Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mị Ảnh - Chương 0729

Mị Ảnh
Trọn bộ 1642 chương
Chương 0729: So văn kén rể
0.00
(0 votes)


Chương (1-1642)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Liễu Mộng Nhiên nhìn trên giường trắng muốt có nhiều điểm anh hồng, trong mắt nàng cũng có chút phức tạp và hào quang khác lạ. Nàng cúi người ở trên ngực Nghệ Phong, nghe tiếng tim đập của Nghệ Phong thoáng có hơi nhanh một chút. Liễu Mộng Nhiên bỗng nhiên ôm chặt Nghệ Phong.

Nghệ Phong nhìn nữ nhân vẻ vô cùng dụ hoặc có thể khiến máu mũi vô số nam nhân tuôn ra này, trong lòng Nghệ Phong cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Thỏa mãn. Nữ nhân có thân thể mềm mại, xinh đẹp dụ hoặc như vậy, khiến Nghệ Phong cảm thấy sủng ái càng đậm.

Thên thể ngọc ngà mềm mại của Liễu Mộng Nhiên thoáng đè ép lên người Nghệ Phong, thân hình tạo ra một đường cong, trắng nõn lả lướt nhìn không xót một cái gì, khiến hô hấp Nghệ Phong thoáng có chút gấp gáp.

Nghệ Phong cố gắng vận chuyển đấu khí diệt ngọn lửa lại bốc lên, dùng trán đè nặng lên mái tóc Liễu Mộng Nhiên, tham lam hít thở mùi hương thanh nhã tỏa ra từ trên người Liễu Mộng. Kéo cái chăn vừa mới vứt qua một bên bởi vì điên cuồng, che khuất thân thể của hai người.

Nghệ Phong làm xong tất cả điều này, lúc này Liễu Mộng Nhiên mới dám hơi ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong. Chẳng qua trên mặt vẫn là ráng đỏ lan rộng. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ trong trắng lộ màu hồng, nhẹ nhàng nhưng có sức hấp dẫn!

- Làm sao vậy?

Nghệ Phong hôn nhẹ lên trán Liễu Mộng Nhiên một cái, mở miệng hỏi Liễu Mộng Nhiên. Hôm nay, Liễu Mộng Nhiên rất khác thường.

Có lẽ có chăn che, Liễu Mộng Nhiên cũng bớt ngượng ngùng hơn rất nhiều. Nàng vẫn vùi mặt vào trong ngực Nghệ Phong, nghe tiếng nhịp tim vững vàng của Nghệ Phong.

- Thiếu gia, gia gia kén rể cho ta!

Liễu Mộng Nhiên nói yếu ớt.

- Kén rể?

Vẻ mặt có phần cổ quái. Hắn nhớ tới lão nhân hắn đã gặp lúc trước ở quốc yến. Tuy rằng Nghệ Phong không nói với lão nhân kia được câu nào, nhưng Nghệ Phong biết lão nhân kia quả thực chính là một lão hồ ly.

Nghệ Phong bị vô số cáo già tính kế, sớm đã bách độc bất xâm. Liễu Mộng Nhiên vừa nói gia gia nàng muốn kén rể cho nàng, Nghệ Phong cũng đã hiểu ra lão gia hỏa này muốn tính kế với hắn.

Ttừ sau lần trước khi Liễu Mộng Nhiên tham dự quốc yến, gần như tất cả giới xã hội thượng lưu Đế Đô đều biết Liễu Mộng Nhiên là nữ nhân của hắn. Tất nhiên, gia chủ Lý gia cũng biết. Nhưng cho dù đúng là như vậy, hắn vẫn để Liễu Mộng Nhiên ở trong phủ đệ của Nghệ Phong. Mà lúc này lại muốn kén rể. Hắn làm vậy nếu không có một chút mưu kế, đánh chết Nghệ Phong cũng không tin!

- Vậy nói cụ thể với ta xem đã xảy ra chuyện gì?

Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên cười nói.

- Vài ngày trước gia gia công bố với Đế Đô nói kén rể cho ta, không giới hạn tuổi, không giới hạn địa vị, chỉ cần lấy quán quân về văn, có thể cưới ta!

