quy không thể đi đến trước mặt con trai thứ ba của bá tước hỏi: "Ê! Chuyện này có phải là Đại Vương Tử điện hạ làm không hả?""

Pink nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Nếu không ngươi bắt hắn lại đây, ta sẽ giúp ngươi hỏi miễn phí!"

"... Ngươi cảm thấy tội ta tra tấn một người tới chết nghiêm trọng hơn, hay là tội ta cấu kết với tử linh pháp sư nghiêm trọng hơn?"

Pink lộ ra biểu tình "ngươi thật vô vọng", lắc đầu thở dài nói: "Đồ ngu! Ngươi không biết che mặt đi bắt hả?"

Bị nói như thế, ta bắt đầu cảm thấy chút cám dỗ, không cần biết là người nào rơi vào trong tay Pink, đều chỉ có ngoan ngoãn nói ra chân tướng, vậy ta có thể tiếp kiệm rất nhiều công sức...

Chờ một chút! Tên con trai thứ ba của bá tước Gerland thế nhưng là kỵ sĩ cấp cao thực lực không yếu! Mặc dù ta cộng thêm trợ giúp của thần thuật và Thái Dương thần kiếm, hẳn là có thể đánh thắng hắn, nhưng đánh thắng hắn và bắt sống hắn lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau à!

Hơn nữa, trừ phi toàn bộ người trong dinh bá tước chết sạch, nếu không nhất định sẽ có người trợ giúp con trai thứ ba của bá tước, đến lúc đó, ta ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết!

"Hắn quá mạnh, hơn nữa bên cạnh còn có nhiều thủ vệ, ta bắt hắn không nổi." Ta càng chán nản.

"Ai nói! Ngươi thế nhưng là đồ đệ ta nhắm trúng đấy."

Pink bĩu môi, sau đó cô ta túm lấy tay ta và kéo ta vào trong nhà, cỗ tử thi này thoạt nhìn là một cô gái nhỏ, nhưng sức lực lại giống như trâu, bị cô ta túm như thế, căn bản không thể vùng vẫy, chỉ có thể bị cô ta kéo đi.

Ôi ôi! Cảm giác bị một cô gái nhỏ kéo thật khủng khiếp! Hai phần ba cơ thể của ta đều cùng mặt đất thân mật tiếp xúc...

Rầm!

Sau khi kéo ta vào trong nhà, cô ta một phát đóng sầm cửa, sau đó thả tay ta ra, rồi chạy đến một cái rương lớn và lục lọi bên trong, một mớ đồ lộn xộn bị cô ta thuận tay ném lung tung, mà cái "xác lau dọn" an tĩnh bên cạnh cũng hết sức có trách nhiệm, nhanh chóng bắt đầu thu thập những thứ chủ nhân ném bừa.

Ta ngơ ngác nhìn Pink lục lọi, mãi cho đến khi cái quần lót ren của bé gái bay lên đầu ta, ta cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi: "Chính xác là ngươi đang tìm cái gì hả?"

"Có rồi!" Pink cũng đúng lúc cũng lớn tiếng la lên, sau đó từ cái rương lấy ra một cái huy sức lớn chừng lòng bàn tay.

Ta lại một lần nữa ngây ngốc nhìn Pink cầm cái huy sức mang lại đây, sau đó bốp một tiếng ấn nó lên ngực của ta, ta cúi đầu xem xét cái huy sức trên ngực, nó là một miếng huy sức nền đen, sau đó dùng đường màu bạc phác hoạc ra hình rồng đơn giản, kiểu dáng đơn giản trang nhã, so với trang sức mà nói nó còn thật rất đẹp.

Nhưng những thứ trong nhà Pink ngoại trừ cây kẹo mút dâu, đều có tính nguy hiểm khác nhau, từ nguy hiểm, rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm, đến thế giới tận thế nguy hiểm đều có, chính là không có sức phẩm nào không có tính nguy hiểm.

"Đây là cái gì?" Ta có chút căng thẳng hỏi, không biết cái mức độ nguy hiểm của miếng huy sức này là thế nào nhưng nó lại đang dán trên ngực ta!

"Đau!"

Pink dùng móng tay cứa ngón tay ta, sau đó giơ tay ta lên trên miếng huy sức, máu nhỏ từng giọt lên miếng huy sức đó, huy sức phát ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, ta hiểu đây là ánh sáng xác nhận ta là chủ nhân của nó.

Trên đời này có rất nhiều dụng cụ cần nhỏ máu, hoặc là những thủ tục càng phiền phức, ví dụ như còn phải thêm ma pháp trận, xác nhận chủ nhân của nó, sau đó mới có thể phát huy công dụng thực sự.

