← Ch.0186 | Ch.0188 → |
Độc Long Viên lúc này, bất luận là thể chất hay lực lượng đều bạo tăng gấp hai!
Ngay sau đó, nó vậy mà không tránh không né tiếp tục vọt lên, cây gậy lớn trong tay tản ra lục mang sắc bén, hung hăng vụt về phía trước.
Phanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngay cả không gian đều ong ong chấn động.
Đồng thời, hắc vụ cùng lục vụ bay múa đầy trời, đem phạm vi hơn mười trượng đều che kín, làm cho Phong Liệt đứng cách đómấy trăm trượng khó có thể xem rõ ràng kết quả của lần xung đột mãnh liệt này.
Cũng may sau một lát, trong thiên địa dần dần bình tĩnh trở lại, khói bụivà vụ khí đầy trời cũng dần dần tiêu tán.
Phong Liệt đã biến ảo Hắc Ám thân, vội vàng ngưng mắt nhìn lại.
Nhất thời, hắn liền thấyhai đạo thân ảnh hơi run rẩy đang nằm cách nhau hơn mười trượng, tự nhiên đúng là Lý trưởng lão cùng Độc Long Viên.
Phong Liệt trong lòng vui vẻ, xem ra lúc này đây đánh nhau dĩ nhiên là kết quả lưỡng bại câu thương, so với chính mình tưởng tượng còn muốn hoàn mỹ!
- Hắc hắc hắc! Rốt cục nên đến lão tửxuất hiện!
Phong Liệt đắc ý cười gian hai tiếng, sau khi cẩn thận quan sát vài lần, hắn liền thả người nhảy xuống khỏi cây đại thụ cao trăm trượng, ầm ầm rơi xuống mặt đất, sau đó thoải mái ung dung phẩy phẩy áo, chậm rãi đi về phía chiến trường.
Phong Liệt xuất hiện, tự nhiên khiến cho một người một thú chú ý, bọn họ đều giãy dụa cố đứng lên, cảnh giác nhìn về phía Phong Liệt.
- Tiểu tạp chủng! Ngươi thế nhưng còn dám xuất hiện! Hừ! Vừa lúc bớt cho lão phu không ít phiền toái! Khụ khụ! Oa!
Lý trưởng lão vừa thấy Phong Liệt đến, không khỏi trong lòng giận dữ, sau khi hung hăng ném ra một câu liền nhịn không được mà hộc ra một búng máu.
Lúc này chiếc hắc bào trên người hắn đã rách nát không chịu nổi, vai phải bị rách một mảng lớn, trước ngực còn cắm vào hơn mười mảnh kiếm màu bạc, máuchảy đầm đìa, dị thường thê thảm.
Giờ này khắc này, có thể nói làhắn cực kỳ hận Phong Liệt, nếu không vì đuổi giết Phong Liệt đến tận đây, thì cũng sẽ không mơ mơ hồ hồđại chiến một hồi cùng với conĐộc Long Viên thực lực kinh người này, do đó rơi vào kết cục như vậy!
Cho nên, hắn đem hết thảy đều đỗ lỗi lên đầu Phong Liệt, hận không thể lập tức tát chết Phong Liệt!
- Hắc hắc, nếu lão tử dám xuất hiện, tự nhiên chính là vì giảm bớt phiền toái cho ngươi! Trực tiếp tiễn ngươi về Tây thiên, chẳng phải là xong hết mọi chuyện? Hắc hắc hắc!
Phong Liệt cười âm trầm, vừa nói, hắn vừa đi tới mà không hề sợ hãi.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy thảm trạng củaĐộc Long Viên, lúc này Độc Long Viên so sánh với Lý trưởng lão cũng không khá hơn bao nhiêu, bụng thủng một cái lỗ, ngực sụp xuống, cả người chảy đầy máu màu xanh biếc, một cỗ mùi tanh gay mũi tràn ngập trong thiên địa, làm Phong Liệt không thể không đi đường vòng.
- Hừ! Khoác lác vô sỉ, mặc dù lão phu thực lực không bằng lúc trước, muốn thu thập con kiến nhưngươi cũng rất dễ dàng!
Oanh!
Lý trưởng lão đột nhiên đứng vững thân hình, tiếp tục triển khai khí thế mạnh mẽ, liền lập tức muốn ra tay đánh chết Phong Liệt.
Hiện giờ bản thân hắn bị trọng thương, chẳng những trúng băng độc của Băng Giao, hơn nữa lại bị độc tính của Độc Long Viên nhập thể, tình thế cực không lạc quan, phải nhanh chóng tìm chỗ chữa thương mới được.
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên nhìn ra lão gia hỏa này chẳng qua là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Bất quá hắn cũng không dám khinh thường, lập tức hít sâu, cằm hơi nhếch lên, đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm cao vút.
"Cuồng Long Táng Thiên —— Táng Thiên Nhất Khiếu!"
- Hống!
Một đạo Long ảnh hùng hồn chợt bay ra, "Oanh" một tiếng, đem Lý trưởng lão đánh bay ra ngoài năm mươi trượng, liên tục quay cuồng trên mặt đất.
