Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mị Ảnh - Chương 0604

Mị Ảnh
Trọn bộ 1642 chương
Chương 0604: Lung linh hóa Phượng vũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1642)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ha ha! An Dịch Vương gia không tin ta lấy được Hồn Ấn Đỉnh?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn An Dịch.

- Vậy ta mỏi mắt mong chờ!

An Dịch cũng hướng Nghệ Phong cười cười. Hắn cũng rất muốn nhìn một chút, Nghệ Phong có bản lĩnh gì nhúng tay vào Hồn Ấn Đỉnh!

- An Dịch Vương gia ở chỗ này nói chuyện phong nguyệt, hay là cùng ta đi xem một chút, xem ta rốt cuộc là làm sao lấy Hồn Ấn Đỉnh?

Nghệ Phong hướng An Dịch nói.

- Lẽ nào đến Kim Lâu một lần, lại không nói chuyện phong nguyệt sao, như vậy sao xứng với thân phận nam nhân.

An Dịch sang sảng cười nói, không có ý tứ chuẩn bị rời đi.

Nghệ Phong cười cười, hướng Dung Mị nói:

- Gọi Triệu Hải an bài cho An Dịch Vương gia!

Dung Mị gật đầu, vỗ vỗ tay, một nữ tử Mị Tông chập chờn đi vào, Dung Mị ở bên tai nàng thấp giọng vài câu, nàng kia gật đầu đi ra bên ngoài.

- Có muốn ta nói cho Phong thiếu gia biết ta phái mấy nhóm người hấp dẫn ánh mắt hay không?

An Dịch cười nói.

Nghệ Phong cười nói:

- Sợ là tất cả những thế lực ở đế đô đều biết An Dịch Vương gia phân ba đợt đi ra ngoài. An Dịch Vương gia gióng trống khua chiêng như vậy, để những người kia ra khỏi thành, không phải là muốn hấp dẫn ánh mắt người sao. Chỉ là ta rất bội phục sự tàn nhẫn của An Dịch Vương gia, cư nhiên phái thủ hạ ra chịu chết!

An Dịch biến sắc, hắn hít sâu một hơi, ha ha cười to nói:

- Thảo nào ngươi có thể bắn rơi nhiều thế lực của đế đô như vậy, chỉ cần cái thông minh này, không phải hai cháu trai ta có thể so sánh được. Ngươi đoán không sai, ta là phái bọn họ đi chịu chết. Chỉ là bọn họ chết, có thể để đám người chú ý Hồn Ấn Đỉnh tàn sát lẫn nhau, là chết có ý nghĩa.

Nghệ Phong cười cười, đáy lòng cũng bội phục thủ đoạn của An Dịch, tàn nhẫn mà thông minh, sợ là mọi người cho rằng An Dịch muốn mang linh khí rời khỏi đế đô, lúc tàn sát người An Dịch phái ra, khẳng định có một phương cho rằng bên kia chiếm được linh khí, chuyện tình tàn sát lẫn nhau là không thể tránh né.

Nghệ Phong cười cười, hướng An Dịch nói:

- Hồn Ấn Đỉnh sẽ chỉ ở hai địa phương, một là trên người An Dịch Vương gia, một chính là An Dịch vương phủ. Không biết ta đoán đúng hay không?

An Dịch nghe Nghệ Phong nói, hắn không thể phủ nhận cười cười, hướng Nghệ Phong nói:

- Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?

- Ha ha! Vậy An Dịch Vương gia hưởng thụ đi! Ta cũng muốn nhìn, An Dịch Vương gia làm sao bảo trụ Hồn Ấn Đỉnh.

Lúc Nghệ Phong nói xong, hướng Dung Mị gật đầu, dẫn theo Dung Mị đi ra. Nghệ Phong cũng không tin hắn có thể đoán sai, An Dịch ở trong đế đô, hắn có thể để thứ đó rời đi sao?

Nghệ Phong vẫn hoài nghi An Dịch đưa thứ đó đến hoàng cung, vậy thực sự là phiền phức. Chỉ là, nhìn dáng dấp của An Dịch, chuyện tình ngôi vị hoàng đế năm đó cũng không phải như đồn đãi, Nghệ Phong nhịn không được vui vẻ lên, nếu không phải như đồn đãi? Vậy hắn sẽ không cần cố kỵ hoàng đế Trạm Lam, sợ là lão gia hỏa kia ước gì hắn càng làm lớn càng tốt!

Nghệ Phong vừa ra khỏi cửa phòng riêng, liền phân phó một thị vệ của Kim Lâu, thị vệ kia nhanh chóng chạy ra khỏi Kim Lâu.