Liễu Mộng Nhiên nói đến đây, sắc mặt có chút ửng đỏ. Ngay lập tức nàng bổ sung một câu nói.

- Nhưng Mộng Nhiên ngoài thiếu gia ra, không cần bất kỳ ai.

- Cái kia, Mộng Nhiên a, gia gia nàng có nói không giới hạn giới tính hay không!

Nghệ Phong thiếu chút nữa thì chửi ầm lên. Lão gia hỏa này lại còn không giới hạn tuổi tác. Vậy còn không bằng làm không giới hạn giống loài, không giới hạn giới tính luôn đi.

- Thiếu gia...

Liễu Mộng Nhiên kéo dài giọng gắt lên đầy vẻ bất mãn.

- Ha ha! Đùa thôi, đùa thôi! Có phải đầu gia gia nàng có vấn đề rồi không? Người ta đều là luận võ kén rể. Vì sao với nàng lại so văn kén rể chứ!

Nghệ Phong bất mãn nói thầm.

- Không cho phép ngươi mắng gia gia!

Liễu Mộng Nhiên hung hăng véo một cái vào hông Nghệ Phong. Nghệ Phong đau muốn ôm chăn khóc. Từ lúc nào Liễu Mộng Nhiên nhu thuận lại vận dụng chiêu này vậy.

- Lý gia vốn là thư hương thế gia, cho nên coi trọng tài học nhất. Tất nhiên cách thức kén rể cũng khách với người khác!

Liễu Mộng Nhiên giải thích nói.

Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói như vậy, hắn đột nhiên hỏi:

- Hiện tại có bao nhiêu người báo danh?

Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên chợt đỏ bừng:

- Ta cũng không biết!

Nghệ Phong cổ quái nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:

- Nàng không biết?

Liễu Mộng Nhiên có chút ngại ngùng quá nói:

- Mỗi ngày, người ta đều tấp nập tiến đến Lý phủ báo danh, ta nghĩ không cẩn thận cũng có thể xảy ra chết người.

Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói, cười phá lên. Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong còn tâm tư vui cười, nàng không nhịn được lại hung hăng véo vào bên hông Nghệ Phong một cái nữa, bất mãn gắt giọng:

- Thiếu gia, người ta đang lo muốn chết, người còn cười!

- Điều này chứng minh mị lực của Mộng Nhiên rất lớn, cho nên mới có nhiều nhân tài như vậy muốn ăn thịt thiên nga. Nhưng bọn họ không biết hôm nay nàng đã bị ta ăn mất.

- Hừ, thiếu gia chính là con cóc lừa gạt thiên nga!

Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong còn có tâm tư cười to, nàng tức giận hừ một tiếng nói.

Cho tới bây giờ Nghệ Phong còn chưa từng thấy Liễu Mộng Nhiên nổi giận. Hắn mỉm cười, xoay người lại, ôm thân thêm mềm mại ôn nhu của Liễu Mộng Nhiên vào lòng, khẽ nói bên tai Liễu Mộng Nhiên:

- Hiện tại chỉ có con cóc thiếu gia này lại ăn thiên nga!

- A! Thiếu gia, đừng náo loạn, người ta đang lo lắng muốn chết!

Thân thể Liễu Mộng Nhiên thoáng có chút run rẩy. Nàng cũng không dám lại thử một lần nữa.

Nghệ Phong cười ha ha nói:

- Mộng Nhiên yên tâm đi, lão gia hỏa gia gia nàng làm vậy là cho ta xem, không có việc gì đâu!

- Nhưng...

Mộng Nhiên vuốt ve bàn tay không an phận của Nghệ Phong, có chút sốt ruột nói.

- Toàn bộ người Đế Đô người đều biết Lý gia kén rể. Gia gia không có khả năng nuốt lời. Hắn coi trọng nhất là danh dự.

Nghệ Phong không tỏ ra lo lắng, nhún nhún vai nói:

- Cái này thì có gì đâu. Cùng lắm thì, thiếu gia ta đi tham gia so văn kén rể của nàng, cho tất cả mọi người rơi hết, vậy không phải không ai có thể nói gì rồi sao?

