Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mị Ảnh - Chương 0773

Mị Ảnh
Trọn bộ 1642 chương
Chương 0773: Từ trước đến nay chỉ có ta khi dễ người khác
0.00
(0 votes)


Chương (1-1642)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ khoảng nửa khắc, bốn phía rơi vào trong sự yên tĩnh. Dong binh đoàn người thừ người ra nhìn Nghệ Phong. Con mắt lão đại trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Thật lâu sau bọn họ dùng sức lắc lắc đầu, nuốt nuốt nước miếng rốt cục thừa nhận chuyện trước mặt là sự thật.

Chỉ thấy đám người trước mặt bọn họ vốn vênh váo tự đắc, một đám ngã trên mặt đất không còn hơi thở. Hơn mười võ giả, trong đó còn có bốn Tướng cấp, nhưng gần như chỉ trong nháy mắt, những người này đã chết. Thực lực như vậy, bọn họ không thể tưởng tượng được.

Cho dù là Cát đại thúc, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được khóe miệng thoáng run rẩy. Mặc dù biết Nghệ Phong rất mạnh, nhưng hắn không thể tiếp nhận được đối phương đã mạnh đến mức này.

Cát đại thúc hít một hơi thật sâu, nhìn Nghệ Phong đi đến bên cạnh hắn, không nhịn được cười mắng:

- Ta còn xem thường tiểu tử nhà ngươi! Thực lực của ngươi đạt được tới trình độ nào?

- Vương cấp sơ giai!

Nghệ Phong mỉm cười hai tiếng nói.

Mặc dù tất cả mọi người suy đoán đến thực lực của Nghệ Phong bước vào Vương cấp, nhưng nghe chính miệng Nghệ Phong thừa nhận, bọn họ vẫn không khỏi quay đầu nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ và sùng bái.

Hai huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy không nhịn được cười khổ nói:

- Không biết kiếp này ta còn có cơ hội đạt được Vương cấp hay không?

Nghệ Phong cười ha ha nói:

- Yên tâm, với thiên phú của các ngươi, Vương cấp không phải là vấn đề!

- Ha ha! Hi vọng lời vàng của ngươi có thể trở thành sự thật!

Áo Hỏa Áo Thủy nghe Nghệ Phong nói, tâm tình cũng trở lên khoan khoái phá lên cười.

- Ca ca! Ca ca! Ta thì sao?

Dung nhi ở bên cạnh cũng ghé miệng nói. Vừa rồi, nàng kiến thức quá Nghệ Phong ra tay mau lẹ, trong con mắt đã đầy sao.

Nghệ Phong nhìn lướt qua thiếu nữ trước mặt, một Sư cấp sơ giai, Nghệ Phong không nhịn được nở nụ cười:

- Lười nhác như nàng, cả đời cũng không có cơ hội!

Dung nhi nghe Nghệ Phong nói, trong nháy mắt đầu nàng cúi xuống, có chút u oán liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, ngay lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ, lẩm bẩm:

- Về sau ta cũng sẽ cố gắng tu luyện!

Mọi người nghe Dung nhi nói thầm, không khỏi mỉm cười. Áo Hỏa Áo Thủy cùng với Nghệ Phong và Cát đại thúc lại liếc mắt nhìn nhau, trong óc không khỏi chợt hiện lên một bóng người, khóe miệng không khỏi hiện ra ý cười.

- Cát đại thúc, sau khi Tình Nhi đi vẫn không quay về dong binh đoàn sao?

Nghệ Phong mỉm cười hỏi.

Cát đại thúc lắc đầu nói:

- Tiểu nha đầu và ngươi thần bí giống nhau, từ sau khi rời khỏi liền không thấy bóng dáng.

Nghệ Phong nghe câu trách cứ thoáng có phần sủng ái, hắn cười ha ha cười nói:

- Mấy năm nay vẫn có chút bận rộn!

Cát đại thúc cười ha ha nói:

- Tiểu tử ngươi cũng đừng giả vờ, là bận đi quyến rũ tiểu nữ nhân khác thôi. Đi, tới bản doanh của chúng ta.

Nghệ Phong gật đầu, nhìn đám người Độc Hạt không còn chút sinh khí đang trên mặt đất, Nghệ Phong cũng muốn biết vì sao Cát đại thúc lại trêu chọc những người này. Nhìn qua ý tứ của Độc Hạt, dường như bọn họ rất mạnh.

