Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 076

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 076: Chung kết ma vương chương thứ tư
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tốn vô số nước miếng, rốt cục cuối cùng mới khiến Judge gật đầu đồng ý để cho Earth đi chi viện quân thảo phạt, mà không phải theo ta đi Hỗn Độn Thần Điện, nhưng điều kiện là ta phải mang thêm Moon.

Đây trái lại không sao, bởi vì Earth có năng lực bảo hộ thuẫn, phái cậu ta đến chỗ quân thảo phạt có thể tránh cho tiền Mười Hai Thánh kỵ sĩ phát sinh thương vong, nhưng nếu Moon đi, cũng chỉ là thêm một chiến lực, cho nên cậu ta không đi cũng không sao.

"Tốc độ của Moon cũng rất nhanh, lúc cần thiết, Storm, Metal và Moon ba người có thể mang theo cậu chạy trốn."

Khi đó, Judge đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "mang theo cậu", ta còn vì thế sửng sốt. Thì ra, Moon cũng là loại hình tốc độ? Ta còn tưởng cậu ta là loại hình "đứng bất động tại chỗ chỉ vung roi", xem ra ta thật sự quá coi thường người ta rồi.

Tóm lại hôm sau, ba người chúng ta liền cưỡi ngựa hướng về Hỗn Độn Thần Điện xuất phát, mặc dù để tránh gây ra ồn ào, chúng ta đặc biệt chọn xuất phát ở sáng sớm, nhưng trên đường của Diệp Nha thành, vẫn có dân chúng tụm hai tụm ba nhìn thấy chúng ta, toàn bộ bọn họ ngừng lại công việc trên tay, sau đó ngây ngẩn mà nhìn chúng ta.

"Sun knight, xin, xin hỏi ngài muốn đi đâu?" Một cụ bà hoang mang hỏi.

Ta kéo dây cương ngừng ngựa lại, mang theo mỉm cười từ trên ngựa cúi đầu nhìn bà, giải thích: "Sun đang muốn đi sứ đến Hỗn Độn Thần Điện, cùng đối phương đàm luận về chuyện có liên quan đến sự khuếch trương của tử vong chi địa."

Cụ bà nhìn ta, biểu tình thoạt nhìn không phải rất hiểu rõ lời ta, chỉ là hỏi: "Tiếp đến sẽ trở nên tốt chứ?"

Ta nhu hòa nói: "Đúng vậy, mọi chuyện đều sẽ không sao, tôi cam đoan."

Biểu tình của cụ bà buông lỏng rất nhiều, thoạt nhìn hình như đã an tâm, thậm chí mang theo tươi cười nói: "Nguyện thần Ánh Sáng giáng phúc cho ngài."

"Thần Ánh Sáng nhân từ sẽ giáng phúc cho ngài cùng với nhân dân của Diệp Nha thành."

Cười đáp lại xong, ta gật đầu với những người khác, ý bảo có thể xuất phát rồi.

"Nụ cười của cậu thật đúng là dùng tốt." Storm cảm khái nói: "Bọn tôi không biết tốn bao nhiêu miệng lưỡi nói với dân chúng sẽ không sao, nhưng hoàn toàn vô ích."

Moon xen vào nói: "Đúng thế, ngay cả bạn gái của tôi cũng không tin hai chữ "không sao" của tôi nói."

"Là bạn gái cũ chứ?"

Cậu ta rống giận: "Không cần nhắc tôi!"

"Sun, cẩn thận!" Metal đột nhiên nghiêng thân qua kéo dây cương của ta.

Đột nhiên lúc đó, một cái bóng đen vọt tới phía trước ngựa, may là Metal kịp thời kéo dây cương, hơn nữa bởi vì không muốn để cho dân chúng cho rằng ta muốn vội vã ra khỏi thành, cho nên tốc độ cưỡi ngựa của chúng ta rất chậm, vì thế mới không diễn ra bi kịch ngựa hủy người chết... Đương nhiên, người chết tuyệt đối không phải ta, mà là cái gã ngu xuẩn dùng thân thể ngăn ngựa!

Người lấy thân ngăn ngựa đó hô lớn: "Sun knight trưởng, xin mang tôi đi cùng!"

Kỵ sĩ trưởng? Chỉ có Thánh kỵ sĩ mới sẽ dùng loại danh xưng này, ta kinh ngạc mà nhìn tên Thánh kỵ sĩ đang dang hai tay ngăn ở trước ngựa, hắn là... Hell phó đội trưởng!

"Xe Lăn?"

"... Là Dylan." Hắn buông hai tay, có chút bất đắc dĩ trả lời.

Storm thúc ngựa đi lên, khẽ quát: "Phó đội trưởng Hell, ngươi làm quái gì vậy? Ngươi biết mình đang chặn đường ai không?"

"Xin mang theo tôi cùng đi." Dylan trịnh trọng mà khẩn cầu: "Tôi nghĩ, đội trưởng của tôi còn nợ tôi một lời giải thích."

Đây thật sự là cái yêu cầu rất khó từ chối, bởi vì là ta mang Roland vào Thánh Điện, khiến cho Dylan cái đại diện Hell này lùi thành phó đội trưởng, mà Dylan cuối cùng chẳng những đã tiếp nhận, hình như còn đối với Roland rất trung thành, nhưng sau cùng sự việc lại diễn biến thành dạng này...

Ta bình tĩnh hỏi: "Phó đội trưởng Hell, ngươi có cưỡi ngựa đến hay không đây?"

Dylan mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức nói: "Vâng, đã buộc ở bên cạnh! Hành lý cũng mang rồi!"

Ta gật đầu, nói: "Như vậy Sun không có lý do từ chối anh em Thánh kỵ sĩ quan tâm Hell knight trưởng cùng đi, xin theo bọn ta đi thôi."

"Vâng." Dylan mừng rỡ mà chạy đi dắt ngựa của mình.

Cứ như thế, năm người chúng ta thúc ngựa ra khỏi Diệp Nha Thành, vừa ra khỏi thành, chúng ta liền biến mất, chẳng qua đương nhiên không phải bốc hơi, chúng ta chỉ là lợi dụng ma pháp trận của Giáo Hoàng thiết lập, di động đến rừng rậm lân cận để đổi trang phục mà thôi.

Chỉ cần ta tỉnh lại, Hỗn Độn Thần Điện vẫn là muốn để ta làm Ma Vương, đây là Judge từ trong miệng Awaitsun biết được, mà Roland và Pink tuyệt đối sẽ ngăn cản chuyện này, cho nên trong hai phe đội ngũ này, có một phe muốn giết ta, phe khác thì muốn để ta thành Ma Vương, không ai thật sự muốn nhìn thấy ta đi tới Hỗn Độn Thần Điện tiến hành nghi thức, cho nên phương pháp tốt nhất là tự mình lén âm thầm đến Hỗn Độn Thần Điện, sau đó tiến hành cho xong nghi thức.

