Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mị Ảnh - Chương 0556

Mị Ảnh
Trọn bộ 1642 chương
Chương 0556: Chém giết Vương Cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1642)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hôi Từ dùng sắc cắn môi, cố gắng xua tan đi tia sợ hãi kia trong lòng. Quay đầu nhìn về phía mấy người hộ pháp, lại phát hiện mấy người hộ pháp này mơ hồ có ý rút lui. Hôi Từ tức giận, quay về phía mấy người hộ pháp quát to:

- Làm thịt tiểu tử này!

Mấy vị hộ pháp bị Hôi Từ quát to, ngược lại tiêu tán đi một điểm sợ hãi, tuy rằng không đến mức rút lui. Thế nhưng khiếp sợ trong mắt đã nói cho Hôi Từ biết, bọn họ không muốn chết đấu. Mặc dù bọ họ cố gắng tiêu diệt tia sợ hãi kia trong lòng, thế nhưng khí thế kinh khủng kia như trước khiến cho trong lòng bọn họ mọc lên cảm giác không thể chiến thắng. Chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế của bọn họ.

- Bản thiếu đã từng nói, bản thiếu muốn chạy trốn các ngươi không ngăn được!

Nghệ Phong nhìn Hôi Từ nhàn nhạt nói.

Hôi Từ giận dữ lên não, thế nhưng lại không thể phản bác lời của Nghệ Phong. Lúc này Nghệ Phong muốn chạy trốn, những hộ pháp này căn bản sẽ không đi chống đối, lấy thực lực của hắn cũng không có khả năng đuổi theo Nghệ Phong.

- Bất quá, bản thiếu muốn cho ngươi một cơ hội để chém giết ta! Có bản lĩnh ngươi hãy đi theo ta!

Nghệ Phong nói xong, thân ảnh chớp động, lưu lại một cái bóng, cả người đã biến mất tại chỗ.

Nghệ Phong một đường không nhanh không chậm chớp động, nhìn bóng người đi theo phía sau không khỏi cười nhạt. Nghệ Phong thực sự có điểm cố kỵ năm người bọn họ vây công, hắn cũng không biết ý thức chiến đấu mạnh đến cỡ nào. Nếu những Tướng Cấp này có thể phát huy ra một nửa thực lực. Vậy thì hắn sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất chính là đưa Hôi Từ tới một chỗ vắng vẻ, kiểm tra một chút xem ý thức chiến đấu được truyền thừa mạnh như thế nào.

Tại khi Nghệ Phong cảm giác được thời gian chạy ra đã không sai biệt lắm, lúc này Nghệ Phong mới dừng lại bước chân, thi triển ý thức chiến đấu cưỡng bách Hôi Từ.

Hôi Từ thấy Nghệ Phong dừng lại, cảm thụ được cổ khí thế không ai bì nổi, để hắn sinh ra sợ hãi. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi dẹp loạn sợ hãi trong lòng, vận chuyển đấu khí chống đối cổ khí thế này, lúc sau mới dùng trọng kiếm bạo phát đấu khí chỉ thẳng vào Nghệ Phong.

- Chiến đi! Để ta nhìn xem ngươi và khí thế ngươi phát ra có mạnh mẽ giống nhau hay không?

Hôi Từ nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói, hắn thực sự không tin tưởng một thiếu niên có thể kinh khủng đến như vậy.

- Như ngươi mong muốn!

Nghệ Phong thu hổi chủy thủ, từ bên hông lấy ra Tiêm Hổ Kiếm, đấu khí ngưng tụ trên Tiêm Hổ Kiếm, bạch quang và đấu khí ngưng tụ trên một điểm, Tà Thần lực mạnh mẽ lao ra, Toái Phá trong nháy mắt ngưng tụ mà thành.

Hôi Từ để ngăn chặm sợ hãi trong lòng, hắn cố gắng vận chuyển đấu khí lên trên trọng kiếm, thế nhưng làm sao cố gắng cũng không đạt được lực lượng thời kỳ toàn thịnh lúc trước. Hắn biết đây là bóng ma dưới khí thế của Nghệ Phong lưu lại, đối với tầng lớp cường giả như bọn họ này, có bóng ma là trí mạng.