...

Đoàn người nhanh chóng tới trấn nhỏ trong hạp cốc. Cát đại thúc dẫn theo Nghệ Phong đến một chỗ. Nghệ Phong nhìn có vài chục thành viên trong doanh trại dong binh đoàn, trong mắt cũng có ý cười. Trong hạp cốc này, dong binh đoàn như vậy cũng coi như rất mạnh.

Chẳng qua, lấy đi ra bên ngoài không đủ người khác nhìn.

- Cát đại thúc, nói một chút đi, có chuyện gì khiến dong binh đoàn Mãnh Hổ muốn giết các ngươi vậy?

Nghệ Phong vừa vào doanh trại, liền nhìn Cát đại thúc nói. Mà bên kia Dung nhi, đã bắt đầu thổi phồng năng lực của Nghệ Phong với đám dong binh đoàn không biết tình hình.

Cát đại thúc cười khổ một tiếng, thở dài một hơi nói:

Nghệ Phong nghe Cát đại thúc nói, nhíu mày nói:

- Dong binh đoàn Mãnh Hổ rất mạnh sao?

Cát đại thúc gật đầu nói:

- Đoàn bọn họ có ba đội trưởng, mỗi đội trưởng đều đạt được Vương cấp. Trong đó nghe nói đại đội trưởng còn đạt tới ngũ giai. Trong toàn bộ giới dong binh đoàn cũng coi như là nhân vật số 1. Dong binh đoàn nhỏ bé trong hạp cốc như chúng ta sau có thể sánh cùng.

Nghệ Phong nghe Cát đại thúc nói vậy, hắn cũng không nhịn được nhíu mày. Hắn không để Vương cấp bình thường vào mắt, nhưng đạt được Vương cấp ngũ giai lại khiến Nghệ Phong có cảm giác áp lực rất lớn. Đây là cường giả đã có thể lĩnh hội năng lượng thuộc tính.

- Ha hả, ngươi cũng không cần lo lắng về cái này. Ta đã ra khiến giải tán dong binh đoàn này của chúng ta, cũng không muốn bọn họ gặp phiền toái!

Cát đại thúc thấy Nghệ Phong không nói lời nào, hắn chua sót mỉm cười vài tiếng nói. Ba Vương cấp, mặc kệ đặt ở đâu cũng có lực uy hiếp rất lớn.

- Ngược lại, vậy thì không cần!

Nghệ Phong lắc đầu nói.

- Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng không phải không đối phó được!

Nghệ Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Lúc này Tội Ác Chi Thành cách hắn quá xa. Bằng không điều động một vài người từ Tội Ác Chi Thành quá, đủ để tiêu diệt bọn họ ngàn vạn lần. Mặc dù Thánh địa cách hạp cốc này không xa, nhưng nếu muốn người thánh địa xuống núi, điều này so với tiến đến điều động người trong Tội Ác Chi Thành còn khó thực hiện hơn.

Hiện nay chỉ có một biện pháp, cũng chỉ có dựa vào bản lĩnh của bản thân hắn. Nhưng Nghệ Phong có tự đại hơn nữa, cũng không tin tưởng đối kháng ba Vương cấp, trong đó một người đã đạt được ngũ giai.

Cát đại thúc nghe Nghệ Phong nói dường như muốn ra mặt cho bọn họ, hắn cũng không nhịn được hoảng sợ, nhìn Nghệ Phong giọng gấp gáp nói:

- Ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ! Tuy rằng ngươi mạnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của ba Vương cấp!

Nghệ Phong mỉm cười nói:

- Cát đại thúc nhận được bảo vật gì, có thể khiến bọn họ đến diệt khẩu!

Cát đại thúc lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, một viên trong suốt lung linh giống như bảo thạch, giống như châu thể. Khi hồn lực tiếp xúc đến gần nó, tâm trí như thể bị lạc mất. Ta thật vất vả mới giãy dụa ra được.

Nghệ Phong nghe Cát đại thúc nói, cảm thấy thần kỳ! Có thể khiến một Tướng cấp bị lạc tâm trí, châu thể này có hiệu quả mê thất cũng quá mạnh đi! Chẳng lẽ là thiên tài địa bảo đặc biệt sao?

