Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mị Ảnh - Chương 0731

Mị Ảnh
Trọn bộ 1642 chương
Chương 0731: Chung kết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1642)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi Nghệ Phong đã một cước đạp lão đáng khinh kia xuống nước, Nghệ Phong liền giống như hắc mã vùng dậy, trong nháy mắt nổi bật nhất trong tất cả toàn bộ hiện trường kén rể. Đặc biệt là câu đối mắng kinh điển kia, càng đẩy thanh danh của Nghệ Phong lên tới đỉnh điểm.

Phan An biến thành từ mà tất cả mọi người tại hiện trường kén rể đều thảo luận. Cùng lúc đó, tất cả sòng bạc đông như trẩy hội. Một đám người đều yêu cầu đặt cược chủ yếu vào Phan An. Chẳng qua tất cả sòng bạc nhận được tin tức này, đã từ chối tiếp tục đặt cược.

Điều này khiến một vài người hối hận không thôi, hận lúc trước không đặt cược cùng Cuồng Hổ. Những người này chỉ có thể đặt hi vọng trên người tứ đại tài tử, hi vọng bọn họ có thể xoá sạch hắc mã Nghệ Phong này.

Mà Nghệ Phong bị vây trong những lời thăm hỏi, lúc này đã bị tra tấn đến mức không ra dạng người nữa. Tham gia vài trận đấu, đã bị đám thị nữ hôn tới mức khắp nơi đều là son môi. Toàn thân, trên mặt khắp nơi đều là dấu môi. Nếu không thật sự chú ý nhìn, thậm chí không thể nhận ra đây là Nghệ Phong.

Hai người khỉ ốm và mập mạp thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, hâm mộ đồng thời lại không khỏi vui sướng khi người gặp họa. Nhìn Nghệ Phong, chật vật không thôi, lúc này bọn họ mới phát hiện so với Nghệ Phong, bọn họ suất hơn nhiều.

Nghệ Phong buồn bực dùng tay không ngừng lau dấu môi son trên gương mặt. Tuy nhiên càng lau lại càng nhòe ra, biến thành cả khuôn mặt đỏ thẫm. Nghệ Phong thật sự không ngờ được nữ nhân dị giới cũng điên cuồng như vậy, cũng có thể sánh ngang với ở quán bar kiếp trước. :

Nghệ Phong thầm nghĩ liệu nơi này còn có phải là hiện trường kén rể hay không? Có nhiều người nhìn như vậy, đổi lại là một hoàn cảnh khác, phỏng chừng những nữ nhân này có thể dùng sức mạnh đối với hắn.

Nghệ Phong nhìn quần áo hắn đã có dấu vết bị xé rách, hắn cảm thấy có chút may mắn đã bảo vệ được đai lưng của mình, nếu không sẽ càng thêm bi kịch. Chỉ là không biết Liễu Mộng Nhiên và Lý gia lão đầu tử thấy bộ dạng hắn thế này sẽ nảy sinh ra ý tưởng gì nữa.

- Phong thiếu gia, lần này cám ơn ngươi. Nếu không phải ngươi giúp, chúng ta cũng chỉ có thể dừng lại ở thứ hạng hai mươi lăm người!

Mập mạp cười ha ha nói.

Nếu không phải khi tấn cấp mười người, Nghệ Phong vụng trộm cho hai người bọn họ một bài thi từ, sợ là vô duyên bước vào danh sách mười người mạnh nhất.

- Làm nam nhân, không ăn gian sao có thể đối diện được với cuộc sống của chính mình!

- Ha ha! Đúng vậy, ba người chúng ta liên kết, thơ tình vừa ra, tứ đại tài tử cũng sẽ biến thành tứ đại tiểu trùng!

Khỉ ốm hung hăng càn quấy cười to nói. Hắn không có ý niệm gì đối với Liễu Mộng Nhiên. Hắn cũng không cho rằng hắn có thể ăn được thịt con thiên nga kia. Tuy nhiên có thể đi vào danh sách mười người, về sau sau còn phải lo lắng tiểu nữ tử không yêu thương nhung nhớ. Nghĩ tới điểm này, hai người khỉ ốm liền phá lên cười đầy vẻ càn rỡ.