Hôi Từ hít sâu một hơi, chỉ hy vọng Nghệ Phong không đạt được Vương Cấp, bằng không lấy thực lực Vương Cấp của hắn, trong lòng mang theo lo sợ, nhất định tiêu rồi.

- Toái phá!

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lợi kiếm không có một chút xinh đẹp, lấy một loại tốc độ kinh khủng cắt phá hư không đâm thẳng về phía Hôi Từ.

Hôi Từ nhìn một kiếm đơn giản của Nghệ Phong, hắn cố gắng tìm kiếm kẽ hở trong chiêu này của Nghệ Phong, thế nhưng hắn kinh hãi phát hiện, một chiêu kiếm này của Nghệ Phong trừ sắc bén vẫn còn sắc bén, lấy ánh mắt của hắn cư nhiên không tìm ra một tia kẻ hở, hắn thấy đâu cũng chỉ là sắc bén tàn nhẫn. Sự lợi hại của một kiếm này, giống như một vị Tông Sư, mặc dù dùng chiêu thức bình thường, như trước làm cho người ta cảm giác được sắc bén không thể chống lại ở trong đó.

Hôi Từ hít sâu một hơi, đấu khí tăng vọt trên trọng kiếm, nâng lên đón đỡ chủy thủ của Nghệ Phong.

- Đinh...

Một tiếng sắt thép va chạm vang lên, hai thanh binh khí va chạm cùng một chỗ, tỏa ra một chút hoa lửa, kình khí bắn ra, tàn sát bừa bãi bầu trời. Tiếng xé gió không ngừng vang lên.

Cùng lúc đó, Nghệ Phong bay ngược ra về phía sau, động tác dưới chân không ngừng chớp động, làm tan đi lực đạo bắn ngược trên người.

- Tướng cấp cao giai?

Hôi Từ cảm giác được lực lượng trong một kiếm này của Nghệ Phong, tuyệt đối không phải lực lượng của Vương Cấp, thậm chí ngay cả Tướng Cấp đỉnh phong cũng không có. Hắn không thể tưởng tượng được thực lực của Nghệ Phong như vậy làm sao có thể có chiến đấu ý thức kinh khủng đó. Thế nhưng thực sự trong cảm thụ của hắn, cổ lực lượng này còn kém hơn rất nhiều sơ với hắn.

Nghệ Phong thử một chiêu, thật không ngờ cho dù kết hợp Tà Thần lực và Phá Toái, vẫn kém nhiều so với Hôi Từ đã bị suy giảm thực lực, Vương Cấp và Tướng Cấp quả nhiên cách biệt một trời một vực.

Nghệ Phong bức một tia lực đạo cuối cùng ra ngoài cơ thể, thầm nghĩ ý thức chiến đấu quả nhiên cường hãn, thực lực của Hôi Từ ít nhất yếu bớt ba thành. Nghệ Phong đã từng đấu qua cùng Liên Lập, khi đó hắn thi triển ra Lôi Đình Phá Nhật Kiếm đều bị vây ở hạ phong. Hắn rõ ràng lực lượng của Vương Cấp khi đó, thế nhưng lúc này Nghệ Phong chỉ cần một kiếm cũng có thể chống đối được lực lượng của Hôi Từ, vậy rõ ràng lực lượng của Hôi Từ đã bị suy giảm rất nhiều.

Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong càng thêm nắm chặc vài phần. Có Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, còn có ba chiêu kỹ năng chuyên dụng kinh khủng của Tà Đế, lòng tin của Nghệ Phong tăng vọt.

- Tiểu tử! Hóa ra ngươi chỉ là gối gấm thêu hoa, trông được mà không dùng được!

Hôi Từ cười nhạt biết Nghệ Phong chỉ có thực lực Tướng Cấp, tia sợ hãi kia trong lòng hắn tuy rằng không biến mất, thế nhưng cũng tiêu tán một chút.

- Trông được không dùng được không phải là ngươi có thể đánh giá, có thể nữ nhi của ngươi mới nói cho ngươi đáp án này được!