- Thôi đi, quan tâm tới nó làm gì. Từ trước đến nay chỉ có ta cướp người khác, còn cho tới bây giờ không ai cướp được của ta. Dong binh đoàn Mãnh Hổ đúng không. Bản thiếu gia chơi cùng các ngươi!

Nghệ Phong tùy ý cười nói.

- Nghệ Phong! Ngươi đừng hành động theo cảm tính!

Cát đại thúc khẩn trương nói.

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Ha hả, Cát đại thúc đừng lo lắng. Ta còn không ngốc đến mức giết đối phương ở doanh trại của họ đâu. Huống chi, lấy thực lực của ta, cho dù đối phương có cường giả Vương Cấp ngũ giai, ta muốn trốn, bọn họ cũng tuyệt đối không ngăn được ta!

Cát đại thúc thấy Nghệ Phong tự tin như thế, trong mắt cũng có chút hồ nghi, nhưng rất nhanh hắn liền gật đầu thật mạnh. Đối với thiếu niên trước mặt này, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng.

Nghệ Phong thấy Cát đại thúc như vậy, hắn vỗ vỗ bờ vai Cát đại thúc nói:

- Thúc chỉ cho ta địa điểm của dong binh đoàn Mãnh Hổ. Ta sẽ đi gặp bọn họ trước!

Nếu Nghệ Phong đã hạ quyết tâm, hắn cũng không có giữ lại. Hắn nói tất cả về nơi dong binh đoàn Mãnh Hổ trấn giữ cho Nghệ Phong biết, chỉ hy vọng những điều này có thể có điều gì trợ giúp cho Nghệ Phong.

*****

Sau khi Nghệ Phong nhận được tin tức từ Cát đại thúc, hắn không hề do dự, từ chối đề nghị của Cát đại thúc muốn đi cùng hắn. Ngay lúc đó, một thân ảnh chợt lóe lên, để lại một đạo tàn ảnh ở trong tầm mắt mọi người.

Cát đại thúc nhìn đạo tàn ảnh kia, lo lắng trong lòng cũng đã biến mất hơn phân nửa. Đúng như Nghệ Phong đã nói, dựa vào tốc độ này, nếu hắn muốn chạy trốn, cho dù là Vương cấp ngũ giai, cũng không nhất định ngăn được Nghệ Phong.

Dung nhi vốn thổi phồng với mọi người rằng Nghệ Phong rất lợi hại, khi thấy Nghệ Phong biến mất như vậy, nàng sốt ruột quay đi quay lại, nhìn Cát đại thúc hỏi:

- Đội trưởng, Nghệ Phong ca ca đi đâu vậy?

Cát đại thúc nhìn hòn ngọc quý trong đoàn, hắn mỉm cười nói:

- Hắn đi tới dong binh đoàn Mãnh Hổ.

Một câu nói của Cát đại thúc, khiến Dung nhi sửng sốt, đồng thời trên mặt cũng nở nụ cười đầy tự hào:

- Ta đã nói Nghệ Phong ca ca sẽ không nhìn chúng ta bị khi dễ. Hừ, bảo dong binh đoàn Mãnh Hổ khi dễ chúng ta, chờ Nghệ Phong ca ca đi đánh chết bọn họ.

Cát đại thúc nhìn Áo Hỏa Áo Thủy nói:

- Hai người các ngươi đi theo ta. Người còn lại tạm thời phân tán trước, đừng ở lại doanh trại.

Mọi người thấy Cát đại thúc như thế, cũng biết Cát đại thúc sợ cái gì. Hắn vẫn sợ dong binh đoàn Mãnh Hổ đến bao vây tấn công bọn họ.

Sau khi mọi người gật đầu, cũng thu thập đồ đạc bắt đầu phân tán rời khỏi đó. Trước không giải quyết được dong binh đoàn Mãnh Hổ, bọn họ cũng không dám ở lại doanh trại quá lâu.

- Sao ngươi không đi?

Cát đại thúc thấy Dung nhi vẫn đứng ở tại chỗ, nghi hoặc hỏi.

- Hi hi, nhất định là Cát đại thúc đi tìm Nghệ Phong ca ca, ta muốn xem nghệ Phong ca ca khiến dong binh đoàn Mãnh Hổ hoa rơi nước chảy thế nào.

Dung nhi cười hì hì nói.

