← Ch.0166 | Ch.0168 → |
-Phong Liệt, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một Huyết Ảnh Thứ, liền có thể nói rõ vấn đề gì sao?
Nhạc Đông Thần ra vẻ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Phong Liệt nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn, chậm rãi nói:
-Nhạc Đông Thần, dựa vào thực lực của Phong mỗ, cần phảigiải thích gì với ngươi sao?
Vừa nói, Phong Liệt vừa chậm rãi tăng khí thế lên, rất có xu thế không một lời hợp ý sẽ lập tức đánh.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy đạo lý cũng trở nên vô ích, một đầu Cự Long sẽ giảng đạo lý cùng một con kiến sao?
Mà lúc này Phong Liệt cho rằng, muốn thu thập Nhạc Đông Thần cùng tên thị vệ Chân Khí Cảnh Tam Trọng Thiên kia của hắn, thật sự so với bóp chết một con kiến không khó khăn là bao, cho nên hắn tự nhiên không cần nói nhảm gì nhiều, đây cũng là sức hấp dẫn của thực lực cường đại a.
Hắn đem miếng Huyết Ảnh Thứ kia ném ra, cũng chỉ là cho đám người Long Khuynh Vân một lý do để không can dự vào mà thôi, dù sao Long Khuynh Vân vẫn khiến cho hắn có chút cố kỵ, nếu không phải bất đắc dĩ, Phong Liệt thật sự không muốn chọc giận nàng.
Kế tiếp, cũng đúng như hắn đoán, đám người Long Khuynh Vân vốn là còn muốn giúp Nhạc Đông Thần nói vài lời, sau khi nhìn được Huyết Ảnh Thứ cũng thức thời ngậm miệng lại, sống chết mặc bây, hơi lui về phía sau mấy bước, e sợ sẽ rước họa vào thân.
Bị khí thế của Phong Liệt chấn nhiếp, Nhạc Đông Thần trong lòng không khỏi rùng mình, sắc mặt hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, lúc này mặc dù có một tên thị vệ Chân Khí Cảnh Tam Trọng Thiên ngăn chặn ở trước người cũng làm cho hắn không có chút cảm giác an toàn nào.
Cho tới lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, Phong Liệt kẻ điên này dường như luôn luôn không phải là người thích giảng đạo lý, trong lòng không khỏi vì hành động lúc trước của mình mà hối hận không thôi.
Sau một lúc nghĩ ngợi, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về hướng Long Khuynh Vân, lòng đầy căm phẫn nói:
-Long sư huynh, kẻ điên này thật sự là không thể nói lý, kính xin Long sư huynh chủ trì công đạo cho tiểu đệ, tiểu đệ ngày sau tất sẽ báo đáp.
-Hừ! Sớm biết hiện tại, lúc trước cần gì phải làm như vậy! Bổn công tử chẳng muốn quản chuyện vớ vẩn của các ngươi.
Long Khuynh Vân chẳng thèm ngó tới hừ lạnh nói, ở trong mắt nàng, Phong Liệt cùng Nhạc Đông Thần cũng không là vật gì tốt, chuyện chó cắn chó, nàng chẳng muốn tham gia làm gì.
Hơn nữa, trong tay Phong Liệt lại nắm Long Cốt Linh Đằng, nàng cũng không muốn lại vì tên tiểu nhân như Nhạc Đông Thần mà đắc tội Phong Liệt.
Nhạc Đông Thần thấy Long Khuynh Vân cây to này cũng không ôm được, trong lòng không khỏi có chút tuyệt vọng, trên trán do gấp gáp nên đổ một trận mồ hôi lạnh.
Hắn quay mặt lại phẫn hận nhìn nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, sắc mặt tái xanh biến ảo trong chốc lát, cuối cùng thở dài, giờ khắc này hắn rốt cục cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Trịnh Nguyên Kiệt.
-Phong Liệt! Bổn công tử thừa nhận, chẳng qua là mười vạn long tinh quá nhiều, trên người của Bổn công tử chỉ có bốn vạn long tinh này, cầm đi đi!
Nhạc Đông Thần hung hăng cắn răng một cái, đem trữ vật giới chỉ ở trên ngón vô danh lấy ra, ném cho Phong Liệt, trong lòng không nhịn được một trận đau lòng.
Phong Liệt nhẹ nhàng cười một tiếng, nhận lấy giới chỉ dò xét một chút, bên trong quả nhiên có hơn bốn vạn long tinh nằm yên lặng trong đó, hơn nữa chỉ nhiều chứ không ít.
Bất quá, những thứ này này căn bản không thỏa mãn được khẩu vị của hắn.