Nghệ Phong nhàn nhạt nói, chỉ là vừa nói ra liền cảm thấy hối hận, người này bộ dạng khó coi như vậy, nữ nhi hắn khẳng định sẽ không đẹp, nếu như giao lưu một chút cùng nữ nhi của hắn, hắn còn không mừng rỡ chết mất. Nghệ Phong vẫn luôn cho rằng, gen của mình rất trân quý.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết?

Mặc dù Hôi Từ không có nữ nhi, thế nhưng thấy Nghệ Phong nói như vậy, lửa giận vẫn cháy lên.

- Muốn chết? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh chém giết ta hay không?

Nghệ Phong tràn đầy châm chọc nói.

- Hừ! Tướng Cấp chết trong tay ta đã không biết nhiều đến cỡ nào, ngươi sẽ trở thành kẻ kế tiếp!

Hôi Từ lạnh lùng nói.

- Vương Cấp trong tay ta chỉ là bị thương nặng mấy người, còn chưa từng chết một người trong tay ta, bất quá hôm nay ngươi sẽ có vinh dự làm người đầu tiên!

Nghệ Phong đồng dạng cười nhạt nói.

Hôi Từ nghe được Nghệ Phong nói, trong mắt tràn đầy xem thường, hắn tự nhiên không tin Nghệ Phong có thể làm thương nặng Vương Cấp. Tôn nghiêm của Vương Cấp, làm sao có thể để Tướng Cấp chà đạp?

- Tự đại!

Hôi Từ cười nhạt, múa lên trọng kiếm, bổ một kiếm hướng về Nghệ Phong, trên trọng kiếm ẩn chứa năng lượng kinh khủng, áp bách hư không xuy xuy rung động. Những nơi trọng kiếm đi qua, tiếng rít không ngừng vang lên. Không gian cũng hơi gấp khúc, có thể thấy được lực lượng ẩn chứa trong đó kinh khủng đến cỡ nào.

Nghệ Phong cười nhạt, một Vương Cấp chỉ có thể phát huy ra bảy thành lực lực, hắn việc gì phải sợ? Một quả Phệ Linh Nộ bạo là có thể đơn giản đưa hắn đi gặp Diêm Vương.

*****

Nghệ Phong lắc mình tránh thoát, kiếm pháp Tà Vô cũng không ngừng thi triển ra, ở trên hư không lướt qua một đạo vết tích quỷ dị không ngừng va chạm cùng Hôi Từ. Lúc này Nghệ Phong thi triển Tà Vô Kiếm sắc bén hơn vạn phần so với trước đây, lúc này mới thực sự là vũ kỹ Nhật Giai.

Binh...

Nghệ Phong và Hôi Từ lần thứ hai đối kiếm cùng nhau, hướng về phía sau rút lui mấy bước, dưới chân để lại một đám vết chân, cách tay cũng có chút tê dại. Nghệ Phong còn chưa kịp ổn định thân hình, trọng kiếm của Hôi Từ đã chém qua đây. Thân ảnh Nghệ Phong mạnh mẽ chợt lóe, lưu lại một đạo tàn ảnh. Tàn ảnh bị lực lượng của Hôi Từ chém nát vụn.

- Toái Phá!

Nghệ Phong nhân cơ hội này, Tiêm Hổ Kiếm xẹt qua một vệt quỹ tích, hung hâm đâm về phía sau lưng Hôi Từ, nơi Tiêm Hổ Kiếm đi qua, tiếng xé gió không dứt bên tai. Có thể thấy được lực lượng bên ngoài Tiêu Hổ Kiếm như thế nào. Nghệ Phong không có chút lòng thương hại, dùng góc độ vô cùng tàn nhẫn âm hiểm, đâm thẳng vào nơi yếu hại của Hôi Từ.

Hôi Từ đánh tan tàn ảnh của Nghệ Phong, cảm giác được lợi kiếm đâm vào phía sau lưng. Miệng hắn khẽ cười nhạt, thân ảnh lấy một loại góc độ người thường không thể làm được trong nháy mắt chuyển hoán qua đây, trọng kiếm nghênh đón lợi kiếm của Nghệ Phong.

- Đang...

Nghệ Phong và Hôi Từ lại va chạm cùng một chỗ, lực lượng của Vương Cấp chung quy không phải Toái Phá có thể bù đắp nổi, Nghệ Phong đảo lui mấy bước về phía sau, lúc này mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình.