Cát đại thúc nghe Dung nhi nói vậy, không biết phải làm sao cười khổ một tiếng. Hắn búng một cái vào trán Dung nhi, cười mắng:

- Vậy ngươi đi theo chúng ta đi. Ngươi đi theo người khác, ta còn cảm thấy lo lắng!

Trong ánh mắt hưng phấn của Dung nhi, hai huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy cũng bắt đầu dẫn đường ở phía trước. Tốc độ của bọn họ không nhanh bằng Nghệ Phong. Hơn nữa bị Dung nhi làm vướng chân, tốc độ thật ra chậm đến mức đáng thương. Nhớ tới tàn ảnh Nghệ Phong vừa để lại, Cát đại thúc cũng không trông cậy có thể giúp đỡ Nghệ Phong. Chỉ có điều trong lòng lo lắng khiến hắn muốn mau chóng nhận được tin tức của Nghệ Phong.

...

Dong binh đoàn Mãnh Hổ cách hạp cốc cũng không gần. Cho dù lấy tốc độ của Nghệ Phong, cũng tốn một thời gian dài, lúc này mới chạy tới địa điểm của dong binh đoàn Mãnh Hổ.

Nghệ Phong nhìn thành trì to lớn trước mặt. Tuy rằng không bằng Tĩnh Hinh Thành, nhưng ở ranh giới giữa hai đại đế quốc, cũng hiếm có thể có một thành trì như vậy. Cũng bởi vì là chỗ ranh giới của hai đại đế quốc, khu vực này cũng thuộc về địa phương mà cả hai bên đều bỏ mặc. Hơn nữa tới gần một lối vào Lam Linh Sâm Lâm. Thành trì này thật ra đã thành chỗ vui chơi của dong binh đoàn.

Ở trong này, không những chính là nhân vật có thể tiếp cận hai đại đế quốc, càng có thể xâm nhập Lam Linh Sâm Lâm bắt giết ma thú vân vân. Địa lợi khiến nơi này phát triển nhanh chóng. Dong binh đoàn tọa lạc tại nơi này, khác hẳn với dong binh đoàn của Cát đại thúc.

Nghệ Phong tiến vào bên trong thành trì, thương phẩm rực rỡ muôn màu cùng với các phòng thông báo về nhân vật dong binh đoàn, có to có nhỏ, thật ra đã biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn về tên của tòa thành trì này.

Nghệ Phong không sốt ruột đi tìm dong binh đoàn Mãnh Hổ. Mặc dù thành trì có lớn một chút, nhưng dong binh đoàn Mãnh Hổ vốn hành sự hung hăng càn quấy, muốn tìm đến căn cứ của bọn họ thật dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, cho dù Nghệ Phong có to gan lớn mật, cũng không dám trực tiếp tiến vào căn cứ của người ta. Có thể tiến vào dong binh đoàn đứng trước năm trong giới dong binh đoàn, khiến Nghệ Phong rất e dè.

Nghệ Phong tìm một khách điếm, ngồi xuống. Nghệ Phong với cách ăn mặc của đệ tử quý tộc, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý. Dù sao thành viên của dong binh đoàn hỗn tạp, Lúc nào cũng có thể có người mới đến. Chẳng qua ông chủ khách điếm, lại liếc mắt nhìn về phía Nghệ Phong mấy lần.

Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi quan sát lại ông chủ kia một phen. Nghệ Phong kinh ngạc phát hiện, ông chủ kia cũng đạt được Vương cấp. Nghệ Phong không khỏi cảm thán. Trong thành dong binh đoàn này thật sự đúng là ngọa hổ tàng long. Không thể tưởng tượng được một ông chủ khách điếm nho nhỏ cũng là một cường giả như vậy.

Nghệ Phong nhớ tới Tội Ác Chi Thành, nhớ tới số lượng Vương cấp trong Tội Ác Chi Thành, thầm nghĩ những thành trì đặc biệt, số lượng cường giả thường thường khiến nhiều người phải chặc lưỡi.

Trong lần thu phục Tội Ác Chi Thành trước, Nghệ Phong cũng không ngờ được Tội Ác Chi Thành có Vương lại có tới hơn hai mươi người, hơn hai mươi Vương cấp. Cho dù Tôn giai đối mặt với điều đó cũng ăn không tiêu.

