← Ch.0159 | Ch.0161 → |
Cầm đầu là một gã đại hán râu quai nón vóc người khôi ngô, sắc mặt lạnh lùng uy nghiêm, năm hư ảnh Ma Long dài ba trượng uốn lượn phía sau, bốn người còn lại cũng là Vũ Giả Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên Long, mọi người sát khí bức người.
-Hừ! Lại dám tới địa bàn Ma Long Giáo chúng ta tranh giành thức ăn, đi chết đi.
"Xoẹt"
Đại hán kia vừa rơi xuống dưới, vẻ tàn nhẫn trên mặt chợt lóe, trong tay một thanh Hậu Bối Đại Đao dài chừng năm thước mạnh mẽchém vào đầu Phong Thanh Lam, âm thanh cương khí gào thét phá không phá nát màng nhĩ của người khác.
Phong Thanh Lam ánh mắt cả kinh, vội vàng hét lớn một tiếng:
- Dực Long Triển Sí — Sơn Hà Toái.
"Xoẹt xoẹt."
Trường kiếm trong tay hắn xuất ra, hai đạo doPhong Nguyên Cương Khí tạo thành Dực Long Vũ Sí khổng lồ chợt bay ra, nghênh đón đao cương mà đại hán bổ tới.
"Oanh"
Một tiếng vang thật lớn.
Bên trong phương viên chừng mười trượng, đại thụ chọc trời bị nổ tung gãy đoạn do ngăn đón dư kình, ầm ầm ngã xuống đất, bụi đất bắn tung toé, lá rụng đầy trời.
Đại hán bị phản chấn đến giữa mấy trượng giữa không trung, sắc mặt khiếp sợ không thôi.
Mà Phong Thanh Lam cũng bị một đao kia chấn động phải rút lui tới bốn năm bước, mới đứng vững thân hình, khí huyết trong cơ thể một trận cuồn cuộn.
Vừa lúc đó, Phong Thanh Lam đột nhiên mừng rỡ phát hiện, xem ra Tử Kim Đại Võng cản đường đã bị mãnh lực của hai người một kích rách thành một lỗ hổng lớn, cho nên hắn không chút lựa chọn lướt quađại võng, liền muốn tiếp tục chạy trốn.
Lúc này hắn không dám ham chiến chút nào, phía sau cách đó không xa còn có mấy tên cao thủ điên cuồng đuổi theo không thôi, môt khi bị quấn lấy, hôm nay chắc chắn hữu tử vô sinh!
Hơn nữa, trong lòng hắn biết Long Cốt Linh Quả trong tay chỉ có thể bảo tồn một khắc đồng hồ, nếu như vượt qua một khắc đồng hồ không thể tìm được một chỗ chỗ an toàn để ăn vào thì linh quả sẽ tiêu tán ở trong thiên địa, khi đó, hết thảy coi như mất toi công.
Cho nên, thời gian của hắn cũng rất là cấp bách.
-Tiểu hỗn đản! Chạy đi đâu!
Đang lúc này, theo một tiếng gầm lên, tên trung niên nhânChân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên phía sau kia cũng đã gia tốc thân hình đuổi theo.
Cách đó xa vài chục trượng, một cây Phương Thiên Họa Kích đỏ như lửa trong tay trung niên nhân đột nhiên hóa thành một mũi tên nhọn, đâm tới sau lưng Phong Thanh Lam, phía trên đại kích mang theo ma nguyên cương khí cuồng bạo, uy thế mạnh mẽ làm cho không gian cũng khe khẽ rung động.
Phong Thanh Lam trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần, người phía sau so với mình cao hơn hai cấp, nếu là chịu một kích này, sợ rằng ít nhất sẽ mất đi nửa cái mạng nhỏ.
- Dực Long Triển Sí — Thương Khung Phá!
-Rống ...
Phong Thanh Lam hạ một kiếm xuống, theo một tiếng long ngâm cao vút vang lên, một đầu hư ảnh Dực Long màu tím dài chừng mười trượng chợt uyển chuyển, bay tới nuốt lấy đại kích, uy áp mạnh mẽkhiến cho một vài dã thú trong phương viên mấy dặm đều vội vàng ẩn nấp.
Phong Thanh Lam tu luyện chính là Dực Long Triển Sí Cửu Thức là Địa Giai Chiến Kỹ củaPhong gia, hơn nữa đã tiếp cận tới trình độ có chút thành tựu, Chiến Kỹ này được hắn xử ra so với đại bá Phong Chính Đức của Phong Liệt quả thực không thể so sánh nổi.
"Oanh!"
Đại kích đỏ như lửa bị đánh bay ngược trở lại, lần nữa rơi vào trong tay của trung niên nhân, mà Phong Thanh Lam không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là ăn một ít thiệt thòi, hai người xác lập cao thấp.
--Dực Long Triển Sí — Càn Khôn Chuyển!
"Ong ong"
Không đợi trung niên nhân tới gần, Phong Thanh Lam lần nữa mạnh mẽ xuất ra một chiêu, sau đó không cần nhìn tới kết quả như thế nào, xoay người bỏ chạy.
-Khốn kiếp! Giao ra linh quả tha cho ngươi khỏi chết!
