← Ch.082 | Ch.084 → |
Tôi rất xin lỗi, đều là bởi vì duyên cớ của tôi, Sun cậu ấy... Cậu ấy trở thành Ma Vương rồi."
Nói xong, Roland nhìn đối phương, đang đối diện là Lesus Judge, thần sắc nhíu chặt mày của đối phương làm cho hắn càng thấp thỏm không yên, tâm tình này đối với hắn mà nói thế nhưng là rất mới mẻ, từ sau khi "chết đi", hắn đã rất lâu đều không có xuất hiện tâm tình phập phồng kịch liệt rồi.
Lời nói xong, Lesus ngoại trừ nhíu chặt mày, chậm chạp không có cử động khác, đây khiến cho Roland có phần đoán không ra ý nghĩ của đối phương, mặc dù hắn nhíu mày, nhưng bởi vì Judge knight trưởng bình thường đã luôn nhíu chặt mày, cho nên điểm này căn bản không thể nào dựa vào để phán đoán.
Roland chỉ có lén liếc những người khác, Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều ở đây rồi... Ngoại trừ Sun knight.
Nhưng mọi người cũng đều nhìn Lesus, phần lớn là thần sắc không biết làm sao hoặc là chờ đợi, bọn họ đang chờ phản ứng và quyết định của Lesus, cũng giống như Roland.
Dưới loại tình huống tuyệt vọng này, bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, áp lực chắc chắn lớn đến không gì sánh được đi?
Roland không khỏi cảm thấy hết sức bội phục Lesus, nhưng sau đó vừa lại nhớ tới, trước kia người bị nhìn chằm chằm như thế thường thường là thủ lĩnh của Mười Hai Thánh kỵ sĩ —– Sun knight, cũng chính là Grisia.
Grisia luôn là trầm mặc mà suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, mang theo tươi cười nói với mọi người một số lời "Chỉ là mây đen thỉnh thoảng bay qua trời trong, đợi qua một thời gian, tự nhiên có thể đánh tan mây mù nhìn thấy ánh sáng" vân vân khiến người nghe không hiểu.
Nếu như sự tình rất nghiêm trọng, cậu ta cũng có thể nghiêm túc hạ lệnh với mọi người, khiến cho mọi người đều bận đến người ngã ngựa đổ, mà chính cậu ta lại giống như không có một tý việc gì phải làm, mặc dù mọi người ngoài miệng lúc nào cũng không ngừng oán giận, nhưng lại vẫn nhận mệnh mà đi làm công việc được giao phái.
Chỉ cần Grisia nghiêm túc hạ lệnh, cho dù là mệnh lệnh có hoang đường đến đâu, mọi người vẫn sẽ làm theo, mà lúc cậu ta nghiêm túc hạ lệnh, luôn là sẽ vô thức mà...
"Tôi rõ chuyện trải qua rồi."
Roland từ trong hồi ức tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Lesus đang nói, đối phương cũng đang nhìn chằm chằm hắn —- trên thực tế, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, đây khiến cho Roland có chút trở nên căng thẳng, cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm thực sự khiến cho hắn thở không nổi!
"Hồi thần rồi sao?" Lesus bất ngờ cảm thấy hứng thú, dò hỏi: "Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì..."
Lesus lại với thái độ khác thường ngày mà truy hỏi: "Nói ra, đây là mệnh lệnh!"
Roland lặng đi một chút, nhưng thấy thần sắc của Lesus hết sức kiên trì, hắn mang tâm tình ngượng ngùng nói: "Chỉ là đang nghĩ tới thói quen nhỏ của Grisia lúc nghiêm túc hạ lệnh."
"Oh, cái thói quen đó à!" Nghe vậy, mọi người đều cười.
"Thật ra vẫn rất dễ phát hiện." Ceo cười nói: "Chẳng qua không ngờ cậu nhanh như thế đã phát giác rồi."
"Đừng cho Sun biết đó!" Laica cảnh cáo: "Cho dù cậu ta quất roi đánh cậu cũng không được nói!"
"Làm ơn, người Sun sẽ quất roi chỉ có cậu đi!"
"Phải đấy..."
Mọi người cười huyên náo một hồi, dần dần an tĩnh lại, căn bản không cần lên tiếng, nhiều người đều biết trong lòng lẫn nhau đang nghĩ cái gì —– Sun mà trong miệng bọn họ đang nói đó có lẽ không bao giờ trở về nữa.
Lúc này, Lesus cuối cùng đã hạ lệnh: "Hell knight trưởng, phiền cậu đem mọi quá trình sau khi rời khỏi Thánh Điện tỉ mỉ mà ghi lại giao cho tôi, thuận tiện cho tra duyệt bất cứ lúc nào, có lẽ trong lúc ghi, cậu sẽ nhớ tới càng nhiều chi tiết, chuyện có nhỏ đến đâu chăng nữa cũng cần viết lại, cho dù thoạt nhìn có vô dụng cũng phải ghi chép!"
Roland lặng đi một chút. Chỉ như thế? Phạt trách gì cũng không có? Như trong dự tưởng mà trách phạt, không tha thứ và oán hắn để cho Sun trở thành Ma Vương, mình lại trở về Thánh Điện ...
"Nhưng chúng ta không nghĩ cách làm cho Sun trở về sao?" Roland vội vàng nói: "Chúng ta có thể đi bức hỏi Awaitsun, hắn ở ngay Ảnh Thần Điện, tôi biết Ảnh Thần Điện ở đâu, chỉ cần tìm được hắn, hẳn là có thể hỏi ra cách để cho tôi thay thế Sun trở thành Ma Vương —-"
"Hell knight trưởng!" Lesus đột nhiên quát khẽ một tiếng.
Roland giật mình, ngậm lại miệng, bất lực mà nhìn đối phương, căn bản không biết mình nói sai cái gì.
"Việc cậu nên làm không phải trở thành Ma Vương, là về đội!"
Về đội... nghe thấy từ này, tâm tư hiếm khi dậy sóng của Roland vậy mà xúc động, mắt cũng cảm giác nóng, nhưng hắn nhịn xuống, Death knight chảy nước mắt thế nhưng không phải là cảnh tượng đẹp cho lắm, bởi vì tuyến lệ của họ sớm đã "chết" cùng với cơ thể, "nước mắt" chảy ra sẽ chỉ là hắc ám thuộc tính nồng liệt.
Mặc dù, Roland còn tiếp tục muốn nói mình hẳn nên thay thế Sun trở thành Ma Vương, nhưng sắc mặt của Lesus thoạt nhìn căn bản không có thừa thương lượng, hắn chỉ có nhìn những người khác.
Không có nhận được mệnh lệnh nên làm cái gì, mọi người lộ ra có chút mờ mịt, nhưng đối với việc Lesus kêu Roland về đội này, không ai lộ ra bất cứ thần sắc dị dạng nào.
Thấy vậy, lời vốn muốn nói ra khỏi miệng, muốn thay thế Sun đi làm Ma Vương, Roland cũng nói không nên lời rồi, có lẽ hắn hiện tại vẫn không phải thực sự hòa nhập cái đoàn thể này lắm, nhưng tương lai, mình phải chăng thật sự có thể biến thành một trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ xứng với danh hiệu?
Nếu như là Mười Hai Thánh kỵ sĩ, nhận được mệnh lệnh về đội, sẽ có phản ứng gì?
"Vâng!" Roland không chút chần chừ trả lời. ◊◊◊◊
"Hell hình như vẫn rất áy náy."
Ceo đi theo bên cạnh Judge knight, kế bên là một vùng áp lực tối tăm, mà không phải một đoàn vật thể lóng lánh sáng đến chói mắt, điều này thật sự khiến cho hắn có chút không quen.
Aivis cũng nói theo: "Phải đấy, cái biểu tình đó của cậu ta thoạt nhìn căn bản không có nhẹ nhõm."
"Khuyên giải cậu ta nhiều hơn." Lesus chỉ có trả lời hai người như thế.
