← Ch.0075 | Ch.0077 → |
Ngay lúc đang suy nghĩ thì khung xương khổng lồ của Dạ Mạc thú đã phóng đến bên cạnh Phong Liệt đang biến thành một đoàn khói đen, mắt thấy sắp xông qua.
- Hừ! Cầu phú quý trong hung hiểm! Liều mạng!
Dưới tình thế cấp bách, trong lòng Phong Liệt đột nhiên hạ quyết tâm, đoàn khói đen bám lên cổ Dạ Mạc thú, cùng Dạ Mạc thú phóng về phía trước.
Nếu như Dạ Mạc thú lúc cường thịnh, dựa vào Tinh Thần lực vô cùng cường hoành của nó, Phong Liệt tất không thể ẩn mình được.
Nhưng giờ phút này, tinh hồn của nó đã bị hắc diễm của Hủ Thần Điêu đốt cho suy yếu vô cùng, hơn nữa chỉ một lòng bỏ chạy nên không hề chú ý trên người có một làn khói đen.
Dạ Mạc thú cũng không chạy được bao xa, chốc lát sau, nó đột nhiên chui vào trong một cái động lớn tối như mực, ngay sau đó, liền thấy nó quẫy mạnh cái đuôi chỉ còn lại một nửa.
Cũng không biết là động đến cơ quan nào, chỉ nghe nổ ầm một tiếng, cửa động đột nhiên rơi xuống một tảng đá lớn, đem cửa động khóa chặt.
Sau đó, thân thể Dạ Mạc thú ầm ầm ngã xuống đất, không thể di động thêm chút nào.
- Không hay rồi! Lý trưởng lão, nhanh mở cửa động, tinh hồn của nó sắp tiêu tán rồi!
Sở Huyền nhìn thấy một màn này cũng khó có thể bảo trì trấn định, lo lắng hét với Lý trưởng lão.
- Yên tâm, một tảng đá lớn mà thôi, không thể làm khó được lão phu!
Lý trưởng lão vừa dứt lời, một bên vung ra song chưởng, khối đá lớn vài chục trượng bắn ra mảnh vụn tung tóe, lập tức biến thành đá vụn, hai người cũng không để ý đến bụi mù đầy trời, vội vàng xông vào trong đại động.
Phong Liệt biết tận dụng thời cơ, tình huống khẩn cấp, cũng không dám do dự.
Ngay trong nháy mắt Dạ Mạc thú ầm ầm ngã xuống đất, hắn nhanh chóng ngưng tụ ra Hắc Ám chi thân, không chút do dự đem Dạ Mạc châu ném vào trong mắt Dạ Mạc thú.
Cả cái đầu của Dạ Mạc thú, cũng chỉ có con mắt là nhược điểm, những địa phương khác, ngay cả đao kiếm cũng khó thương tổn, rất khó phá hủy.
Phong Liệt sau khi làm xong liền nắm chặt lấy Tế Thiên thần thương, chằm chằm đề phòng Dạ Mạc thú.
Dưới đau đớn kịch liệt, Dạ Mạc thú vạn phần không cam lòng muốn đứng lên, nhưng lúc này nó đã như đèn cạn dầu, chỉ rung động một chút lại vô lực ngã xuống.
Tiếp đó trong đôi mắt bị phá nát của nó bỗng nhiên bắn ra một chùm hắc mang mờ mờ.
Thấy một màn này, Phong Liệt biết Dạ Mạc châu đã đem tàn hồn của Dạ Mạc thú câu nhập vào, trong lòng không khỏi đại hỉ.
Nhưng còn đợi hắn cao hứng bao lâu thì tảng đá lớn ở cửa động đột nhiên "ầm" một tiếng, vỡ nát thành mảnh vụn, rất nhiều tàn phiến mang theo dư kình gào thét lướt qua thân Phong Liệt.
Phong Liệt kinh hãi, mắt thấy bên ngoài có người xông vào, hắn vội vàng thu lại Dạ Mạc châu, cũng không xem xét cẩn thận, lập tức không ngừng lao về phía sâu trong đại động.
Trong nháy mắt Phong Liệt rời đi, Lý trưởng lão và Sở Huyền gần như đồng thời xuất hiện bên cạnh thi thể Dạ Mạc thú.
- Sở công tử mau ra tay! Chậm một chút nữa sẽ không kịp!
Lý trưởng lão nhịn không được mà khẩn trương nói.
Thật ra cũng cần hắn nói thì Sở Huyền đã sớm đi đến bên cạnh đầu Dạ Mạc thú, lập tức muốn lấy ra Dạ Mạc thú.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên ngừng lại, ngơ ngác nhìn con mắt của Dạ Mạc thú đã bị nghiền nát, hai mắt hắn như muốn lồi ra, trợn tròn mắt lắp bắp:
- Đây... đây...
- A! Sở công tử, ngươi còn chờ... ặc!
Lý trưởng lão vạn phần lo lắng đi đến bên cạnh Sở Huyền, thập phần không kiên nhẫn mà thúc giục, giống như hận không thể bắt lấy Dạ Mạc châu mà làm thay hắn.