- A! Thiếu gia nguyện ý đi tham gia?

Liễu Mộng Nhiên vui mừng nhìn Nghệ Phong, trong lúc nhất thời quên ngăn cản Nghệ Phong, tay Nghệ Phong đã đột phá phòng tuyến.

Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên cao hứng như vậy, hắn cũng mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ nàng còn không tin thiếu gia của nàng. Thiếu gia nàng văn áp Đường Dần, võ áp Quan Vũ. Được gọi là soái ca trên trời dưới đất duy ngã độc tôn một đóa lê hoa áp hải đường!

Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên không biết Đường Dần và Quan Vũ là ai, nhưng thấy Nghệ Phong lại khoa trương như vậy, nàng cảm giác da mặt cũng nóng lên. Tuy nhiên trong lòng lại cao hứng không thôi. Nàng hiểu rõ về tài học của Nghệ Phong. Bình thường Nghệ Phong không có việc gì đều viết cho nàng hai bài thơ từ, đều có thể nói thiên cổ có một không hai.

Đương nhiên Liễu Mộng Nhiên không biết Nghệ Phong là mặt dặn mày dày trộm cướp của người, bằng không nàng sẽ không tin tưởng vào Nghệ Phong như vậy.

- Thiếu gia, tuy nhiên ta sợ gia gia sẽ làm khó dễ người!

Bỗng nhiên Liễu Mộng Nhiên lo lắng nói. Gia gia nàng biết rõ nàng đã ở cùng Nghệ Phong, còn làm ra trò chiêu thân, sợ là có ý kiến tương đối lớn tới đối với Nghệ Phong.

Nghệ Phong khẽ cười, không thể tưởng tượng được Liễu Mộng Nhiên băng tuyết thông minh như vậy, cũng sẽ bị che mắt. Thảo nào nói nữ nhân có đôi khi chỉ số thông minh có thể biến thành số âm.

- Nàng yên tâm đi! Gia gia nàng làm vậy là muốn ép ta tham gia tỷ thí kén rể! Thật ra không đến mức gây khó dễ cho ta. Nói không chừng còn có thể cho ta một chút tin tức!

Nghệ Phong cười ha hả nói.

- Vì sao?

Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói.

- Ha hả!

Nghệ Phong mỉm cười cũng không giải thích.

- Đến lúc đó nàng sẽ biết!

Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, tuy nhiên nàng cũng không có tiếp tục hỏi. Nàng dán thân thể vào người Nghệ Phong, cũng thoáng an tâm hơn. Hậm hực vừa rồi biến mất không còn một mảnh. Tuy nhiên nhận thấy tay của Nghệ Phong, sắc mặt Liễu Mộng Nhiên lại hồng nhuận lên.

Liễu Mộng Nhiên cũng muốn vẫn buông lỏng. Tay Nghệ Phong đè nặng lên người nàng. Nàng chăm chú nhắm mắt lại, lông mày thoáng có chút rung động.

Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên có ý như vậy, liền hiểu Liễu Mộng Nhiên đã chấp nhận. Hắn khẽ cười, động tác mềm nhẹ lại cùng dây dưa một chỗ với Liễu Mộng Nhiên.

*****

Ba ngày sau, tuy rằng Liễu Mộng Nhiên không tình nguyện, nhưng vẫn rời khỏi phủ đệ Nghệ Phong. Tần Y tự mình hộ tống Liễu Mộng Nhiên trở về. Điều này khiến Nghệ Phong thoáng có chút cảm kích đối với Tần Y. Tần Y làm vậy là có ý biểu lộ cho Lý gia biết, Liễu Mộng Nhiên là người của Lý gia, cũng là người của Nghệ phủ.

Lại thêm một ngày, Nghệ Phong đang luyến tiếc ở trong chăn Tần Y không nỡ rời đi, lại bị Tần Y kéo chăn lên, sốt ruột gấp gáp hầu hạ Nghệ Phong mặc quần áo, đẩy Nghệ Phong tiến đến Lý phủ tham gia so văn kén rể. Nàng nhớ rõ còn kỹ hơn cả Nghệ Phong.