Nghệ Phong và Dung Mị tới một phòng khác, Nghệ Phong dựa vào ghế, lẳng lặng đợi thời gian trôi qua, thanh âm dịu dàng của Dung Mị vang lên bên tai.

Nghệ Phong mở mắt, nghi hoặc nhìn Dung Mị nói:

- Có việc sao?

- Nghệ Phong sư huynh phái người đi phủ Thân vương tìm đồ không tốt lắm đâu.

Dung Mị nghe Nghệ Phong vừa mới phân phó thị vệ kia, hướng Nghệ Phong nói.

- Có cái gì không tốt, nếu An Dịch muốn đấu trí với ta, đấu dũng, vậy sẽ đấu cùng hắn. Ta muốn nhìn hắn giữ Hồn Ấn Đỉnh như thế nào?

Trong mắt Nghệ Phong tràn đầy vẻ tự tin.

- Thế nhưng kia dù sao cũng là phủ Thân vương a, nếu như truyền đi ra, đối với bộ mặt Hoàng gia sẽ có tổn hại, sợ là Hoàng thất sẽ không đơn giản buông tha huynh!

Dung Mị có chút lo lắng hỏi.

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Ngươi yên tâm, không có tin tức có thể để lộ ra ngoài. Sẽ không ai biết, ta tìm đồ trong phủ Thân vương!

Dung Mị nghe Nghệ Phong nói, tuy rằng không rõ vì sao Nghệ Phong tự tin như vậy, thế nhưng nàng vẫn thở dài một hơi.

- Nghệ Phong sư huynh, Mị nhi múa một bài cho huynh xem được không?

Dung Mị bỗng nhiên hướng Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong ngẩn ra, nhìn nữ nhân mị ý mười phần, kiều diễm dị thường trước mặt này, cảm giác nhiệt độ có chút lên cao, hắn nhanh chóng dùng Lăng Thần Quyết áp chế, không khỏi nhíu mày, hướng Dung Mị nhàn nhạt nói:

- Dung Mị, chút mị thuật ấy của ngươi, không nên thi triển trước mặt ta!

- Hi hi...

Ánh mắt Dung Mị đảo qua giữa hai chân Nghệ Phong, nhìn thấy vật kia có phản ứng, nàng hi hi cười nói:

- Nguyên lai Nghệ Phong sư huynh cũng không phải đối với Mị nhi một điểm cảm giác cũng không có. Nếu như Nghệ Phong sư huynh muốn, Mị nhi cũng sẽ không cự tuyệt!

- Xin lỗi! Không có hứng thú!

Nghệ Phong dùng Lăng Thần Quyết ngăn chặn những lời câu dẫn này của Dung Mị, nhàn nhạt trả lời, nhưng đáy lòng không thể không thừa nhận nữ nhân này cực kỳ mị hoặc.

- Phải không?

Dung Mị cười hi hi, bỗng nhiên ngã xuống trên người Nghệ Phong, tay vừa vặn đụng phải chỗ kia của Nghệ Phong, làm cho Nghệ Phong thiếu chút nữa khó chịu hừ một tiếng. Thân thể mềm mại trong ngực, phảng phất như không có xương, ôn nhu cực kỳ.

Nghệ Phong ngửi thấy mùi thơm của nữ nhân động lòng người, hắn cau mày nói:

- Ngươi đối với nam nhân nào cũng như vậy sao?

Dung Mị nghe lời nói Nghệ Phong cực kỳ xem thường, nàng hơi chấn động, động tác cũng ngừng lại.

Nghệ Phong đưa tay đẩy Dung Mị ra, không ngờ cánh tay ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa vào ngay ngực mềm mại của Dung Mị.

- A...

Trên mặt Dung Mị chợt lóe mà qua đỏ ửng, đáy lòng hừ một tiếng nói:

- Nam nhân không có một người tốt!

Dung Mị bị Nghệ Phong đẩy ra, nàng cũng không có thi triển mị thuật nữa, nhãn thần thẳng tắp nhìn Nghệ Phong nói:

- Lẽ nào Mị nhi không được Nghệ Phong sư huynh để vào mắt?

Nghệ Phong nhìn lướt qua thân hình xinh đẹp ướt át của Dung Mị, nói:

- Không! Ngươi rất đẹp, đẹp đến mức bản thiếu gia cũng muốn đẩy ngã ngươi. Chỉ đáng tiếc, đẹp cũng không phải tất cả!

Nghệ Phong không có nói ra câu hắn chán ghét nữ nhân thối nát!