Hôm nay cách thời gian kết thúc thí luyện đã không còn bao lâu, hắn tự nghĩ sẽ rời khỏi đại hạp cốc này, sau này sẽ có thật nhiều địa phương cần long tinh.
Luyện chế linh đan, tế luyện thần thương cùng với nuôi một nhóm thuộc hạ lớn cũng cần số lượng long tinh rất lớn, mà Nhạc Đông Thần là con dê béo như vậy hắn há có thể dễ dàng bỏ qua?
Hơn nữa, Nhạc Đông Thần là một thế gia công tử một khi ra khỏi đại hạp cốc này, lập tức sẽ được rất nhiều cao thủ gia tộc hộ vệ, đến lúc đó, muốn vơ vét tài sản của bọn họ sẽ không còn cơ hội a.
Kế tiếp, chỉ nghe hắn miễn cưỡng mở miệng nói:
-Mười vạn long tinh, một khối cũng không thể thiếu!
-Ngươi ... ngươi không nên khinh người quá đáng!
Nhạc Đông Thần không khỏi giận không kiềm được, hôm nay trên người hắn thật sự là ngay cả nửa khối long tinh cũng không có.
Dưới cơn nóng giận, hắn đột nhiên rút ra một thanh loan đao màu đỏ, triển khai khí thế Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên, thể hiện một bộ dạng tuyệt không lùi bước.
Mà tên thị vệ Chân Khí Cảnh Tam Trọng Thiên chắn trước người hắnkia đột nhiên phóng khí thế ra, uy áp mạnh mẽ làm bọn người Sở Tiểu Điệp, Diệp Thiên Tử chung quanh khiếp sợ không thôi, hoảng sợ lui về phía sau.
Sau một khắc, ánh mắt Phong Liệt chợt trở nên lạnh lẻo, hắn không nói hai lời, trong nháy mắt trầm hông hóp bụng, cằm cúi xuống gần cổ, đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm cao vút.
-Táng Thiên Nhất Khiếu!
-Rống.
Một đạo Long ảnh cực lớndài năm sáu trượng vô cớ xuất hiện, hung hăng vọt tới Nhạc Đông Thần, uy áp mạnh mẽ làm cho thú dữ bên trong phương viên mấy dặm cũng lo sợ không yên.
-A! Khốn kiếp! Nhạc Trùng cứu ta!
Nhạc Đông Thần quá sợ hãi, Táng Thiên Nhất Khiếu vô cùng kì diệu của Phong Liệt đã sớm ở Ma Long Giáo lưu truyền trong hàng vạn hàng nghìn đệ tử thí luyện, đã thành tuyệt kỹ thành danh của Phong Liệt, hắn cũng không dám nếm thử, chỉ đành vội vàng kêu gọi thị vệ cứu mạng.
Tên thị vệkia sắc mặt cũng là kinh hãi, nhưng từ sự trung thành, hắn vẫn không chút lựa chọn lắc mình tiến lên, quơ trường kiếm trong tay nghênh đónLong ảnh với khí thế hào hùng kia.
"Oanh!"
Một tiếng động thật lớn vang lên.
Hai đạo thân ảnh theo tiếng vang đó bay ra xa, cho đến khi bay xa tới vài chục trượng mới lăn tròn ở trên mặt đất, hộc ra từng ngụm máu lớn, chính là Nhạc Đông Thần cùng thị vệ của hắn Nhạc Trùng, trước ngực Nhạc Trùng lún xuống một mảng lớn, bị thương nặng, mà ánh mắt Nhạc Đông Thần cũng là ảm đạm, khuôn mặt thất kinh.
-Đây, đây là, tử Phong Liệt, hắn ... hắn thế nhưng thật sự có thể đánh bại cao thủ Chân Khí Cảnh?
Diệp Thiên Tử nhìn một màn này, trong đôi mắt đẹp liên tục ánh lên nhữngtia sáng kỳ dị, không nhịn được lên tiếng kinh hô.
Mà đôi mắt đẹp của Long Khuynh Vân cũng như vậy, kinh ngạc nhìn Phong Liệt, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.
Nàng đối với chuyện Phong Liệt có thể đánh chết cao thủ Chân Khí Cảnh đã sớm không kỳ quái, nhưng vốn dĩnàng cho rằng, Phong Liệt mỗi lần thi triển thủ đoạn cường lực, đều che dấu ở bên trong hắc vụ, vẫn có một chút bí mật không thể cho ai biết.
Nhưng lúc này, Phong Liệt chính là trước mắt bao người, không che dấu thân hình chút nào, lấy nhân thân hình thái thi triển một chiêu thức"Táng Thiên Nhất Khiếu" kinh thái tuyệt diễm, điều này không khỏi xóa đimột ít hoài nghi trong lòng Long Khuynh Vân.