Trung niên thở gấp mắng to, chẳng qua là bị tuyệt chiêu củaPhong Thanh Lamngăn cản, không cách nào tiếp tục đuổi theo, chỉ đành phải trước tiên ứng phó một kích kia đang tới người.
-Hừ hừ, nằm mơ đi! Linh quả này Bổn công tử nhất định có được rồi.
Phong Thanh Lam đắc ý cười lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó liền nhẹ nhàng tung người bay lên.
Nhưng lúc này, đầu Độc Giao Nhị Giai kia cùng Phong Liệt trước sau chạy tới.
"Rống!"
Độc Giao phát ra một tiếng gào thét cuồng nộ, đồng thời thân thể to lớn kia đột nhiên bắn lên, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ không gì sánh kịp, lăng không bay vọt ra hơn ba mươi trượng, ầm ầm phủ xuống ở bầu trời chỗPhong Thanh Lam cùng trung niên nhân kia.
Dù sao ở trong mắtnó, người ở chỗ này đều là địch nhân của hắn, có thể thoáng cái tiêu diệt thì không còn gì tốt hơn. Thân thể nó cỡ thùng nước, dài gần hai mười trượng, cả người trải rộng lân phiến với hoa văn màu xanh lá to bằng quyền đầu, khói độc màu xanh biếc nhàn nhạt đậm đặc vòng quanh thân thể, phi trên không trung phảng phất đã che khuất bầu trời, rất là kinh người.
"Oanh."
Thân thể cao lớn rơi xuống giống như một ngọn núi sụp đổ, hoa cỏ núi đá bên trong phương viên chừng mười trượng đều bị áp thành bột phấn, ngay cả Phong Thanh Lam cùng trung niên nhân kia, cùng với ba tên Hắc y nhân Nguyên Khí Cảnh cũng bị áp ở phía dưới.
Ba tên Hắc y nhân Nguyên Khí Cảnh kia lúc này bị áp thành thịt vụn, mà Phong Thanh Lam cùng trung niên nhân mặc dù dựa vào thân thể mạnh mẽ không có bị đè chết, nhưng cũng bị chấn tới mứcthổ ra một ngụm máu lớn, hơn nữa còn trúng kịch độc của Độc Giao, thực lực nhanh chóng giảm xuống.
Hai người vội vàng trở mình, nhanh chóng rút lui về phía sau, trên mặt khó nén được vẻ hoảng sợ.
Bất quá, chuyện vẫn chưa xong.
Phía sau Phong Liệt tự nhiên không yếu kém, khi hắn xem ra, tất cả mọi người tại chỗđều đáng chết, hắn dĩ nhiên sẽ không khách khí.
-Đúng đúng, đều đi chết cả đi.
Đến lúc này, hắn cũng không có ý định giấu dốt.
Chỉ thấy thân hình hắn chợt bay đến không trung, hai mắt hung mang đỏ ngầu bắn ra bốn phía, hai tay nhanh chóng liên tiếp kết thành thủ ẩn phức tạp, khi bay đến bầu trời chỗ mọi người, chưởng ảnh màu đen đầy trời phô thiên cái địa đột nhiên oanh xuống.
Mỗi một đạo chưởng ảnh tựa hồ đều mang theo xu thế của vạn quân, phảng phất cùng thiên địa giao hòa, lại phối hợp với sức mạnh vô địch của Ma Long Ám Trảo, có thể nói là Phong Liệt đã xuất ra toàn bộ bản lãnh.
-Ma Long Tham Trảo — Thiên Phiên Địa Phúc!
"Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!"
-Không tốt!
Phong Thanh Lam cùng trung niên Hắc y nhân kia mắt thấy chưởng ảnh đầy trời, nhất thời sắc mặt cuồng biến.
Bọn họ cũng có thể cảm giác được một cách rõ ràng, sự ngoan lệ bá đạo của những thứ chưởng ảnh dị thường này, lại không ẩn chứa ma nguyên cương khí mạnh mẽ, mà là ẩn chứa khí thế của thiên địa, dường như ẩn chứa thiên uy khiến cho trời sập đất sụt.
-Dực Long Triển Sí — Già Thiên Dực!
-Hô.
Phong Thanh Lam hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay điên cuồng vung lên, nhất thời, một đôi Dực Long Vũ Dực khổng lồ che lấp bầu trời phía trên hắn. Đồng thời, hắn vẫn chưa yên tâm liền tế ra một chiến giáp màu bạc trong cơ thể, lúc này mới hơi an tâm chút ít.
-Thiên Long Thất Sát kích — Tuyên Thiên Kích!
Hắc y trung niên nhân cũng không dám khinh thường, đại kích trong tay của hắn xoay tròn vượt qua đỉnh đầu, nguyên lực trong nháy mắt tuôn ra đem đại kích hóa thành một tấm chắn đỏ như lửa, khí thế kinh người.
Mà đầu Độc Giao kia lại điên cuồng hét lên một tiếng, lân giáp toàn thân đột nhiên nổ tung, đem phạm vi ba mươi trượng xung quanh bao phủ trong sương mù nồng đậm màu xanh lá, độc tính mãnh liệt làm hết thảy cỏ cây đều bốc lên khói xanh, núi đá cũng "chi chi" rung động.
← Ch. 0159 | Ch. 0161 → |