Ceo bất đắc dĩ nói: "Sợ rằng rất khó, tính cách của Hell thực sự rất cứng đầu, trên đường trở về, tôi đã khuyên nhủ cậu ta hơn trăm lần, Sun là tự mình quyết định muốn trở thành Ma Vương để giải quyết vấn đề mù lòa, căn bản không liên quan đến cậu ta, nhưng cậu ta cả dọc đường đều bày vẻ mặt áy náy, căn bản chưa từng thay đổi."
Lesus gật đầu, nhưng hắn cũng không có hạ chỉ thị sâu thêm, bởi vì hắn căn bản không biết nên làm sao khuyên giải một người, đây không phải chức trách của hắn.
So với khuyên giải, khiến người mở miệng nhận tội vẫn là chuyện hắn thiện trường xử lý hơn.
Càng huống chi, chuyện không thiện trường phải làm bây giờ đã đủ đau đầu hắn rồi, thực sự không dư lực đi xử lý chuyện càng không thiện trường khác —– Lesus đang định đi đòi tiền với quốc vương.
Đây là chuyện hắn chưa từng làm qua, cho nên mang theo Storm và Stone knight hai người thiện trường xử lý ngoại giao nhất, chỉ hy vọng có thể thành công thuyết phục quốc vương, bằng không, nếu không có kinh phí, việc hắn tiếp đến muốn làm hết thảy đều là bàn bạc suông mà thôi.
Nhưng đối với vị quốc vương hiện nay, Lesus có chút không nắm chắc, hắn tiếp xúc với đối phương cũng không nhiều, trái lại đối với quốc vương tiền nhiệm còn có nhận thức nhiều hơn.
Trước kia, chỉ cần quốc vương tiền nhiệm làm ra chuyện quá giới hạn, Lesus liền phải theo Grisia đến vương cung, nhưng lại không cần làm bất cứ chuyện gì, thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần yên lặng đứng ở bên cạnh Sun, để Sun có thể dùng hắn để nửa công khai nửa ngấm ngầm mà cảnh cáo vị quốc vương bệ hạ tiền nhiệm kia, làm như Judge knight thật sự có thể bắt một vị quốc vương đến sở thẩm phán tra khảo.
Mặc dù quốc vương tiền nhiệm khiến người muốn bóp chết cho xong chuyện, nhưng trái lại không khó ứng phó, tùy tiện doa dẫm hắn là được, ngược lại là quốc vương hiện nhiệm, đừng nói dọa dẫm, dù là khai báo không rõ cũng không được! Grisia thường thường cảm khái như thế.
Đi tới cửa vào của đại sảnh, vệ binh hai bên theo thường lệ hạ vũ khí ngăn cản, Lesus lạnh mặt nhìn vệ binh hai bên một chút, chờ sau khi bọn họ kiểm nghiệm theo lệ thường rồi cho qua.
Đối mặt với Judge knight, vệ binh hai bên lộ vẻ kính sợ, nhưng không có ý nao núng.
Lesus còn nhớ, lúc quốc vương tiền nhiệm đang đảm nhiệm, những vệ binh này thậm chí không dám nhìn thẳng hắn, luôn là ánh mắt né tránh, gần như ngay cả đầu cũng sắp ngẩng không nổi, dù sao mỗi lần hắn tới, luôn là lúc quốc vương tiền nhiệm vừa lại phạm sai lầm, những kỵ sĩ trung thành với hoàng thất thấy đối tượng mình thuần phục có cái phẩm chất này, đương nhiên ngay cả đầu cũng ngẩng không nổi.
Không ngờ, quốc vương hiện nhiệm mới nhậm chức không lâu, bọn họ đã có thể kiêu ngạo mà ngẩng đầu đối mặt hắn rồi sao?
"Judge knight, Storm knight, Stone knight, mời vào."
Vệ binh cho qua rồi, mặc dù bây giờ là thời kỳ đặc biệt, nhưng Mười Hai Thánh kỵ sĩ chung cuộc vẫn là Mười Hai Thánh kỵ sĩ, bọn họ thậm chí không dám chạm vào đối phương, càng đừng nói đến lục soát người, chỉ là mắt nhìn trên dưới một chút liền cho qua rồi.
Vừa đi vào đại sảnh, Lesus liền nhìn thấy trước mặt của quốc vương có thêm một cái bàn lớn, phía trên chất đầy tài liệu đủ loại, hai bên đại sảnh cũng đứng đầy đại thần, có người vùi đầu vào tài liệu, có người thì đang gào thét với thuộc hạ, theo Lesus biết, đại sảnh hoàng cung chưa từng náo nhiệt như thế.
Phía sau truyền tới tiếng hít mạnh một hơi và tiếng lẩm bẩm của Ceo: "Đầu tiên sơ tán cả tòa thủ đô, rồi lại tới ngày trả về mọi cư dân... May là mình không phụ trách những công việc này!"
Sắc mặt của quốc vương rất khó coi, nhưng sắc mặt của Elliot bên cạnh hắn càng khó coi, quầng thâm dưới hai mắt hắn còn thâm hơn cả Ceo, cho dù Judge knight đi vào, Elliot cũng chỉ là ngẩng đầu liếc một cái, sau đó lại vùi đầu vào trong tài liệu.
Nhưng quốc vương lại không, vừa nhìn thấy là Judge knight, hắn lập tức ngừng công sự trên tay, mở miệng hỏi: "Grisi... Sun knight đâu?"
Lesus hành lễ, sau đó liền trực tiếp mở miệng nói: "Bệ hạ, Sun knight bị Ma vương bắt đi rồi."
Quốc vương cả mặt ngạc nhiên, phản ứng của hắn đương nhiên như thế, hoàng thất mỗi nước đều biết Ma Vương là ai, chỉ là không định cùng Thần Điện Ánh Sáng trở mặt, cho nên không ai đâm thủng lớp giấy mỏng này... Càng huống chi, thật sự đâm thủng sự thật này rồi, ai biết "Ma Vương" sẽ có phản ứng gì?
Ma Vương vừa hiện thế, chính là trong lúc cường đại nhất, ai cũng không muốn đi trêu chọc hắn.
Câu hỏi vừa rồi của quốc vương, cũng chẳng qua là hỏi thăm theo thói quen, dù sao bây giờ người toàn thành đều biết Sun knight "lại" biến mất rồi, về tình về lý, hắn cũng nên hỏi một chút mà thôi, vốn dự kiến sẽ thu được một đống lý do cho có lệ, không ngờ... lý do này không khỏi cũng quá khoa trương!
Quốc vương mày nhíu sâu, trừng nhìn Judge knight, phát hiện đối phương hình như không định sửa miệng, lúc này hắn rốt cuộc cảm giác có chút kỳ quái, Grisia dùng lý do khoa trương quá mức, có lẽ hắn vẫn sẽ không cảm thấy quá kỳ quái, hiện tại người này thế nhưng là Judge knight, căn cứ vào hiểu biết của hắn, đối phương cũng không phải người như vậy.
Quốc vương liếc bên cạnh một cái, kỵ sĩ tâm phúc lớn tuổi lập tức thấu hiểu, nhảy ra tuyên bố: "Bệ hạ quá mức mệt mỏi, công sự hôm nay tới đây là ngừng, tất cả mọi người lập tức rời khỏi hết!"
Đây đương nhiên là lấy cớ, đoàn người Judge knight đều còn đứng ở chỗ này, quốc vương làm sao có thể đi nghỉ ngơi đây? Nhưng người có thể đứng ở trong đại sảnh hoàng cung đều rất hiểu biết, cho dù trên tay bọn họ đang làm chuyện gì, hết thảy đều đứng dậy rời khỏi.
Ngay cả hai kỵ sĩ tâm phúc đều rời khỏi rồi, nhưng Lesus có chút nhạ dị mà phát hiện, Elliot vậy mà còn ngồi ở nguyên tại chỗ, thì ra quốc vương đã tin cậy hắn như thế rồi sao?
Quốc vương mang theo giọng mệt mỏi nói: "Nói đi, ở đây đều là người biết tình hình." Nói đến đây, giọng của hắn trầm xuống một chút: "Ý của ta là "nói thật", đừng nói nhảm với ta nữa, ta không có thời gian để lãng phí cho nói dối!"