Điều này khiến Nghệ Phong có chút ghen tị. Hiện tại Tần Y thích Liễu Mộng Nhiên còn nhiều hơn so với thích hắn.

Tuy nhiên du hờn dỗi với Tần Y, Nghệ Phong cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Lý phủ. Tuy nhiên khi Nghệ Phong tới Lý phủ đệ, Nghệ Phong đã hoàn toàn thừ người ra. Trước mặt hắn là cả biển người, núi người, gần như không thấy được đầu. Có thể thấy được cuộc so văn kén rể của Liễu Mộng Nhiên thu hút được bao nhiêu người.

Nghệ Phong nhìn đám người tấp nập này, nếu muốn đi xuyên qua đám người sẽ có chút phiền phức. Nghệ Phong nghĩ thầm có nên lăng không phi hành bay qua hay không. Tuy nhiên ngay khi Nghệ Phong có ý tưởng này, một cường giả Vương giai đã lăng không phi hành bay về phía trước.

Tuy nhiên hắn bay còn chưa được bao lâu, đám người tấp nập phía dưới bắt đầu nhặt đá dưới đất. Không có đá thì cởi giày ra. Một đám hung hăng ném về phía người này.

Tuy rằng người này có thực lực Vương giai không tệ, nhưng với nhiều đá và giày như thế, rất nhanh đã bị vùi dập. Nhìn vậy, Nghệ Phong cũng hết hồn, ý tưởng lăng không phi hành quá khứ vừa rồi lập tức biến mất. Không thể giống con chim đầu đàn này.

Không thể lăng không phi hành, Nghệ Phong chỉ có thể giống như những người khác, cố gắng chen chúc về phía trước. Với thực lực của Nghệ Phong, hắn cố gắng hết sức đè xuống, muốn tiến về phía trước cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chẳng qua khi Nghệ Phong tới phía trước, quần áo trên người Nghệ Phong đã biến thành nhàu nát. Cho dù tóc dài phiêu dật, lúc này có vẻ cũng có chút mất trật tự. Nghệ Phong dở khóc dở cười, nhớ tới sáng sớm Tần Y nghiêm túc sửa sang lại quần áo cho hắn, Nghệ Phong lại hận không thể đánh cho đám người này một trận.

Tuy nhiên Nghệ Phong rất rõ ràng. Nếu đánh những người này, sợ là người chịu thiệt lại là bản thân hắn.

Nghệ Phong sửa sang lại quần áo một chút, đang tính vào phủ đệ Lý gia, nhưng lập tức Nghệ Phong liền trợn tròn mắt. Hắn thấy thị vệ phủ đệ Lý gia gọi một đám tên. Người được gọi tên phải lấy danh thiếp ra, sau đó mới có thể đi vào.

Nghệ Phong nhìn qua bốn phía một chút, rốt cục nhắm vào một người. Nếu không có báo danh, vậy chỉ có thể mượn một vài thủ đoạn đặc biệt.

Cách chỗ Nghệ Phong không xa, một người cao ráo, có vẻ mặt rất hài hước. Cái mũi cao cao thoáng có chút vặn vẹo. Miệng lệch, mắt hí, một lớn một nhỏ. Vừa nhìn đã thấy người này thuộc loại cực phẩm. Nghệ Phong thầm nghĩ hắn đi tham gia so văn kén rể, có lẽ sẽ khiến Liễu Mộng Nhiên gặp ác mộng. Vì Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong nhất định phải ngăn chặn nguy hiểm này nảy sinh.

- Ai nha! Đại ca, nhìn bộ dạng ngươi già như vậy, nhất định là tới tham gia kén rể. Đại ca lớn lên có vẻ đặc sắc như vậy, ta nghĩ quán quân lần này nhất định là ngươi!

Nghệ Phong đi tới trước, ôm lấy bả vai cực phẩm, bộ dạng dường như rất thân thiết.

Nam cực phẩm nghe Nghệ Phong tán thưởng, miệng lập tức lộ ra một nụ cười. Hắn giả vờ tiêu sái sửa sang lại quần áo của mình một chút, đầy khí thế hỏi:

- Sao ngươi biết?