Hôi Từ cười nhạt nhìn Nghệ Phong, trong lời nói càn rỡ không gì sánh được.

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, khí thế trên người lần thứ hai tăng vọt, Tiêm Hổ Kiếm tùy ý di chuyển, có thể phát ra từng đạo kiếm pháp hình vòng cung vô cùng sắc bén, khiến cho Hôi Từ nhìn mà trong lòng có chút run sợ. Nếu không phải lực lượng của hắn mạnh hơn Nghệ Phong nhiều lắm, chỉ đơn giản là công kích sắc bén như thế này, đủ để cho hắn không thể chống lại. Hôi Từ không thể tưởng tượng nổi, Nghệ Phong rốt cuộc làm sao có kinh nghiệm chiến đấu cấp bậc Tông Sư, công kích sắc bén như vậy, đồng cấp hắn hiển nhiên đã vô địch.

Hôi Từ cảm thụ được khí thế áp bách của Nghệ Phong, cố gắng bài trừ sợ hãi trong đầu, đấu khí trên người tăng vọt. Hôi Từ rất rõ ràng, nếu như hôm nay không thể chém giết được Nghệ Phong, hắn nhất định lưu lại bóng ma trong tâm trí, đến lúc đó nếu muốn tiến thêm một bước quả thật khó như lên trời.

Nghệ Phong xem thường nhìn Hôi Từ, vẻ châm chọc trong mắt càng đậm hơn. Hắn không thèm nói lời vô ích, lại tiếp tục đâm thêm một kiếm. Có ý thức chiến đấu chống đỡ, Nghệ Phong ít dùng suy nghĩ, công kích tùy tiện đã có thể đạt được trạng thái sắc bén nhất.

Hôi Từ cười lạnh một tiếng, động tác huy vũ trên tay càng trở nên nhanh nhẹn.

- Không biết tự lượng sức mình!

Hôi Từ cười lạnh một tiếng, đấu khí trên người hắn mạnh mẽ tăng vọt, đấu khí trên trọng kiếp áp bách khiến hư không có chút gấp khúc. Cùng lúc đó, trọng kiếm của hắn cũng bắt đầu huy vũ, hóa thành từng đạo hàn quang, ngưng tụ thành cổ cổ năng lượng tập hợp cùng một chỗ. Thẳng tắp bắn về phía Nghệ Phong.

Nghệ Phong nhìn trọng kiếm bay nhanh đến, cảm thụ đến lực đạo kinh khủng trong đó, thân ảnh hắn mạnh mẽ biến ảo. Mặc dù đang bị ý thức chiến đấu áp bách, đối phương chỉ có thể phát huy ra bảy thành lực lượng. Thế nhưng Vương Cấp dù sao vẫn là Vương Cấp, chỉ cần lấy cường độ lực lượng, xa xa không phải hắn có khả năng đối kháng.

- Tà Vô Kiếm!

Trọng kiếm của Hôi Từ chém thẳng vào vị trí Nghệ Phong đứng lúc trước, nhất thời toàn bộ hư không nứt ra từng khe nhỏ, tiếng gió thổi gào thét không dứt bên tai. Kình khí oanh vào mặt đất, cát đá bay tán loạn, tàn sát bừa bãi trên bầu trời.

Nghệ Phong tránh thoát một kiếm này, Tiêm Hổ Kiếm xuất hiện phía bên trái Hôi Từ, hung hăng đâm hắn một kiếm. Mũi kiếm Tiêu Hổ Kiếm ngưng tụ thành một điểm, bên trên có màu xanh quấn quanh, Tà Đế lực cư nhiên có thể dung hợp hoàn mĩ cùng năng lượng màu xanh một chỗ.

Tà Đá lực là lực lượng của Tà Đế, thuộc tính mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lực lượng bình thường. Dưới sự điều khiển của Nghệ Phong, nơi Tiêm Hổ Kiếm đi qua, không gia cư nhiên cũng xuất hiện từng khe nứt.

- Phệ Tà Toái Phá!

Nghệ Phong hét lớn một tiếng.