Để trốn tránh truy lùng của Hỗn Độn Thần Điện và Roland, cho nên chúng ta quyết định ngụy trang thành một đội ngũ mạo hiểm thông thường để lên đường, dù sao bây giờ mỗi quốc gia đều bỏ ra số tiền lớn, thuê những đội mạo hiểm đi tử vong chi địa diệt trừ sinh vật undead, cho nên ở tử vong chi địa những đội mạo hiểm chạy loạn khắp nơi nói không chừng còn nhiều hơn sinh vật undead, muốn xen lẫn ở trong đó cũng không khó.

Sau khi lợi dụng cảm tri xác nhận chung quanh đều không có người, ta xoay người nhìn bốn người khác, nói: "Bắt đầu từ bây giờ không thể dùng danh hiệu Sun, Storm, Metal và Moon nữa, cứ trực tiếp gọi tên thật, không vấn đề chứ?"

"Chỉ có mình cậu có vấn đề đi!" Metal... Không, là Laica kêu to: "Cậu tiếp tục gọi tôi là Slime nữa thử coi! Tôi là Laica!"

Mọi người tới tấp báo lên tên họ.

"Tôi là Ceo!" Ceo cười đến hết sức xán lạn, như thể nếu ta gọi sai một lần nữa, cậu ta sẽ làm cho ta "Chết"!

"Tôi là Vival." Moon nghiêm túc nói: "V-i-v-a-l, tuyệt đối không phải "Wow"!

Chữ Vival này đọc nhanh một chút không phải chính là "Wow" sao? Ta chỉ đọc quá nhanh thôi mà!

"Dylan." Dylan bất đắc dĩ nói: "Sun knight trưởng, xin dừng gọi tôi là Xe Lăn nữa."

Ta chỉ có nói: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng ghi nhớ, nhưng bất cẩn gọi sai cũng không có gì chứ? Dù sao đừng dùng danh hiệu Sun hay Storm là được rồi."

Mọi người lườm ta một cái.

"Mau cải trang đi!"

Mọi người lần lượt thay trang phục Thánh kỵ sĩ, thích khách, ma pháp sư, tế ti và chiến sĩ, sau khi đổi xong quần áo, ta còn trừ đi Thánh quang quanh quẩn trên tóc, khôi phục lại bộ dạng tóc trắng, như vậy chẳng những làm cho ngụy trang càng nâng cao một bậc, đồng thời cũng khiến ta thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ muốn lâu dài duy trì Thánh quang thực sự không dễ dàng, nhất là Thái Dương thần kiếm vừa lại bị Giáo Hoàng bỏ thêm lớp lớp phong ấn, để tránh Thánh quang khỏi tiết ra ngoài khiến cho ngụy trang của chúng ta thất bại trong gang tấc, cho nên muốn duy trì tóc màu vàng thực sự không dễ dàng như trước, hơn nữa cũng rất lãng phí, ta thà rằng tiết kiệm những Thánh quang này lại, ở thời khắc nguy hiểm dùng để thi triển trì dũ thuật.

Ta đánh giá qua mọi người, đúng là có dáng vẻ của một đội ngũ mạo hiểm chính thống, ngoại trừ tất cả đều là nam khiến người rất đau lòng, cái gọi là tế ti và ma pháp sư đáng lẽ nên là con gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp chứ!

Ta bắt đầu tưởng niệm cái đội ngũ mạo hiểm lúc trước rồi, có nữ tế ti Yuna, mặc dù vóc dáng của cô ta không tốt lắm, còn có nữ thích khách Sybelle vóc dáng rất đẹp, bây giờ cái đội ngũ mạo hiểm chỉ có nam này thực sự rất khiến người đau lòng rồi.

"Sun, cậu thật thích hợp trang phục tế ti!" Ceo cải trang thành ma pháp sư tán thán nói.

"Đúng thế, rất thích hợp." Vival một bộ trang phục chiến sĩ nháy mắt đồng ý.

"Shit! Tôi là Thánh kỵ sĩ." Ta tức giận gầm lên.

"Ưu nhã!" Storm vỗ vỗ lưng ta nói: "Đừng quên ưu nhã của Sun knight, cậu xem, Dylan đã bị cậu hù dọa rồi."

Ta không cần quay đầu cũng có thể nhìn thấy hai mắt của Dylan trợn có bao nhiêu lớn, vội vàng nói: "Ngụy trang, tôi chỉ là ngụy trang mà thôi!"

Chẳng qua không có ai tin tưởng.

Storm từ trong hành lý lấy ra mấy tấm thẻ của công hội mạo hiểm, vừa phát cho chúng ta vừa nói: "Được rồi, mặc dù chúng ta chỉ định đi đường, chẳng qua nói không chừng vẫn sẽ gặp gỡ người khác, bây giờ thống nhất lời nói một chút, đội ngũ mạo hiểm của chúng ta tên là..." Cậu ta nhìn tên đội ngũ trên thẻ, trầm mặc một chút rồi mới nói: "Đội không tiền."

Laica khó có thể tin nói: "Ai đặt cái tên tệ hại đó?"

"Giáo Hoàng."

Ta kinh hãi: "Không tiền? Ông ta hẳn sẽ không thật sự một chút tài chính cũng không cho chúng ta chứ?"

"Ơ... Có, chẳng qua ông ta nói trừ vào tiền lương sau này của cậu."

"... Tôi có thể đi làm Ma Vương không?"

Chúng ta thúc ngựa chạy băng băng, thỉnh thoảng chậm lại để cho ngựa nghỉ ngơi một chút, lúc khoảng xế chiều gần sẩm tối, ta nói với mọi người: "Tôi có hơi mệt, cưỡi chậm một chút, đợi lát nữa có thành trấn thì nghỉ ngơi đi."

"Thể năng của cậu làm sao so với lúc trước càng kém vậy?" Laica khó chịu nói.

Ta nhàn nhạt nói: "Có lẽ là bởi vì lượng Thánh quang trong cơ thể tôi kém xa dĩ vãng đi! Thánh quang ít nhiều đều có chút năng lực khôi phục mệt nhọc."

Laica ngẩn ra, bắt đầu lộ biểu tình áy náy, ta vội vàng đổi đề tài nói: "Thể năng của Roland tốt nhất, hắc ám thuộc tính của Charlotte mạnh nhất, tôi hình như là một số năng lực tạp nham tốt nhất."

Mặc dù chỉ là vì để chuyển sang chuyện khác, nhưng vừa nói hết, chính ta cũng lặng đi một chút.

Cho nên ba kẻ bọn ta hợp lại chính là Ma Vương vô địch, cũng bởi vậy hắc ám thuộc tính của ta hình như so với trước kia càng cao rồi, bởi vì Charlotte người có hắc ám thuộc tính mạnh nhất đã chết.