Tuy Nghệ Phong không có nói rõ, thế nhưng thông minh như Dung Mị đâu đoán không được, nàng nhìn Nghệ Phong cười hi hi nói:

- Ở trong mắt Nghệ Phong sư huynh, Mị nhi chính là loại nữ nhân này sao?

Dung Mị thấy Nghệ Phong không có trả lời, mà tiếp tục nhắm mắt dựa vào ghế. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, ánh mắt Dung Mị vẫn không nhúc nhích, khóe miệng lập tức vung lên một tia đau khổ, trong mắt toát ra hận ý!

- Ha ha, nguyên lai Mị nhi ở trong mắt Nghệ Phong sư huynh chính là người như thế! Nghĩ đến, chỉ có sư muội Thi Đại Nhi, ở trong mắt Nghệ Phong sư huynh mới là tồn tại hoàn mỹ?

Dung Mị cười cười, dẹp loạn tâm tình một chút, nàng biết lấy tính tình của Nghệ Phong sẽ không giải thích cái gì.

- Ta thích nữ nhân biết tự ái một chút!

Nghệ Phong mở mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dung Mị nói:

- Chỉ là, ngươi không phải muốn múa một khúc sao? Vậy nhảy đi. Ta muốn nhìn xem, mị thuật của Mị Tông phối hợp với vũ đạo, rốt cuộc sẽ ra sao?

Dung Mị nghe Nghệ Phong nói, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, thân ảnh nàng mạnh mẽ lóe lên, bay tới giữa sân, thanh âm nhàn nhạt truyền ra:

- Sẽ không để Nghệ Phong sư huynh thất vọng đâu!

Nói xong, Dung Mị bắt đầu chuyển động thân thể, nguyên bản quần áo cũng không che hết các đường cong của thân thể, lúc này vì theo vũ khúc mà lay động lên. Da thịt trắng noãn như ẩn như hiện, toả ra khí tức vô cùng mị hoặc. Dung Mị lúc này, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt Nghệ Phong, chăm chú thi triển mị thuật như vậy!

Dung Mị giống như một con hồ điệp, ở trong rừng hoa không ngừng phất phới, tư thái tuyệt mỹ, phiêu phiêu dục tiên, lại phảng phất nghìn vạn mị nữ. Không thời khắc nào không đoạt phách nhân tâm.

Nghệ Phong nhìn Dung Mị nhảy múa, không ngờ mỗi một bộ vị của nữ nhân này đều có thể làm cho miệng đắng lưỡi khô, Nghệ Phong lẳng lặng nhìn Dung Mị, nhìn Dung Mị tựu như một tiên nữ tản ra mị ý vô cùng. Tuyệt mỹ mà lại mê hoặc đoạt nhân tâm!

Nghệ Phong si mê trong điệu múa của Dung Mị, nhãn thần chăm chú nhìn Dung Mị nhảy hết vũ khúc. Tuyệt đại phong tư, không thể bằng được!

Dung Mị nhìn vẻ tham lam trong mắt Nghệ Phong, trong lòng nàng hiện lên một tia ngạo nghễ.

- Ngươi chung quy cũng đỡ không được mị thuật của ta!

Thế nhưng thời điểm Dung Mị đợi Nghệ Phong có động tác khác, Dung Mị kinh ngạc phát hiện, nhãn thần của Nghệ Phong không ngờ dần dần thanh minh trở lại, vẻ tham lam cũng biến mất không còn một mảnh.

Dung Mị có chút không thể tin được, nàng lấy mị thuật cực mạnh của sư môn thi triển ra, Nghệ Phong làm sao có thể chống đối được? Thế nhưng, khi Dung Mị tiếp xúc đến nhãn thần trong sáng của Nghệ Phong, nàng không thừa nhận không được. Mị thuật của nàng, không ngờ không có tác dụng đối với Nghệ Phong!

Nghệ Phong nhìn nữ nhân câu người trước mặt, ánh mắt đảo qua thân thể mềm mại hoàn mỹ của nàng, hắn cũng có chút không thể tự chủ. Vũ khúc vừa rồi của Dung Mị thiếu chút nữa để tâm hồn hắn bị nhiếp vào. Sau lại dựa vào Lăng Thần Quyết mới miễn cưỡng ổn định nỗi lòng. Nghệ Phong thầm nghĩ may là Dung Mị nhảy vũ khúc này, nếu như Điệp Vận Du mà nói, hắn vô luận như thế nào cũng đỡ không được.

- Ngươi không mặc y phục, không thấy lạnh sao?