Lấy năng lượng của ngụy Phệ Châu và Tà Đế lực, dung hợp trong vũ kỹ Địa Giai, làm thành cường độ Toái Phá mạnh hơn rất nhiều so với lực lượng bình thường.

Nghệ Phong dưới tình huống hắn thi triển ra vũ kỹ, cư nhiên có thể buộc hắn rút lui về sau. Có thể tưởng tượng lực lượng lần này Nghệ Phong bạo phát ra mạnh mẽ cỡ nào. Hôi Từ không thể tưởng tượng nổi một người Tướng Cấp làm sao có khả năng phát huy ra lực lượng như vậy, để cho hắn kinh khủng là lực lượng này còn mang theo chút thôn phệ và bá đạo. Hắn có thể cảm giác đến trong nháy mắt va chạm vừa rồi, lực lượng trên trọng kiếm của hắn bị thôn phệ, mà khí thế bá đạo cũng mạnh mẽ phóng qua đây, nếu không phải hắn đã có chút thói quen chống đỡ với khí thế của Nghệ Phong, sợ là muốn thiệt thòi rồi. .

Hôi Từ rốt cuộc thu liễm một điểm miệt thị trong lòng hắn, đối với Tướng Cấp Nghệ Phong quỷ dị tới cực điểm này, hắn cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Ý thức chiến đấu kinh khủng tới cực điểm, tốc độ không người có thể sánh ngang. Lực lượng bao trùm trên Tướng Cấp, đây còn là một Tướng Cấp sao?

Hôi Từ lắc đầu, hắn xua tan đi tia chấn động và sợ hãi trong lòng kia, để đấu khí trong cơ thể có thể phát huy đến mức tận cùng, ngưng tụ trên trọng kiếm. Vũ kỹ cực mạnh mà hắn hiểu được cũng đần dần ngưng tụ thành cái bóng.

Vũ kỹ Nhật Giai thi triển trên tay Vương Cấp sẽ kinh khủng đến mức nào? Cho dù Vương Cấp này đã bị suy giảm thực lực rồi. Thế nhưng vẫn để hư không bị gấp khúc. Nghệ Phong nhìn một kiếm này mang theo uy thế xé trời, nhanh chóng đâm về phía hắn, hắn cũng không dám đón đỡ một kích như vậy của Vương Cấp.

Dưới chân không ngừng khởi động, thân ảnh không ngừng biến hóa, lưu lại một cái bóng ở trên hư không.

Dường như trong lúc Hôi Từ thi triển chiêu này, tốc độ của hắn cũng trở nên tăng vọt, trọng kiếm vẫn đi theo phía sau Nghệ Phong, phảng phất kế tiếp trong nháy mắt sẽ chém nát Nghệ Phong.

Nghệ Phong cảm thụ được năng lượng kinh khủng từ phía sau truyền tới, trong lòng hắn mắng to:

- Kháo... Đuổi? Bản thiếu nhìn ngươi có bản lĩnh gì đuổi theo ta?

Bước chân Nghệ Phong không ngừng trở nên nhanh hơn, thân ảnh giống như một trận gió xuất hiện ở các nơi, mà trọng kiếm của Hôi Từ, cũng đuổi theo phía sau Nghệ Phong, những nơi đi qua đều tạo thành cơn lốc điên cuồng gào thét, kình khí tán loạn, bão cát mù mịt khắp bầu trời, nhiễm hết cả một mảnh hư không, tiếng sàn sạt tàn sát bừa bãi không dứt bên tai.

- Tiểu tử! Ta xem ngươi còn chỗ nào để trốn!

Hôi Từ hét lớn một tiếng, quang mang trên mũi trọng kiến lần thứ hai mạnh mẽ tăng lên, chém thẳng về phía Nghệ Phong.

- Bản thiếu muốn chạy! Cho dù ngươi cũng không thể đuổi kịp!

Trọng kiếm chớp mắt bay tới, cũng không chém trúng Nghệ Phong, Nghệ Phong lưu lại một đạo tàn ảnh, lần thứ hai biến mất trong phạm vi công kích của trọng kiếm Hôi Từ.

- Oanh...