"Cậu đúng là năng lực tạp nham mạnh nhất." Vival gật đầu đồng ý.

... Mặc dù là lời nói thật, chẳng qua nghe lên chính là khiến người cảm giác có chút nổi nóng à!

"Sun, phía trước có cái tiểu trấn, cứ ở chỗ đó nghỉ ngơi đi!" Ceo nói xong, dặn dò với mọi người: "Mọi người phải cẩn thận, đừng để lộ thân phận, nếu như không có chuyện gì thì đừng nói chuyện với người khác."

Mọi người gật đầu.

Chúng ta tiến vào tiểu trấn, mới đầu còn có chút lo lắng, nhưng dọc đường đi tới quán ăn cũng không có dẫn tới chú ý quá lớn, ngoại trừ nữ hầu của quán ăn ra sức cùng Ceo nháy mắt với nhau, thỉnh thoảng còn lén nhìn ba người khác một chút... Tại sao đều không một cô gái nào để ý ta hả?

Ta tốt xấu gì cũng là một gã đẹp trai! Thua bởi Awaitsun thì cũng coi như thôi, không thể nào ngay cả Vival, Laica và Dylan đều không lại chứ?

Ta trừng mắt nhìn Dylan, gầm lên: "Dylan, trả lời ta, ta không đẹp trai bằng các ngươi sao?"

Dylan lặng đi một chút, vội vàng trả lời: "Có thể là ngài bây giờ đầu đầy tóc trắng, thoạt nhìn có loại cảm giác thần bí cao thâm khó lường, khiến người không dám đến gần đi!"

Vival lại hoài nghi nói: "Là như vậy sao? Tôi trái lại cảm thấy S... Grisia bây giờ tóc rất dài, hơn nữa lại rất gầy, làn da còn trắng như u linh, quần áo mặc lại là trường bào của tế ti, nhìn sơ thật sự rất giống con gái."

"Nhìn sơ cái gì? Nhìn kỹ vẫn rất giống à!" Laica lập tức tiếp lời, ta cứ cảm thấy cậu ta bây giờ nói chuyện hình như so với trước kia còn muốn độc hơn nhiều!

Ta bây giờ rất giống con gái? Ta dùng biểu tình dò hỏi nhìn về phía Dylan, thân là phó đội trưởng, hắn không có tư cách từ chối trả lời, đương nhiên cũng không thể nói dối, cho nên hắn không thể không trả lời: "Đúng là có một chút giống."

Ceo nghiêm túc nói: "Không, là thật sự rất giống, tôi vẫn luôn có loại thôi thúc muốn nháy mắt với Grisia!"

"Bởi vì cậu dùng chính là cảm tri, cho nên có thể không chú ý tới..." Vival ghé vào bên tai ta nói: "Từ lúc chúng ta bước vào tiểu trấn đến giờ, siêu nhiều đàn ông nháy mắt với cậu!"

May là ta thật sự không chú ý tới điểm này! Nếu chú ý thấy đàn ông nháy mắt với ta, bữa nay có thể đã ăn không vô rồi, ai muốn bị đàn ông ném nháy mắt hả!

Vừa quay đầu nhìn, Ceo vẫn đang nháy mắt với nữ hầu, khiến cho ta không khỏi nghĩ đến bây giờ cũng có đàn ông đang nháy mắt với ta... Da gà cũng rớt đầy đất rồi! Ta vội vàng nhắc nhở: "Ceo, cậu bây giờ có thể không nháy mắt, cậu biết chứ?"

"... Tôi thật sự quên mất." Ceo thu hồi ánh mắt, sau đó bắt đầu cật lực ăn cơm, cho dù có nữ hầu vóc người siêu tốt đi qua bên cạnh cậu ta cũng không ngẩng đầu, biểu tình thoạt nhìn hình như còn rất cảm động.

Vival đột nhiên nói: "Grisia, nếu cậu giả trang thành nữ, hiệu quả ngụy trang không phải càng tốt sao?"

Cậu ta vừa nói xong, mỗi một người lộ ra biểu tình bừng tỉnh, để tránh cho bọn họ đưa ra các loại đề nghị "Cậu không bằng mặc cái váy ren, trên đầu thắt thêm cái nơ con bướm đi" gì gì đó, ta vội vàng nói: "Tôi bây giờ không phải đã rất giống nữ rồi sao?"

Bốn người tất cả đều nhìn ta chằm chằm, cuối cùng bọn họ không thể không đồng ý: "Thật sự rất giống con gái."

... Mặc dù không cần mặc váy ren khiến người yên tâm không ít, nhưng nghe thấy câu này vẫn là khiến người rất điên tiết!

Vival vỗ vỗ vai ta an ủi: "Đừng lo lắng, ít nhất cậu giống cái người đẹp, hơn nữa còn không phải xinh đẹp bình thường, mà là loại cực kỳ xinh đẹp đấy! Nếu không phải biết chân tướng, ngay cả tôi cũng muốn theo đuổi cậu rồi."

Shit! Ta càng lo lắng rồi, lát nữa buổi tối lỡ có người đến tấn công đêm thì làm sao?

Dưới tình huống nơm nớp lo sợ mà không dám dùng cảm tri đi xem chung quanh có bao nhiêu đàn ông đang nháy mắt với ta, ta tốc hành mà ăn cho xong cơm, lập tức bảo Ceo đặt phòng với nhân viên quán, cả ngày gấp rút lên đường, ta thật sự muốn nằm lên giường ngủ ngay.

Ceo nói với nhân viên quán: "Làm phiền cho tôi hai gian phòng."

"Hai gian phòng?" Nhân viên quán cau mày nói: "Phòng của chúng tôi không lớn, bốn người đàn ông dồn một phòng có thể có chút miễn cưỡng đấy!"

Ceo lặng đi một chút, khó hiểu mà hỏi ngược lại: "Tại sao phải bốn người dồn một phòng? Bọn tôi có thể chia thành ba người với hai người mỗi phòng mà?"

Lần này đổi lại nhân viên quán lặng đi một chút, lén liếc ta một cái, lộ ra biểu tình khó có thể tin, nói: "Đúng vậy, đương nhiên có thể." Sau đó hắn đưa hai cái chìa khóa cho Ceo.

Ceo xoay người lại, đưa một cái chìa khóa trong đó cho ta, nói: "Grisia, cậu với Dylan một phòng đi!"

Cùng phòng với ai thì không có gì khác biệt, nhưng thái độ của Ceo làm cho ta cảm giác có một chút kỳ quái, cậu ta hình như đặc biệt không muốn ngủ chung một phòng với ta. Ta cố ý nói: "Không, tôi thích ngủ chung một phòng với cậu."

Hít!

Ta hình như nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít mạnh một hơi? Dùng cảm tri dò xét một chút, lại phát hiện rất nhiều đàn ông đang nhìn bóng lưng của ta, trên mặt tràn ngập biểu tình tiếc hận...