Nghệ Phong nhìn Dung Mị nhàn nhạt nói, tuy rằng thân thể nữ nhân này thoạt nhìn rất thoải mái, thế nhưng đã không còn sạch sẽ nữa. Này nếu như là Điệp Vận Du, Tần Y, Tử Âm mà nói, Nghệ Phong đã sớm đè lên rồi. Thế nhưng nữ nhân trước mặt, nhớ tới sự thối nát của nàng, một chút hứng thú Nghệ Phong cũng không có.

- Nếu như Nghệ Phong sư huynh muốn nhìn, Mị nhi có thể cởi toàn bộ áo lót ra!

Dung Mị nhìn Nghệ Phong, lại cười nói.

Nghệ Phong nỗ lực ngăn lời nói "cởi đi" trong lòng, dùng biểu tình lạnh lùng nói:

- Không có hứng thú!

- Phải không?

Dung Mị hi hi nở nụ cười, ánh mắt đảo đến nơi đó của Nghệ Phong, cười rất vui nói:

- Nghệ Phong sư huynh vẫn dối trá trước sau như một!

- Chê cười! Bản thiếu gia được xưng Tiểu quân tử chân thành, sẽ dối trá sao?

Nghệ Phong rất không tiết giải thích cho Dung Mị, mười câu của hắn nhiều nhất chỉ có chín câu là nói dối, như vậy cũng coi là dối trá sao? Chính là bởi vì chân thành trong xương cốt, nên vẫn không tu luyện đến cảnh giới mười câu đều là giả.

Dung Mị đi tới trước, thân thể ngã vào trong lòng Nghệ Phong, thân thể mềm mại thơm tho đè nặng lên người Nghệ Phong, làm cho Nghệ Phong nhíu mày.

- Nếu như Nghệ Phong sư huynh nhịn không được, muội có thể chìu theo ý của huynh!

Dung Mị nhìn Nghệ Phong, trong mắt hàm chứa vũ mị nói.

Nghệ Phong cúi đầu, tay nâng cằm Dung Mị lên, nhãn thần có chút sắc bén nói:

- Nếu như nữ nhân khác, cho dù tướng mạo so với ngươi kém hơn nhiều, nếu mê hoặc bản thiếu gia như vậy, bản thiếu gia không cho ngươi xuống giường sẽ không là nam nhân. Chỉ là thật đáng tiếc, ta đối với ngươi không có hứng thú. Đương nhiên, ngươi cũng đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta lần nữa!

Dung Mị cảm giác cằm bị niết có chút đau nhức, nhìn nhãn thần của Nghệ Phong từ trên cao nhìn xuống, nàng phảng phất như không nghe Nghệ Phong, nhàn nhạt nói:

- Vũ lhúc này, là Lung Linh Hóa Phượng Vũ, là năm đó lão tông chủ của Mị Tông sáng tạo ra. Nàng cũng chỉ múa cho mỗi một mình Tà Đế xem. Cũng không biết sau này vì nguyên nhân gì, đại tông chủ kia lại chính tay đâm Tà Đế. Dẫn đến toàn bộ Tà Tông sụp đổ! Tuy rằng sau này Lung Linh Hóa Phượng Vũ mỗi đại tông chủ Mị Tông đều phải học tập, thế nhưng chưa từng vì ai mà múa qua. Trừ Tà Đế kia là người thứ nhất được xem, huynh là người thứ hai.

- Sau đó thì sao?

Nghệ Phong nhìn Dung Mị, nhàn nhạt hỏi. Dung Mị đè nặng hắn như vậy, hắn cũng không khá hơn gì.

- Ha ha! Không có sau đó! Ta chỉ là nói cho huynh, Lung Linh Hóa Phượng Vũ, cũng không phải mỗi người đều có thể nhìn được!

Dung Mị nở nụ cười, cũng không nói hết.

- Đương nhiên cũng không phải mỗi người có thể nhìn, cũng không phải nam nhân nào cũng định lực tốt như ta! Tất cả nam nhân đều có thể bị chìm đắm trong mị thuật đó!

Nghệ Phong nhàn nhạt nói.

- Hi hi...

Dung Mị cười như trước, từ trên người Nghệ Phong xoay người lại, nhặt lên quần áo vừa mới cởi, giống như tiên nữ đang khoác y lên trên người.

- Tà Đế kia không có thể ngăn Lung Linh Hóa Phượng Vũ! Nghệ Phong sư huynh ở phương diện này, thật ra vượt lên trước hắn rồi!

Nghệ Phong nghe Dung Mị nói, hơi trắng mắt nhìn nàng! Nếu bản thiếu gia không không thích nữ nhân thối nát, đồng dạng cũng đỡ không được. Nam nhân bình thường sẽ cố ý đi ngăn loại dụ hoặc này sao?