Trọng kiếm chém thẳng vào trong hư không, toàn bộ hư không hình thành khe nứt, không gian nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi xuống, sau đó biến mất. Kình khí khổng lồ oanh vào trên mặt đất tạo thành một hố to. Bùn đất bay lên khắp bầu trời, thật giống như hiện trường của một đợt nổ bom nào đó.

Cát đá bao trùm toàn bộ bầu trời, Nghệ Phong lo lắng hắn bị dính cát đá, thân ảnh biến ảo càng thêm lợi hại, trong nháy mắt đã bay ra phía xa xa.

Hôi Từ lao ra khỏi phạm vi cát đá bao trùm, không để ý đến cát đá dính đầy trên mặt, lần thứ hai chém một kiếm về phía Nghệ Phong, rất có điệu bộ không chết không ngớt.

Nghệ Phong lắc mình tránh thoát, Hôi Từ chém tiếp.

Hôi Từ phảng phất dường như không biết mệt, lực đạo mỗi lần oanh kính đều không thua kém so với lần đầu tiên.

Khi Nghệ Phong lần thứ năm tránh né một chiêu kinh khủng này của hắn, cũng có chút không nhịn được nữa, hừ một tiếng nói:

- Hiện tại phải chẳng đến lượt bản thiếu công kích rồi?

*****

Nghệ Phong không biết Hôi Từ sử dụng Nhật Giai vũ kỹ đó có thể kiên trì bao lâu, thế nhưng thấy hắn thi triển nhiều lần công kích như vậy vẫn không có chút nào hiệu quả, nghĩ rằng khí thế hắn bắt đầu yếu bớt, Nghệ Phong sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tiêm Hổ Kiếm của hắn mạnh mẽ huy động, lướt qua một hình vòng cung đâm về phía Hôi Từ.

Đối với Vương Cấp hắn không dám coi thường, cho nên Nghệ Phong vừa ra tay chính là dùng lực lượng cực mạnh Phệ Tà Phá Toái, chỉ có như vậy mới miễn cưỡng chống lại được lực lượng của Vương Cấp. Nghệ Phong không khỏi bội phục lực lượng mạnh mẽ của Tà Đế, có Tà Đế lực thật kinh khủng. Nó cư nhiên co thể tăng thêm nhiều lực lượng như vậy.

- Phệ Tà Toái Phá!

Nghệ Phong hung hăng đâm về phía Hôi Từ, nơi nơi đi qua kình phong gào thét.

- Đê tiện!

Hôi Từ thấy Nghệ Phong tiếp tục công kích phía sau hắn, hắn không nhịn được mắng to một tiếng. Thế nhưng hắn lại phải mạnh mẽ di chuyển thân thể để chống lại, chỉ bất quá vùa thay đổi như vậy, khí thế tích lại từ trước tới giờ cũng yếu bớt.

Nghệ Phong thấy thế, không khỏi vui mừng. Nhìn lại trọng kiếm mang theo khí thế xé trời như vừa rồi, Nghệ Phong thật không có ý tứ đi đón đỡ.

- Thuấn di!

- Thuấn di!

Nghệ Phong không để cho Hôi Từ cơ hội mạnh mẽ va chạm cùng chính mình, lần thứ hai thuấn di rời đi, chạy đến phía sau hắn lại đâm một kiếm vào lưng hắn.

- Kháo...

Hôi Từ không nhịn được mắng to một tiếng, thuấn di này quả thực xuất quỷ nhập thần, khiến cho hắn hầu như không thể chống lại, chỉ có thể tiếp tục xoay người, nhưng cứ bị động chống đỡ như vậy, để cho khí thế của hắn lại tiếp tục giảm xuống.

Nghệ Phong thấy thế rất mừng rỡ, không ngừng thi triển thuấn di. Mặc dù thi triển thuấn di đối với Nghệ Phong rất tiêu hao đấu khí, thế nhưng Nghệ Phong như cũ không biết mệt mỏi rã rời, liên tục thi triển.

- Kháo... Lẽ nào tiểu tử này liên tục sử dụng thuấn di được hay sao?