- Ta kháo! Nhìn diện mạo đại ca đã biết ngươi là nhân trung long phượng, cái mũi cong tới mức nào, cá tính tới mức nào môi, đặc biệt là con mắt của đại ca. Nháy mắt một cái giống như có ngàn vạn nhu tình. Nếu ngươi không lấy được quán quân, quả thực là không có Thiên Lý.

Nghệ Phong nghiêm trang nói.

- Ha ha... -

Cực phẩm nam cũng nở nụ cười.

- Không nói dối huynh đệ, ngươi đúng là nam nhân thật tinh mắt. Về sau ngươi đi theo ta lăn lộn đi, ta cam đoan ngươi có thể đi vào mười vị trí đầu. Tuy rằng không cươi được đại tài nữ, tuy nhiên chỉ cần có thể đi vào mười vị trí đầu, tâm hồn thiếu nữ của các tiểu thư khác ở Đế Đô còn không ngầm trao cho ngươi sao?

- Đúng vậy, đúng vậy! Về sau tiểu đệ phải nhờ đại ca chiếu cố!

Vẻ mặt Nghệ Phong cảm kích nói, ánh mắt lại vụng trộm chuyển tới phía sau cực phẩm nam. Bàn tay Nghệ Phong ôm bả vai hắn mở tấm danh thiếp ra. Mới nhìn mấy chữ phía trên, thầm nghĩ hóa ra cực phẩm nam này tên là "Phan An"!

Nghệ Phong nhớ tới Phan An trên lịch sử Hoa Hạ, lại nhìn đến cực phẩm nam trước mặt, hắn thoáng so sánh một chút, lập tức còn thiếu chút đã chửi mẹ nó. Không biết Phan An Hoa Hạ biết tên của hắn bị một cực phẩm nam như vậy dùng, có thể tức giận ngã xuống đất hay không.

Nghệ Phong nhìn cực phẩm nam này, trong mắt không khỏi thông cảm cho Phan An.

- Thôi đi! Cùng là người Hoa Hạ, ta cứu vớt cái tên Phan An này một lần vậy!

Nghệ Phong rất lưu loát nhét danh thiếp vào trong lòng.

- Ai nha! Đại ca, tối hôm qua ta ăn phải đồ hỏng đau bụng quá. Ta đi nhà xí trước!

Nghệ Phong ôm bụng vẻ mặt đầy đau đớn nói.

Vẻ mặt Cực phẩm nam xem thường Nghệ Phong, không kiên nhẫn phất tay nói:

Nghệ Phong cười khà khà, nhanh chóng tiến vào trong đám người. Hắn nhìn cực phẩm nam, trong lòng thông cảm không gì sánh được. Chờ một chút ngươi sẽ khóc. Tuy nhiên vì cứu vớt dạ dày của mọi người, Nghệ Phong cảm thấy hắn đã làm một chuyện cực kỳ cao thượng mà lại thần thánh.

...

Nghệ Phong ở trong đám người cũng không phải chờ bao lâu, nhanh chóng nghe Lý gia thị vệ kêu lên:

- Phan An!

Cực phẩm nam hưng phấn chạy về phía thị vệ, nhưng tìm trong người vô số lần, cũng không tìm được danh thiếp. Ngay lập tức, cực phẩm nam toát mồ hôi lạnh đầy người.

Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng, cầm quạt giấy Tần Y chuẩn bị cho hắn trong tay, nhàn nhã thong thả đi về phía trước.

Cực phẩm nam nhìn Nghệ Phong, lập tức cao hứng hô lớn:

- Huynh đệ, ngươi xem thấy danh thiếp của ta sao?

Nghệ Phong nghi hoặc nhìn cực phẩm nam, sờ sờ đầu, sau khi suy nghĩ thật lâu nói:

- Vị cực phẩm huynh này, ta biết ngươi không?

- Ngươi... Ngươi...

Ngay khi cực phẩm nam dùng ngón tay chỉ vào Nghệ Phong, tức giận một câu cũng nói không ra, Nghệ Phong lấy danh thiếp ra, đưa cho thị vệ Lý gia.

- Mời công tử vào!