Phong Liệt trong lòng âm thầm cười lạnh, đối với phản ứng của Long Khuynh Vân rất là hài lòng.
Thật ra thì một thức " Táng Thiên Khiếu " này, vốn dĩ trước khi luyện thành công thì không thể nào có uy lực bực này, nhưng trong kinh mạch ở yết hầu của Phong Liệt hàm chứa đạo long uy của Viễn Cổ Ma Long kia, khiến cho chiến kỹ này xảy ra biến dị, uy lực mạnh thêm tính ra không chỉ gấp mười lần, cho dù lấy nhân thân hình thái thi triển cũng có uy lực có thể đánh chết cao thủ Chân Khí Cảnh Sơ Kỳ, còn nếu là lấy Hắc Ám Chi Thân thi triển, trở thành đòn sát thủ cường đại nhất của hắn.
"Phanh!"
Một cái chân to hung hăng đạp lên bộ ngực của Nhạc Đông Thần.
-Khụ khụ!
Nhạc Đông Thần phẫn hận ngửa mặt nhìn chằm chằm Phong Liệt, cố hết sức nói:
-Phong ... Phong Liệt, ngươi hôm nay cho dù giết Bổn công tử ... cũng sẽ không có mười vạn long tinh! Hơn nữa ...Nhạc gia ta sẽ không bỏ qua ngươi!
-Ha hả, ta xem ngươi luôn luôn biết cái gì thiệt hơn, tại sao đầu óc hiện tại lại không biết uyển chuyển một chút! Không có mười vạn long tinh, có bảo vật giá trịngang bằng cũng được a, Phong mỗ thật ra thì luôn luôn rất dễ nói chuyện!
Phong Liệt cười dài nói.
-Giá trị ngang bằng ... ngươi muốn Lưu Tinh Phi Chu? Ngươi nằm mơ! Chết tiệt khốn kiếp! Khụ khụ!
Nhạc Đông Thần được Phong Liệt nhắc nhở như vậy, mộ đột nhiên nhớ tới, trên tay mình còn có một chiếc tàu cao tốc giá trị trên mười vạn long tinh, bất quá tàu cao tốc này cũng là một vị trưởng bối trong gia tộc yêu thương hắn cấp cho hắn, nếu để mất đi sẽ không cách nào ăn nói a.
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không có ý tốt ngắm bộ phận hạ thể của Nhạc Đông Thần một chút, động tác này nhất thời làm Nhạc Đông Thần nhớ tới kết quả của Triệu Đống, toàn thân tóc gáy trong nháy mắt dựng lên, trong lòng một trận sợ hãi tràn lên.
Sau một khắc, không đợi Phong Liệt nói cái gì nữa, Nhạc Đông Thần trong lòng kêu hỏng mất, lập tức hung hăng rống lên một câu:
-Phong Liệt! Xem như ngươi lợi hại! Tàu cao tốc cho ngươi được chưa! Bất quá sau khi kết thúc thí luyện, ta sẽ cầm mười vạn long tinh tới để chuộc đồ.
-Hắc hắc, sớm biết điều như vậy không phải được rồi sao, cần gì phải ép lão tử động thủ, tổn thương hòa khí là không tốt a.
Phong Liệt đắc ý cười, chậm rãi thu hồi chân to đang đạp ở trên người Nhạc Đông Thần, lui về phía sau hai bước.
"Phốc."
Nhạc Đông Thần bị chọc giận đến mức lại lần nữa hộc ra một ngụm máu tươi lớn, cơ hồ ngất đi.
Nhạc Đông Thần khó khăn gượng thân hình đứng dậy, rất không cam lòng đem lấy một khỏa màu đen hình cầu lớn với đường kính ba trượng, từ trong trữ vật giới chỉ phóng thích ra ngoài, chính là khỏa Lưu Tinh Phi Chu.
Hắn lúc này trong lòng quả thực hối hận muốn chết, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, chiếc Lưu Tinh Phi Chu này mình vừa có được trong tay còn ngồi chưa được mấy lần, đã nhanh chóng bị đổi chủ, đây không thể nghi ngờ chính là sự sỉ nhục và nhục nhã lớn a.
-Phong Liệt, ta sẽ rất nhanh giao cho ngươi mười vạn long tinh, chiếc tàu cao tốc này ngươi nên giữ gìn kỹ! Nếu như là xảy ra chút sai lầm gì, ngươi không bồi thường nổi đâu! Hừ!
Nhạc Đông Thần cơ hồ từ trong kẽ răng hung hăng nặn ra một câu này, đôi mắt gần như muốn phóng hỏa nhìn về phía Phong Liệt, nhưng trong lòng lại đang đau tới rỉ máu.
← Ch. 0166 | Ch. 0168 → |