← Ch.093 | Ch.095 → |
Ta cuối cùng đã hiểu lời của Earth nói rồi.
Đàn ông vừa khóc vừa cười quả nhiên xấu đau xấu đớn!
Cho dù gã đó chính là Adair, ta vẫn có loại xúc động muốn nổ tung hắn!
Nhất là lúc hắn mang giọng nức nở hô lớn “Đội trưởng ~~”, chạy như bay về phía ta, cho dù biết hi sinh của đối phương to lớn, ta hẳn nên lòng đầy cảm kích, nói không chừng còn nên cùng chạy như bay hô “Phó đội trưởng ~~” … Ta vẫn là cho hắn một đạp vào mặt, rống giận: “Lau sạch nước mắt nước mũi rồi đứng lên cho ta!”
Adair nằm bò trên đất, một phút sau, vô cùng thoải mái đứng lên, hoàn toàn hồi phục lại hình tượng phó đội trưởng chuyên nghiệp, còn dùng ngữ khí thành khẩn nói: “Đội trưởng, rất mừng ngài cuối cùng đã trở về.”
Nghe vậy, ta sâu sắc nhìn hắn, nói: “Lần này thật sự khổ cực ngươi rồi.”
Đại khái là ta đời này quá ít trực tiếp cảm tạ người như thế, Adair có chút lúng túng đáp lại: “Không, không đâu.”
“Adair, ta đời này trong những chuyện may mắn nhất, có một chuyện chính là có phó đội trưởng ngươi đây, ta có thể thề với Thần Ánh Sáng, những lời vừa rồi đều không thể chân thật hơn!”
“Ngài thực sự rất, rất quá khen rồi, đội trưởng…” Adair được khen ngợi đến có chút hơi hơi đỏ mặt, vội vàng dùng nghiêm túc để che đậy, nói: “Đây là chức trách mà thân là phó đội trưởng cần phải tận sức!”
Khen ngợi cũng đủ rồi, ta nói: “Đã như vậy, ngươi bắt đầu tận trách làm việc ngay đi!”
“Ớ?” Dù là Adair cũng không khỏi buột miệng: “Nhanh như thế?”
Ta gật đầu, bây giờ ngoại trừ Roland còn đang loạng quạng, Mười Hai Thánh kỵ sĩ toàn bộ đều ngủ một cách bất tỉnh nhân sự, trước khi sắp ngủ chỉ nói với ta một câu.
“Hết thảy về sau đều là chuyện của cậu!”
Sau đó mọi người liền đi ngủ rồi, ta rất khẳng định, lần này ngay cả Storm, Leaf thậm chí là Cloud đều sẽ không giúp ta chia sẻ công việc, may là còn có Adair, nói thêm ngàn lần nữa cũng không ngán, ta năm đó thật là quá tinh mắt rồi!
Thân là phó đội trưởng của ta, tố chất tâm lý của Adair thế nhưng không phải thường, hắn lập tức đã tiến vào trạng thái làm việc, hỏi: “Đội trưởng, bây giờ cần rút binh sao?”
“Đương nhiên không phải?” Ta khó chịu nói: “Thần Điện Ánh Sáng xuất binh sự kiện lớn như thế, nếu công cốc mà trở lại, thanh danh của Thần Điện chắc chắn sẽ giảm xuống đến mức Giáo Hoàng cũng sẽ hộc máu!”
Mặc dù ta không quan tâm lão có hộc máu hay không, nhưng củng cố tín đồ là chức trách của Sun knight, nếu thanh danh giảm xuống đến mức độ thê thảm, tín đồ chắc chắn sẽ chạy mất không ít, ta thế nhưng không cho phép loại chuyện này xảy ra!
Adair khó hiểu hỏi: “Như vậy công việc bây giờ là cái gì?”
“Đó còn phải nói, đương nhiên là thảo phạt Ma Vương!”
Adair sửng sốt, đè nhỏ giọng nói: “Nhưng ngài chính là Ma Vương.”
Ta nghiêng đầu nhìn Adair, đối phương mặc dù gắng sức bảo trì chuyên nghiệp, nhưng lại không tránh khỏi thân thể có hơi cứng ngắt.
“Căng thẳng cái gì? Ngươi ngay cả Ma Vương cũng dám đối diện rồi, còn sẽ sợ Sun knight sao?”
“So với Sun knight, Ma Vương thật sự không tính là gì.” Adair nghiêm túc nói: “Đội trưởng, ngài làm Sun knight khủng bố hơn nhiều, thật đấy! Lúc làm Ma Vương, ngài cùng lắm chỉ là phát cáu, thỉnh thoảng đánh người, ngẫu nhiên giết người, nhưng làm Sun knight lại luôn luôn đều ngấm ngầm hại chết người không đền mạng!”