Nghệ Phong thoáng nhìn về phía hai nam nhân không tiền đồ này với vẻ xem thường, trong lòng không tự chủ được nhớ tới mấy trận thi đấu lớn này, lần lượt ôm ấp những thân thể mềm mại ôn hương, Nghệ Phong cũng nở nụ cười tà. Tuy rằng không có thể ăn, nhưng vẫn có thể chấm mút một chút.

Dưới sự dẫn dắt của thị vệ Lý gia, rốt cục Nghệ Phong cũng trèo vào hoa thuyền sang trọng nhất giữa sông kia. Rốt cục luận văn kén rể cũng bước vào trận chung kết.

Khi Nghệ Phong bước trên hoa thuyền, trong lòng không khỏi lẩm bẩm nói: Đại hoàng tử, hi vọng ngươi không bị đào thải, bản thiếu gia còn chờ ngược đãi ngươi!

Hai người khỉ ốm đi tới, nhìn thấy vẻ mặt cười âm hiểm của Nghệ Phong cũng, không kìm lòng cảm thấy run rẩy. Trong lòng không khỏi đoán rằng ai vừa không may bị hắn nghĩ tới vậy?

Sau khi Nghệ Phong tỉ thí với lão biến thái Phòng Đồ kia đã bộc lộ chút tài năng. Còn hai trận đấu còn lại quả thật tương đối bảo thủ. Chỉ vừa đủ có thể khiến hắn tấn cấp mà thôi. Thậm chí còn không sắc bén bằng hai người bọn họ. Nhưng hiện tại bước vào trận chung kết, hai người không cần nghĩ ngợi cũng biết Nghệ Phong đã muốn bạo phát. Nhớ tới tình cảnh lần trước khi tứ đại tài tử bị đánh, Nghệ Phong cũng lộ ra vẻ tươi cười như vậy, hai bọn họ lại không khỏi thông cảm cho tứ đại tài tử.

Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, quả nhiên Nghệ Phong thấy được Đại hoàng tử và tứ đại tài tử. Tuy nhiên điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, Nghệ Lưu cũng bước vào mười người mạnh nhất. Còn có một người lớn lên trông xanh xao, Nghệ Phong không quen. Tuy nhiên có thể bước vào mười người đứng đầu, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

- Ha ha! Đại ca! Đại ca đến cướp đoạt đệ muội của mình, đại ca không cảm giác đỏ mặt sao?

Nghệ Phong đi về phía trước, lớn tiếng cười nói, tặng cho Nghệ Lưu một quyền. Tên này thực sự quá vô sỉ!

Nghệ Lưu nghi hoặc nhìn người đứng trước mặt. Trên khuôn mặt đầy dấu môi son, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dáng của Nghệ Phong. Nếu không phải giọng nói Nghệ Phong khiến Nghệ Lưu quen thuộc, hắn cũng không dám nhận.

- Nhị đệ, sao đệ ở trong này?

Nghệ Lưu nghi hoặc nói.

- Lời vô nghĩa! Đương nhiên là mang đệ muội của huynh về nhà rồi!

Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói.

- Đệ muội? Liễu đại tài nữ?

Nghệ Lưu nghi hoặc nói.

Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:

- Ngoại trừ Mộng Nhiên ra, còn có nữ nhân nào đáng để ta chú ý như vậy sao?

Nghệ Lưu sửng sốt, lập tức nghĩ ra điều gì, nhìn Nghệ Phong kinh hãi thất thanh nói:

- Đệ là Phan An?

Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng nói:

Nghệ Phong thực sự không biết phải làm sao. Hắn cũng không ngờ được Phan An gây hỏa tới vậy.

Tuy rằng Nghệ Lưu không rõ Hoa Hạ là cái gì, tuy nhiên Nghệ Phong tự kỷ như vậy, cũng không phải lần đầu tiên hắn lĩnh giáo, hắn trực tiếp không thèm để ý nói:

- Ngươi thật sự đê tiện, lại đặt cược mình một trăm vạn.

- Ha ha! Đúng vậy! Đừng nói cho ta biết đại ca không đặt cược vào chính mình. Chậc chậc, đại ca biết rõ phải thua, còn đặt cược vào mình, đây mới là cảnh giới vô địch!

Nghệ Phong cười ha ha nói.

Nghệ Lưu nghe Nghệ Phong nói vậy, cũng phá lên cười. Tiếng cười của hai người khiến ánh mắt mọi người đều tập trung cả lại.