Ceo một mực cự tuyệt: "Đừng, tôi lúc trước lượng công việc rất lớn, buổi tối muốn đi ngủ, không muốn ứng phó đàn ông đến tập kích đêm!"

...

Vival vỗ vỗ vai Dylan, nói: "Trinh tiết của Grisia cứ giao cho ngươi, bọn ta đi ngủ đây."

Nhận được mệnh lệnh, Dylan theo phản xạ đáp "Vâng".

"... Vâng cái đầu ngươi!" Ta táng đầu Dylan một cái.

Trèo lên trên giường, ta lập tức có chút mơ màng buồn ngủ, mặc dù biết hẳn nên tắm rửa trước, tránh cho một thân mồ hôi không phù hợp với hình tượng của Sun knight... Khoan đã! Ta bây giờ là đang ngụy trang, cho nên hẳn là không cần như một Sun knight rồi đi?

Tốt lắm, đi ngủ!

Lúc ta đang muốn vươn tay kéo chăn bông, Dylan có chút chần chừ mở miệng hỏi: "Sun knight trưởng, có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề không?"

Mặc dù rất muốn nói có chuyện gì thì để mai tính, nhưng đối với một người mặt lộ biểu tình tan nát cõi lòng, thực sự rất khó mở miệng bảo hắn ngoan ngoãn đi ngủ... Nếu như không biết chân tướng, ta có khi sẽ cho rằng người Dylan mất đi thật ra là người yêu mà không phải đội trưởng.

Dylan cố lấy dũng khí hỏi: "Sun knight trưởng, thật sự là đội trưởng đã giết ngài sao?"

Ta lặng đi một chút nói: "Phải, nhưng đừng trách Roland! Dylan, cậu ta là có nỗi khổ tâm."

Dylan trầm mặc một chút, thở dài nói: "Nếu như người bị đội trưởng giết chết cũng không trách ngài ta, vậy tôi nghĩ tôi cũng không có tư cách gì trách đội trưởng, chỉ là... tôi có phải vừa lại không có đội trưởng rồi đây?"

Ta nhìn Dylan, hỏi ngược lại: "Chính ngươi làm đội trưởng không tốt sao?"

Dylan xuất hiện thần sắc do dự, hình như không biết nên nói như thế nào, ấp a ấp úng trả lời: "Đối với mỗi một Thánh kỵ sĩ mà nói, có thể trở thành Mười Hai Thánh kỵ sĩ hẳn là một loại mộng tưởng đi! Có lẽ chỉ có Adair không nghĩ như thế, cậu ta luôn nói cậu ta không có năng lực của ngài, không dám làm Sun knight, chẳng qua không ai tin lời cậu ta nói, bởi vì..."

Hắn đột nhiên trầm mặc, dáng vẻ hình như không dám nói.

"Cứ nói thẳng không sao, cho dù ngươi nói cái gì, ta đều sẽ không trách ngươi."

Dylan lúc này mới thấp giọng nói: "Bởi vì cậu ta luôn là vô cùng bận rộn, hình như cậu ta đã làm tất cả công việc của Sun knight, nhưng cậu ta lại khăng khăng mình không có năng lực làm Sun knight... Tôi từng hỏi cậu ta, tại sao cậu ta cho rằng mình không thể đủ điều kiện làm Sun knight."

"Hắn nói cái gì?" Ta không nhịn được tò mò hỏi.

"Adair nói, mọi thứ cậu ta làm đều chỉ là nghe lệnh làm việc, chuyện thật sự khó khăn thật ra là hạ lệnh."

Ta cười, hài lòng nói: "Ta quả nhiên không chọn sai phó đội trưởng."

"Tôi thật hi vọng tôi cũng có thể nhận được câu này."

Ta sửng sốt, Dylan nói: "Có lẽ tôi cũng muốn làm Hell knight, nhưng tôi vẫn hi vọng đội trưởng trở về." Nói xong, hắn cười yếu ớt, hỏi: "Sun knight trưởng, tôi có phải quá tham lam rồi hay không đây?"

"Đúng là quá tham lam rồi..." Mặc dù, ta cũng tham lam như thế.

Ta mở miệng nói: "Dylan, chạy qua phòng kia thông báo cho những người khác."

"Thông báo?" Dylan kinh ngạc hỏi ngược lại: "Nhưng, phải thông báo cái gì đây?"

"Có lượng lớn hắc ám sinh vật đang đến gần tiểu trấn này, bảo bọn họ chuẩn bị chiến!"

Dylan trợn lớn mắt, nhưng hắn lập tức đứng dậy, không chút chần chờ mà đi chấp hành mệnh lệnh ta hạ, thậm chí không có hỏi ta là làm sao biết, rất có phong phạm của Adair, là một phó đội trưởng không tệ.

Ta lần mò Thái Dương thần kiếm bên hông, bây giờ cho dù là ngủ, ta đều đem nó làm gối ôm, mặc dù thực sự cứng đến rất khó dùng, nếu tư thế ngủ không tốt, còn thường thường ở lúc buổi sáng rời giường phát hiện trên mặt mình có một vết chuôi kiếm!

Nhưng, ta bây giờ nhất định phải quen chuyện này, bởi vì mang theo Thái Dương thần kiếm bên người có thể bù đắp vấn đề không đủ Thánh quang.

Giờ đây, vỏ kiếm của Thái Dương thần kiếm đã bị thay đổi, bây giờ đang dùng chính là vỏ kiếm phong ấn của Giáo Hoàng đặc chế, có thể tránh cho Thánh quang tiết ra ngoài gây ra phiền toái không cần thiết, nhưng phong ấn này lại cũng khiến cho ta không thể thuận lợi hấp thụ Thánh quang từ trên Thái Dương Thần Kiếm, mặc dù không phải hoàn toàn không thể hấp thu, nhưng lúc cần dùng đến cao cấp trì dũ thuật sợ rằng vẫn phải rút kiếm ra... Chỉ là rút kiếm xong sẽ phải chuẩn bị có một Death Lord sắp tìm tới cửa.

Hơn nữa, phong ấn Thái Dương thần kiếm còn có một vấn đề nghiêm trọng...

"Sun!"

Mọi người xô cửa xông vào, ta lườm bọn họ một cái, khó chịu nói: "Tôi là Grisia, đừng gọi sai nữa."

Ceo lập tức đổi giọng: "Grisia, đã xảy ra chuyện gì?"

"Lượng lớn sinh vật undead từ rìa tây nam của tiểu trấn tới đây rồi."

"Rìa tây nam của trấn..." Moon từ trong người móc ra bản đồ, sau khi trải ra ở trên bàn, cau mày xem một hồi, nói: "Cái hướng đó đúng là có hắc ám chi địa, nhưng khoảng cách xa tới một trăm km, không thể là ở đó... Chẳng lẽ hắc ám chi địa đã khuếch trương đến đây rồi?"

