← Ch.0144 | Ch.0146 → |
Nói thật ra thì Phong Liệt tự nhận mình so với đám Tề Xương Vũ, Nhạc Đông Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chẳng qua là so với bọn hắn, tinh thần trách nhiệm của mình nhiều hơn một chút, cũng chưa từng mất đi nhân tính mà thôi.
Mà tình cảm của hắn đối với hai người Tiểu Yên, Tiểu Lục cũng căn bản không cách nào đánh đồng với đám người Lý U Nguyệt, Sở Tiểu Điệp.
Đối với hai nàng, hắn càng nhiều hơn nữa là thưởng thức một phần sắc đẹp, cùng với ở thời điểm thân cô thế cô này, có suy nghĩ bồi dưỡng một cặp trợ thủ có thể trở thành phụ tá đắc lực của mình.
Nói trắng ra là, thành phần lợi dụng hơi nhiều một chút.
Bất quá, hôm nay, hai nàng tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị đối với mình đối với mình quả thực hoàn toàn không có yêu cầu, chính hắn là một đại nam nhân lại đắn đo cái gì?
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Phong Liệt không phải là kẻ ngu, không giống như Liễu Hạ Huệ, ôm nữ nhân cả buổi tối mà trong lòng không có chút ham muốn nào, tự nhiên là trong lòng hắn ngàn vạn lần chấp nhận.
- Tiểu Yên, Tiểu Lục, hai muội đã coi trọng Phong Liệt ta như thế, ta đây cũng là không làm kiêu, có lẽ ta không cho hai muội được quá nhiều, nhưng Phong Liệt ta có thể thề, từ nay về sau, chỉ cần Phong Liệt ta còn sống một ngày, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới hai muội!
Phong Liệt trầm giọng nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, Phong Liệt bỗng nhiên cảm thấy, trong lòng mình tựa hồ như vừa có thêm một phần trách nhiệm nặng nề, khiến lòng hắn không khỏi than thầm: Nhìn dáng dấp chính mình thật đúng là không thích hợp làm người đa tình a!
- A! Thật! Phong sư huynh, huynh... huynh chấp nhận?
Tiểu Lục ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Phong Liệt, không khỏi quá mức vui mừng mà khóc.
Mà Tiểu Yên cũng là tâm trạng kích động không thôi, gục ở trong ngực Phong Liệt, thân thể mềm mại khe khẽ rung động.
- Ha hả, đúng a! Dĩ nhiên là ta chấp nhận! Phong Liệt ta vừa không phải là cái gì chánh nhân quân tử, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, nói ta muốn đem hai mỹ nữ thiên kiều bá mị nhường này đẩy vào trong vòng tay của gã nam nhân khác, tất nhiên là trăm triệu lần không thể nào! Chẳng qua là, hai muội bước chân lên con tàu cướp biển của ta cũng đừng hối hận mới được a! Ha ha ha ha!
- Hì hì! Lên con tàu cướp biển của huynh, muội cùng Tiểu Yên coi như là một đôi nữ tặc đi! Khanh khách khanh khách!
Phốc xuy!
Tiểu Yên, Tiểu Lục hai nàng nghe được Phong Liệt đáp ứng, cũng không khỏi vui vẻ ra mặt, nỗi lo lắng nhất thời chìm sâu xuống.
Hơn nữa là Tiểu Lục, cười đến mức phảng phất giống như một con hồ ly len lén vào chuồng bắt được gà con vậy, làm đầu óc Phong Liệt đầy choáng váng, thậm chí có chút ít hoài nghi, có phải là mình mới là người bước chân lên con tàu cướp biển của hai nàng hay không?
Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt hơi có chút lúng túng đành ho ra hai tiếng:
- Khụ khụ! Hai vị phu nhân, nói cho cùng, đến hôm nay, vi phu còn chưa biết xuất thân lai lịch của hai nàng đấy?
- Khanh khách lạc... ách!
Tiểu Lục vốn là được Phong Liệt gọi một tiếng "Phu nhân", khiến cho cơ thể và đầu óc mềm yếu, không nhịn được cười duyên liên tục. Nhưng khi nghe thấy nửa câu sau của Phong Liệt, tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Tiểu Yên chậm rãi ngẩn đầu lên, sắc mặt tràn đầy do dự, cùng Tiểu Lục hai mặt nhìn nhau.
Phong Liệt kinh ngạc nói:
- Sao vậy?
Sau khi hai nàng liếc nhau một cái, Tiểu Yên làm ra vẻ hết sức khó nói:
- Phong sư huynh, thân phận của chúng ta, hay là huynh không nên biết thì hơn, nếu không, nếu không...
Trong lòng Phong Liệt vừa động, ánh mắt nhấp nháy đánh giá hai nàng mấy lần cho đến khi hai nàng cúi đầu xuống, mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Được rồi, các ngươi không muốn nói thì thôi...