Nhưng lúc chứng kiến thấy cảnh tượng tiếp theo, hắn cũng không khỏi kinh hãi, ngay sau đó vội phóng xuất Tinh Thần lực, quét qua một lượt, lập tức hoảng sợ phát hiện, trong đầu của Dạ Mạc thú đã không còn chút hồn lực ba động nào.
Lý trưởng lão cũng trợn tròn mắt, gương mặt già nua nhanh chóng trở nên trắng bệch, tức giận đến toàn thân khẽ run, gầm lên:
- Đây, đây... chết tiệt! Lại bị tên hỗn đản nào nhanh chân trước rồi!
- Kẻ đó khẳng định còn chưa rời đi, vẫn còn trong động phủ này! Chúng ta nhanh tìm!
Sau vài giây ngẩn người, cả hai đồng loạt phản ứng, Lý trưởng lão đột nhiên phóng xuất ra Tinh Thần lực cường đại của Long võ giả Cương Khí cảnh, bắt đầu tìm kiếm trong đại động.
Tinh Thần lực của Long võ giả theo tu vi tinh thâm thì cũng sẽ lớn mạnh.
Tinh Thần lực của Long võ giả Nguyên Khí cảnh không cách nào ly thể, chỉ có thể làm được việc nội thị bản thân, Long võ giả Chân Khí cảnh có thể dò xét trong phương viên mười trượng, mặc dù hai mắt nhắm chặt, nhưng có thể thu hết tất cả vào mắt, thậm chí so với mắt nhìn còn rõ ràng hơn rất nhiều. Mà Long võ giả Cương Khí cảnh lại có thể tra xét với phạm vi trăm trượng.
Lúc này Lý trưởng lão một bên phóng xuất Tinh Thần lực tìm kiếm khắp xung quanh, một bên chậm rãi đi vào sâu trong đại động, Sở Huyền cũng theo sát phía sau hắn, ánh mắt quét khắp bốn phía đề phòng.
Trong lòng hai người đều cho rằng, kẻ nhanh chân đến trước dám đoạt "thức ăn" trước mắt cao thủ Cương Khí cảnh, nhất định không phải kẻ yếu, cho nên cả hai đều không dám có chút chủ quan, trong lòng dị thường cảnh giác, e sợ bị người khác âm thầm đánh lén.
Đôi mắt thanh linh của Sở Huyền cũng dần trở nên thâm thúy mà quỷ dị, tùy thời thi triển đòn sát thủ của bản thân.
Mà lúc này đây, Phong Liệt đã xâm nhập vào sâu hơn 300 trượng trong đại động, có điều khiến Phong Liệt khiếp sợ chính là hắn đã chạy đến cuối động, nhưng lại không có đường ra.
Đại động này cao hơn 30 trượng, rộng chừng trăm trượng, rất là rộng rãi, trên mặt đất phủ đầy da lông, bên trong không có gì để ẩn thân, tất cả mọi thứ đều có thể nhìn thấy.
Đầu Dạ Mạc thú cấp bốn kia mặc dù đã có thể nói tiếng người, chỉ số thông minh không kém gì nhân loại, nhưng chung quy vẫn là hung thú, động phủ bố trí quả thật quá đơn giản, ngoại trừ trong góc có một đống lớn Long tinh và trăm kiện đao kiếm Linh Bảo chồng chất một đống ra, không còn thứ gì khác.
Nhìn đại động trên dưới kín kẽ này, Phong Liệt không khỏi sinh lòng tuyệt vọng, hắn cũng không cho rằng bản thân có thể trong cái động phủ này mà tránh được Tinh Thần lực tra xét của cao thủ Cương Khí cảnh, cho dù có hóa thành hắc vụ thì cũng không được, hôm nay thật đúng là thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn.
Lúc này, tiếng bước chân của Lý trưởng lão và Sở Huyền đã đến gần, chỉ e tùy thời đều có thể xông tới.
Phong Liệt không khỏi cười khổ một tiếng, hôm nay xem ra đã sơn cùng thủy tận, có chạy đằng trời cũng không thoát.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Phong Liệt âm thầm hạ quyết tâm ngửa bài vời hai người, tin rằng nếu như hắn hiển lộ ra Ma Long Hắc Ám chi thân của mình thì hai người cũng không trảm sát mình ngay tại chỗ.
Chỉ là từ đó về sau, thân phận của hắn sẽ từ tối thành sáng, chỉ e những gì trải qua kiếp trước rất có khả năng sẽ tái diễn.
Nghĩ đến đây, Phong Liệt không khỏi một hồi nản lòng thoái chí, rất không cam lòng.
Nhưng tiếp đó, đang lúc Phong Liệt chuẩn bị từ bỏ chạy trốn, thản nhiên đối mặt với Lý trưởng lão và Sở Huyền thì đột nhiên có một tia âm thanh truyền vào tai hắn.
← Ch. 0075 | Ch. 0077 → |