Hiển nhiên Tứ đại tài tử cũng nghe ra giọng nói của Nghệ Phong. Sắc mặt bọn họ mạnh mẽ biến đổi, nhìn ánh mắt Nghệ Phong có vẻ hoảng sợ. Hiển nhiên ấn tượng về Nghệ Phong trong cuộc thi thơ lần trước vẫn để lại một bóng ma tâm lý sâu đậm trọng lòng bọn họ.

Thì ra bọn họ không thấy tên Nghệ Phong, một đám còn vụng trộm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, khi thấy Nghệ Phong đứng ở nơi này, tâm bọn họ lập tức bị treo lên, đối mặt với Nghệ Phong, bọn họ không hề có chút tin tưởng nào.

Lúc trước Nghệ Phong ba bước ba thơ, khiến bọn họ chấn động sâu sắc.

- Không phải hắn không báo danh sao?

Mộ Dung Hắc Đạt thì thào lẩm bẩm.

- Dường như hắn chính là thất hắc mã Phan An!

Nghệ Cao Thắng không biết phải làm sao cười khổ nói.

Trong lúc nhất thời Bốn người đều tĩnh lặng. Bọn họ thật sự không ngờ được Nghệ Phong sẽ cải danh tới tham gia kén rể. Vui quá hóa buồn cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu, hung hăng trừng mắt nhìn một cái nói:

- Mộng Nhiên đã là đệ muội của đại ca. Đại ca không nên đánh chú ý vào nàng. Bằng không, ngay cả huynh là đại ca của ta, ta cũng đánh chết huynh!

- Phi! Đệ nói gì vậy? Vì sao ta lại không hiểu chứ?

Nghệ Lưu cười ha ha một tiếng nói.

Nghệ Phong cũng đồng dạng nở nụ cười tà:

- Không tin huynh hỏi Mộng Nhiên đi, đã người lẫn tâm của nàng đều là của ta.

- Thật sự?

Nghệ Lưu hồ nghi hỏi.

- Đánh rắm, ta còn phải lừa huynh sao?

Nghệ Phong khinh thường quay đầu.

- Ta ngất! Lại một củ cải trắng tốt như vậy lại bị gia súc vây quanh.

Nghệ Lưu chửi ầm lên. Cực kỳ xem thường nhìn Nghệ Phong. Hắn nhớ tới Tần Y điên đảo chúng sinh đồng dạng bị Nghệ Phong tổn hại, Nghệ Lưu cảm thấy Nghệ Phong rất gia súc.

- Cút!

Nghệ Phong thiếu chút nữa thì tức giận một cước đạp qua. Rõ ràng là trai tài gái sắc. Vậy mà tên này vừa nói ra khỏi miệng liền biến vị.

*****

- Lý Công, Tiêu Công, Liễu tiểu thư đã đến.

Ngay khi hai người Nghệ Phong và Nghệ Lưu đang căng thẳng, đám tài tử đều cũng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn về phía một phía cực kỳ cung kính.

Nghệ Phong định nhãn nhìn lại, quả nhiên thấy gia chủ Lý gia. Trên mặt hắn lộ vẻ mặt hiền lành tươi cười, ánh mắt lướt qua trên người một đám tài tử. Khi hắn nhìn thấy mặt Nghệ Phong đầy dấu môi son, hắn thoáng giật mình. Tuy nhiên lập tức chuyển dời đi. Cho dù Nghệ Phong có sức cảm nhận tốt cũng không phát hiện.

Mà Tiêu Công đứng ở phía bên tay trái hắn, vẫn tuổi già sức yếu, nhưng tinh thần lại có vẻ cực kỳ hăng hái.

Đứng bên phải gia chủ Lý gia là Liễu Mộng Nhiên. Toàn thân Liễu Mộng Nhiên mặc váy dài, tôn lên tài sắc của nàng. Làn da trắng mịn không bị váy dài che lấp lộ ra vẻ sáng bóng. Nàng nở một nụ cười thản nhiên, khiến toàn bộ nam nhân trên thuyền đều đầu óc choáng váng mê man.