Mặc dù trong lòng hắn biết hai nàng đối với mình sẽ không có cái gì ác ý, nhưng không muốn ở bên người mình lại có người mà mình không rõ nguồn gốc, giọng nói không khỏi có chút lãnh đạm.
- Không! Không phải! Phong sư huynh! Không phải là bọn muội cố ý giấu diếm! Tiểu Yên, hay là nói cho Phong sư huynh đi! Chẳng phải Phong sư huynh cũng không phải là người ngoài sao!
Vẻ mặt Tiểu Lục đầy gấp gáp hối Tiểu Yến.
Tiểu Yên do dự hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn hàm răng, nghiêm mặt nói:
- Phong sư huynh, huynh đã muốn biết, vậy bọn muội cũng không dấu diếm huynh nữa. Chẳng qua là, bọn muội hy vọng sau khi huynh biết chân tướng, cũng đừng hối hận!
- Nga?
Sắc mặt Phong Liệt sửng sốt! Trong lòng lại càng tò mò vạn phần:
- Muội nói đi, Phong Liệt ta làm việc chẳng bao giờ hối hận!
- Phong sư huynh, huynh tới từ Phong gia Thiên Lân thành Kim Long thiên triều, chắc có lẽ đã từng nghe nói qua tên của bọn muội chứ?
Tiểu Yên nhẹ thở ra một hơi, ngó chừng ánh mắt Phong Liệt, nói tiếp:
- Tên đầy đủ của muội là Kim Minh Yên, của Tiểu Lục là Kim Lục Trữ!
Phong Liệt hơi sửng sờ, nhưng sau một khắc, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, không nhịn được kinh hô:
- Bọn muội... chẳng lẽ bọn muội chính là Minh Yên công chúa và Lục Trữ công chúa.
Hai cặp mắt long lanh của Tiểu Yên, Tiểu Lục khẩn trương nhìn Phong Liệt, khẽ gật đầu.
Thấy hai nàng thừa nhận, đột nhiên Phong Liệt hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy một đợt phiên giang đảo hải.
Thật lâu, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ: Dường như thật sự là mình mới là người lên phải thuyền giặc.
Đúng như lời Tiểu Yên đã nói, Phong Liệt xuất thân Phong gia Thiên Lân thành Kim Long thiên triều, đối với đôi Minh Châu trong lòng Kim Long Đại Đế này, tự nhiên là đã nghe nói rất nhiều lần.
Hai năm trước, Đại Đế thậm chí vì sinh nhật mười sáu tuổi của cặp nữ nhi sinh đôi này mà đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui, thiên hạ ai mà không biết?
Nếu nói như vậy, cái tên Kim Long thiên triều Thập Ngũ thái tử bị Phong Liệt giết chết kia, vừa vặn là huynh trưởng cùng mẹ của Tiểu Yên, Tiểu Lục.
Chỉ có điều khiến cho người trong thiên hạ ngờ vực chính là, kể từ sau khi kết thúc sinh nhật mười sáu tuổi của Minh Yên công chúa, Lục Trữ công chúa, từ đó trở đi không có bất cứ tin tức nào của hai nàng truyền ra khỏi cung, phảng phất giống như là đã mai danh ẩn tích.
Hôm nay Phong Liệt nghĩ đến, hẳn là hai nàng cũng gặp phải tao ngộ giống mình, thức tỉnh Ma Long huyết mạch ở trong Kim Long thiên triều, có thể giữ được mạng nhỏ đã tương đối khá rồi. Về phần thân phận địa vị, tự nhiên cũng tan thành mây khói.
Hơn nữa, đối với Tiểu Yên Tiểu Lục xuất thân hoàng tộc Kim Long thiên triều mà nói, một khi thân phận của các nàng được đưa ra ánh sáng, lập tức trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ!
Những thứ khác không nói, ít nhất trong Ma Long Giáo, số người muốn diệt trừ hai nàng chỉ sợ cũng không dưới mấy vạn. Hai nàng có thể sống đến hiện tại đã là kỳ tích không nhỏ.
Phong Liệt suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong đó, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hai vị này nhìn như tiểu mỹ nhân thuần lương vô hại, nhưng tuyệt đối không phải là tai họa bình thường a!
- Phong sư huynh! Huynh... huynh không quan tâm bọn muội sao?
Tiểu Lục thấy Phong Liệt thất thần thật lâu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhất thời mím lại, hai hàng lệ nóng thoáng chốc chảy xuống hai gò má. Loại thần sắc ủy khuất lê hoa đái vũ kia đủ để khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải cảm thấy rầu rĩ.
← Ch. 0144 | Ch. 0146 → |