Đây không phải khen ngợi, đừng cho ta cái biểu tình sùng bái!
“Cho nên, đội trưởng, chúng ta phải làm sao ở dưới tình huống ngài chính là Ma Vương thảo phạt Ma Vương đây?”
“Ai nói ta là Ma Vương?”
Adair sửng sốt, ta nhìn hắn, cười cười nói: “Ngươi mới là Ma Vương.”
“Hả?” ◊◊◊◊
Bận rộn đại khái ba ngày, ta đã triệt để hiểu rõ kết cấu của quân đội và địa hình phụ cận, vừa lại bận rộn sắp xếp đủ mọi chuyện, còn có truyền tin tức về Thánh Điện vân vân, quan trọng nhất chính là thuận tiện để cho Mười Hai Thánh kỵ sĩ ngủ bù, cuối cùng mới để cho quân đội của Thần Điện Ánh Sáng tập kết, dự định tiếp tục di chuyển về phía Ma Vương Điện.
Ta cưỡi ngựa đến trước mặt quân đội đã tập kết hoàn tất, giống như mọi khi bắt đầu làm một bài lảm nhảm tràn ngập ánh sáng.
“Dưới chiếu rọi của Thần Ánh Sáng, quân đội tiếp tục bước trên con đường chinh phạt hắc ám, mặc dù trên đường tràn đầy gai nhọn, thân là Thánh kỵ sĩ, chúng ta bất chấp đau đớn bản thân, chỉ thấy thế nhân chịu cực khổ, vung vũ khí trên tay, chặt bỏ hắc ám bao trùm chúng nhân, vì vẻ đẹp của ánh sáng vinh diệu!”
Phù ~~ lâu lắm không nói, vẫn thật có chút mới lạ rồi, lúc trở về Thánh Điện hẳn nên luyện tập một chút cho tốt, tránh cho ưu nhã của ta đều trả cho lão sư rồi.
Nhóm Thánh kỵ sĩ nhìn chằm chằm vào ta, im lặng như tờ, nhưng tuyệt đối không phải tinh thần không tập trung mơ màng buồn ngủ, ngày trước bọn họ nghe ta phát biểu luôn là một bộ dạng hốt hoảng “tinh thần cùng ở với thần Ánh Sáng”, nhưng bây giờ bọn họ chăm chú đến nỗi ngay cả cặp mắt nhìn ta cũng biến thành mắt gà chọi rồi!
Nhất là tiểu đội Sun, trong mắt bọn họ thấy được đội trưởng nhà mình, từng cái chân tình lộ ra, nước mắt và nước mũi cùng chảy, khiến cho ta có loại xúc động muốn đem mặt bọn chúng đạp hết ở dưới chân.
“Nói rất hay.” Phía sau truyền đến một tiếng cổ vũ.
Ta mỉm cười, mặc dù đã nhìn thấy người tới, nhưng vẫn quay đầu đối mặt bọn họ, dùng giọng nhỏ chỉ có bọn họ nghe thấy: “Ngủ đã chưa?”
“Chưa.” Storm uể oải nói: “Tôi có thể ngủ thêm ba ngày không?”
Ta gật đầu nói: “Lấy công lực của cậu, cậu có thể vừa cưỡi ngựa vừa ngủ.”
“Phải không sai, nhưng có giường sẽ ngủ được tốt hơn.”
“Thánh Điện có giường, cậu trái lại không thể ngủ.” Người nào đó thì thầm có chút lớn tiếng.
“Đừng nói ra!”
Mọi người hẳn là ngủ đã rồi, tâm tình hết sức tốt, bầu không khí cười cười nháo nháo hết sức thoải mái, ta đang muốn nhắc nhở mọi người nghiêm túc một chút, tốt xấu gì cũng còn đang chinh phạt Ma Vương, loại bầu không khí giống như đi bộ đường dài này là không được! Nhưng lúc này, Judge nhíu mày trước tiên, trầm giọng quát “Xuất phát”, mọi người lập tức từ tiểu học sinh đi bộ đường dài biến thành Thánh kỵ sĩ xuất chinh, tới tấp lên ngựa xuất phát.
Cưỡi ở trên ngựa, Judge nói với ta về những ngày qua, mọi thứ bọn họ làm.
“Bởi vì Giáo Hoàng cần thời gian hoàn thành ma pháp trận phong ấn của Thần Điện Ánh Sáng, để không cho cậu phát hiện, nhất định phải ngăn chặn tính khả năng cậu đến Thần Điện, cho nên bọn tôi đã lấy xuất binh thảo phạt cậu để ngụy trang, toàn bộ rời khỏi Thánh Điện, làm cho cậu tưởng rằng Thần Điện là cái vỏ rỗng, không cần thiết đi qua.”