Metal trợn lớn mắt nói: "Không phải chứ? Nếu như mỗi hắc ám chi địa đều khuếch trương đến một trăm km, vậy loài người còn chỗ nào sống?"

Nhìn sắc mặt mọi người càng ngày càng khó coi, ta vội vàng giải thích: "Hắc ám chi địa chưa có khuếch trương đến đây, có thể là phong ấn của hắc ám chi địa đã vỡ, cho nên có một số hắc ám sinh vật chạy ra."

Ceo cau mày nói: "Grisia, chúng ta không nên tiếp xúc hắc ám sinh vật, nhất là chiến đấu với bọn chúng, nếu như thế, chúng ta đặc biệt tiến hành ngụy trang liền không còn ý nghĩa nữa!"

Lời cậu ta vừa nói xong, Dylan lập tức kinh hô: "Khoan đã, nếu chúng ta mặc kệ, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn dân chúng của tiểu trấn này bị sinh vật hắc ám giết sạch sao?"

Nghe vậy, Ceo cũng trầm mặt xuống, không, không chỉ là cậu ta, là bốn người đều trầm mặt xuống, một bộ dạng như đứng trước ngày tận thế.

"Nghe tôi nói." Ta chỉ mở miệng nói ba chữ, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào ta, biểu tình rất giống chủ nợ gặp được con nợ.

Ta khó chịu nói: "Căng thẳng như thế làm gì? Thánh kỵ sĩ và tế ti trên đời này nhiều như vậy, khắp nơi đều có vết tích Thánh quang, chỉ cần chúng ta không sử dụng vũ khí chuyên thuộc của Mười Hai Thánh kỵ sĩ, cho dù là Ma Vương cũng không thể biết nơi này có Mười Hai Thánh kỵ sĩ."

Vừa nói xong, mọi người đều lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

"Đến tập kích chỉ là một số hắc ám sinh vật thông thường mà thôi, không có gì phải căng thẳng, bây giờ chúng ta đến hướng hắc ám sinh vật tiếp cận, sau đó dọc đường nói với người dân chúng ta phát hiện có hắc ám sinh vật tiếp cận, để cho bọn họ bây giờ chạy trốn ngay, còn có..."

"Làm sao vậy?" Vival khó hiểu hỏi.

Ta quay đầu nhìn phương xa, mặc dù thật ra căn bản không cần quay đầu, nhưng luôn là sẽ theo phản xạ làm như vậy, hơn nữa làm như vậy cũng có thể cho những người khác biết ta đang làm cái gì, để bọn họ khỏi đoán lung tung.

"Số lượng của những hắc ám sinh vật kia so với vừa rồi tôi cảm tri thấy còn nhiều hơn, hơn nữa trong đó dường như còn có mấy con hắc ám sinh vật cao đẳng, tốc độ tiến tới của bọn chúng rất nhanh... hỏng rồi, trong bọn chúng có con biết bay!"

Ta lập tức quay đầu đối mặt mọi người, hạ lệnh: "Dylan, ngươi tới chỗ đông dân chúng nhất chiến đấu với sinh vật undead, cố sức dùng một số phương thức chiến đấu khoa trương."

Dylan ngây người, ta lập tức rống to với hắn: "Đây là lệnh!"

Nói xong, ta giúp Dylan, Laica và Vival đều gia tăng thần dực thuật, để gia tăng đáng kể tốc độ của bọn họ, nhưng lướt qua Ceo, bởi vì tốc độ vốn có của cậu ta đã là nhanh nhất Mười Hai Thánh kỵ sĩ rồi, nếu còn nhanh hơn, sợ rằng sẽ làm cho người hoài nghi thân phận của cậu ta.

"Ceo, cậu cùng đi với Dylan, hắn phụ trách dùng chiến đấu khoa trương thu hút chú ý của dân chúng, cậu thì nhân cơ hội đem đội ngũ mạo hiểm và đàn ông cường tráng trong trấn tụ tập lại, bảo bọn họ ra sức bảo vệ thành trấn của mình cho tôi! Đúng rồi, ngàn vạn lần đừng sử dụng giáp chân của cậu, tránh cho người phát hiện thân phận thật của cậu."

Ceo nói câu "Được", sau đó kéo theo Dylan liền phóng ra ngoài cửa.

Ta đổi lại hạ lệnh với Laica và Vival: "Các cậu tuần tra ở trong trấn, lấy cứu viện người già yếu phụ nữ và trẻ con làm ưu tiên số một, hơn nữa cứu xong phải chạy ngay, không để cho người khác nhìn thấy các cậu càng tốt, tôi sẽ cảm tri dò xét bên nào có dân chúng nào lâm vào nguy hiểm, sau đó truyền lời cho các cậu."

Hai người đáp "Vâng" xong, quay đầu liền muốn rời khỏi, nhưng lúc đi tới cửa, Vival có chút không yên tâm quay đầu lại hỏi: "Cậu sẽ chờ ở chỗ này chứ?"

Ta gật đầu: "Ừ, tôi sẽ ở lại chỗ này tiến hành cảm tri."

Nghe vậy, Vival lúc này mới xoay người cùng Laica rời đi.

Cho đến khi bọn họ đã cách ta tới một khoảng cách, ta làm cho hắc ám thuộc tính bao phủ ở trên người mình, như vậy có thể khiến cho hắc ám sinh vật tưởng rằng ta là đồng loại, cho nên sẽ không công kích ta.

Sau đó, ta đem cảm tri khuếch trương đến cả ngôi tiểu trấn, mọi cảnh tượng trong trấn đều rõ ràng.

Dylan vọt ra bên ngoài gào thét, hành động của hắn ngay từ đầu dẫn tới rất nhiều người bất mãn, nhưng đây cũng không kỳ quái, nửa đêm ở bên đó gào thét, không có người ngay từ đầu ném bình rượu nện hắn đã là may rồi.

Nhưng tùy theo Dylan càng nói càng nhiều, không ít người bắt đầu tụ tập đến bên cạnh hắn và Ceo, Ceo rống to với mấy người đàn ông, cũng không biết cậu ta đã nói cái gì, trên mặt đám đàn ông xuất hiện biểu tình phẫn nộ, sau đó rốt rít vọt vào nhà lấy ra vũ khí đủ loại kiểu dáng, ví dụ như cái cuốc, lưỡi liềm, dao phay, thậm chí ngay cả cây chổi cũng có!

Xem ra bên này là không vấn đề rồi.

Ta chuyển hướng chú ý hướng đi của sinh vật undead, bọn chúng đã bắt đầu tiến vào tiểu trấn rồi.

Laica, tiếp tục đi thẳng, Vival, cậu quẹo trái.