Thị vệ Lý gia trả lại danh thiếp cho Nghệ Phong, nghiêng người để hắn đi qua. Cực phẩm nam trừng mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hắn dường như muốn phản ánh lại, nhìn thị vệ Lý gia la lớn:

- Hắn cướp danh thiếp của ta!

Lý gia thị vệ thấy cực phẩm nam này đã đủ ngán, lúc này thấy hắn còn dám gây sự, liền hừ một tiếng, nhìn thị vệ duy trì trật tự bên cạnh ra hiệu một cái.

- A...

Cực phẩm nam nhìn thị vệ này hùng hổ đi về phía hắn, trong nháy mắt sắc mặt liền bị dọa tới trắng bệch.

Nghệ Phong thấy thế, vội vàng chắn ở trước mặt mấy thị vệ kia nói:

- Các vị đại ca, trên diện mạo người ta đã có chỗ chút khiếm khuyết. Các ngươi không nên tạo thêm ánh sáng trên người người ta, đối với hắn chúng ta muốn dùng tràn ngập tình yêu và thật tâm thông cảm để đối đãi với hắn!

Mấy thị vệ ngẩn người, lập tức chắp tay nhìn Nghệ Phong nói:

- Thụ giáo, công tử không hổ danh là đọc nhiều sách thánh hiền.

- Ha ha! Quá khen quá khen!

Nghệ Phong cười to vài tiếng, nghênh ngang rời đi, lưu lại một câu truyền đến tai cực phẩm nam.

- Cám ơn!

*****

Ngày đầu tiên: tại hiện trường kén rể lấy chất lượng thi từ đào thải một nửa. Thấy tiêu chuẩn tỷ thí thấp, đương nhiên Nghệ Phong không cần phải trộm cướp. Nói thế nào hắn cũng sinh viên thế kỷ hai mươi mốt, loại tỷ thí dành cho thiếu nhi này, tiện tay vẽ xấu cũng thông qua. Nhưng cho dù đào thải một nửa, vẫn còn tám nghìn người. Điều này khiến Nghệ Phong hoàn toàn chấn động. Tuy rằng biết rõ về mị lực của Liễu Mộng Nhiên, nhưng hắn không nghĩ lại nhiều đến vậy. Nghệ Phong vẫn cảm thấy kinh hãi. Cũng không biết những người này biết Liễu Mộng Nhiên trở thành thị nữ của hắn, hơn nữa còn là loại làm ấm giường, một đám người đó có thể nổi giận muốn giết sống hắn hay không.

Nghệ Phong cảm thấy chuyện Liễu Mộng Nhiên bị hắn ăn tuyệt đối không thể để những người này biết được. Bằng không buổi tối hắn đi ngoài đường tuyệt đối sẽ bị người dùng đá ném chết.

Ngày hôm sau: lấy bốn nghìn! Thông qua!

Ngày thứ ba: lấy một nghìn! Thông qua!

Ngày thứ tư: lấy năm trăm! Thông qua!

Ngày thứ năm: lấy hai trăm! Thông qua!

Tròn năm ngày, rốt cục hoạt động kén rể oanh oanh liệt liệt khống chế xuống còn hai trăm người. Điều này khiến Lý gia cũng thở dài một tiếng. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng hai ngàn người tới tham gia trước không tệ. Nhưng thật sự không ngờ giảm tới mười lần. Điều này khiến bọn họ ngoại trừ cảm thán mị lực của Liễu Mộng Nhiên ra, cũng đồng thời cảm thán thế giới này có quá nhiều con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Tuy rằng trong năm ngày mỗi ngày Nghệ Phong chỉ cần đi Lý phủ một chuyến, sau đó tiện tay làm bài thi từ. Nhưng mỗi ngày bị chèn ép trong đám người đông đức đó, cũng khiến hắn cảm thấy khó ứng phó nổi. Sang ngày thứ sáu, lý phủ ngăn cản không cho bất kỳ người nào không đủ tư cách được tới gần Lý phủ, lúc này Nghệ Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn không cần phải mỗi ngày chật vật chạy về nhà, bị Tần Y cười hi hi một hồi.

Ngày thứ sáu, lấy trăm người mạnh nhất!