- Nghệ Phong sư huynh, sư tôn bảo muội nói cho huynh, Mị Tông muốn mượn Kim Lâu để làm Mị Tông lớn mạnh? Huynh thấy thế nào?

Dung Mị nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong gật đầu nói:

- Uh! Có thể!

Nghệ Phong rất biết điều, nếu Mị Tông đã vì Kim Lâu quật khởi làm nhiều chuyện tình như vậy, hồi báo các nàng một chút cũng là chuyện nên làm. Nghệ Phong không sợ Mị Tông lớn mạnh đảo khách thành chủ. Nghệ Phong có tự tin, chỉ cần hắn còn sống, Mị Tông không dám làm chuyện tình đảo khách thành chủ ở Kim Lâu.

Dung Mị thấy Nghệ Phong đáp ứng, trong lòng nàng cũng vui vẻ. Uy thế hiện tại của Kim Lâu, Mị Tông mượn nó lớn mạnh, như thế sẽ vô cùng nhanh chóng.

- Sư tôn ngươi đi đâu rồi?

Nghệ Phong nhớ tới An Diễm Kiều đồng dạng mị ý mười phần, nhịn không được hỏi, hình như đã lâu không có nhìn thấy nàng rồi.

- Sư tôn bế quan, hiện tại Mị Tông do muội điều hành!

Dung Mị hồi đáp.

- A!

Lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh, nhưng chỉ là nhìn Dung Mị, tuy rằng thủ đoạn so với An Diễm Kiều ngây ngô hơn một chút, thế nhưng cũng là một nữ nhân cực kỳ có thủ đoạn, thảo nào An Diễm Kiều có thể yên tâm giao Mị Tông cho Dung Mị.

Dung Mị thấy trên mặt Nghệ Phong có một tia thất vọng, nàng nghi hoặc hỏi:

- Huynh tìm sư tôn có việc sao?

- Có chút việc nhỏ thôi! Chỉ là nàng bế quan, ta sẽ chờ nàng đi ra rồi nói sau!

Dung Mị nghe Nghệ Phong nói, tuy rằng nghi hoặc Nghệ Phong có chuyện gì, thế nhưng cũng không hỏi thêm.

Đáy lòng Nghệ Phong vẫn nhớ tới chuyện Phệ Châu, hắn nghiên cứu bút ký mà tiền nhân lưu lại rất thấu triệt. Thủ đoạn thu phục Phệ Châu tùy tâm sở dục, trong đó có thủ đoạn bình thường, còn có thủ đoạn phi thường. Nghệ Phong kinh ngạc phát hiện, lấy không thủ đoạn bình thường, cho dù là lấy thực lực hiện tại của hắn, cũng không cách nào thu phục được Phệ Châu.

Nghệ Phong đối với vị tiền bối này bội phục vạn phần, cho dù là Quái lão đầu cũng kém xa hắn. Nghệ Phong nghĩ có nên thử thủ đoạn không bình thường hay không. Nếu có thể thu phục Phệ Châu, Nghệ Phong đoán rằng thực lực của hắn sẽ tăng trưởng gấp mấy lần bây giờ!

Nhớ tới lần trước cùng Ngu Phi đụng tới sự kinh khủng của Phệ Châu, Nghệ Phong nhịn không được rùng mình một cái. Thảo nào Quái lão đầu nói, cho dù Lão đầu tử đối mặt với Phệ Châu, cũng phải mất mấy lớp da.

Dung Mị thấy Nghệ Phong lẳng lặng ngồi trên ghế, nàng không khỏi hỏi:

- Không phải Nghệ Phong sư huynh muốn lấy Hồn Ấn Đỉnh sao?

- Đang chờ! Ta tin tưởng bọn người Cuồng Hổ, hẳn không bao lâu sẽ có thể tìm được Hồn Ấn Đỉnh về!

Nghệ Phong thở nhẹ một hơi. Nghệ Phong rất muốn nhìn, An Dịch sẽ giấu Hồn Ấn Đỉnh ở một nơi rất an toàn. Nghệ Phong cũng tin tưởng suy đoán của hắn, nếu như Hồn Ấn Đỉnh không ở trong phủ đệ của An Dịch, thì chính là ở trên người An Dịch. Nếu như Cuồng Hổ tìm không được, cùng lắm thì động thủ với An Dịch. Nghệ Phong cũng không tin, bên mình nhiều cao thủ như vậy, còn bắt không được một mình hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1642)