Nghệ Phong nhìn ánh mắt một đám đầy vẻ si mê, trong mắt không khỏi có vẻ tự hào. Nữ nhân này đã là của hắn. Hắn nhớ tới bộ dạng dụ hoặc của Liễu Mộng Nhiên lúc nàng trần như nhộng, trong mắt Nghệ Phong cũng có vẻ đắc ý.

"Ha ha, nếu đám khốn kiếp này biết Liễu Mộng Nhiên đã sớm trằn trọc ở dưới thân chính mình, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào?"

Liễu Mộng Nhiên đối với ánh mắt ân cần của tứ đại tài tử nhìn cũng như không thấy. Khi ánh mắt nàng chuyển dời đến trên mặt đầy dấu son môi của Nghệ Phong, trong mắt có ý oán trách. Tuy nhiên, nàng lập tức lấy ra một chiếc khăn lụa, đang định nhanh chóng tới lau mặt cho Nghệ Phong lại bị gia chủ Lý gia kéo lại.

Liễu Mộng Nhiên sửng sốt, lúc này mới nhìn Nghệ Phong với ánh mắt của một người có lỗi, trong mắt có ý tự trách.

"Chết rồi, chết rồi!"

Trong nháy mắt Nghệ Phong cảm giác lại bị Liễu Mộng Nhiên chinh phục một lần nữa. Nữ nhân này lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn, quả thực có thể khiến người ta cưng chiều đến tận xương tủy.

- Các vị tài tử mời ngồi!

- Các vị tài tử có thể bước vào mười người đứng đầu, cũng là nhân trung long phượng. Ta sẽ chọn ra một người ưu tú nhất trong các vị, làm vị hôn phu của Mộng Nhiên.

- Được tham dự buổi kén rể của tiểu thư, cũng không uổng công ta chờ đợi.

Tam hoàng tử cười nói sang sảng, nhìn Liễu Mộng Nhiên không chút che dấu tình ý nồng đậm của hắn.

Nghệ Phong trắng mắt nhìn. Đối với kẻ chuyên nịnh bợ này, hắn trực tiếp không thèm để ý. Mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

- Ha hả!

Lý gia gia chủ mỉm cười hai tiếng, sau đó ánh mắt không lưu dấu vết dời đến trên người Nghệ Phong, tiếp tục nói.

- Lý gia là nhà thế gia thư hương, yêu cầu cực cao đối với tài học. Cho nên tài tử cầm kỳ thư họa tinh thông đều mọi thứ mới có thể bước vào cửa Lý gia ta.

- Xin Lý gia đi vào chính đề!

Hiển nhiên tứ đại tài tử đối với cầm kỳ thư họa của bọn họ đều có sự tin tưởng nhất định. Tuy rằng bọn họ e dè Nghệ Phong, nhưng vẫn sang sảng nói.

- Không vội! Chậm rãi nghe ta nói hết!

Lý gia gia chủ mỉm cười, tiếp tục nói.

- Bốn vị có thể bước vào mười người đứng đầu, vậy thi từ ca phú không thể tục. Vậy lần này chúng ta không so về thi từ ca phú nữa. Phan An công tử, ngươi nghĩ như thế nào?

Liễu Mộng Nhiên nghe Lý Công nói như vậy, mặt nàng lập tức biến sắc, nhìn Lý gia gia chủ vội la lên:

- Gia gia! Không phải vừa rồi gia gia đã đồng ý với ta sao?

Tất nhiên Liễu Mộng Nhiên biết, nếu tỷ thí thi từ ca phú, không ai có thể so với Nghệ Phong. Nghệ Phong tiện tay vẽ xấu cũng là thiên cổ có một không hai. Bọn họ thực sự khó có thể sánh bằng. Cho nên Liễu Mộng Nhiên yêu cầu bên trong đề mục tỷ thí nhất định phải có thi từ ca phú. Gia chủ Lý gia cũng đồng ý. Nhưng không thể tưởng tượng được lúc này hắn lại xóa bỏ hạng mục mà Nghệ Phong am hiểu nhất. Điều này khiến Liễu Mộng Nhiên không khỏi khẩn trương!

Nghệ Phong sửng sốt. Thật sự không ngờ được Liễu Mộng Nhiên lại nói quá lời như vậy. Điều này cũng chứng tỏ gia chủ Lý gia thật sự muốn gây khó dễ với hắn. Nghệ Phong có chút nghi hoặc. Gia chủ Lý gia không phải ngu ngốc, lẽ nào không thể nhìn ra quan hệ giữa Liễu Mộng Nhiên và hắn. Gia chủ Lý gia làm như vậy thì có gì tốt?