Hai người bọn họ không hề do dự mà chấp hành mệnh lệnh của ta, hắc ám sinh vật Laica gặp phải là ba con người sói tương đối cao đẳng; đối thủ của Vival thì là một đống khô lâu, số lượng xấp xỉ có hai mươi mấy con.

Thấy thế, ta không khỏi có chút lo lắng, mặc dù dưới tình huống bình thường, những sinh vật undead này đối với Mười Hai Thánh kỵ sĩ thì không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng bây giờ Vival và Laica đều không có Thánh quang hộ thể, cũng không thể sử dụng vũ khí chuyên thuộc của Mười Hai Thánh kỵ sĩ.

Cộng thêm hai người bọn họ lại là thành viên của nhóm tàn khốc lạnh lùng, ta cũng không quá rõ thực lực của bọn họ rốt cuộc như thế nào, nếu như là phái người tốt ấm áp của chính ta, loại công tác cứu viện này tuyệt đối sẽ giao cho Earth cộng với Cloud, mạnh nhất bảo vệ cùng với mạnh nhất... kẻ công kích căn bản nhìn không thấy cậu ta đang ở đâu!

Càng nghĩ càng lo lắng, ta vội vàng dùng ma pháp tinh thần đưa tin.

Laica, Vival, những hắc ám sinh vật này có quá mạnh không? Có cần tìm Ceo đi trợ giúp các cậu...

Tốc độ của Laica nhanh như bay, cậu ta tung mình một cái, từ bên cạnh ba tên người sói bay vọt qua, khi chạm đất, ba gã người sói phía sau cậu ta trợn lớn mắt, một giây sau, cổ họng của bọn chúng liền phun ra lượng lớn máu tươi, sau đó ngã đổ xuống đất không dậy nổi.

Xuất sắc đến ngay cả ta cũng vỗ tay cho Laica... Cho cậu ta vài roi nói không chừng càng hợp ý cậu ta?

Phương diện khác, đối mặt với hơn hai mươi con khô lâu, Moon rút ra roi, loại phía trên có móc gai, theo sau cậu ta xuất hiện vô số bóng roi, chừng như có lốc xoáy vây vòng quanh cậu ta, vừa đụng vào lốc xoáy này, khô lâu chỉ có kết cục biến thành xương trắng đầy đất.

Ta quả nhiên không nói sai, Moon là loại hình "Đứng bất động tại chỗ chỉ vung roi".

Hai người sau khi giết hắc ám sinh vật trong chớp nhoáng, còn hết sức ăn ý mà đối vào không trung, cũng chính là ta, đảo một cái ánh mắt khinh khỉnh.

...Tốt lắm, tôi quả nhiên lo lắng quá nhiều rồi.

Tiếp theo, bọn họ dưới chỉ thị của ta khắp nơi giải cứu dân chúng, tùy theo sinh vật hắc ám càng ngày càng nhiều, công việc của bọn họ không chỉ là cứu viện, còn phải trên dọc đường cứu viện thuận tay giết một đống sinh vật hắc ám, nhưng "thuận tay" này lại một chút cũng không kéo chậm tốc độ của bọn họ, thường thường chỉ là phóng qua bên cạnh hắc ám sinh vật, sau đó hắc ám sinh vật liền bị cắt cổ họng hoặc là gãy chân rồi.

Dân chúng được cứu khỏi sinh vật hắc ám cũng gần như không ai phát hiện sự tồn tại của Laica và Vival.

Bị hắc ám sinh vật tập kích, dân chúng ở vào tình huống khủng hoảng cực độ, tháo chạy đến ngay cả quay đầu lại cũng không dám, hơn nữa Vival và Laica tốc độ hai người vốn nhanh vừa lại có gia tăng thần dực thuật, dân chúng thường thường chạy được một đoạn, đột nhiên quay đầu lại mới phát hiện sinh vật undead đuổi giết mình lại có thể đã biến mất hoặc là ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng lúc này hai người bọn họ đã sớm đi chỗ khác cứu viện rồi.

Sau khi cứu viện được một lúc, ta đã tìm không thấy dân chúng đơn độc sót lại, sau khi dặn dò Laica và Vival đến khắp nơi săn giết hắc ám sinh vật, ta liền ngoảnh lại nhìn thử tình huống của Ceo bên kia.

Tình huống bên kia của Ceo và Dylan hình như cũng phát triển rất tốt, dưới sự dẫn dắt của hai người bọn họ, đám đàn ông cầm theo vũ khí đủ loại kiểu dáng ngăn cản sinh vật undead, cho dù có nguy hiểm cũng sẽ được Ceo và Dylan kịp thời cứu viện, về phần phụ nữ thì mang theo trẻ con và người già trốn ở trong vài căn nhà được bảo vệ kỹ...

"Đừng lại đây! Cứu tôi với!"

Ta sửng sốt, tiếng hét này hình như là từ đại sảnh dưới lầu truyền tới?

Sau khi đem lực chú ý chuyển xuống dưới lầu, ta mới phát hiện dưới lầu lại có thể còn có hai đứa trẻ sót lại! Bé trai trong đó ôm chặt bé gái còn nhỏ hơn nó, mặc dù hai đứa trốn ở phía sau quầy tủ, nhưng đây không hề gây trở ngại cho hai con khô lâu phát hiện ra chúng, một tay của khô lâu cũng cũng đã duỗi ra hướng đến cánh tay của cậu bé!

Ta chạy như điên ra khỏi căn phòng, một mạch phóng đến đại sảnh, lúc đi qua cái bàn còn thuận tay cầm lấy một cái ghế ném về phía hai con khô lâu.

Một con trong đó bị cái ghế tông đứt tay trái, con khác thì đầu bị đánh thủng một cái lỗ, nhưng mặc kệ bộ phận bị thương là cái gì, ta đều thành công thu hút lực chú ý của bọn chúng rồi, hai con khô lâu đó bỏ qua bọn trẻ kia, phẫn nộ mà đi về phía ta.

Mặc dù ta rất muốn trực tiếp dùng Thánh quang đánh tan bọn chúng, nhưng hành động này lại có thể sẽ dẫn tới càng nhiều hắc ám sinh vật, lượng Thánh quang hiện giờ của ta thật sự không đủ khiến cho đông đảo hắc ám sinh vật kiêng kỵ mà không dám tới gần, ngược lại có thể khiến cho bọn chúng càng thêm nóng giận.

"Phong nhận!"

Vài đường gió lốc từ trên tay ta bay đi, đem khô lâu cắt ra hình chữ thập, trực tiếp phân thành bốn mảnh, đây là cách nhanh nhất khiến cho bọn chúng mất đi lực chiến đấu.

Bé trai len lén từ phía sau quầy ló đầu ra, ta khẽ hô với nó: "Trốn ở trong đó, đừng đi ra!"