Chẳng hạn như, Thái Dương thần kiếm của ta chính là cần một cái ma pháp trận cực kỳ phức tạp, và một đống máu của ta, mới có thể khiến cho chủ nhân của nó từ lão sư của ta chuyển sang ta, và sau đó cũng chỉ có ta mới có thể phát huy ra năng lực chân chính của Thái Dương thần kiếm, những người khác chỉ có thể sử dụng nó như là một thanh kiếm thép bình thường.

Mà những thứ cần nhận chủ này có chung đặc điểm chính là: cực kỳ quý hiếm, bảo quý, và sang quý!

Dù là có tiền đầy kho cũng chưa chắc mua được, mà Pink vậy mà cứ thế cho ta, nói trong lòng ta không có một chút gì cảm động thì đó là nói dối.

Hơn nữa nhìn thần sắc của Pink hẳn là không dễ chịu lắm, dù sao máu của ta thế nhưng được mệnh danh là thứ thiêng liêng nhất trên đời này, có thể nói là thiên địch đáng sợ nhất của tất cả sinh vật hắc ám.

"Được rồi!"

Pink thở ra một hơi rồi sau đó rút tay lại, huy sức trên tay cô ta cũng theo đó rơi vào trong lòng ta, ta cầm lấy miếng huy sức, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Trong mắt Pink lóe lên tia thích thú, sau đó vội vàng thúc giục ta: "Ngươi hô, "Hỡi thánh y của rồng, nhân danh truyền nhân của rồng, ra lệnh ngươi, phát động!'

Ta có điểm nghi hoặc, chú ngữ lỗi thời như thế rốt cuộc là của thần nào sáng tạo...

Ta nghĩ Pink sẽ không hại ta, hay đúng hơn, nếu cô ta muốn hại ta thì không cần thiết phải phiền hà như thế, cho nên ta cũng theo đó mà niệm: "Hỡi thánh y của rồng, nhân danh truyền nhân của rồng, ra lệnh ngươi, phát động!'

Ngay khi niệm xong, huy sức trên ta tay trở nên rung động dữ dội, sau đó thoát ly khỏi bàn tay ta mà di động trong không trung, hào quang màu bạc nhàn nhạt rở nên mạnh mẽ chói mắt, ta bị chói đến không khỏi phải nhắm lại mắt, chỉ cảm thấy huy sức gắn chặt vào ngực, ban đầu chỉ cảm thấy một khối bằng lòng bàn tay, nhưng không ngừng càng ngày càng mở rộng, cuối cùng bao trùm cả ngực ta, và sau đó bao trùm lên lưng và tứ chi...

Thành thật mà nói, ta thực sự rất căng thẳng, ai biết cái thứ này có phải là nguy hiểm đẳng cấp thế giới tận thế, chỉ là tên đã lắp vào cung không thể không bắn, toàn thân ta đều bị bao phủ rồi, còn có thể có biện pháp gì?

Nếu đã không có biện pháp, ta dứt khoát nhắm lại mắt và nhẫn nại chờ nó trôi qua!

"Woooow! Vóc người của Sun quả nhiên rất tuyệt nha!" Bên tai truyền tới âm thanh kinh ngạc của Pink.

Gì? Vóc người ta rất tuyệt? Đừng nói ta lõa thể rồi nhá?

Ta nhanh chóng mở mắt và cúi đầu nhìn, may là ta không nhìn thấy màu da thịt gì, thay vào đó quần áo ta đã biến mất trở thành một bộ áo nền đen bó sát người... Hèn gì Pink nói vóc người ta rất tốt.

Bộ áo đen bó sát này ở ngực, chỗ hiểm phần dưới đều bao phủ khinh giáp màu bạc, ngay cả giày bó trên chân cũng là khinh giáp màu bạc. Mà ta nhìn kỹ mới phát hiện, khinh giáp này có cấu tạo là những miếng vẩy cỡ móng tay, hết sức có tính cơ động, hoàn toàn sẽ không vì giáp trụ mà ảnh hưởng hành động.

"Đây đúng là thứ tốt..." Ta không nhịn được cảm thán, nhưng được một nửa ta phát hiện giọng nói cũng thay đổi, cũng không hẳn là thay đổi, chỉ là kiểu giống như bị thứ gì cản khi nói chuyện.

Ta cảm thấy kỳ quái, sờ lên trên mặt, ta mới phát hiện thì ra nửa mặt dưới cũng bao trùm khinh giáp dạng vẩy cá.

Ta hết sức tò mò mà đi tới trước cái gương duy nhất trong nhà, ló đầu nhìn, toàn thân mặc hắc y bó sát, chỉ có nửa mặt dưới, chổ hiểm và ở chân ánh lên ánh sáng hạn chế, cả người thoạt nhìn rất là tuyệt và đẹp, nhất là phối hợp với mái tóc đen kèm sọc bạc ở giữa, hình dạng này có thể làm điên đảo phụ nữ từ 8 đến 80 tuổi... Chờ, chờ một chút! Mái tóc đen với sọc bạc?

Ta sững sờ.