Đây cũng hợp ý Lesus, chỉ là muốn hắn nói bậy một câu "Sun knight bị Ma Vương bắt đi rồi", hắn đã cảm giác vô cùng gượng gạo, muốn nói dối thêm cũng hết sức khó khăn, có thể nói thẳng là không thể tốt hơn rồi.
Lesus chắp tay một cái, nói: "Bệ hạ, Sun knight đã trở thành Ma Vương, tôi hi vọng có thể từ ngài lấy quân phí đi thảo phạt Ma Vương."
Quốc vương ngạc nhiên, không dám tin hỏi: "Ngươi nói muốn thảo phạt ai?"
"Thảo phạt Ma Vương." Lesus kiên định nói lại một lần.
Nghe vậy, quốc vương tức giận quá hóa cười, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi và ta đều biết, Sun knight đã trở thành Ma Vương, điều này đã là hoang đường đến cực độ, mà ngươi lại còn muốn từ ta đòi quân phí đi thảo phạt hắn?"
"Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng để một tên Death Lord trở thành Ma Vương mới là đúng sao?"
Lesus không biết làm sao, đột nhiên nổi giận, vậy mà rống với quốc vương: "Kẻ chết vĩnh viễn không nên can thiệp kẻ sống, để cho một kẻ chết trở thành Ma Vương sẽ trở thành nguy cơ lớn nhất của thế giới, bởi vậy, Sun knight mới không thể không tự mình lên làm Ma Vương, đây tuyệt đối không phải là chuyện hoang đường gì!"
"Judge knight!" Elliot đứng lên, đứng ở trước người quốc vương, lấy tư thế hộ vệ đối đầu với Judge knight, còn lên tiếng trách mắng: "Ngươi thực sự quá vô lễ rồi!"
Lesus nhìn Elliot, trong lòng tự nhiên khó chịu, hắn biết mình rất vô lễ, một câu xin lỗi sớm đã ngậm ở trong miệng, nhưng vừa nhìn thấy Elliot đứng lên, hắn lại làm sao cũng không muốn lên tiếng xin lỗi nữa.
Sun tốn nhiều công sức như thế mới làm cho Elliot thoát khỏi thân phận gián điệp, an tâm làm một hoàng gia kỵ sĩ chân chính, thậm chí còn có thể cưới công chúa, mà hôm nay Sun có khó khăn, đối phương lại cùng hắn đối đầu mà không phải giúp đỡ, bảo Lesus làm sao cho ra được một sắc mặt tốt?
Quốc vương nhàn nhạt nói: "Elliot, lui ra."
Elliot cứng đờ, tuy hết sức không muốn, nhưng quốc vương đã hạ lệnh, hắn cũng không được vi kháng, đành trở về vị trí, nhưng lại không có ngồi xuống, mà là đứng thẳng tắp và mắt nhìn chòng chọc Judge.
Lúc này, quốc vương vậy mà vẫy vẫy tay với Lesus, người sau sửng sốt, mới từ nhắc nhở khẽ của Storm "Mau tiến lên đi" phản ứng lại, hắn đi đến chỗ cách hai bước phía trước quốc vương, nhưng đây lại vẫn không đủ, quốc vương không nhịn được lại vẫy vẫy tay.
Lesus chần chừ một chút, lúc này mới nhớ tới ở dưới tình huống này, Grisia sẽ làm ra hành động gì, cho nên hắn bắt chước đối phương tiến lên một bước, sau đó nghiêng người về phía trước chăm chú nghe.
Quốc vương quả thật mở miệng: "Ta sẽ không cho ngươi bất cứ đồng nào đi gây bất lợi với thằng bé Grisia đó, một cắc cũng không có, nghe thấy chưa?"
Nghe vậy, Lesus ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ quốc vương vậy mà sẽ nói như thế, lời này nghe lên hình như hết sức bảo vệ Grisia, nhưng là hắn rõ ràng thường nghe thấy Grisia phàn nàn những lời như "lại phải cùng quốc vương đấu trí" gì gì đó, cũng chưa từng đề cập qua có giao tình với quốc vương.
"Mà ngươi cũng đừng cho rằng có thể thay thế Sun knight trở thành thủ lĩnh Thánh Điện." Quốc vương cực kỳ hiếm hoi, chính miệng phát ra cảnh cáo minh xác: "Ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!"
Nghe vậy, Lesus thực sự cực kỳ bất đắc dĩ, đang muốn giải thích một phen, cửa đại sảnh lại bị người đột nhiên đẩy ra, mọi người trong sảnh đều sửng sốt, Lesus còn lập tức xoay người lại phòng bị, tuy không đến mức rút vũ khí ra, nhưng tay lại đã đặt ở trên kiếm rồi.
"Archer!"
Người tới tinh thần hăng hái, mái tóc vàng so với trước dài hơn một chút, trực tiếp cột thành đuôi ngựa ngắn, lộ ra càng gọn gàng linh hoạt, trên người vẫn là quần áo chủ yếu màu trắng như cũ, dù cho đây là màu không thích hợp cho cuộc sống mạo hiểm nhất —- nhưng dù sao người phụ trách giặt quần áo cũng không phải hắn mà!
Quốc vương buột miệng thốt lên: "Nene!"
"... Ta không ngờ ngươi muốn từ trần sớm như thế, quốc vương ngủm rồi rốt cuộc gọi là gì nhỉ? Đúng rồi! Gọi là băng hà."
Lời Neo không dọa người chết không thôi, Elliot nghe thấy cũng không biết có cần hô một tiếng "Vô lễ" hay không.
Hô xong, phần lớn sẽ bị Sun knight mạnh nhất trong lịch sử đập cho một trận; không hô, chẳng lẽ chính tai nghe thấy quốc vương "băng hà" mà không có mảy may phản ứng nào?
"Ta bận rộn đến mức cũng sắp nghĩ dứt khoát băng hà còn nhẹ nhàng sảng khoái hơn một chút." Archer khó chịu nói, sau đó tò mò hỏi: "Lâu lắm không thấy rồi, Neo, không giới thiệu người phía sau ngươi một chút sao?"
Phía sau Neo còn đi theo một người mặc áo trùm, mặc dù như thế, thủ vệ cửa đại sảnh vẫn không có ngăn cản hai người bọn họ, hoàng gia kỵ sĩ phụ trách thủ vệ đại sảnh hoàng cung thế nhưng đều là một số người có đủ cả thực lực lẫn kinh nghiệm —– bọn họ đều rất rõ ràng Neo là người không thể động thủ ngăn cản.
Neo nhún vai nói: "Hắn là Aidrizzt, là đồng đội của ta. Aidrizzt, cởi áo trùm đi."
Đối phương do dự một chút, vẫn là bắt đầu cởi áo trùm xuống, mặc dù hắn không cho rằng làm như thế là đúng, nhưng mình nếu như không cởi, Neo sợ rằng sẽ không nhịn được vươn tay xé áo trùm của hắn, vậy tính hoàn hảo của áo trùm thế nhưng đã không thể được đảm bảo rồi.
Không ngờ, ngoại trừ Elliot hơi lặng đi một chút, căn bản không ai có phản ứng với làn da đen của hắn, Aidrizzt cũng có chút quen với nó rồi, người bên cạnh của Grisia hình như không có lấy một người sẽ kinh ngạc sợ hãi.
Archer chỉ là tò mò mà nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn Neo, nói: "Grisia chạy đi làm Ma Vương rồi."
"Ta biết."
"Hơn nữa Judge knight muốn đoạt quyền!" Archer tức tối mà nhìn Judge knight.
"Điểm này ta trái lại không biết rồi." Neo vẫn ung dung sờ cằm, quay đầu nhìn Lesus, nói: "Quốc vương nói ngươi muốn đoạt quyền, ngươi nói sao đây?"
Lesus bình tĩnh trả lời: "Tôi muốn từ quốc vương xin quân phí đi thảo phạt Ma Vương."