Cuối cùng, "Phanh" một tiếng, đụng vào trên một thân cây mới dừng thân hình lại.
- Khụ khụ! Đáng chết —— oa ——
Lý trưởng lão tiếp tục ói ra một ngụm máu tươi, cố hết sức trợn to mắt lên, trong lòng hắn phẫn hận vô cùng đồng thời cũng âm thầm khiếp sợ, không thể tưởng được thực lực củaPhong Liệt thế nhưng lại cường hãnnhư vậy.
Tuy rằng chính mình bị trọng thương, nhưng vẻn vẹn dựa vào thân thể mạnh mẽ của cao thủ Cương Khí Cảnh, mặc dù đứng bất động, chỉ sợNguyên Khí Cảnh tiểu đệ tử cũng chẳng làm gì nổi mình.
Ấy vậy mà Phong Liệt chỉ dùng vẻn vẹn một kích liền làm thương thế của hắn tăng thêm một phần!
Không được! Phải nhanh chóng xử lý tiểu tử này! Nếu không, chỉ sợ hôm nay sẽ bỏ mạng lại đây!
Sau khihít một hơi thật sâu, hắn liền lập tức gắng gượng tinh thần muốn giết chết Phong Liệt.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một đạo Cương khí sắc bén vô cùng nhanh chóng đánh úp lại, "Phốc" một tiếng, đâm thật sâu vào trước ngực của hắn.
Lý trưởng lão đau đớnkêu lên một tiếng, đột nhiên mởto hai mắt nhìn lại. Ngay sau đó, hắn vừa vặn thấy được khuôn mặt đắc ý của Phong Liệt, cùng với TếThiên Thần Thương đang cắm ở trước ngực mình.
- Tiểu tạp chủng vô sỉ!
- Hừ! Lão già! Ngươi nhiều lần tìm lão tử phiền toái, chắc cũng không ngờ được sẽ có một ngày như thế a?
Phong Liệt cười lạnh nói.
Theo đó, hắn cũng không đợi Lý trưởng lão nói thêm gì nữa, rất nhanh lấy Độc Linh Chi ra từ trong trữ vật giới chỉ, cắt ra một mảnh nhỏ, dùng trường thương đem nó đưalênmiệng vết thương củaLý trưởng lão, sau đó nhanh chóng rút lui vềphía sau, dừng chân quan sát từ rất xa.
- Ngươi —— ngươi —— hô!
Lý trưởng lão đầu tiên là sửng sốt, đợi khi phục hồi tinh thần lại, hắn lập tức cảm thấy kịch độc công tâm, không khỏi hoảng sợ muốn chết, thân hình hơi run run lên.
Lúc trước hắn vốn định tích tụ một bộ phận khí lực để liều mạng giết chết Phong Liệt. Nhưng lại không ngờ rằng, Phong Liệt người này chẳng những nhìn thấu ý đồ của mình, thế nhưng còn đem một mảnh Độc Linh Chi nhét vào trong cơ thể của mình, cái này thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay!
Cuối cùng, hắn há miệng thở dốc không ra tiếng động, sau đó liền hoàn toàn khí tuyệt bỏ mình, chết không nhắm mắt.
Từ đó, đường đường một gã cao thủ Cương Khí Cảnh cứ như vậy mà đoạn tuyệt Long Vũ kiếp sống, thậm chí hắn đến chết cũng không biết, con Độc Long Viên kia kỳ thật cũng là Phong Liệt dẫn đến.
Trong lòng Phong Liệt âm thầm cười lạnh, lúc trước tuyhắn không cảm thấy ý đồ của Lý trưởng lão, nhưng lấy tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không để cho địch nhân có bất cứ cơ hội nào.
Kế tiếp, hắn dùng trường thương đem trữ vật giới chỉ của Lý trưởng lão lấy xuống, thu vào trong người. Sau đó, hắn liền quay đầu nhìn về phía Độc Long Viên cách đó không xa, ánh mắt hơi hơi lóe lên...
Trước đó, từ đầu đến cuối Độc Long Viên chỉ lẳng lặng nhìn Phong Liệt tiễn Lý trưởng lão lên Tây Thiên.
Lúc này, chứng kiến Phong Liệt chú ý tới mình, thân hình cao to đang bị trọng thương của nó không khỏi hơi run rẩy. Trong hai con ngươi ảm đạm lộ ra một tia cảnh giác và kiêng kị nồng đậm, cây gậy to màu lục trong tay cũng bất giác nắm lại thật chặt.
Thân là Long Thú Tam Giai trung kỳ, chỉ số thông minh của nó đã không kém nhân loại chút nào, thứ thiếu có lẽ chỉ là kinh nghiệm hay mưu kế mà thôi.
Nhưng trực giác trời sinh nói cho nó, người nhân loại trẻ tuổi đã đạt thành hiệp nghị với nó này, chẳng những thực lực bí hiểm, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Nhất là, giờ phút này nó cả người trọng thương, chiến lực có thể phát huy đã không được một thành so với lúc trước.
← Ch. 0186 | Ch. 0188 → |