"AHHHHHH! Tóc ta biến sắc rồi! Mái tóc vàng óng của ta! AHHHHHHHH! Ta sắp mất việc rồi, ta không thể làm Sun knight nữa rồi, ta không muốn vì thất nghiệp mà buồn rầu đến gặp thần Ánh Sáng đâu!"

Trong gương người đàn ông có thể làm điên đảo phụ nữ từ 8 đến 80 đang bưng mặt bạt mạng la hét.

"Ồn chết người rồi". Pink ở bên cạnh liếm cây kẹo mút.

♦♦♦♦

"Chỉ cần cung cấp cho huy hiệu 300gram máu mỗi lần biến thân, giới hạn trong ba giờ, mỗi giờ sau đó cần cấp thêm 200gram máu, ta khuyên ngươi mỗi lần duy trì nhiều nhất là 5 giờ biến thân, nếu không sẽ rất dễ dàng bị hút chết."

Sao nghe có vẻ như muốn nó làm việc, còn phải trả máu coi như tiền lương...

"Tuy nhiên, sau khi biến thân, phải chờ 24 giờ nữa mới có thể biến thân lại một lần."

Còn phải cấp nó thời gian nghỉ ngơi hả, một ngày làm việc chỉ năm giờ có phải quá tốt số không?

"Sau khi biến thân, lực phòng ngự tăng gấp đôi, sức mạnh nhân với hệ số 1. 6 lần, lực nhảy 1. 5 lần, tốc độ tăng 1. 2 lần."

Đúng là một đống số rắc rối, tại sao không đơn giản hơn, gấp đôi mọi thứ chẳng phải tốt rồi sao?

"Sau khi gia tăng sức mạnh, Sun, sức mạnh của ngươi có lẽ... khoảng bằng 0. 85 của Judge knight!"

Chết tiệt! Không cần nhắc ta, năng lực chiến đấu của ta kém đến mức nào, được chứ?

"Nhưng cộng thêm lực khôi phục biến thái đó của ngươi so với sinh vật undead còn mạnh hơn, chỉ cần kéo dài trận đánh 3 ngày 3 đêm với Judge knight, ngươi nhất định sẽ thắng!"

"... Ngươi có phải quên cái bộ quần áo này cần hút máu rồi không? Đừng nói ba ngày ba đêm, chỉ sau một ngày hai đêm thôi là ta thành cái xác khô rồi!"

"Oh, đúng rồi, ta quên cái bộ quần áo này cần hút máu... Không hề gì! Vậy ta làm mẫu mấy chiêu tử linh hệ ma pháp cho ngươi xem, xem kỹ đó!"

Đừng! Ta thế nhưng là Sun knight của ánh sáng, nếu người ta biết ta biết hắc ma pháp, ta sẽ bị trói lên cọc hỏa thiêu đốt chết!

... Ta học rồi? Trời ạ! Ta xem có một lần đã học được, Ahhhh! Chẳng lẽ ta chẳng những là tế ti thiên tài tuyệt thế, ma pháp sư thiên tài, còn là cái tử linh pháp sư thiên tài tuyệt thế sao?

"Sun... lúc ngươi chọn làm thánh kỵ sĩ, ngươi dùng xúc xắc chọn sao? Vậy thần xúc xắc nhất định có oán thù gì với ngươi..."

Đừng hỏi nữa... hức hức!

Tại ngôi nhà nhỏ của Pink, ta dành một giờ để nghe Pink giải thích cách sử dụng của bộ "thánh y của rồng" này, cộng thêm vô tình học mấy chiêu tử linh ma pháp... Trời ạ! Ta nhất định phải cực kỳ cẩn thận, bình thường ngàn vạn không được vô tình sử dụng nó, nếu không phiền toái của ta sẽ lớn rồi.

Sau đó ở lúc Pink càng dạy càng hăng, ngay cả tử linh ma pháp cấp cao cũng muốn dạy ta, ta đã vội vội vàng vàng chạy trốn khỏi ngôi nhà nhỏ, để tránh việc ta trở thành tử linh pháp sư cấp cao lúc nào không hay.

Tính toán, nếu như ta có thể tìm thấy con trai thứ ba của bá tước Gerland trong vòng nửa giờ, sau đó tốn nửa giờ để đưa hắn tới một nơi hoang vắng, rồi tốn thêm nửa giờ nữa sử dụng tử linh ma pháp mà Pink dạy ta để bức cung, vậy ta biết đâu có thể khống chế thời gian biến thân trong vòng ba giờ, như vậy không cần tốn thêm máu cho cái bộ quần áo hút máu này rồi!

Đối với một người liên tục mất máu rất nhiều mà nói, điều này đúng là tin tức đáng chúc mừng há!

Vì vậy, chuyện không nên trễ, ngay lập tức ta đi tìm cái tên con trai thứ ba của bá tước, sau đó dùng nắm đấm kèm hắc ma pháp bức hắn nói ra chân tướng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-110)