Ta quay đầu qua, ở cửa xuất hiện mười mấy con hắc ám sinh vật, hơn nữa trang bị khá hoàn hảo... Lấy sinh vật undead mà nói, có cầm vũ khí cùng với trên người có mặc một chút thứ đã coi như là rất hoàn hảo rồi.

Suy nghĩ một chút, ta không có ra tay, chỉ là không hề khắc chế bản năng thu hút hắc ám thuộc tính của mình, để cho hắc ám thuộc tính tụ tập đến người một cách tự nhiên, sau khi tụ tập đến mức độ nhất định, ta phải dùng hết mọi lực ý chí mới có thể cưỡng bách mình dừng lại, cái loại cảm giác tràn ngập lực lượng này thật sự quá, quá khó để kháng cự...

Ta lạnh lùng mà nói với bọn chúng: "Cút đi!"

Những hắc ám sinh vật kia lại không có đi, bọn chúng trực tiếp quỳ xuống, gần như cả nửa người trên đều dán trên mặt đất, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ta.

Hắc ám sinh vật vậy mà quỳ xuống với ta... Ta quay đầu rống to với bọn chúng: "Cút đi cho ta!"

Lần này, bọn chúng ba chân bốn cẳng mà chạy đi.

Lại thật sự có thể ra lệnh cho sinh vật undead cút đi... Thánh quang không đủ, hắc ám thuộc tính trái lại cứ tự nhiên mà bị thu hút tới, sau khi Thái Dương thần kiếm bị phong ấn, ta căn bản không thể ngăn cản hắc ám thuộc tính tụ tập tới, thậm chí chỉ cần tay vừa rời khỏi chuôi kiếm của Thái Dương thần kiếm, thân thể lập tức sẽ bị hắc ám thuộc tính xâm nhập, ta rốt cuộc có cửa nào coi là Sun knight?

"Cám ơn..."

Ta sửng sốt, quay đầu qua, cậu bé dắt theo bé gái từ phía sau tủ quầy đi tới, cả hai đều là bộ dạng hoảng hồn chưa yên, chúng chạy bộ đến bên cạnh ta, bé trai nắm lấy tay của ta, bé gái thì còn trực tiếp dùng cả người ôm, toàn thân cả hai đều đang run rẩy.

"Đừng sợ!" Ta vội vàng dỗ dành chúng: "Có ta ở đây, những thứ kia tuyệt đối không thể thương tổn các em!"

Bé trai hình như lúc này mới cảm thấy sợ hãi, nước mắt thẳng tắp mà rớt xuống, vừa lau nước mắt vừa cám ơn với ta: "Cám ơn! Cám ơn đại tỷ tỷ, cám ơn chị đã cứu em cùng em gái của em!"

... Shit! Ta là con trai.

Ta tay phải bế bé gái, tay trái dắt theo bé trai, sau đó một mạch đi tới chỗ dân chúng tụ tập, bọn họ đều nán lại ở trên quảng trường, vừa mệt lại vừa hoảng hồn chưa yên, mặc dù đã không còn hắc ám sinh vật nữa, nhưng lại không có ai dám quay về nhà của mình.

Vival và Laica như con thoi qua lại ở rìa quảng trường, cảnh giới có còn sinh vật hắc ám tới gần hay không.

Ceo và Dylan thì bị dân chúng vây xung quanh, bọn họ đang giảng giải dùng phương pháp gì để đối phó hắc ám sinh vật là hữu hiệu nhất.

Sau khi biết làm sao tiêu diệt hắc ám sinh vật, dân chúng thoạt nhìn an tâm rất nhiều, nhất là những chàng trai trẻ kia, biểu tình của bọn họ thoạt nhìn giống như là hi vọng tới thêm một ít hắc ám sinh vật, để cho bọn họ có thể thí nghiệm xem thử những phương pháp này.

Ceo vừa ngẩng đầu chú ý thấy ta, lập tức hô lớn: "Grisia, cậu trở lại rồi à!"

Lúc này, tất cả mọi người đều quay đầu qua, mắt không chớp mà nhìn ta, chẳng qua cảnh tượng này thì ta đã quá quen rồi, thân là Sun knight, từ nhỏ đã phải thông thạo làm sao đối diện dân chúng, ta cứ tự nhiên mà lộ ra mỉm cười, sau đó mở miệng nói: "Phải, dưới Thần... Chỉ là muốn an toàn quay lại cũng là cái vấn đề lớn đây!" Suýt nữa thốt ra thần Ánh Sáng, may là kịp thời phát giác, cố bẻ lời nói lại.

Ta đi về phía Ceo, dọc đường hỏi: "Xin hỏi cha mẹ của hai đứa trẻ này có ở đây không? Có ai nhận ra chúng không?"

Dân chúng ngơ ngác mà nhìn ta, một chút phản ứng cũng không có, đây thật sự rất kỳ quái, bình thường mà nói, con cái biến mất ở dưới tình huống hắc ám sinh vật tàn sát bừa bãi, cha mẹ hẳn là sẽ cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi mới đúng, nhưng thoạt nhìn hình như không có ai đang tìm hai đứa trẻ này.

Lúc này, một bà lão mở miệng nói: "Bọn chúng là trẻ mồ côi, thường thường phụ giúp khắp nơi ở trong thôn, để đổi lấy chút đồ ăn."

Thì ra là trẻ mồ côi, hèn gì không ai đang tìm chúng. Ta gật đầu nói: "Thì ra là thế, chúng đang sợ hãi, nhưng trừ cái đó ra, không hề bị chút thương tổn, có ai đồng ý giúp chăm sóc chúng một chút không?"

Mặc dù hai đứa trẻ này cùng bọn họ không có quan hệ, nhưng nghe thấy bọn trẻ không bị thương, dân chúng vẫn lộ ra biểu tình vui mừng.

Vài phụ nữ tiến lên, muốn nhận hai đứa trẻ từ trên tay ta, nhưng chúng hình như vẫn không muốn rời khỏi bên cạnh ta lắm, cô bé ôm rất chặt, mặc cho những phụ nữ khuyên làm sao cũng không được, may là anh trai của cô bé tuổi lớn hơn, xem ra khoảng tám tuổi rồi đi? Vô cùng hiểu chuyện mà bế em gái qua, cô bé này mới chịu rời khỏi ngực ta.

Ta xoa xoa đầu hai đứa trẻ, nói với cậu bé: "Phải kiên cường một chút, chăm sóc em gái cho tốt, biết không? Chờ em lớn thêm một chút, nếu như muốn làm Thánh kỵ sĩ hay em gái em muốn làm tế ti, vậy thì đến Thần Điện Ánh Sáng, biết không?"

Cậu bé nghiêm túc gật đầu, hứa hẹn: "Được!"

Lúc này, ta đột nhiên nhớ đến, chờ cậu bé này tới tìm ta cũng không biết là mấy năm sau, trẻ con lớn lên lại nhanh, chung quy cũng phải biết cái tên mới dễ nhận ra, vội vàng hỏi nó: "Em tên là gì."