"Vì sao?" Neo cười nói: "Ngươi muốn đi tét mông Grisia à?"
Ceo và Aivis đều bật cười, Lesus cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trả lời: "Vì để mang Sun knight trở về."
Neo nhướn mày một cái, không tán đồng nói: "Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Grisia trở thành Ma Vương là vì không để cho thế giới hủy diệt, cũng không để cho kẻ chết can thiệp kẻ sống, nó xác thực đạt được chức trách của Sun knight, mà ngươi lại định đi tấn công nó, khiến cho nỗ lực của nó thả cho nước chảy?"
Lesus tức giận gầm lên: "Kế hoạch ban đầu của Sun là trở thành Ma Vương, sau đó trở về làm Sun knight, không phải ở lại chỗ đó làm Ma Vương! Tôi chỉ là muốn hoàn thành kế hoạch của cậu ta!"
Mặc dù bị người rống giận, nhưng Neo lại vẫn cười, quay đầu hỏi quốc vương: "Nghe thấy chưa? Arch."
Nghe thấy trả lời của Judge knight, cộng thêm Neo vừa lại rõ ràng đứng ở bên Judge knight, mà Neo cái người này thì tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với Grisia!
Đến tận lúc này, Archer rốt cuộc đã buông lỏng, không cùng Judge knight đối chọi nữa, ngược lại trở nên tò mò.
"Ta tưởng rằng Judge knight dưới một người trên vạn người, hẳn sẽ muốn loại bỏ một người trên đầu đó."
"Loại bỏ nó làm cái gì? Tự nhiên nhiều thêm ra một đống việc phải làm." Neo nhún vai nói: "Dù sao Grisia vốn đã sợ Lesus đến muốn chết, "dưới một người" này căn bản là hữu danh vô thực, cần gì phải để ý?"
Tiếng cười khùng khục từ phía sau truyền tới càng lớn, Lesus càng bất đắc dĩ rồi.
Nhìn thấy Storm knight cũng ở phía sau cười trộm, Archer càng thêm tin lời Neo nói, Storm knight trước giờ đều là thuộc hạ trung thành của Grisia. Hắn nghiêm túc dò hỏi Judge knight: "Ngươi thật sự muốn mang Sun knight về?"
"Phải! Nhất định phải mang cậu ta trở về!" Lesus không hề do dự trả lời.
"Vậy ngươi bây giờ có thể bắt đầu thuyết phục ta rồi." Archer lộ ra mỉm cười: "Vì sao ta phải bỏ quân phí hỗ trợ ngươi, đây đối với ta có chỗ gì tốt?"
◊◊◊◊
Ba người đi ở trên hành lang Thánh Điện, Lesus đi ở phía trước, Ceo và Aivis nhìn bóng lưng đối phương, mặc dù không nhìn thấy biểu tình, cũng rất rõ ràng tâm tình của Lesus so với trước khi xuất phát tốt hơn một chút.
Quốc vương đáp ứng phát quân phí, mà tiền Sun knight trưởng Neo cũng đáp ứng trong lúc bọn họ thảo phạt Ma Vương, ở lại Thánh Điện làm người chủ sự trên danh nghĩa, những điều này đều khiến cho thảo phạt Ma Vương càng thêm không cần lo ngại phía sau.
Aivis thấp thỏm không yên nói: "Judge, cậu đáp ứng quốc vương loại chuyện đó, lúc Sun trở về sợ rằng..."
Lesus lạnh lùng nói: "Vậy chờ cậu ta trở về hẵng nói đi!"
Nghe vậy, Aivis lập tức không dám nói nữa.
Lúc này, Giáo Hoàng xách áo bào, hối hả đâm đầu đi tới hướng bọn họ, hô lớn: "Judge, Storm, Stone, mau qua đây thử quần áo, chỉ thiếu các ngươi thôi."
"Quần áo?" Ba người đều sửng sốt.
Giáo Hoàng đi tới trước mặt ba người, như chuyện đương nhiên mà nói: "Các ngươi phải đi đánh Ma Vương, chung quy phải mặc khôi giáp đàng hoàng chứ?"
"Nhưng bọn tôi đã có khôi giáp rồi." Ceo khó hiểu nói.
Giáo Hoàng lắc lắc đầu nói: "Loại khôi giáp đó chỉ là bình thường mặc làm một số nhiệm vụ nhỏ, nhiệm vụ nhỏ mặc cái gì cũng không sao cả, cho dù hỏng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, loại đại chiến thảo phạt Ma Vương này chẳng lẽ thật để cho các ngươi mặc loại khôi giáp dán giấy đó thượng trận?"
Nói đến đây, ông ta thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu như Grisia biết ta để cho các ngươi mặc một ít khôi giáp giấy đi đánh trận, sau khi hắn trở về không chỉnh chết ta mới là lạ!"
"Không cần phải làm khôi giáp mới, kinh phí không đủ." Lesus bình tĩnh nói: "Quân phí quốc vương cấp không nhiều lắm."
"Đừng lo lắng tiền nong nữa!" Giáo Hoàng phất tay một cái: "Tiền ta gom góp nhiều năm như thế, chẳng lẽ vẫn đánh không nổi một trận đại chiến? Vậy ta không khỏi cũng quá vô dụng! Đừng quên, "sự tích" của quốc vương tiền nhiệm thế nhưng khiến cho thanh thế của Thần Điện nâng cao không ít, ở những năm đó, dân chúng thế nhưng rất hào phóng, tiền hiến dâng cũng không ít."
Aivis khó hiểu hỏi: "Nhưng tôi nhớ trận lần trước, lúc tiền Mười Hai Thánh kỵ sĩ xuất binh thảo phạt sinh vật undead, ngài nói cứ đánh tiếp sẽ hết tiền phát quân lương, muốn quân chinh phạt tự mình đi săn?"
Giáo Hoàng mở to mắt, nghiêng đầu, làm ra bộ dạng vô tội... Sau đó ông ta mới nhớ người trước mắt này lại không phải Grisia, hơn nữa trên mặt mình còn che sa mỏng, ba người này cũng nhìn không thấy biểu tình của mình, ông ta bày ra cho ai xem hả?
Thu hồi biểu tình vô tội, Giáo Hoàng tỉnh bơ nói: "Có tiền cũng phải nói hết tiền, bằng không mọi người đều sẽ không nghiêm chỉnh tiết kiệm tiền rồi!"
Nhìn thấy ba người trước mắt cả mặt ngạc nhiên, ông ta đột nhiên có loại cảm giác tội lỗi lừa gạt xã hội của mình, không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu như là Grisia, hắn mới sẽ không tin lời ta, loại đại chiến này, ta nếu vì tiết kiệm quân phí, thật để cho các ngươi mặc khôi giáp tệ hại đi đánh trận, vậy cho dù các ngươi là ai bị thương, rốt cuộc là làm sao bị thương, hắn chắc chắn đều muốn tính sổ lên đầu ta!"
Giáo Hoàng kiên định nói: "Tóm lại, các ngươi mau đi thử khôi giáp, cái khác đều không cần bận tâm nữa, chỉ cần đem cái gã Sun đó trở về cho ta là được!"
Nghe vậy, Lesus lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua, nụ cười cứng ngắc còn khó coi hơn bộ mặt tàn khốc này khiến cho Ceo, Aivis và Giáo Hoàng hết hồn đến cả đầu óc trống rỗng.
"Vâng."
Thật là khiến người thất vọng, thế này còn dám tự xưng là dũng giả sao?
Nhìn những người trước mắt này, gặp phải quân đoàn undead thì người người cảm thấy bất an, cho đến khi nhìn thấy quân đoàn phần lớn là khô lâu bậc thấp mới mừng rỡ khôn xiết, cuối cùng như cái "dũng giả" xông lên đi đồ sát khô lâu, giết mấy con khô lâu liền ra oai như thể mình đã chém được Ma Vương.
Vừa thấy đến tòa nhà lớn bỏ hoang còn lập tức xông vào xem thử có thứ gì giá trị không, mỗi một tên tranh giành đi trước, chỉ sợ chậm chân giành không được, nếu là lúc đánh sinh vật undead hăng hái như thế này có phải tốt không!