Nghệ Phong lại không biết được rằng, Lý Công thấy mặt Nghệ Phong đầy dấu môi son, liền giận gấp công tâm. Tên tiểu tử khốn kiếp này trong cuộc thi kén rể, còn dám câu dẫn nữ nhân khác. Không để cho hắn một chút đòn phủ đầu, về sau không chừng hắn sẽ khi dễ chết tôn nữ bảo bối của mình. Cho nên hắn không chút nghĩ ngợi liền thay đổi đề mục đã thương lượng trước với Liễu Mộng Nhiên.

- Cháu không cần phải lo!

Lý Công nhìn Liễu Mộng Nhiên nói một câu. Sau đó hắn nhìn về phía Nghệ Phong nói.

- Phan An công tử cảm thấy thế nào?

Nghệ Phong không thể nói gì hơn, nhún nhún vai nói:

- Lý Công là chủ nhân, tất cả mọi việc, ngài quyết định là được rồi!

"Tên tiểu tử khốn kiếp này, lại còn không chút để ý như vậy. Về sau Mộng Nhiên không phải sẽ bị hắn khi dễ tới chết sao?"

- Ha hả! Nếu tất cả mọi người không có ý kiến! Ta sẽ đưa ra đề mục. Tổng cộng có ba trận tỷ thí. Trong cầm kỳ thư họa sẽ so tài chơi cờ và vẽ tranh. Còn về phần một trận cuối cùng sẽ do Mộng Nhiên ra đề mục. Chỉ cần trong các ngươi có người qua được ba cửa ải này, chính là con rể của Lý gia ta.

Gia chủ Lý gia nói.

- Gia gia!

Liễu Mộng Nhiên khẩn trương, thiếu chút nữa thì khóc. Không thể tưởng tượng được gia gia nàng lại có vẻ không muốn Nghệ Phong qua được, liên tục trừ đi hai hạng mục Nghệ Phong sở trường nhất. Cầm hoạ thi từ, ở đây có ai có thể so sánh được với hắn?

Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên gấp thành như vậy, hắn trừng mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên, ra hiệu cho nàng yên tâm. Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên tức giận gia gia nàng, tuy nhiên thấy vẻ mặt Nghệ Phong tự tin như vậy, nàng nhìn gia chủ Lý gia hừ một tiếng, cũng không tiếp tục phản bác.

Tứ đại tài tử nghe Lý Công nói, thiếu chút nữa thì phì cười. Tỷ thí như vậy hoàn toàn là đứng về phía bọn họ. Bọn họ biết Nghệ Phong cầm kỹ thi từ rất mạnh, nhưng chẳng lẽ chơi cờ và vẽ tranh Nghệ Phong cũng có thể có một không hai trong thiên hạ sao?

Một đám vốn không mấy tin tưởng, lại tìm trở về, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng đầy khiêu khích.

Nghệ Phong không nói gì, chỉ mỉm cười. Chỉ là mấy kẻ ngu ngốc mà thôi, ở trước mặt tổ tông vì tán gái đã dốc sức nghiên cứu cầm kỳ thư họa, chẳng lẽ bọn họ còn có thể trở mình lên trời được sao?

- Nếu các vị công tử cũng không có ý kiến, vậy trận đầu tỷ thí vẽ tranh đi. Ta cố ý mời Tiêu Công làm trọng tài. Tiêu Công là người mọi người rất rõ ràng. Tuyệt đối sẽ không thiên vị. Vậy lấy tôn nữ của lão phu Mộng Nhiên làm mẫu, vẽ một bức tranh đi. Người nào có tốc độ nhanh nhất, vẽ hình tượng nhất là người giành được thắng lợi! Tiêu Công, ngươi nói vài câu đi!

Gia chủ Lý gia cười nói.

Tiêu Công đứng ra nói:

- Ha ha, quy tắc đúng như lời Lý Công đã nói. Tuy nhiên ta hạn chế thời gian là ba nén hương. Sau ba nén hương, mặc kệ có hoàn thành hay không, đều nhất định phải dừng bút.

- Ba nén hương?