Thì ra là như vậy, ta đã nói mà! Judge không dưng tới thảo phạt ta làm cái gì.
“Để tránh cho cậu ở trong lúc này làm ra chuyện sai, bọn tôi quyết định phái người đến bên cạnh cậu.” Judge bình tĩnh nói: “Tôi vốn định phái Storm, nhưng Adair xung phong đảm nhận, lực thuyết phục của việc hắn quy hàng cậu cũng cao hơn Storm nhiều. Cậu có một phó đội trưởng rất tốt.”
“Tôi biết.”
“Trước tiên đưa Adair qua, ngoài muốn ngăn cản cậu làm ra chuyện không thể cứu vãn, còn muốn đạt thành hiệp nghị với Red, bởi vì Adair nhất định phải đảm bảo an toàn tính mạng của mọi Thánh kỵ sĩ, tránh cho cậu sau khi làm sai cũng không thể quay đầu lại, nhưng điểm này nếu không có hợp tác của Red, đó là chuyện không thể nào làm được, bởi vì sinh vật undead đều là của cô ta triệu hồi ra.”
Red? Ta kinh hô: “Nhưng cô ta không có khả năng phản bội tôi!”
“Xác thực, cô ta không có phản bội cậu.” Judge gật đầu nói: “Bọn tôi đáp ứng cô ta, nếu như cậu trở về Thần Điện Ánh Sáng làm Sun knight, như vậy cho dù tương lai cậu mất đi lực lượng, Thần Điện Ánh Sáng cũng sẽ che chở cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu bị người thảo phạt.”
Nếu như là cái điều kiện này, Red xác thực có khả năng đáp ứng, dù sao cô ta vẫn luôn rất lo lắng ta sau cùng sẽ bị người giết chết.
“Nguyên nhân cô ta đáp ứng không chỉ là điều này.” Judge nhếch lên một nụ cười: “Cô ta nói cậu rất muốn về Thánh Điện, nhẫn nhịn một cách rất đau khổ, cô ta không muốn nhìn cậu tiếp tục đau khổ nữa.”
“… Cô ta từng giết cậu.”
“Thật không? Tôi quên rồi.” Hoàn toàn là trợn mắt nói xạo, cho dù nói dối minh hiển như thế, nhịp tim của Judge vậy mà không có chút xíu thay đổi, công lực nói dối này không khỏi cũng quá kinh người!
Ta dùng ánh mắt hết sức hoài nghi nhìn Judge, người sau lại không chút biến sắc, tiếp tục giải thích: “Công việc sau cùng của Adair là đưa cậu đến chỗ bọn tôi.”
Nghe đến đây, ta vạn phần không tán đồng nói: “Các cậu thật sự không nên cứng chọi cứng với tôi, nếu tôi thật sự giết các cậu thì sao?”
“Không khả năng.” Judge nhàn nhạt nói: “Bởi vì bọn tôi căn bản không có động thủ với cậu, người từ đầu đến đuôi đánh nhau với cậu thực ra chỉ có một người, chính là Roland, những người khác từ lúc phát hiện cậu bị đưa tới đã lập tức uống thuốc giả chết của Giáo Hoàng đặc chế, nằm trên đất giả chết rồi.”
… Thì ra là như vậy! Cho nên cái bóng người đó từ đầu đến đuôi đều là tốc độ của Roland quá nhanh sao? Khó trách trên người cậu ta nhiều vết thương như thế!
“Mặc dù có thể giả chết, nhưng vết thương lại là thật, nếu không nhất định sẽ bị cậu nhìn ra sơ hở. Để khiến cho cậu tin là thật, còn đặc biệt lợi dụng giấc mộng của cậu lúc trước từng mơ, nhưng cũng bởi thế, thương cổ của Leaf và thương vai của Blaze gây khó khăn nhất, một khi làm không tốt có thể sẽ thật sự không tỉnh lại được nữa!”
“Vậy các cậu còn làm như thế! Bọn họ nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao đây?” Ta có chút tức giận gầm lên.
Judge không có trả lời, nhưng ta lại tự mình hiểu được rồi, bọn họ đương nhiên phải tận khả năng làm đến một cách tuyệt đối không sơ hở, nếu như bị ta phát hiện dị trạng, rất có khả năng là toàn bộ người cùng chết!
“Cuối cùng bức cậu vì để thi triển cải tử hồi sinh thuật, chủ động cầm lên Thái Dương Thần Kiếm, dùng thuộc tính ánh sáng bức ra mọi hắc ám thuộc tính trong cơ thể.”
“Nói đến đây, Grisia, có một điều muốn nói cho cậu.” Judge do dự một chút, nói: “Chờ sau khi cậu trở về Diệp Nha Thành, chính thức hoàn thành phong ấn, nếu không có cái phong ấn tạm thời là Thái Dương Thần Kiếm và Mười Hai Thánh kỵ sĩ này, sợ rằng không thể bước ra Diệp Nha thành.”