Awaitsun và Elo thực sự có đẳng cấp hơn nhiều... Không! Cho dù là thuộc hạ sinh vật undead của Elo so với bọn chúng đều có đẳng cấp gấp mười!
Còn tự xưng cái gì mà quân viễn chinh thảo phạt Ma Vương, trong đó mấy gã tương đối nổi bật thậm chí tự xưng là "dũng giả", hại ta tưởng rằng thật sự xuất hiện dũng giả rồi, hứng trí ngùn ngụt chạy tới xem, kết quả vậy mà nhìn thấy một đống thứ này!
Awaitsun và Elo còn tương đối... Dừng! Ta là chạy ra muốn xem thử dũng giả thảo phạt mình dáng vẻ ra sao, thế nhưng không phải ra để nghĩ về Awaitsun và Elo!
Chậc, những ngày này ngay cả dũng giả đều không dũng giả rồi!
Ta vươn tay bắt đầu tụ tập lượng lớn hắc ám thuộc tính, mặc dù triệu hồi quân đoàn undead để tiêu diệt bọn chúng thì có khí thế hơn, chẳng qua ngẫm lại vì để đối phó loại nhân vật này mà triệu hồi quân đoàn undead, không khỏi có chút cảm giác dùng Thái Dương thần kiếm giết gà, vẫn là trực tiếp xử lý hết cho rồi.
Ta biếng nhác nói: "Nếu đã dám khiến ta thất vọng, các ngươi hẳn nên biết hậu quả là cái gì..."
Bầu trời treo một dải ám nhận, nhìn xa thì giống như một mặt trăng lưỡi liềm màu đen, chỉ là mặt trăng sẽ không rớt xuống, mà ám nhận này lại sắp rơi xuống thân mọi người, chẳng qua bởi vì do đêm tối, lưỡi dao cong đó càng đen tối hơn so với đêm tối, phải nhìn kỹ mới thấy được, những người ở dưới kia hoàn toàn không chú ý tới nó.
Hắc ám thuộc tính nồng liệt thế này, nếu Mười Hai Thánh kỵ sĩ ở đây, sớm đã phát hiện từ khuya rồi! Đáng tiếc các ngươi không phải Mười Hai Thánh kỵ sĩ, thậm chí ngay cả đàn em của dũng giả cũng không bằng, chết hết đi cho ta —–
"Dừng tay!"
Hắc ám thuộc tính trên tay khựng lại, vậy mà có người dám kêu ta ngừng tay?
Ta không cần xoay người lại đã "nhìn thấy" cái người đó, mặc dù đối phương không có rút kiếm ở hông ra, nhưng thoạt nhìn lại mười phần ra dáng, có cảm giác uy phong lẫm liệt, hiển nhiên thực lực không yếu.
Ta hơi nheo mắt, chẳng lẽ là dũng giả chân chính sao? Thoạt nhìn thật là như thế, hơn nữa vậy mà có thể phát giác ta sắp ra tay, hẳn là có thực lực khá, cuối cùng gặp được một gã thích hợp rồi!
Quay người qua, ta khẽ giọng nói với hắn: "Tới đi!"
Biểu tình của dũng giả xịn mang theo phẫn nộ, một mạch đi về phía ta, ta có chút tò mò về tướng mạo của hắn, thuận tay liền sử dụng ra "ly thức", cái này là tên gọi của Red nói cho ta, nói tóm lại, ly thức chính là khiến cho tinh thần của mình rời khỏi cơ thể, như vậy liền có thể thoát khỏi mọi khuyết sót trên thân thể, bao gồm mù lòa, trực tiếp lấy tinh thần nhìn vật.
Cô ta nói cà một đống nguyên lý, ta căn bản nghe không hiểu đang nói cái quỷ gì, dù sao biết dùng là tốt rồi mà! Cuối cùng cô ta vậy mà còn cười nhạo năng lực lý giải của ta kém cỏi!
Ta dùng phong thuộc tính ném yên lặng vĩnh hằng tới cái xó xỉnh nào đó, đợi đến lúc có chuyện cần hỏi Red, mới vừa lại kêu Awaitsun đi tìm dây chuyền về. Awaitsun tìm suốt một tuần mới tìm được nó về.
Nghe không hiểu nguyên lý vẫn là có một chút khác biệt, cho dù bây giờ có lực tinh thần cường đại của Ma Vương, ta vẫn phải tốn một thời gian luyện tập, mới dùng ly thức được rất thuận tay, nhưng mặc kệ làm sao đều tốt hơn nhiều so với lúc làm Sun knight, khi đó chỉ có nằm mơ và cơ hội vô cùng ngẫu nhiên mới nhìn thấy được, cảnh tượng ngẫu nhiên liếc thấy lại đều là thứ ta căn bản không quan tâm.
Dũng giả xịn đi tới chỗ không xa phía trước, ta sử dụng ly thức, cảm giác giống như ở trong mơ lúc trước, cả người rời khỏi giường, rời khỏi thân thể của mình, một hơi bay đến nơi rất xa đi xem thứ mình muốn thấy, chỉ là ta bây giờ rất tỉnh táo, hơn nữa cách cơ thể của mình chỉ có mười cm.
Sau đó ta liếc mắt nhìn thấy đối phương có tóc ngắn gọn gàng màu nâu vàng, đôi mắt màu lam cùng với ngũ quan sắc sảo tươi sáng —- đồ đẹp trai đáng chết! Biết vậy đã không nhìn!
"Báo tên của ngươi cho ta." Tốt xấu gì cũng là cái dũng giả đầu tiên giết chết, rất có tính kỷ niệm, đáng để lưu cái tên.
Hắn lại ngạc nhiên mà liếc ta một cái, sau đó vừa lại bị thứ khác thu hút qua.
Đám dũng giả dỏm kia đang từ trong tòa nhà lớn khiêng ra một đống đồ đạc trong nhà, cũng không để ý ở hắc ám chi địa này, bọn chúng rốt cuộc muốn làm sao mang theo thứ lớn như thế mà hành động, tóm lại có cái lấy được thì lấy trước thôi.
"Mau dừng tay, hành vi này của các ngươi là ăn trộm!" Dũng giả xịn chẳng thèm để ý ta, trực tiếp đi qua bên cạnh ta, đi về phía đám người đang "dọn nhà" kia.
... Tiếng "dừng tay" lúc mới đầu hẳn sẽ không chẳng liên quan chút nào tới ta đi?
Dũng giả xịn dùng sắc mặt nghiêm túc nói với dám dũng giả dỏm kia: "Xin dừng tay, các ngươi không thể tùy ý trộm đi đồ của dân chúng."
Đám người kia có lẽ cũng không phải thật sự quen làm trộm vặt như thế, vừa bị nói như vậy, lập tức đỏ mặt tía tai, mấy người cầm đầu càng là thẹn quá hóa giận, bỏ đồ đạc trên tay xuống, chửi ầm lên: "Bọn họ đều tháo chạy rồi! Căn bản không dùng tới những thứ này, không mang đi thì chờ những sinh vật undead kia hưởng hả?"
Sinh vật undead mới không có hứng thú với đồ gia dụng, cho dù những đồ đạc kia có bày một trăm năm, cũng chỉ có mục nát mà không phải bị sinh vật undead lấy đi.
Dũng giả xịn hiển nhiên cũng rất rõ điểm này, hắn lắc đầu nói: "Sinh vật undead sẽ không có hứng với những thứ này, chỉ cần Ma Vương vừa bị trừ khử, dân chúng liền có thể một lần nữa trở về nhà sinh sống, cho nên đừng động vào đồ của bọn họ."
Trử khử Ma Vương... Hừ! Vương thất các nước là người đầu tiên ngăn cản ngươi, trừ phi ngươi có biện pháp khiến cho hắc ám thuộc tính toàn bộ tiêu hao hết.
"Ngươi cho rằng Ma Vương dễ xử lý như thế? Ma Vương cường đại vô cùng, còn có thuộc hạ trung thành và thành lũy kiên cố, kỷ lục chinh phạt thành công nhanh nhất trước kia là mười hai năm!"