Hôi Từ thấy Nghệ Phong nhiều lần sử dụng thuấn di, không nhịn được mắng to. Kỹ năng biến thái như thuấn di, đã tương đương với vũ kỹ Địa Giai. Có thể thi triển một hai lần đã quá kinh khủng rồi, thế nhưng tên biến thái trước mặt này cư nhiên thi triển năm lần, còn không có ý tứ dừng lại. Tiếp tục như vậy, Hôi Từ cũng không biết hắn còn có thể né tránh nữa hay không!

Hôi Từ chật vật lăn lộn trên mặt đất né tránh kiếm thứ hai của Nghệ Phong, vừa định xoay người đứng lên. Lại nghe thấy Nghệ Phong quát to:

- Ý thức chiến đấu!

Lời nói vừa rơi xuống, một cổ khí thế phách tuyệt thiên hạ bộc phát ra từ trên người Nghệ Phong, ép thẳng hướng về Hôi Từ. Cổ khí thế này so với cổ khí thế lúc trước Nghệ Phong thi triển cư nhiên còn mạnh hơn mấy lần.

- Oanh...

Khí thế thẳng tắp oanh vào trên người Hôi từ, Hôi Từ đã bị Nghệ Phong làm cho mất hết khí thế, ngay cả đấu khí đều không thể thuận lợi vận chuyển để chống lại Nghệ Phong, bây giờ sao có thể chống lại Nghệ Phong dùng toàn lực ngưng tụ, cấu thành một cổ ý thức chiến đấu giống như năng lượng thực chất đi công kích.

- Phụt...

Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Hôi Từ, cho dù cao thủ Vương Cấp mạnh đến mức nào, thế nhưng dưới tình huống không kịp chuẩn bị làm ra phòng vệ, cũng không thể đỡ được ý thức chiến đấu của Nghệ Phong.

- Thuấn di!

- A!

Hôi Từ lại phải lăn lộn trên mặt đất thêm một lần nữa, thế nhưng cánh tay vẫn bị Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong đâm xuyên qua, một vòi máu bắn ra ngoài.

Hôi Từ cảm thụ được cơn đau đớn trên cánh tay, hắn thật sự không thể ngờ được trên tay một Tướng Cấp như Nghệ Phong, hắn lại rơi vào tình trạng thê thảm như vậy, hắn nghĩ đến Vương Cấp chẳng lẽ không hơn gì cái này? Ngay cả Tướng Cấp đều không thể đánh lại, vậy thì tôn nghiêm của Vương Cấp không phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

Hôi Từ nhịn xuống cơn đau trên cánh tay truyền tới, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bạo phát, toàn thân dường như một quả cầu phát sáng, phát ra uy thế lớn lao.

Nghệ Phong nhìn khí thế của Hôi Từ không ngừng được kéo lên, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Một kiếm này, sẽ lấy đi tính mạng của ngươi! Thuấn di!

Lời vừa nói xong, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong toàn bộ ngưng tụ trên Tiêm Hổ Kiếm, mang theo thanh thế cắt nát hư không, thẳng tắp đâm về phía Hôi Từ.

Hôi Từ còn đang cố gắng bạo phát ra năng lượng, muốn thi triển lực đạo toàn thân bầm thây vạn đoạn Nghệ Phong, thế nhưng lực lượng của hắn còn chưa thi triển ra phân nửa, một đạo hàn quang đã hiện ra trong mắt hắn. Nhìn lợi kiếm càng lúc càng lại gần. Hôi Từ trừng to mắt, trong ánh mắt toát ra thần sắc không thể tin được và một tia sợ hãi.

Khi hắn cảm giác được có thứ gì lạnh lẽo đâm vào ngực chính mình, đồng thời ngực mình có chất lỏng chảy ra. Rốt cuộc hắn mới tin chuyện này là chuyện thực, con mắt trừng thật lớn, hầu như muốn rơi ra ngoài.

Hôi Từ cúi đầu nhìn lợi kiếm cắm vào trên ngực hắn, ý thức dần dần bắt đầu không rõ ràng. Hắn chưa từng nghĩ tới, một Vương Cấp có thể bị Tướng Cấp chém giết. Thế nhưng, hắn chính là bi kịch trăm năm khó gặp, người khác tưởng gặp được còn khó hơn lên trời, không ngờ hắn lại có vinh dự xui xẻo này, mà chính bản thân hắn lại là người trong cuộc. Hắn, bị một tên cao thủ Tướng Cấp chém giết rồi!