Mười Hai Thánh kỵ sĩ cùng nhau rời khỏi Thần Điện Ánh Sáng, khiến cho Thần Điện Ánh Sáng biến thành không thành cũng quá kỳ cục, chỉ là mỗi năm phải đến vùng hoang dã xả hắc ám thuộc tính đã quá nhiều lần rồi, lời này khác nào là tuyên phán ta gần như không thể rời khỏi Diệp Nha thành.
“Bây giờ mới nói cho tôi biết, có phải hơi quá muộn rồi?”
Judge lo âu mà nhìn ta.
Ta lại cười, thoải mái nói: “Mọi thứ của tôi đều ở Diệp Nha thành, căn bản không cần bước ra khỏi thành một bước, cậu không quên tôi vốn đã chính là cái người mà ngay cả chủ nhật cũng không làm sao thích bước ra Thánh Điện chứ? Ngay cả Thánh Điện cũng không muốn bước ra, càng huống chi phạm vi hoạt động bây giờ là cả tòa Diệp Nha thành.”
Biểu tình của Judge thoạt nhìn yên tâm hơn nhiều, thuận miệng nói: “Đúng rồi, lúc biết cậu không thể rời khỏi Diệp Nha thành, mọi người đều đã thề, sau khi về hưu toàn bộ đều muốn ở Diệp Nha thành.”
“… Căn bản không cần như thế đâu! Có người cố hương không ở Diệp Nha thành đi?”
“Vậy tự một mình cậu đi khuyên đi.” Judge cười nói: “Tôi thế nhưng không muốn làm loại công việc vất vả đó, hơn nữa phần lớn là tốn công vô ích.”
… Thần Ánh Sáng, trói buộc của ngài thiết lập không khỏi cũng hơi quá mạnh rồi.
“Huh?” Judge lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Ma pháp trận là do Giáo Hoàng từ trong sách cổ tìm ra, không liên quan tới Thần Ánh Sáng.”
“Trói buộc Sun nói không phải chỉ ma pháp trận.”
Judge sửng sốt, tay đặt lên kiếm, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào, lớn tiếng hô: “Là ai?”
Ta mặt vô biểu tình hô: “Cloud, cậu ở đâu?”
“Ở đây.” Cloud yên lặng mà từ phía sau “hiện lên”.
Cậu phiêu đến ngay cả ngựa cũng ẩn hình theo luôn có phải hơi quá khó tin rồi không? Ngay cả Judge cũng bị cậu dọa được rồi!
Judge và nhóm lạnh lùng tàn khốc trực thuộc của cậu ta đều trợn lớn mắt, phái người tốt ấm áp trái lại không kinh ngạc một chút nào, cùng lắm là lộ ra biểu tình tán thán.
Judge thu lại kiếm, tò mò hỏi: “Trói buộc không phải chỉ ma pháp trận, vậy là chỉ cái gì?”
Cloud không có trả lời, mà là nhìn cậu ta, vừa lại nhìn Mười Hai Thánh kỵ sĩ khác.
Judge khẽ “oh” một tiếng, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
“Judge, nụ cười của cậu dọa sợ Vidar và những Thánh kỵ sĩ khác rồi…”
“Xin lỗi.” Judge có chút ngượng ngùng thu lại tươi cười.
“Tới rồi!” Stone thúc ngựa tiến lên, nhắc nhở một tiếng.
Đường chân trời phía xa xuất hiện một dải bụi mù, mọi người lập tức làm ra tư thái vạn phần cảnh giới… Cái tên Earth kia, ngươi đừng có mà ngáp nữa! Ta trừng hắn mấy cái.
Hứ! Storm còn đang tranh thủ ngủ kìa! Earth dùng môi mấp máy đáp lại ta.
“…”
Sau khi bụi mù gần đến có thể nhìn ra là quân đội undead, bầu trời đột nhiên biến dạng một cái, xuất hiện một vệt thân ảnh thâm trầm như bóng đêm, đầu đội vương miện màu đen, mặc hoàng bào cùng màu, một cặp mắt ngay cả lòng trắng cũng không có, hoàn toàn là cùng màu.
Hắn nhìn xuống bọn ta một cách biếng nhác, đầu tiên là một khúc cười dài, sau đó vừa lại trở mặt, rống giận: “Ta là thiên hạ chí chủ, vua của hắc ám —- Ma Vương! Lũ sâu bọ các ngươi, lại dám vọng ngôn muốn tới thảo phạt ta, bây giờ các ngươi sẽ phải trả giá!”
Bên cạnh truyền đến tiếng khen ngợi khe khẽ của Earth: “Diễn thật là tốt! So với người nào đó càng giống Ma Vương gấp một trăm lần!”
… Giống Ma Vương hình như không phải cái khen ngợi gì, cứ miễn cưỡng coi như Earth không phải đang châm chọc ta là được.
“Adair thật sự là vạn năng!”
Storm tán thán nói: “Từ làm phó đội trưởng, phái đi nằm vùng đến sắm vai Ma Vương tất cả đều không phải vấn đề, Sun, cậu có thể tìm được phó đội trưởng thế này đúng là quá may mắn rồi.”
May mắn cái gì! Đó gọi là ánh mắt khai thác nhân tài và dạy dỗ sau đó!
Là cái đội trưởng ta đây rất có nhìn xa, ném hết mọi công việc cho phó đội trưởng đi làm, còn huấn luyện hắn thành người hai mặt, trước mặt người mỉm cười sau lưng người vây đánh, cho nên hắn mới có thể có diễn kỹ tốt như thế, cho dù đội trưởng bất cẩn trở thành Ma Vương cũng có thế thân để dùng! A ha ha ha ha —-
Ahem ahem! Quên mất mình bây giờ thế nhưng không phải Ma Vương, vẫn theo thói quen cười dài, may là cười ở dưới đáy lòng chưa mở miệng, nếu không đã thảm rồi.
Judge không vui hô to: “Sun knight trưởng, Ma Vương đã phát ra khiêu khích, ngài thì đáp lại thế nào?”
Ta mười phần hào khí quát to: “Mười Hai Thánh kỵ sĩ nghe lệnh!”
“Vâng!”
“Mười Hai Thánh kỵ sĩ dưới trướng Thần Ánh Sáng, tại đây tuyên bố, tất sẽ chung -kết -Ma -Vương!”
Cuộc lừa đảo lớn nhất lịch sử từ đấy mở màn —-
Về sau, cách mỗi một đoạn thời gian vẫn sẽ sinh ra một vị Ma Vương, nhưng Ma Vương lại cũng không bao giờ tạo thành nguy hại to lớn đối với thế giới nữa, nguyên nhân chân chính trong đó thì trở thành bí mật tương truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác giữa Thần Điện và hoàng thất các nước …
Hôm nay là một ngày lớn, đối với người khác mà nói.
Ta sớm đã hạ xong quyết định, hôm nay cũng chỉ là làm một cái tuyên bố mà thôi, cho nên trái lại có thể lấy lòng bình thường mà chờ đợi, ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy, ngay cả chuẩn bị trước đó cũng không định làm.
Ở trên hành lang Thánh Điện, đúng lúc gặp phải Storm, Earth và Leaf, ba người cũng đang định qua quảng trường, liền cùng kết bạn đồng hành.
“Các vị anh em, dưới bảo hộ của ánh sáng, anh em nhất định đã ở trong danh sách trưng tuyển tìm được đứa trẻ tiếp nối từ ái của Thần Ánh Sáng.”
Storm liếc ta một cái, nói: “Cậu định tuyển Elaro đi? Nhưng tuổi của nó hình như có hơi lớn, Shuis của tôi so với Elaro lệch đủ bảy tuổi đây!”
“Là của cậu quá nhỏ rồi, không phải của tôi quá lớn!”
Earth đột nhiên ló đầu qua: “Của cậu quá lớn?” Tầm mắt hắn di xuống, nhạo báng nói: “Làm sao có thể! Bớt gạt người đi!”
“… Tôi là nói “tuổi của Elaro” không có quá lớn!” Ta bực mình gầm lên.
“Sun, ưu nhã, ưu nhã!” Leaf ám thị cách đó không xa có mấy Thánh kỵ sĩ đi qua, ta vội vàng mang lên tươi cười xán lạn chuyên thuộc của Sun knight, lấp lánh đến mức mấy người kia lộ ra thần sắc sùng kính, lưu luyến không rời mà nhìn mấy người bọn ta rời đi.
“Mười lăm tuổi còn không tính là quá lớn?” Storm lắc đầu nói: “Sun cậu thiên vị cũng quá minh hiển rồi đó!”
Ta lập tức thấp giọng phản bác: “Có thiên vị bằng cậu sao? Shuis mới bảy tuổi đi? So với độ tuổi tốt nhất là từ mười đến mười hai tuổi lệch khá xa rồi.”
“Nói bậy, mới lệch ba tuổi đây! Elaro nhà cậu đã mười lăm tuổi rồi, không khỏi quá già một chút đi?”
“Elaro nhà tôi cũng mới lệch ba tuổi à!”
Earth khinh bỉ mà nhìn hai người chúng ta, nói: “Một tên dùng mười tuổi đi trừ, một tên dùng mười hai tuổi đi trừ, hai tên đều thiên vị y chang nhau! Chẳng qua các cậu rốt cuộc có cái gì để tranh biện hả? Người ta Elaro và Shuis chẳng phải chung sống rất tốt sao?”
Chính là nó!
Storm trầm mặc một chút, âm u nói: “Chính là chung sống quá tốt rồi, Shuis luôn là gọi “anh Elaro”, “anh Elaro”, tương lai nhất định sẽ bị xơi tái đến chết thôi!”
Earth không chút khách khí hạ kết luận: “Lão sư kiểu gì dạy ra học sinh kiểu đó, cậu tuyển ai cũng đều hết cứu rồi!”
“Nói cũng phải… khoan khoan! Cậu nói câu này là ý gì hả?”
“Sun.” Leaf chỉ về phía trước: “Luchile hình như muốn tìm cậu đó!”
Luchile? Phó đội trưởng của Cloud tìm ta thông thường chỉ có một chuyện…
“Sun knight trưởng! Tôi vừa lại suốt năm ngày đều tìm không được Cloud knight trưởng!” Luchile sốt ruột đến sắp phát điên rồi, chồng văn kiện hắn cầm trên tay hình như có vẻ tên là danh sách trưng tuyển.
Tùy theo tuổi tác tăng lên, Cloud đối với chỗ ẩn thân cũng càng ngày càng không kén chọn nữa, mới đầu chỉ trốn những nơi như giá sách hay tủ chạn, bây giờ thì chỉ cần nơi có thể chui vào đều trốn!
Có một lần còn là từ trong thùng rượu ở hầm rượu bí mật của ta tìm thấy người, lần đó Luchile tìm đội trưởng nhà hắn tìm đến nước mắt cũng suýt nữa rớt xuống rồi, nếu không phải ta cố ý dùng cảm tri đi tìm kiếm, sợ rằng Thánh Điện sẽ không thấy một cái Cloud knight nữa.
Thu hồi cảm tri đã kéo dài, ta mỉm cười nói với Luchile: “Lúc nãy Sun hình như có vô tình liếc thấy một thân ảnh ở ngăn thứ ba của tủ chén thứ hai bên tay trái từ nhà bếp tiến vào…”
Hắn vừa nghe xong, lập tức một tiếng “cám ơn Sun knight trưởng”, sau đó cất bước chạy như điên, chỉ sợ đội trưởng nhà hắn đột nhiên vừa lại đổi một cái ngăn tủ.
“Thời gian cũng không sai biệt nữa.” Leaf thoạt nhìn có chút căng thẳng, trên tay còn nắm chặt danh sách trưng tuyển, nói: “Sun, vậy tôi đi trước đây, tôi muốn trước tiên từ chỗ tối quan sát người ứng cử.”
Đây trái lại là cách làm không tệ. Ta gật đầu, sau đó Leaf liền nhanh chóng rời khỏi, Earth liếc về phía ta và Storm một cái: “Các cậu ít nhất cũng phải đi qua làm ra vẻ một chút, đừng để cho người ta nói Thánh Điện có nhân tuyển mặc định trước.”
“Tôi đương nhiên sẽ đi qua, Elaro còn đang trong đội ngũ trưng tuyển chờ tôi.”
Nghe vậy, Earth “uh” một tiếng, mặc dù cậu ta vẫn chưa có chọn xong người, không như ta và Storm chỉ là qua giả vờ, nhưng dựa vào tính cách của cậu ta, vốn sẽ không vì loại chuyện này mà lo lắng, cho nên cứ theo hai người chúng ta cùng đi đến quảng trường một cách thong thả.
Trên quảng trường khắp nơi đều là trẻ con, mặc dù phân lớn đều căng thẳng mà chờ đợi, nhưng cũng có một số đứa tuổi quá nhỏ, sớm đã không nhịn được lòng hiếu kỳ, chạy đông chạy tây, còn quấn quýt lấy Thánh kỵ sĩ muốn xem kiếm của bọn họ.
Ta liếc mắt một cái liền thấy nhóm người ứng cử của mình, bởi vì Elaro đứng ngay ở trong đó, hết sức dễ thấy, nó trông rất cao, tuy nói mới mười lăm tuổi, nhưng cho dù tự xưng là mười tám tuổi cũng không quá đáng, đứng ở giữa một đám trẻ con mười tuổi đầu, thực sự vô cùng nổi bật.
Mặc dù Elaro có chút ngượng ngùng, lại vẫn mỉm cười đối mặt với mỗi một đứa trẻ, đám trẻ hình như tưởng rằng nó là Thánh kỵ sĩ mà không phải người ứng cử, không ít đứa quấn lấy nó hỏi chuyện, mà nó cũng hết sức nhiệt tình trả lời.
Nói đến một nửa, nó ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta, hoàn toàn quên béng ta đã căn dặn qua phải giả bộ không quen.
Cười một cách xán lạn như mặt trời. ◊◊◊◊
Hội trưng tuyển kết thúc, Mười Hai Thánh kỵ sĩ mang đến tiểu kỵ sĩ của mình đã chọn, đây là ta cùng mọi người đã nói trước, nếu chọn xong rồi thì đến cho nhau nhìn thử tiểu kỵ sĩ của nhau, đừng như đời trước mặc ai nấy dạy, phải đến ba, bốn năm sau mới thật sự quen biết những đồng bạn của mình.
Tiểu Sun knight của ta đương nhiên là Elaro.
Mười hai tiểu kỵ sĩ xếp hàng đứng chung một chỗ, thoạt nhìn hết sức căng thẳng, nhưng lại vẫn là không nhịn được lén nhìn lẫn nhau, tò mò đồng bạn tương lai rốt cuộc là người thế nào.
“Các cậu căn bản là cố ý đi!” Ta có chút á khẩu nói không được gì.
Elaro đứng ở giữa một đám trẻ con khoảng bảy tám tuổi, nó lại cao lớn, đỉnh đầu của những đứa trẻ khác xấp xỉ chỉ đến vai của nó, giống hệt anh trai lớn dẫn đám trẻ mẫu giáo đi chơi, nó thoạt nhìn còn ngượng ngùng hơn lúc vừa rồi đứng ở quảng trường, những đứa trẻ vừa rồi trên quảng trường phần lớn đều vẫn không có nhỏ như thế này!
Ta nhìn hướng Judge, khó có thể tin nói: “Cậu tuyển đứa trẻ nhỏ như thế, thật sự có thể phán đoán ra nó có thích hợp đảm nhiệm hay không sao?”
Judge lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tôi có nhiều lựa chọn lắm à?”
Ta trầm mặc một chút, đúng lúc nhìn thấy đám trẻ tới trưng tuyển tiểu Judge knight… mỗi một đứa đều khiến cho ta rất muốn lôi bọn chúng vào sở Thẩm Phán đánh trước một trận rồi nói sau.
Cái đứa trước mắt này thoạt nhìn đúng là coi được hơn một chút, chỉ là hơi có một chút xíu như thế nào đó, thật sự không phải ta muốn bắt bẻ, nhưng thật sự có một chút như…
“Nó thật sự là nam sao? Nhìn giống như một cô bé.” Metal, cám ơn cậu đã nói ra tiếng lòng của tôi.
“Tôi đương nhiên là nam!” Cô bé lập tức liền nổi cáu, rống giận: “Mắt mấy người mù hết rồi sao?”
Tính khí của cô bé còn rất nóng nảy, đây trái lại không hợp với bề ngoài của nó lắm.
Sắc mặt của Judge thay đổi, khẽ quát: “Hungri, không được vô lễ với Mười Hai Thánh kỵ sĩ trưởng!”
… Cái tên này làm sao nghe lên quen tai như thế hả?
Mọi người ngạc nhiên, sau đó bắt đầu rục rịch cười lên.
“Rất đói? Cậu đói như vậy sao? Trên người tôi có bánh mì, cậu muốn ăn không?” Một đứa trẻ nào đó hết sức thân thiện nói.
Nghe vậy, Hungri hung dữ mà trừng nó một cái, sau đó vừa lại quay đầu trừng chết dí vào ta, mặc dù dưới khuôn mặt ngầu của Judge, nó không dám nói nửa câu, chẳng qua chỉ cần Judge vừa quay đầu, nó có khi sẽ bổ nhào tới cắn ta một phát cũng không chừng —- xem ra nó xác thực biết tên của mình là ai đặt.
Cho nên nói, người thật sự không thể làm việc lúc đói bụng, vừa đặt sai tên liền thành hận thiên cổ, mặc dù là hận thiên cổ của người khác, chẳng qua bị người dùng ánh mắt oán hận trừng vào cũng không dễ chịu lắm.
Được thôi, coi như ta xin lỗi ngươi, không làm khó ngươi nữa.
Ta nhìn về phía những đứa trẻ khác.
“Tôi bảy năm trước đã quyết định xong rồi, còn từng báo bị với cậu đây!” Storm lập tức nói.
“Cậu không cảm thấy Judges ngay cả lời nói đều siêu cấp trung thực sao?” Earth chỉ vào đứa trẻ của mình, chính là đứa vừa rồi muốn đưa bánh mì cho Hungri.
Mày thô mắt to còn đầy mặt nghi hoặc, lại cộng thêm lời nói nhầm vừa rồi, so với nói nó trung thực, “ngốc” có thể càng thích hợp hơn một chút, làm Earth knight đúng là vừa vặn! Ta không phản đối… khoan khoan! Earth nói nó tên là gì?
“Judges là một đứa trẻ tốt đây!” Earth lộ ra tươi cười vô cùng thành khẩn.
Ngươi, ngươi… căn bản là cố ý đi? Dùng loại phương pháp này tuyển tiểu kỵ sĩ là đúng sao? Ngươi không thể nghiêm túc một chút à?
Ánh mắt của Earth phiêu về hướng khác: “ ‘Notcome’ của Ice chọn cũng không tệ đấy!”
“…”
Ta dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Ice, cậu ta lại lắc đầu nói: “Tôi là chọn xong mới biết tên của nó.”
Nghĩa là cậu cũng không có xem tư liệu chi tiết trên danh sách, hoàn toàn là đến hiện trường nhìn đứa nào thuận mắt thì chọn đúng chứ?
Đứa trẻ bên cạnh cậu ta nhíu mày một cái, mặc dù có lẽ không hiểu bọn ta đang nói cái gì, nhưng lại cả mặt nghi sắc, không giống như biểu tình của đứa trẻ tám tuổi sẽ có, đặc biệt chín chắn.
Ice sẽ chọn nó cũng không khiến người bất ngờ, mặc dù ánh mắt của Notcome thoạt nhìn đặc biệt chín chắn, nhưng khuôn mặt lại một chút cũng không chín chắn, hai má mũm mĩm còn trắng hồng, giống hệt bánh mì sữa dâu của Ice làm lần trước.
Nhưng bởi vì nhìn giống bánh mì sữa dâu, cho nên chọn nó làm Mười Hai Thánh kỵ sĩ thật sự là đúng sao? Hơn nữa nó còn sẽ là Ice knight nhiệm kỳ kế đó! Ta có nên chờ mong nó mười năm sau sẽ từ bánh mì sữa dâu biến thành que kem sữa dâu không?
“Đây không kỳ quái đâu!” Storm an ủi nói: “Trong thành có một đống trẻ con đều là do cậu đặt tên, sẽ chọn phải cũng không bất ngờ mà!”
Nhưng cơ suất ta đặt tên bậy cũng đâu cao à!
Nhìn sắc mặt của mọi người, hình như đối với đứa trẻ mình chọn đều không có ý hối hận… Ôi, quên đi, chẳng lẽ ta vẫn thật có thể ngăn cản mọi người chọn đứa trẻ mình muốn sao? Chính ta còn chẳng phải thiên vị Elaro, mấy năm qua sớm đã đem nó trở thành tiểu kỵ sĩ của mình, căn bản không cần chờ đến hội trưng tuyển.
“Lão sư.” Elaro quan tâm nói: “Tuổi của mọi người đều xấp xỉ, là vấn đề của con mà thôi, ngài không nhất định phải chọn con.”
Ta sửng sốt, mắng: “Ta chính là muốn chọn con! Không có khả năng đổi!”
Elaro ngẩn ra, do dự một chút, vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi: “Lão sư, vì sao ngài kiên trì muốn chọn con đây?”
Vì sao? Mặc dù ta rất kiên định, nhưng vẫn đúng là nói không ra cái nguyên nhân —- bởi vì lý do thực sự quá nhiều.
Tính cách của Elaro rõ ràng rất ôn hòa, nhưng năm đó lại có can đảm và hiểu biết đi theo Ma Vương, hơn nữa nguyên nhân đi theo vậy mà là lo ngại cho ân nhân cứu mạng.
Mấy năm ở chung tiếp theo, ta càng rõ ràng tính cách của Elaro, nó là người hiền lành, nhưng đối với một số nguyên tắc căn bản lại kiên định bất di, suy nghĩ tràn đầy quang minh chính đại, hơn nữa còn rất che đậy khuyết điểm giống ta, cộng thêm ly thức năm đó không làm sao hiệu nghiệm, vậy mà lại đúng lúc nhìn thấy một đứa trẻ tóc vàng mắt lam…
Tóm lại, ta chính là biết, Elaro là tiểu Sun knight của ta!
Nó sẽ là Sun knight nhiệm kỳ thứ ba mươi chín, người phát ngôn của Thần Điện Ánh Sáng, thủ lĩnh Thánh Điện, lãnh đạo Mười Hai Thánh kỵ sĩ, kế tục truyền thừa ánh sáng.
Ta thuận miệng trả lời: “À thì, có lẽ là bởi vì nụ cười của con rất xán lạn đi!”
Chú thích: Trong vol 6_1, Sun có đặt tên ba đứa trẻ, mà ba cái tên này ghép lại đọc lên nghe rất giống “Judge-không tới-hội nghị”
← Ch. 093 | Ch. 095 → |