Trong miệng của dũng giả dỏm bạt mạng biện bác, khiến người thật không biết bọn chúng rốt cuộc là đứng ở phe nào, người không biết có khi sẽ tưởng rằng bọn chúng là thuộc hạ của Ma Vương!
Dũng giả xịn hết sức kiên trì nói: "Cho dù là mười hai năm, dân chúng chung cuộc sẽ trở về nhà, không thể để cho bọn họ phát hiện nhà đã hoàn toàn biến dạng!"
Hắn nói đến đây, những dũng giả dỏm kia im lặng, thoạt nhìn có chút dao động, chẳng qua theo ta nghĩ, đại khái cũng là bởi vì những đồ đạc kia quá khó vận chuyển, thật sự có giá trị hay không cũng rất khó nói, nếu như là một túi bảo thạch nhỏ, ta mới không tin bọn chúng sẽ dao động!
Nếu như bọn chúng thật sự cứ thế mang đồ đạc trả về, diễn biến này không khỏi cũng quá nhàm chán rồi đi! Tốt hơn ta cứ hơi nhúng tay vào một chút.
"Nói nhảm nhiều như thế làm chi?" Ta tiến lên một bước, bắt vai dũng giả xịn, nói: "Mấy tên kiểu này thì phải giáo huấn một trận cho tốt."
Dũng giả xịn sửng sốt, quay đầu nhìn "ta", chính xác mà nói là thân thể của ta, ta vẫn chưa giải trừ trạng thái ly thức, cũng bởi thế nhìn một cái liền thấy hết thần sắc bối rối của hắn, so với chỉ dùng cảm tri rõ ràng hơn nhiều.
Phản ứng của đám dũng giả dỏm thế nhưng nhanh hơn nhiều, nghe xong lời của ta, bọn chúng trong nháy mắt liền nổi khùng, thậm chí rút vũ khí ra, cả bộ dạng như muốn một kiếm đâm chết ta.
Thấy vậy, dũng giả xịn biến sắc, một câu "chờ một chút" cũng còn chưa nói xong, ta đã bắn ra tia chớp về bốn phương tám hướng, nhưng uy lực của lưới tia chớp này cũng không mạnh, nhiều lắm là khiến cho đối phương cảm giác một cơn tê dại mà thôi.
Trực tiếp giết chết đối phương thì rất đơn giản, nhưng cũng rất nhàm chán, không phải mục đích của ta.
Đối phương quả thật chỉ kêu réo mấy tiếng liền không sao nữa, mặc dù là dũng giả dỏm, nhưng tốt xấu gì cũng là người chạy lung tung ở hắc ám chi địa, không thể thực sự ngay cả một chút thực lực cũng lấy không ra được, ít nhất cầm vũ khí đủ loại chém người thì tuyệt đối không vấn đề.
Ta giải trừ ly thức, sau đó ung dung nhìn một đống người xông về phía mình, như vậy có cảm giác lâm trận hơn nhiều, bằng không sử dụng ly thức đứng ở bên cạnh, cảm giác giống như đang nhìn sân khấu kịch hơn.
Hm hm, tốc độ của người cầm đầu này vẫn rất không tệ mà! Vũ khí cũng là kiếm đơn khá nhẹ, quả thật là loại hình tốc độ, lưỡi đao trong nháy mắt chém tới phía trên đỉnh đầu ta, sau đó "keng" một tiếng, bị một vũ khí khác ngăn lại.
Giống y như đúc dự đoán của ta, dũng giả xịn đúng là dũng giả xịn, quả nhiên không thể nhìn thấy có người ở trước mặt hắn bị chém thành thịt vụn, xuất kiếm giúp ta đỡ công kích.
"Xin đừng kích động! Mau dừng tay!" Hắn vừa chống đỡ làn sóng công kích này tới làn sóng công kích khác, vừa hô to, nhưng một chút hữu dụng cũng không có, năm người sáu thanh vũ khí, trong đó một người sử dụng song đao, nhưng hắn cũng đều ngăn lại hết, thực lực xem ra quả thật không tệ.
Hắn bảy tay tám cước ngăn đỡ công kích, nhưng trong bận rộn lại vẫn có thể rút ra nhàn rỗi quay đầu nói với ta: "Đi mau!"
Vất vả lắm mới thêu dệt tới mức độ này, ta đương nhiên sẽ không quay đầu đi ngay: "Tôi giúp cậu nhé."
"Giúp tôi?" Hắn sửng sốt.
Ta lần nữa thi triển ra lưới tia chớp, phạm vi lưới tia chớp lần này càng lớn hơn, ngay cả người vốn không tham chiến cũng bị đánh luôn, uy lực lần này so với lần trước mạnh hơn nhiều, nhưng cách chết người còn rất xa, đại khái chỉ là một ít vết bỏng nhỏ —– vừa vặn là loại có thể khiến người rất không thoải mái.
Số người vây đánh nhất thời từ năm người biến thành mười lăm người, ngay cả dũng giả xịn cũng không thể chống đỡ, hắn một phát bắt lấy cánh tay ta, sau đó xoay người kéo theo ta chạy, bởi vì bất ngờ, ta loạng choạng hai bước, xém nữa té ngã, kết quả hắn dứt khoát ẵm cả người ta lên, sau đó bắt đầu co cẳng chạy như điên.
Còn tưởng rằng hắn sẽ hăng hái chiến đến cùng, không ngờ lại có thể xoay người bỏ chạy... A, xem ra là một gã có chút thú vị!
"Trong bọn chúng có cung thủ đấy." Ta nhàn nhạt phát ra cảnh báo.
"Cái gì?" Dũng giả xịn kinh ngạc: "Khoan đã, cậu là ma pháp sư đi?"
Lúc này là lúc hỏi ta có phải là ma pháp sư? Lông mày giơ lên, mặc dù có phần không muốn thừa nhận, chẳng qua vì để tiếp tục chơi đùa, ta vẫn là gật đầu.
"Cậu vì sao mang mặt nạ?" Dũng giả xịn nghi hoặc cúi đầu nhìn ta: "Ngay cả mắt cũng không lộ ra, cậu thật sự nhìn thấy được sao?"
Bây giờ là lúc quan tâm mặt nạ sao? "Nhảy sang trái."
Dũng giả xịn lập tức nhảy sang trái một bước, cũng may nhờ hắn nghe lời như thế, một mũi tên bắn qua vị trí hắn mới đứng.
"Oh!" Dũng giả xịn ngẩn người, nói: "Xem ra cậu xác thực nhìn thấy được."
Ta đương nhiên nhìn không thấy, nhưng dựa vào cảm tri và ly thức, trái lại thấy được rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, chỉ là mặt nạ lại không thể không mang, bởi vì bây giờ hầu như mọi người đều biết Ma Vương có một đôi mắt đen hoàn toàn.
Sờ lên mặt, ngón tay thuận theo hình dáng mặt nạ sờ một vòng, đầu ngón tay cảm giác mát mát lạnh lạnh, cái mặt nạ này thực sự rất thoải mái, nếu như không vươn tay sờ, căn bản không cảm thấy tồn tại của nó, nhưng cho dù sờ, cũng chỉ là sờ thấy một lớp vật dạng màng mỏng mỏng, nhưng mặt nạ này rõ ràng là chế phẩm kim loại, có thể đánh mỏng kim loại tới như thế thực sự là công nghệ rất giỏi, sợ rằng giá tiền cũng rất khủng.
Để thỏa mãn yêu cầu của Ma Vương, Hỗn Độn Thần Điện vẫn thật đã bỏ rất nhiều vốn.
"Cậu vì sao mang mặt nạ?"
Lòng tò mò của dũng giả này vẫn thật nhiều! Ta bực tức rống: "Hỏa hoạn! Còn có bây giờ hình như không phải thời cơ tốt để quan tâm mặt mũi đi?"
Dũng giả xịn bật cười: "Cũng phải, bây giờ là thời cơ tốt để phản kích."