Đám tài tử không nhịn được đều kinh ngạc. Tuy rằng ba nén hương cũng không tính là nhiều lắm, nhưng muốn vẽ một bức đẹp thì vẫn có hơi ít một chút. Tuy nhiên có thể bước vào mười người đứng đầu, trừ hai người khỉ ốm ra, đều là nhân trung long phượng. Tuy rằng buồn chán vì thời gian ít ỏi, nhưng không có một người nào đưa ra lời dị nghị. Dù sao không ai muốn cảm thấy không bằng người khác.

Nghệ Phong bĩu môi, dường như lầm bẩm nói:

- Vẽ có một bức tranh cũng cần tới ba nén hương sao. Liệu có thể ngủ hay không?

Nghệ Phong nói thầm nhưng cũng không có ý giấu diếm người khác. Tiêu Công cười ha ha hai tiếng nhìn Nghệ Phong nói:

- Phan An công tử có ý kiến gì không?

Nghệ Phong thấy ánh mắt mọi người đều quay sang nhìn hắn, hắn mỉm cười nói:

- Ách, không có ý kiến gì.

- Phan An công tử có ý kiến gì cứ việc nói ra!

Tiêu Công cũng biết Phan An chính là Nghệ Phong. Hắn mỉm cười tiếp tục nói.

- Ách! Ta chỉ cảm thấy thời gian như vậy có chút vấn đề.

Mọi người nghe Nghệ Phong nói những lời này, một đám vui sướng khi người gặp họa: Hóa ra hắn lo lắng thời gian ít!

- Nếu Phan An công tử cảm thấy ít, ta có thể tăng thêm đến năm nén hương!

- A! Không cần không cần! Ý ta muốn nói, thời gian thế này quá dài. Có thể chỉ một nén hương được không vậy?

Sau khi Nghệ Phong thốt ra những lời này, sắc mặt đám người đang cười nhạo Nghệ Phong lập tức cứng ngắc lại.

*****

- Một nén hương?

Tiêu Công cũng ngẩn người, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Nghệ Phong. Dường như hắn còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Cho dù ngoáy bút vẽ một bức tranh xấu, nếu muốn vẽ xong bức tranh trong vòng một nén hương, đối với phần lớn mọi người mà nói cũng cực kỳ khó khăn.

- Một nén hương cũng đã rất dài!

Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc. Một nén hương đối với hắn mà nói quả thật có hơi dài.

Nghệ Phong vừa thốt ra những lời đó, trong lòng mọi người dâng lên một ngọn lửa tức giận. Một đám người này đều cảm thấy Nghệ Phong đang sỉ nhục bọn họ. Một nén hương làm sao có thể vẽ ra một bức tranh cho ra trò?

Cho dù là Nghệ Lưu, cũng không khỏi cau mày nhìn Nghệ Phong nói:

- Nhị đệ, có phải đầu đệ đã phát sốt rồi không?

Nghệ Phong duỗi tay sờ lên trán Nghệ Lưu, sau đó trừng mắt một cái nói:

- Ngươi mới bị phát sốt!

- Ha hả! Nếu Nghệ Phong công tử tự tin như vậy, vậy ngươi cứ tùy ý là được rồi. Thời gian vẫn quy định là ba nén hương!

Tiêu Công là hảo thủ trong thi họa, tất nhiên không hy vọng những tài tử này vì chạy theo thời gian làm ra những bức tranh không thể coi được. Cho nên hắn vẫn quyết định là ba nén hương.

Nghệ Phong không thể nói thêm được điều gì, chỉ nhún nhún vai. Cùng lắm thì lãng phí nhiều thời gian chơi cùng với bọn họ một chút mà thôi.

- Mời bắt đầu!

Tiêu Công chỉ bảo tôi tớ đốt lên một nén hương thượng hạng, nhìn đám người Nghệ Phong xua tay nói.

Tứ đại tài tử và Đại hoàng tử căn bản không dám lãng phí thời gian, rất nhanh vội đi đến bên cạnh cái bàn và giấy trắng do Lý gia chuẩn bị, bắt đầu pha mực.

Nghệ Phong không nhanh không chậm đi đến vị trí của hắn, căn bản không liếc mắt nhìn giấy mực đặt ở trên bàn. Ngược lại hắn lấy từ trong nhẫn ra mấy khúc than củi thật to, sau đó dùng đấu khí không ngừng tước thành một thứ giống bút máy. Nghệ Phong tùy ý đập đập vài cái trên tờ giấy trắng, phát hiện dùng rất thuận tay, trên mặt cũng có ý cười.

Ngay từ đầu Tiêu Công và Liễu Mộng Nhiên đã chú ý tới Nghệ Phong. Thấy chẳng hiểu tại sao Nghệ Phong lại làm ra một que than củi như vậy, một đám liếc mắt nhìn nhau, không rõ rốt cuộc Nghệ Phong muốn làm gì.

Tuy rằng trong lòng Liễu Mộng Nhiên có chút gấp gấp, tuy nhiên cũng không tiến lên quấy rầy Nghệ Phong, chỉ nắm chặt bàn tay, giống như tiếp sức cho Nghệ Phong.

Tiêu Công thấy bộ dạng Liễu Mộng Nhiên như vậy, lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ xem ra học sinh đắc ý nhất của hắn đã bị Nghệ Phong lừa hoàn toàn.

- Mộng Nhiên, ngươi cũng không biết Nghệ Phong đang làm gì sao?

Tiêu Công không nhịn được tò mò hỏi.

- Không biết! Tuy nhiên ta tin tưởng thiếu gia nhất định sẽ thắng!

Liễu Mộng Nhiên kiên định nói.

Tiêu Công cười khổ vài tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Nghệ Phong, chỉ thấy Nghệ Phong đã bắt đầu vẽ. Dường như Nghệ Phong hoàn toàn không để ý tới những việc khác. Mọi người còn chăm chú nhìn Liễu Mộng Nhiên, nhưng Nghệ Phong từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên cái nào.

Điều này khiến trong lòng Liễu Mộng Nhiên cảm thấy ngọt ngào. Chỉ lẽ vì Nghệ Phong nhớ rõ nàng ở trong lòng, mới không cần nhìn nàng cũng có thể vẽ ra nàng.

Trong khi Nghệ Phong vẽ tranh, ban đầu động thủ còn có một chút trúc trắc, tuy nhiên càng về sau càng thuần thục, gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, tay liền múa lên.

Trên bức tranh của Nghệ Phong dần dần hiện ra một bóng người tuyệt mỹ, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười. Cũng đã lâu lắm rồi hắn không vẽ tranh. Thật ra cũng không có gì trúc trắc, ngược lại bởi vì sức cảm nhận cường đại, khiến trình độ phác hoạ cũng được nâng cao hơn rất nhiều.

Năm đó khi Nghệ Phong học đại học, tuy rằng phác hoạ không tính là số một số hai, tuy nhiên chỉ vì muốn có vốn liếng tán gái, hắn cũng đã bỏ công khổ học. Cho nên cũng không phải quá kém cỏi. Hiện tại có sức cảm nhận cường hãn như vậy, cho dù đã lâu không dùng tới những thức còn học đại học, Nghệ Phong cũng có thể đẩy lên mức tốt nhất.

Sau khi phác họa sơ qua, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Nghệ Phong đã vẽ được hình dáng của Liễu Mộng Nhiên, trông rất sống động. Rất nhanh, Nghệ Phong đã thu bút máy bằng than củi do hắn tự chế, đặt sang bên cạnh.

Hắn nhìn về phía nén hương kia. Không ngờ nén hương còn chưa đốt hết tới một phần tư.

Nghệ Phong thoáng sửng sốt, thật sự không ngờ được tốc độ lại nhanh như vậy. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên, thấy con mắt Liễu Mộng Nhiên nhìn không chớp về phía hắn, Nghệ Phong trừng mắt ra hiệu về phía nàng, để Liễu Mộng Nhiên yên tâm, hắn đã hoàn thành.

Liễu Mộng Nhiên đọc được ý tức trong ánh mắt Nghệ Phong. Sau khi nàng thoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía nén hương còn chưa cháy hết một phần tư, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đồng dạng, Tiêu Công cũng thấy hai người liếc mắt đưa tình, cũng thừ người ra một chút. Hắn thật sự không ngờ được tốc độ của Nghệ Phong lại nhanh như vậy. Thậm chí Tiêu Công còn nghi ngờ, không phải Nghệ Phong sẽ tùy ý vẽ hai ba đường cho xong đấy chứ? Tiêu Công càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Sợ là Nghệ Phong biết rõ hắn không bằng những tài tử khác, cho nên cố ý nói thời gian quá dài, cũng tùy ý qua loa cho xong.