Nghệ Phong từng hỏi qua Tần Y, hỏi nàng vì sao không lo lắng. Tuy nhiên Tần Y nói khiến trán Nghệ Phong đen một vạch.

- Có cái gì phải lo lắng. Cho dù đệ bị thua, lấy khí chất thổ phỉ của đệ, chẳng lẽ còn để Mộng Nhiên cho người khác sao? Sợ là đệ sẽ gọi Sát Lâu, thậm chí sư tôn đệ chém giết biến Mộng Nhiên làm áp trại phu nhân.

Nghệ Phong nghe Tần Y nói những lời này, hắn chạy trối chết. Thầm nghĩ người hiểu hắn nhất vẫn Tần Y. Nghệ Phong thật sự đã tính toán như vậy. Tuy rằng hắn không cho rằng với việc ăn trộm tri thức mấy ngàn năm của Hoa Hạ, hắn sẽ bại trong tay những người này. Nhưng nếu thật sự thất bại, cùng lắm cướp lại là được rồi.

Tuy nhiên chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Nghệ Phong không có khả năng làm chuyện như vậy, dù sao đó là nhà của Liễu Mộng Nhiên.

Khi Nghệ Phong chạy tới Lý phủ, tuy rằng hắn đã bắt đầu từ rất sớm, nhưng trong đại sảnh của Lý phủ vẫn chật kín người. Nói vậy hắn lại là người muộn đến đây muộn nhất.

Nhìn một đám ác nhân, trên mặt tươi cười tràn đầy hưng phấn, trong lòng Nghệ Phong không ngừng cười trộm. Hắn thầm nghĩ đại nữ thần trong lòng các ngươi, đã là người của lão tử. Các ngươi còn chẳng hay biết mình đã bị lão gia của Lý gia này chơi, thật sự là bi kịch.

Nghệ Phong quan sát đám người này trên dưới một phen, lại gặp được rất nhiều người quen. Trong đó có tứ đại tài tử của Đế Đô. Còn có cả Bàn Tử và Hầu tử trong cuộc thi lần trước. Nghệ Phong vừa định đi lên gọi bọn họ một tiếng, Nghệ Phong lại phát hiện đến một người bất ngờ cực điểm.

Nghệ Phong nhìn Đại hoàng tử phong độ, khóe miệng cong lên có chút cổ quái. Hắn nhớ tới lời cam đoan của tam hoàng tử đối với hắn, Nghệ Phong cũng thoáng có chút bất mãn. Lúc trước tam hoàng tử tuyên bố hắn muốn đích thân đối phó với hai vị hoàng tử. Nhưng hiện tại tên này còn nhàn rỗi tới tham dự hội thơ. Sớm biết như vậy, lúc trước Nghệ Phong nên ra tay với hắn.

Dường như Đại hoàng tử cũng thấy được có người chăm chú nhìn hắn, hắn nghi hoặc quay đầu. Thấy Nghệ Phong hắn cũng biến sắc. Tuy nhiên lập tức khôi phục lại bình thường.

Đại hoàng tử vẫn phong độ như cũ, đi về phía Nghệ Phong, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười hiền lành nhìn Nghệ Phong nói:

- Ha hả, không thể tưởng tượng được ở nơi này cũng có thể gặp Phong thiếu gia!

- Ha hả, ta cũng rất kinh ngạc. Không ngờ ở nơi này cũng có thể thấy ngươi!

Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Đại hoàng tử nói. Trong lòng mơ hồ hiểu được tính toán của Đại hoàng tử, Nghệ Phong và tam hoàng tử liên hợp, hẳn là tạo uy áp rấ lớn đối với Nhị hoàng tử. Ngoài việc Liễu Mộng Nhiên quả thật rất dụ nhân ra, sợ là còn bởi vì thế lực phía sau Liễu Mộng Nhiên. Dù sao Lý gia làm thế gia có danh tiếng lâu đời, thế lực tương đối lớn.

Tần Y từng phỏng đoán một chút về thế lực Lý gia. Nàng đưa ra kết quả khiến Nghệ Phong chấn động. Tần Y tuyên bố thế lực Lý gia tuyệt đối vượt xa tam đại thế gia Đế Đô. Trong Lý gia có thể còn có Tôn giai.