"Phản kích?" Ta nghi hoặc hỏi ngược lại: "Cậu đánh thắng được nhiều người như thế sao?"
"Nếu như là đấu tranh tính mạng, vậy rất khó nói." Dũng giả xịn thành thật nói: "Nếu như chỉ là đánh nhau, sợ rằng đánh không thắng."
"Vậy cậu còn muốn phản kích —-"
Một cô gái lớn tiếng hét lên ngắt lời ta: "Tylin ca, tại sao anh bế cô gái đó!"
"Cô gái?" Dũng giả xịn lại ngẩn người, hắn thật sự rất biết ngẩn người, xem ra là loại người phản ứng chậm, nhưng phản ứng đối với chiến đấu trái lại rất nhanh nhạy, đây thật ra rất giống Roland, ngoại trừ chiến đấu chuyện gì cũng rất chậm tiêu.
"Nhảy sang trái." Ta lười biếng nhắc nhở.
Dũng giả xịn... Ta nghĩ hắn hẳn tên là Tylin, vừa lại nghe lời mà nhảy một bước, né qua một mũi tên khác.
Đồng bạn của hắn nhân số thật ít, chỉ có hai người, một người là nữ tế ti, là người vừa rồi mới lớn giọng la hét kia; người còn lại thoạt nhìn là cung tiễn thủ, chẳng qua thắt lưng của hắn cắm hai thanh đoản đao, đao thuật có lẽ cũng không tệ.
Bình thường mà nói, người có thể hai tay sử dụng vũ khí đều không phải đối thủ yếu, nếu không trải qua huấn luyện mà đã hấp tấp hai tay giở võ, xác suất chém đứt tay mình cao hơn nhiều so với chém chết đối thủ, Lesus từng nói như thế.
Tylin bỏ ta xuống, sau đó lập tức xoay người rút vũ khí ngăn cản công kích của truy binh, chỉ chậm một giây thôi, một cây rìu đã chém vào đầu hắn rồi.
"Ủa?" Nữ tế ti nhìn ta, hoàn toàn không đếm xỉa hai đồng bạn đã cùng kẻ địch đánh nhau binh binh bốp bốp, xem xét khoảng chừng mười giây, cô ta mới thở phào một hơi lớn, lẩm bẩm: "Thì ra là con trai à!"
Giới tính của ta cần nhìn mười mấy giây mới phân biệt ra sao!
Ta bây giờ thế nhưng không phải nữ tế ti gầy yếu tóc trắng, chẳng những là tóc đen, hơn nữa ăn no ngủ kỹ, thể trọng tuyệt đối ở trong phạm vi của đàn ông bình thường, hơn nữa quần áo ta mặc là trang phục bó, mặc dù ngụy trang thành ma pháp sư, nhưng lúc vừa mới ra ngoài chỉ là định đến len lén quan sát, cho nên căn bản không có đổi y phục.
"Tôi chỗ nào giống nữ?" Ta lạnh lùng hỏi, nếu như cô ta nói không ra cái đáp án tốt, ta cũng không ngại để cho trò chơi tới đây kết thúc, mặc dù có chút đáng tiếc, chẳng qua dù sao bây giờ có cả một đống đoàn đội thảo phạt Ma Vương, diệt đội này cũng còn có đội khác để đùa.
Nhạc nền là tiếng vũ khí va chạm leng keng không ngớt, cộng với tiếng quát khẽ của đám đồng bạn lúc đánh đấu phát ra, nữ tế ti dùng thái độ nhàn nhã ngày thường giải thích với ta: "Rất nhiều à! Tóc của cậu vừa đen vừa bóng mượt, làn da trắng nõn giống như sữa bò, chân thoạt nhìn cũng thật dài, tỉ lệ vóc người cũng thật tốt!"
Ta trầm mặc một chút, cái này hình như tính là khen ngợi?
"Chẳng qua cậu vì sao phải mang mặt nạ vậy?" Nữ tế ti nghiêng nghiêng đầu: "Nếu cậu không mang mặt nạ, tôi lập tức đã có thể nhìn ra cậu là nam rồi!"
"Hỏa hoạn." Ta đơn giản nói, bình thường chỉ cần nói hai chữ này ra, bình thường mọi người đều sẽ lý giải được hơn nữa sẽ không hỏi tiếp.
"Hỏa hoạn? Vậy có liên quan gì với mặt nạ trên mặt cậu chứ?" Nữ tế ti này rõ ràng năng lực lý giải có chút vấn đề.
Trên thế giới làm sao lại có nữ nhân ngu xuẩn như thế! Ta không kiên nhẫn giải thích: "Lửa cháy đến mặt của tôi!"
"Oh... ơ?" Nữ tế ti kinh hô: "Cậu bị hủy dung rồi sao? Thật là đáng tiếc, cảm giác cậu hẳn là rất đẹp trai đây!"
Nói tốt lắm!
Cô ta xòe hai tay: "Chẳng qua hủy dung thì hết cứu rồi."
"..." Ta tức giận rống: "Giá trị của đàn ông không phải ở mặt đi!"
Nữ tế ti gật đầu nói: "Đúng là vậy! Nhưng mặt là quan trọng nhất mà! Mặt bị hủy rồi, chỗ khác cho dù có tốt đến đâu cũng không bù về được! Càng huống chi, vóc người của cậu chỉ là tỷ lệ tốt, nhưng thoạt nhìn không có cơ bắp gì, cảm giác không mạnh lắm, đàn ông mất mặt vừa lại không có thực lực thì đâu ra giá trị! So sánh lên, Tylin ca vừa đẹp trai vừa mạnh, thật là tuyệt vời!"
Con, nhỏ, thối, tha này!
"Tôi có chính là thực lực!" Ta rống giận: "Không phải chỉ kẻ có cơ bắp mới có thực lực!"
Cô ta lại cả mặt biểu tình không tin, tức đến ta nhấc tay lên, muốn cho cô ta một phát tia chớp để coi, nhưng trong lúc tia chớp phát ra, lại khựng một chút, cô ta dù sao cũng là nữ...
Bốp!
"Đập tay!" Nữ tế ti mười phần sinh lực mà hô to, còn nhảy lên vỗ vào cái tay ta đang giơ lên, vỗ xong lại còn nghi hoặc hỏi: "Đang không vì sao đập tay?"
"..." Ai nói với ngươi là ta muốn đập tay? Ta là muốn đập ngươi!
Quên đi quên đi! Có loại nữ nhân đần độn này ở đây, xem ra Tylin cái dũng giả này cũng không đáng được kỳ vọng, mặc dù thực lực thoạt nhìn rất không tệ, một chiến sĩ cộng với một cung thủ, đối đầu với kẻ địch mười mấy hai mươi tên mà vẫn không rớt xuống hạ phong, cho thêm một chút thời gian nói không chừng có thể đánh thắng, chậc chậc!
Nhưng thực lực gì cũng đỡ không nổi một đồng bạn ngốc nghếch! Ta xoay người rời khỏi.
"Cậu muốn đi đâu?" Nữ tế ti ở phía sau hô to.
Mắc mớ cái *** gì đến ngươi... Ta dừng chân lại, có cái đạo tặc lén la lén lút đang từ từ tiếp cận nữ tế ti, xem ra là muốn bắt giữ nữ tế ti để uy hiếp đồng bạn của cô ta, lấy nhiều bắt nạt ít còn muốn dùng con tin uy hiếp, đây không khỏi cũng hơi quá không tốt.
Có trò hay để xem, vậy thì chờ xem xong rồi đi cũng không muộn, ta ung dung mà xem náo nhiệt, nữ tế ti thì đầu đầy mờ mịt mà nhìn lại ta, lúc này đạo tặc xông lên phía trước một cái, đem cánh tay của nữ tế ti bẻ về sau, cô ta đau đến hét to một tiếng.
Nếu đồng bạn bị bắt, dũng giả sẽ có phản ứng gì đây? Sẽ ném kiếm xuống hay là mặc kệ đồng bạn sống chết?