Nghĩ vậy, Tiêu Công không khỏi nhìn về phía gia chủ Lý gia, truyền lại ý tứ là: ngươi phải cẩn thận Nghệ Phong cướp cô dâu!

Gia chủ Lý gia thấy Nghệ Phong đã dừng bút, lại nhìn ý tứ do Tiêu Công truyền qua, hắn hừ một tiếng.

Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên tin tưởng Nghệ Phong, nhưng tốc độ vẽ của Nghệ Phong nhanh như vậy, khiến trong lòng nàng có chút bất an. Nàng rất muốn tiến về phía trước xem thử bức tranh của Nghệ Phong thế nào, nhưng cũng biết điều này không phù hợp quy củ. Nàng chỉ có thể ngồi tại chỗ không ngừng lo lắng.

Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía đám tài tử, thấy đám tài tử này vẫn đắm chìm trong việc vẽ tranh. Nghệ Phong nhìn phần nén hương còn lại, hắn thực sự không biết phải làm sao. Hắn thầm nghĩ chờ đợi như vậy thật sự sẽ ngủ mất.

Nghệ Phong rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy thêm một tập giấy trắng khác, lại phác họa Liễu Mộng Nhiên trên mặt giấy trắng. Dù sao đi nữa, cũng còn thừa thời gian, còn không bằng dùng để luyện phác hoạ.

Nghệ Phong tìm được cảm giác, tốc độ càng lúc càng nhanh. Một bức phác hoạ nữa nhanh chóng hoàn thành trong tay Nghệ Phong. Nghệ Phong lại bắt đầu một bức tranh khác. Nghệ Phong thầm nghĩ có phải nên vẽ cho Liễu Mộng Nhiên một tuyển tập tranh hoàn hay không? Nghệ Phong nhớ tới chiến sĩ xinh đẹp kiếp trước. Tuy rằng không thích nhìn lắm, nhưng không thể không thừa nhận nữ nhân này vẫn rất mê người.

Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, liền dùng hình ảnh nữ chiến sĩ xinh đẹp vẽ lên trên người Liễu Mộng Nhiên. .

Liễu Mộng Nhiên và đám người Tiêu Công đã hoàn toàn thừ người ra. Chỉ thấy số lượng thay đổi giấy liên tục của Nghệ Phong tăng theo cấp số nhân, tiếp tục đặt xuống một bức tranh, tốc độ mau lẹ khiến người ta kinh ngạc. Thậm chí bọn họ cảm thấy mắt bọn họ còn không theo kịp tốc độ thay giấy của Nghệ Phong.

Một tập giấy thật dày trước mặt Nghệ Phong, lại nhanh chóng giảm xuống.

Liễu Mộng Nhiên cũng không biết Nghệ Phong đã vẽ ra bao nhiêu bức tranh. Tuy nhiên cuối cùng Liễu Mộng Nhiên cũng không dám nhìn xuống. Với tốc độ vẽ tranh như vậy, liệu bức tranh còn có thể nhìn được hay sao?

Dường như Nghệ Phong không biết tới cảm giác của nàng, vẫn tùy ý vẽ rất nhanh trên mặt giấy. Chiếc bút này do Nghệ Phong tự mình chế tạo đã bị hắn dùng gần hết. Điều này khiến Nghệ Phong sửng sốt, đồng thời cũng không khỏi cười khổ ngừng lại. Khi hắn quay đầu nhìn về phía nén thương, đã cháy hết hai nén rưỡi.

Nghệ Phong nhìn qua phía tay bên trái một chút, thầm nghĩ hắn cũng vẽ được chục bức tranh.

Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong đã vẽ xong, rốt cuộc nàng không nhịn được, không để ý với quy củ hay hạnh kiểm xấu các loại, di động cơ thể uyển chuyển của nàng đi về phía Nghệ Phong. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc bức tranh của Nghệ Phong thế nào.

Tiêu Công cũng cảm thấy tò mò, cũng không ngăn cản Liễu Mộng Nhiên. Ngược lại hắn cũng đi về phía Nghệ Phong.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1642)