- Bản thiếu từng nói qua, ngươi sẽ là cao thủ Vương Cấp đầu tiên bị ta chém giết!

Nghệ Phong nhàn nhạt nói, mạnh mẽ rút ra Tiêm Hổ Kiếm, máu từ trên người Hôi Từ phun ra như suối, hắn không cam lòng ngã xuống trên mặt đất, không còn chút sinh mệnh.

Liên tục thi triển bảy lần Thuấn Di, mặc dù là thuấn di trong cự ly ngắn, cũng như trước để Nghệ Phong cảm thấy đầu có chút nặng trịch, hắn dùng Tiêm Hổ Kiếm chống lấy thân thể, nuốt chửng một viên đan dược. Sau đó nhìn con mắt Hôi Từ trừng lớn, đúng là chết không nhắm mắt, trong lòng hắn cảm thấy có chút tự hào.

Đây là lần đầu tiên hắn chém giết Vương Cấp, dưới tình huống không cần thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, vẫn có thể đối kháng Vương Cấp. Điều này chứng tỏ Nghệ Phong đã chân chính tiếp xúc đến tầng lớp cường giả của đại lục! Vương Cấp, mới bắt đầu tính là cường giả chân chính! Tuy rằng Tướng Cấp cũng được người ta kính trọng, thế nhưng Tướng Cấp đầy đất không thiếu. Bất quá đạt đến trình độ như Vương Cấp, cho dù đi tới bất luận chỗ nào, đều có thể nhận được sự kính trọng của mọi người! Ít nhất, địa phương như đế đô, số Vương Cấp hiện thân ngoài ánh sáng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nghệ Phong thật sự không ngờ ý thức chiến đấu của hắn mạnh như vậy, dưới sự trợ giúp của nó, bằng vào lực lượng của Tướng Cấp có thể chiến đấu cùng Vương Cấp. Vậy nếu như tương lai sau này phát triển hơn, đó là dạng thực lực kinh khủng đến cỡ nào. Thảo nào lão đầu tử nói, dưới Vương Cấp hắn đều có thể dựa vào ý thức chiến đấu miểu sát đối phương. Tà Đế truyền thừa, thật đúng là thứ nghịch thiên!

Trận đấu vừa rồi Nghệ Phong vẫn không thi triển kỹ năng chuyên dùng của Tà Đế, một là bởi vì hắn còn chưa thuần thục, chỉ có thể tính bước vào con đường nhập môn. Thêm nữa hắn mốn nhìn một chút xem thực lực của chính mình rốt cuộc đến trình độ thế nào. Nghệ Phong không thể tưởng tượng được nếu như phối hợp kỹ năng chuyên dùng của tà đế, đồng thời thi triển ý thức chiến đấu, sẽ kinh khủng tới mức nào. Nghệ Phong nghĩ nếu như lúc nào có cơ hội cũng nên thử thử một chút.

Nghệ Phong nhìn lướt qua xác Hôi Từ nằm xõng xoài trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên. Nghĩ đến nếu Kim Ưng Tông biết bọn họ vừa chết đi một cao thủ Vương Cấp, chắc chắn bọn họ sẽ rất đau lòng.

Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, nghĩ có nên để Kim Ưng Tông càng đau lòng hơn. Không phải còn mấy Tướng Cấp kia còn chưa chém giết sao? Vậy thuận tiện giải quyết một thể đi. Như vậy có thể khiến cho Kim Ưng Tông càng đau lòng hơn.

Nghệ Phong cũng không để mấy Tướng Cấp vào mắt, bốn người chỉ là Tướng Cấp sơ giai, cho dù lúc trước hắn đều dám đánh một trận, huống chi là hiện tại. Không có Hôi Từ giúp đỡ, bốn Tướng Cấp sơ giai, căn bản không làm nên tác dụng gì.

- Ngày hôm nay, ta sẽ giết hết toàn bộ các ngươi. Coi như là đưa cho Kim Ưng Tông phần lễ lớn đầu tiên đi. Sau này ta chậm rãi gửi thêm lễ!

Nghệ Phong thì thầm một tiếng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1642)