Chủy thủ của đạo tặc áp ở trên cổ nữ tế ti, hắn hô to: "Tylin, Michele, hai người các ngươi ngừng lại cho ta!"
Hai người đồng thời quay đầu qua, kinh hô: "Charlotte!"
Ta sửng sốt, bản thân đều vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng nháy mắt lại đã di động tức thời đến bên cạnh cô ta, dùng một cái ám nhận đánh bay đạo tặc.
Nữ tế ti "Ơ" một tiếng, bộ mặt nhạ dị mà quay đầu nhìn ta, kinh hô: "Thì ra cậu là ma pháp sư, hèn gì cậu nói không có cơ bắp cũng có thể rất mạnh."
"Cô tên là Charlotte?" Ta lên tiếng hỏi, lại đột nhiên phát hiện giọng của mình vậy mà là khàn khàn.
Cô ta căn bản không giống Charlotte, dù là dùng cảm tri xem sơ qua, cũng tìm không ra một tí điểm giống nhau, chỉ là cùng tên mà thôi, chỉ là...
"Này!" Charlotte bĩu môi nói: "Cậu cứu tôi làm chi hả!"
Ta ngạc nhiên: "Cứu cô còn không được?"
"Ái chà, cũng không phải không được." Charlotte tiếp tục bĩu môi oán giận: "Nhưng người ta là muốn Tylin ca cứu cơ!"
...Ta nhầm rồi, không chỉ là tên giống nhau, ngay cả tính cách không hiểu ra làm sao này cũng giống nhau! Chẳng lẽ phụ nữ tên là Charlotte đều là tính tình này sao?
"Charlotte, cô không sao chứ?"
Tylin và cung tiễn thủ kia... Hình như tên là Michele? Hai người vội vã chạy tới, đều là một khuôn mặt lo lắng.
"Không—" Charlotte nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, mặt chau mày ủ nói: "Tylin ca, tay của người ta đau quá, ngay cả cổ cũng đau quá à!"
Cô diễn cũng quá giả tạo rồi đi!
Không hứng thú nhìn người ta làm nũng, ta chuyển lực chú ý tới đám vừa rồi trên chiến trường, Tylin và Michele nếu có thể thoát thân, vậy chứng tỏ chiến đấu hẳn đã kết thúc rồi đi? Nhưng vừa rồi thoạt nhìn vẫn còn phải đánh mới đúng.
Kỳ thật khoảng chừng chỉ có một nửa người ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng nửa còn lại kia hình như cũng không muốn tiếp tục đánh nữa, nhiều người như thế vây đánh hai người còn bị đánh đến tán loạn, không còn mặt mũi đánh tiếp cũng là bình thường.
"Thật sự cám ơn cậu đã cứu Charlotte."
Ta vẫn chú ý đến chiến trường vừa rồi, dùng ly thức để xem, biểu tình bị đánh bại vừa lại oán hận của những người đó thế nhưng thật thú vị, nhưng đồng thời cũng nhìn thấy Tylin lộ ra thần sắc mong đợi, nhưng mong đợi của hắn lại không phải đối với Charlotte, mà là ta, cảm giác bị gã đàn ông mong đợi đúng là đủ buồn nôn!
"Chúng tôi đúng lúc thiếu ma pháp sư, không biết cậu đã gia nhập đội ngũ chưa? Nếu như chưa, chẳng hay có hứng thú gia nhập đội ngũ của chúng tôi không? Số người chúng tôi không nhiều, chỉ có ba người mà thôi, cộng thêm cậu cũng chỉ có bốn người, cho nên tiền chia cũng chia được không ít, còn có à..."
Gã Tylin này om sòm đến không ngờ, cái gọi là dũng giả hẳn là rất ngầu, bảo trì trầm mặc là nguyên tắc vàng đi! Lắm lời như thế, toàn bộ hình tượng đều mất hết rồi!
Bên cạnh, Michele đảo mắt khinh khỉnh, khuôn mặt biểu lộ vẻ "lại nữa rồi".
Ta suy nghĩ một chút, mặc dù nói không ra nguyên nhân xác thực, chẳng qua mình đúng là muốn tìm cái dũng giả để chơi đùa, cho tới bây giờ, Tylin coi như là gã phù hợp dũng giả nhất rồi —– Hơn nữa ta cũng không muốn nghe hắn tiếp tục lảm nhảm nữa.
"Tôi gia nhập."
"..."
Tylin đột nhiên ngậm lại miệng, ngay cả Michele và Charlotte đều trợn lớn mắt nhìn ta, khiến cho ta hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì, không phải muốn ta gia nhập sao? Hiện tại loại phản ứng này lại là làm sao rồi?
"Không muốn thì thôi." Ta lạnh lùng nói, xoay người liền rời khỏi.
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Tylin một phát bắt lấy ta, căng thẳng nói với Michelle: "Đúng đi?"
"Nếu muốn, chẳng qua cậu thật sự không hỏi thêm chút gì sao?" Michele nghi hoặc hỏi ta: "Như là thực lực của chúng tôi, tiếp nhận những nhiệm vụ nào, còn có phân chia tiền thưởng và vân vân, cái gì cũng không hỏi đã muốn gia nhập rồi?"
Đúng là có chút tùy tiện, ít nhất có một điểm phải làm cho rõ.
"Tiền thưởng chia làm sao?"
Quan trọng nhất là tiền thưởng à... Michele thấp giọng lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, chẳng qua vẫn bị ta nghe thấy rồi, hắn cẩn thận dò hỏi: "Cậu là ma pháp sư đẳng cấp gì?"
"Cao cấp." Ta lúc trước đã bảo Awaitsun chuẩn bị đầy đủ công cụ ngụy trang, đương nhiên cũng bao gồm chứng minh giám định ma pháp sư.
Từ trong bọc lấy ra chứng minh đưa cho Michele, hắn kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng, nhìn trọn ba lần, lúc này mới thở dài nói: "Vẫn thật sự là cao cấp, ma pháp sư cao cấp thật sự rất ít thấy, bình thường chỉ có đoàn mạo hiểm cỡ lớn mới có thể sẽ có, cho nên tôi nghĩ hẳn nên do cậu đặt điều kiện."
Rất ít thấy? Vậy đặt năm phần có nhiều quá không?
Michele hình như cảm giác không ổn, vội vàng nói: "Quá ba phần không nhận!"
Ta không chịu nói: "Ba phần rưỡi!"
"Thành giao!" Hắn đáp ứng cái một.
... Ta có phải bị hớ rồi không?
Có lẽ là nhìn thấy biểu tình của ta, Michele vội vàng nói: "Pháp sư cao cấp nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ sẽ không đổi ý! Các cậu nói đúng chứ?" Câu cuối cùng là nói với Tylin và Charlotte, hai người lập tức bạt mạng gật đầu đồng ý.
Nhìn Michelle cả mặt là biểu tình căng thẳng, ta đột nhiên có chút nghi hoặc rồi, hắn vừa rồi rõ ràng còn đối với hành động lôi kéo ta của Tylin không cho là đúng, làm sao bây giờ trái lại so với Tylin còn tích cực hơn... không cho là đúng vừa rồi hẳn sẽ không là cố ý diễn cho ta xem đi?
"Ha ha ha ha —-"
Ta không nhịn được cười ầm lên, nhìn thấy ba người lộ ra biểu tình ngơ ngác không biết làm sao, càng vô cùng thích thú, dũng giả lắm mồm, cung tiễn thủ kỹ năng diễn tuyệt vời và con nhỏ ngu xuẩn, đội ngũ này thật thú vị!
"Các người thật thú vị!"
"Thú vị?" Charlotte chỉ vào mũi mình, không hiểu gì hết nói: "Bọn tôi thú vị chỗ nào à? Cậu mới thú vị đi? Mang cái mặt nạ quái lạ, chẳng hỏi câu nào đã muốn gia nhập đội ngũ, cậu thật là cái pháp sư cao cấp kỳ quái!"
Đương nhiên thú vị, so với Awaitsun và những Ám kỵ sĩ kia, các ngươi thật sự thú vị hơn nhiều.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |