Vay nóng Tima

Truyện:Mị Ảnh - Chương 0434

Mị Ảnh
Trọn bộ 1642 chương
Chương 0434: Bí tịch?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1642)

Siêu sale Shopee


- Nàng làm gì vậy?

Nghệ Phong vốn định chuẩn bị tiến đến thăm dò các sơn động khác, nhưng hắn lại thấy Ngu Phi đi thẳng về phía giường đá.

- Ta mệt!

Ngu Phi nói.

- Ách...

Nghệ Phong ngạc nhiên. Nghe Ngu Phi nói vậy, hắn cũng cảm giác mệt nhọc vạn phần. Hôm nay gần như không hề nghỉ ngơi. Đặc biệt là khi chém vụn đá cùng với thi triển di chuyển trong chớp mắt, đã tiêu hao thật nhiều Hồn lực và đấu khí.

Ngu Phi lau sạch tro bụi trên giường đá. Điều này khiến Nghệ Phong thầm cười cười ha ha. Nàng thật sự rất dịu dàng, biết ta mệt mỏi liền trải giường phủi chiếu cho ta.

Thời gian cũng không quá lâu, Ngu Phi vội vàng lau sạch giường đá phủ đầy bụi, Nghệ Phong vừa mới cười hì hì tính đi nằm, đã thấy Ngu Phi xoay người, đã nằm thẳng ở đó.

"Ách... không ngờ nàng lại thu dọn cho chính nàng!"

- Ngươi tính làm gì?

Ngu Phi thấy Nghệ Phong thở phì phì cũng đi tới giường đá, nàng có chút hoảng sợ nhìn Nghệ Phong, ánh mắt cảnh giác vạn phần.

- Ta cũng mệt!

Nghệ Phong dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn Ngu Phi.

Mặc dù Ngu Phi biết ánh mắt này của Nghệ Phong là giả vờ, nhưng nhớ tới tất cả nhưng điều Nghệ Phong làm hôm nay, nàng thoáng suy nghĩ một chút, vẫn nhích vào phía trong giường đá.

- Không được có ý tưởng khác!

Nghệ Phong vừa nằm trên đó, chợt nghe giọng nói của Ngu Phi ngân vàng. Điều này khiến Nghệ Phong ngẩn người. Trong lòng hắn thầm tính toán. Có phải nữ nhân này đang nhắc nhở hắn nên có chút ý tưởng khác hay không? Nghệ Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có khả năng như vậy.

- Ách! Nàng có tắt Ma Tinh Đăng hay không?

Nghệ Phong cảm thấy hắn đã bị Ngu Phi làm một lần, nếu lại làm một lần nữa cũng không có gì. Chỉ có điều để đèn sáng như vậy thực sự khiến người ta thẹn thùng.

- A...

Hai má Ngu Phi trắng mịn mỹ lệ chợt ửng hồng, nàng quay đầu đi không thèm nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong thấy dáng điệu Ngu Phi như vậy, đã biết Ngu Phi cam chịu, không phải thường nói nữ nhân nói không muốn chính là muốn. Nàng ngay cả không muốn cũng không nói, vậy có nghĩa là rất muốn!

Nghệ Phong xoay người đứng lên, lắc mình đến bên cạnh Ma Tinh Đăng, lấy ma tinh ra.

- Ngươi làm gì vậy?

Ngu Phi thấy đèn đột nhiên bị tắt, nàng hoảng sợ nói. Trên mặt càng thêm đỏ rực.

- Sáng quá ta ngủ không được!

Nghệ Phong rất còn nói rất nghiêm túc.

Ngu Phi nghe những lời này suýt nữa thì tức chết. Lần trước nói sợ bóng tối, lần này lại sợ ánh sáng?

- Bây giờ, nàng có thể ra tay!

Nghệ Phong thấy Ngu Phi nằm ở kia không có chút động tác nào. Hắn đánh tiếng nhắc nhở Ngu Phi hắn đã chuẩn bị tốt. Nàng có thể ra tay với hắn.

Nghệ Phong thấy Ngu Phi vẫn không có động tác, không khỏi dùng nắm tay đẩy đẩy vào người nàng. Nhưng hắn lại thấy nàng không hề có động tác nào.

- Không phải chứ? Chẳng lẽ muốn ta chủ động?

Nghệ Phong khó xử. Nếu làm vậy không phải sẽ rất xấu hổ sao?

Nghệ Phong suy nghĩ một chút, hắn thò tay đặt lên vòng eo của Ngu Phi. Vòng eo mềm mại, rất có cảm giác, khiến Nghệ Phong không nhịn được nhéo hai cái.

- Nghệ Phong...

Tiếng Ngu Phi có chút phát run. Nàng chặn tay Nghệ Phong lại, đột nhiên quay đầu, ánh mắt vô cùng trong suốt nhìn Nghệ Phong.

- Ta tin tưởng ngươi, cho nên mới để ngươi nằm bên cạnh!

Nghe những lời này, Nghệ Phong sững sờ tại chỗ. Bỗng nhiên hắn cảm thấy buồn cười? Tin tưởng ngươi, sau đó mới để ngươi nằm bên cạnh! Đại tỷ a, nhưng ta không tin chính mình!

Nghệ Phong nhìn ánh mắt vô cùng trong suốt của Ngu Phi. Tuy rằng trong bóng tối, nhưng biểu tình thanh nhã của khuôn mặt nàng ở gần trong gang tấc, cặp mắt linh động nhìn thẳng vào mắt Nghệ Phong, giống như muốn nhìn thấu Nghệ Phong. Nghệ Phong chưa từng sợ quá ánh mắt của bất luận kẻ nào. Nhưng nhìn con mắt trong suốt không gì sánh được này, không ngờ hắn không nhịn được phải né tránh.

- Ngủ đi!

Ngu Phi thấy Nghệ Phong tránh né ánh mắt nàng, nàng thản nhiên nói, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nghệ Phong sửng sốt. Hắn không thể tưởng tượng được mình sẽ tránh né ánh mắt một nữ nhân. Nhìn Ngu Phi đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, trong lòng hắn lại tính toán: rốt cuộc là làm cầm thú không bằng hay là cầm thú đây?

Sau khi suy nghĩ thật lâu, Nghệ Phong cũng chưa nghĩ ra kết quả, tuy nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Ngu Phi "ta tin tưởng ngươi", trong lòng Nghệ Phong lại hơi rung động. Đây là nữ nhân duy nhất ở dưới tình huống như thế lại nói một câu như vậy. Mặc dù Tần Y, Điệp Vận Du hoặc là Tiểu ma nữ, các nàng cũng tin tưởng Nghệ Phong, nhưng tuyệt đối sẽ không ở cùng giường với hắn trong tình huống này. Niềm tin của họ đối với Nghệ Phong vẫn khống chế ở một vài phương diện nào đó.

- Mẹ nó, từ khi nào bản thiếu gia lại bị bốn chữ của một nữ nhân làm cảm động như vậy? Thôi đi, thỉnh thoảng làm làm không bằng cầm thú cũng không tệ!

Nghĩ vậy, ý tưởng kia của Nghệ Phong cũng biến mất không còn một mảnh, cảm xúc mệt nhọc lại dâng lên.

Nghệ Phong thò tay ôm lưng Ngu Phi, dán phía sau lưng Ngu Phi, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Ngu Phi thấy Nghệ Phong bỗng nhiên ôm nàng, thân thể nàng thoáng cứng đờ, nhưng thấy Nghệ Phong không có động tác gì khác, nàng thở phào nhẹ nhõm đồng thời người cũng nhích vào trong lòng Nghệ Phong, cũng nhắm mắt lại bắt đầu đi vào giấc ngủ.

...

Lại là một buổi sáng sớm, Ngu Phi tỉnh lại, đồng thời nang lại phát hiện tay Nghệ Phong không an phận chui vào trong quần áo của nàng, đang nắm bắt phần mềm mại nhất của nàng.

Sắc mặt Ngu Phi đỏ ửng lên. Nàng quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thấy hắn vẫn ngủ. Lúc này vẻ đỏ ửng trên mặt ửng đỏ mới dần tan biến. Nàng dùng tay thật cẩn thận rút tay Nghệ Phong ra. Sau đó, nàng vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo có chút mất trật tự của nàng.

Nhìn khóe miệng Nghệ Phong trong suốt, Ngu Phi không khỏi khẽ gắt một tiếng, đối với việc ngủ cùng Nghệ Phong thật sự không dám khen tặng.

Ngu Phi vốn muốn mở Ma Tinh Đăng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không đi, lấy thực lực của nàng, thật ra dễ dàng nhìn được mọi thứ trước mắt.

Ngu Phi vừa định gọi Nghệ Phong dậy, lại phát hiện phía dưới giường đá có một chỗ lồi lên. Điều này khiến Ngu Phi không khỏi nhíu mày. Nàng đã từng nghiên cứu một chút về các loại cơ quan. Vừa nhìn, nàng đã biết đây là một cơ quan, rất vụng về.

- Chẳng lẽ sơn động này có bí mật gì?

Nhớ tới việc Nghệ Phong và đám cường đạo này đều đang tìm gì đó, Ngu Phi thầm nghĩ, trong sơn động có cơ quan, chẳng lẽ bên trong thật sự có giấu thứ gì đó mà bọn họ muốn sao?

Nghĩ vậy, Ngu Phi đẩy đẩy vào người Nghệ Phong nói:

- Nghệ Phong, tỉnh dậy!

- Sao?

Nghệ Phong có chút không tình nguyện mở to mắt, Ngu Phi cũng đặt ma tinh vào trong Ma Tinh Đăng.

- Có chuyện gì vậy?

Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Ngu Phi, trong lòng có chút bất mãn. Hắn vừa nằm mơ đến cảnh nói chuyện nhân sinh với nữ nhân, đã bị nữ nhân này đánh thức. Không phải nói giấc ngủ là điều kiện cần thiết nữ nhân giữ nhan sắc của mình sao? Sao nữ nhân này ngủ ít như vậy, vì sao còn hại nước hại dân như vậy?

- Ngươi nhìn xem đây là cái gì?

Ngu Phi chỉ vào dưới giường đá nói.

Nghệ Phong quay đầu nhìn lại:

- Cơ quan?

Nghệ Phong thoáng sửng sốt, cơ quan vụng về như vậy, hắn cũng có thể làm ra được.

- Ừ!

Ngu Phi nói.

- Ngươi xuống khỏi giường đá đi. Ta mở ra xem thử.

- Ách...

Nghệ Phong xoay người đứng lên. Ngu Phi cũng ấn vào chỗ lồi lên. Rất nhanh, giường đá tách ra thành hai, phía dưới trống không.

Sau khi Nghệ Phong nhìn thấy, cũng không rất ngạc nhiên. Ở một sơn động không có gì đáng giá. Ở trong cơ quan dưới giường đá hạ trống không, cũng không có gì là khó hiểu. Trong nhà rất nhiều người cũng làm như vậy thôi.

Thật ra, ý tưởng này của Nghệ Phong phù hợp với ý của tiền bối kia, bằng không cũng sẽ không để trong cơ quan vụng về như thế.

- Bên trong có cái gì vậy?

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức thò đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đó ngoài một vài vũ khí ra, còn có một ít sách vở. Nghệ Phong sửng sốt, trong lòng mắng to:

"Chết tiệt... Sẽ không thật sự là bí tịch tuyệt thế chứ? Quá phàm tục như vậy sao?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1642)