Nếu không phải người trong Tội Ác Chi Thành không có khả năng liên kết, Nghệ Phong muốn khiến bọn họ thần phục thật sự là điều không có khả năng. Cho dù hiện tại, bọn họ thần phục Nghệ Phong, nhưng lại cũng không đến mức mọi chuyện đều nghe Nghệ Phong.

Nghệ Phong khẽ cười với ông chủ khách điếm kia, đối phương sửng sốt, đồng thời cũng nhìn Nghệ Phong nở một nụ cười thân mật. Với nhãn lực nhiều năm nay của hắn, thiếu niên trước mặt này lại khiến hắn nhìn không thấu, khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm.

Ông chủ khách điếm nhìn Nghệ Phong xoay người lên lầu, cũng kéo một tiểu nhị lanh lợi ở bên cạnh, gọi hắn chiêu đãi Nghệ Phong cho tốt.

Tuy rằng tiểu nhị nghi hoặc không hiểu vì sao ông chủ lại coi trọng đối với một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, nhưng vẫn gật đầu. Tuy nhiên trong lòng lại nghi hoặc. Vì sao Nghệ Phong có thể hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ cường giả mới có thể hưởng thụ?

...

Đêm khuya, một đạo nhân ảnh từ bên trong khách điếm bắn ra. Ông chủ vốn đang buồn ngủ cũng giật mình mở to mắt, nhìn bóng dáng chợt lóe lên kia, trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh hãi. Tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn. Đúng là hắn vẫn chưa tới mức nhìn nhầm.

Nhớ tới những điều hôm nay tiểu nhị đã báo cáo với hắn, ông chủ khách điếm cũng nhìn về một phía, trong mắt có chút thông cảm. Trêu chọc một nhân vật như vậy, cho dù là ở trong thành dong binh đoàn có thể đi vào trước năm cũng sẽ rất đau đầu.

Với sức cảm nhận của Nghệ Phong, tất nhiên hắn biết ông chủ khách điếm đã chú ý tới hắn, nhưng hắn không cảm thấy có chút lo lắng nào. Hôm nay hắn thông qua tiểu nhị tìm hiểu về tin tức của dong binh đoàn Mãnh Hổ. Nhưng điếm tiểu nhị biết gì nói nấy, thậm chí có vài điều tiểu nhị không biết, sau khi đi một chuyến, lập tức liền nói cho Nghệ Phong biết kết quả!

Đãi ngộ như vậy, nếu không phải do ông chủ khác điếm ở phía sau chỉ thị, Nghệ Phong đánh chết cũng không tin.

Ông chủ khách điếm là một người thông minh. Hắn khẳng định có thể suy đoán được mục đích của Nghệ Phong là muốn tìm phiền phức cho dong binh đoàn Mãnh Hổ. Nghệ Phong cũng không ngờ, danh tiếng của dong binh đoàn Mãnh Hổ ở trong thành dong binh đoàn lại kém đến loại tình trạng này. Ngay cả một ông chủ khách điếm cũng ước gì có người tìm phiền toái cho hắn.

Nghệ Phong có chút thông cảm cho dong binh đoàn Mãnh Hổ. Có tin tức do ông chủ khách điếm cung cấp, Nghệ Phong càng có niềm tin đối phó được dong binh đoàn Mãnh Hổ.

Trên đường Nghệ Phong bay như tên bắn, nhanh chóng tới bên cạnh một tòa nhà không lớn. Nghệ Phong mơ hồ có thể nghe được những tiếng động ầm ĩ. Nghe âm thanh này, chút nghi ngờ vốn có trong lòng Nghệ Phong đối với ông chủ khách điếm cũng biến mất không còn một mảnh.

Tiểu nhị đã nói cho hắn biết, tam đội trưởng của dong binh đoàn Mãnh Hổ cùng thông dâm với một quả phụ. Mỗi buổi tối nhất định sẽ tới nhà quả phụ này để qua đêm. Trong lời nói của tiểu nhị, có một chút ý đố kị.

Nghệ Phong nghe tiếp kêu trầm bổng không định, khóe miệng Nghệ Phong lộ ra một nụ cười lạnh. Ta không dám tới căn cứ của các ngươi. Nhưng khi các ngươi ra khỏi căn cứ, vậy không thể trách ta được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1642)