Cậu bé ngẩng đầu nhìn ta, ta đột nhiên phát hiện nó có tóc màu vàng và một đôi mắt màu lam, mặc dù màu lam của mắt có chút ngả màu lục, thoạt nhìn giống hồ nước nhiều hơn giống biển cả, chẳng qua cố nói là màu lam cũng có thể.

Cậu bé nói: "Em là Elaro. Em gái của em là Ludia."

"Elaro và Ludia phải không? Được, ta sẽ ghi nhớ tên này." Ta nhẹ nhàng ghé vào bên tai nó nói: "Ta là Grisia, lúc đến Thần Điện Ánh Sáng thì nói em muốn tìm Sun knight, biết chưa?"

Elaro trợn lớn mắt, ta vội vàng bổ sung: "Xuỵt! Không thể nói ra đó!"

"Được!" Elaro nghiêm túc gật đầu nói: "Em nhất định sẽ không đem lời của đại tỷ tỷ nói ra!"

"... Ta là đại ca ca đấy!" Ta đặt hai tay ở trên vai của nó, nghiến răng nghiến lợi mà mỉm cười nói: "Đại-ca-ca đấy!"

Mắt của Elaro trợn được siêu lớn, Ludia ở trong lòng nó quay đầu qua, vươn cánh tay nho nhỏ, nói: "Tỷ tỷ, bế bế."

"Là ca ca!"

Ludia nhìn ta, hình như không quá hiểu ta đang nói cái gì, ta cố gắng lặp lại mấy lần "ca ca", nhưng cô bé trước sau dùng một đôi mắt to ngập nước nhìn ta, dường như cảm thấy ta cứ luôn lặp lại rất buồn cười, liền nở nụ cười khanh khách, cười đến thật sự rất đáng yêu, nhưng lại vẫn không mở miệng gọi ta là ca ca, thật sự là tức chết ta rồi!

Ta, ta... đành ra sức vò rối tóc của nó coi như trả thù! Nhưng vò đến một nửa, lại nhìn thấy Elaro dùng ánh mắt lấp lánh khát vọng nhìn ta, thỉnh thoảng còn nhìn em gái bị vò đầu một cách thèm muốn, thấy thế, tay đành dùng nốt tay kia vò đầu của nó, nó quả nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ.

Thế giới thật sự đã thay đổi, trước kia lúc ta là một đứa trẻ, ghét nhất bị người khác vò đầu của ta... Chẳng qua đó cũng có khả năng là bởi vì Sun knight nhất định phải bảo trì gọn gàng sạch sẽ mọi lúc mọi nơi, bị người vò đầu một lần, ta liền phải chải tóc một lần, thật sự quá mệt rồi!

Hai đứa trẻ cười hết sức vui vẻ, dân chúng xung quanh cũng nở nụ cười, mấy phụ nữ trước mặt ta thậm chí mang theo thần sắc thành kính, từ đáy lòng ca ngợi: "Ngài thật là một vị Thánh nữ nhân từ."

Là Thánh kỵ sĩ mới đúng!

Rốt cuộc là chuyện làm sao? Ta cũng mở miệng nói rồi, làm sao có thể vẫn bị lầm là phụ nữ?

Ceo vỗ vai ta, thấp giọng nói: "Ngụy trang, đừng quên cậu bây giờ là ngụy trang thành con gái, thế nhưng đừng để lộ."

Ta thấp giọng đáp lại: "Nhưng giọng của tôi căn bản có giống con gái đâu!"

Ceo cười một chút, ghé tai nói: "Cậu thế nhưng là có thể hát giọng nam cao của Thần Khúc Ánh Sáng đó! Nói là con gái giọng hơi trầm cũng không hề là lạ... Không nói với cậu nữa, rất nhiều đàn ông đang trừng tôi, như thể tôi đã đoạt bạn gái bọn họ, sức quyến rũ của cậu thật đúng là vô đối à!"

Nghe vậy, ta hung tợn mà trừng cậu ta một cái, không ngờ lại nghe thấy trong dân chúng truyền đến "ngay cả trừng người cũng vô cùng có phong tình", "Đúng là nữ thần hạ phàm", "tôi đời này không phải nàng không lấy"...

Là các ngươi vô cùng điên khùng thì có!

"Biết sao được, cậu bây giờ cậu thật sự là rất xinh đẹp!" Ceo vỗ vỗ vai ta nói: "Tôi cũng không nhịn được nháy mắt mấy lần với cậu, vừa rồi lúc cậu ôm hai đứa trẻ xuất hiện, ngay cả Vival cũng thốt lên nói: "Người đẹp siêu cấp một mét tám! Tôi muốn theo đuổi cô ấy", sau đó mới phát hiện té ra là cậu."

"Tôi thật sự có xinh đẹp như thế?" Bề ngoài thoạt nhìn dù gầy thế nào, một đại nam nhân như ta cũng không thể nào thật sự biến thành mỹ nữ đi?

Ceo đánh giá ta từ trên xuống dưới, nói: "Vóc người thon dài, da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, còn phối hợp với một đôi mắt to mơ màng, màu sắc như bầu trời xanh thẳm, cậu nói sao?"

Mơ màng cái búa! Ta đây là mù thì có, hơn nữa từ hình dung của cậu tường tận đến làm cho ta cảm thấy cậu căn bản đem ta làm con gái!

Đột nhiên có cái đồ vật từ trong dân chúng bay ra, còn bay thẳng về phía đầu của Ceo, ta vốn định lên tiếng cảnh báo, có điều lại phát hiện đó chẳng qua là cái thùng nước thủng, cho nên liền dứt khoát không nói nữa, đáng tiếc phản ứng của Ceo quả nhiên không phải thường, cậu ta di chuyển dưới chân một bước liền tránh qua cái thùng nước kia. Thật đáng tiếc.

Ceo xoay người qua, rống giận: "Là ai ném?"

Nhưng, cậu ta vừa quay đầu liền nhìn thấy đông đảo đàn ông dùng ánh mắt nguy hiểm trừng cậu ta, biểu tình giống hệt như chồng nhìn thấy vợ ngoại tình, ngay cả đường đường là Storm knight cũng sợ đến thụt lùi một bước.

Thấy thế, ta tiến tới một bước, vươn tay vén lại sợi tóc rối của Ceo cho chỉnh tề, đồng thời còn mang theo nụ cười dịu dàng, chan chứa tình cảm mà nhìn cậu ta.

Ceo quay đầu lại, trợn lớn mắt nhìn ta, kinh hoàng hỏi: "Cậu làm cái quái gì vậy?"

Ta nhe răng cười, tiếp theo, thứ bay tới đầu của Ceo có cây chổi, chân ghế, cà chua dập, cả một bao rác, bánh mì nổi mốc...

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)