Tuy rằng không biết Tần Y nhận được tin tức này có thể đáng tin cậy hay không, nhưng không thể phủ nhận chính là, nếu có Lý gia ủng hộ, sợ là Đại hoàng tử lập tức sẽ vượt qua thế hạ phong, áp đảo về mọi mặt.

Nghệ Phong hừ một tiếng, thầm nghĩ thật ra ngươi có suy nghĩ rất hay. Tuy nhiên có bản thiếu gia ở đây, giấc mộng của ngươi sợ là không thành được.

- Chẳng lẽ Đại hoàng tử điện hạ không biết Liễu Mộng Nhiên là nữ nhân của ta sao?

Nghệ Phong cười ha hả nói.

Đại hoàng tử kinh ngạc nói.

- Đại hoàng tử điện hạ thật sự đúng là dễ quên. Chuyện trên yến hội, Mộng Nhiên làm thị nữ của ta, nhanh như vậy đã quên sao?

Nghệ Phong lơ đãng cười nói.

- Thì ra Đế quân nói chính là lần đó. Tuy nhiên đại nữ nhân tài ba chỉ là bạn gái của Đế quân, không thể xem là nữ nhân của Đế quân. Bằng không Lý lão cũng sẽ không nháo ra chiêu thân như vậy!

Đại hoàng tử cười nói.

Nghệ Phong mỉm cười nói:

- Ha hả, tùy ý đi. Tuy nhiên trù tính của Đại hoàng tử lần trước khiến ta vẫn khắc trong tâm khảm, chưa có thời gian hồi báo cho ngươi. Ta nghĩ sẽ tìm thời gian hồi báo cho ngươi.

Sắc mặt Đại hoàng tử biến đổi mạnh mẽ, lập tức nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:

- Đế quân nói cái gì ta không hiểu!

Nghệ Phong nhún nhún vai nói:

- Ta nghĩ tương lai sẽ làm ngươi hiểu!

Sắc mặt Đại hoàng tử âm u bất định, nhìn bóng dáng Nghệ Phong rời đi, hàn quang trong mắt chớp động, trong lòng cũng ân cần thăm hỏi An Dịch trăm ngàn lần. Lần trước trả giá nhiều như vậy, giữ lại không dưới hai người. Điều này khiến hắn tưởng tượng đã hận không thể lôi An Dịch ra lăng trì thêm một lần nữa.

Nếu không phải An Dịch thất bại, hắn sao phải rơi vào tình trạng này.

Đại hoàng tử hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn không tự giác nhìn về phía Nghệ Phong. Hắn biết uy hiếp lớn nhất trong lần này chính là Nghệ Phong.

Nghệ Phong đi đến chỗ cuộc thi nhìn đề mục trên mặt, không chút nghĩ ngợi mượn một tờ giấy trắng, trên mặt đề một bài thi từ:

Thơ bốn mùa:

Thanh phong vô ảnh Nhứ Kham Toái

Kiêu dương chiết chi yến nan phi.

Lạc phong tàn cúc hồng khi tử

Đạp tuyết hữu thanh bất áp mai.

Phan An!

Người của Lý gia dường như không gặp một người nào có tốc độ nhanh như vậy. Ngay khi bọn họ chuẩn bị nhìn lại Nghệ Phong, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng Nghệ Phong. Một đám thoáng ngẩn người nhìn chữ kỹ Phan An kia. Thầm nghĩ đây có thể là hắc mã cho cuộc kén rể lần này!

Nghệ Phong tùy ý làm một bài thơ, tuy rằng không thể sánh được Đường thi Tống từ các loại, nhưng nghĩ hẳn tiến vào trăm người tuyệt đối không là vấn đề. Cho dù tứ đại tài tử và Đại hoàng tử đều đến đây, Nghệ Phong vốn không quá để tâm, cũng chuẩn bị chơi với bọn họ một hồi. Đây là vì hắn, cũng là vì Liễu Mộng Nhiên. Nghệ Phong muốn Liễu Mộng Nhiên nở mặt nở mày đi theo hắn!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1642)